Hai chúng ta giống như đang cố phân cao thấp, chơi trò ai mở miệng trước sẽ thua.
Nhưng phải nói rằng, trò chơi này không thú vị nào.
Ngoài mặt ta tỏ ra sóng êm biển lặng, nội tâm lại nôn nao không thôi.
Rốt cuộc ta nhịn không được mở miệng trước, hỏi vấn đề trước giờ ta luôn tò mò.
“Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi coi trọng Lâm An Đình ở điểm nào?”
Ả quét mắt nhìn ta một cái, rồi không nói gì.
Hừ, lòng ta cười lạnh, thái độ này của ả đúng là chọc điên người khác mà.
Nhưng ta vẫn rất nhẫn nại tiếp tục nói: “Với điều kiện của ngươi, hoàn toàn có thể tìm được người tốt, cùng ngươi tương kính như tân, cử án tề mi, hà cớ gì ngươi phải chịu thiệt gả vào làm thiếp cho Lâm An Đình?”
Lúc này ả mới lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi sợ à? Ngươi sợ sau khi ta vào phủ chàng ấy sẽ không yêu ngươi nữa?”
Ta thở dài: “Ta chỉ là cảm thấy không đáng giá thay ngươi thôi.”
Hứa Như Vân lại xoay mặt đi: “Con đường này là ta chọn, ngươi không cần phải tội nghiệp ta.”
Không biết có phải ảo giác hay không, hình như ta thấy chút tủi hổ trong mắt ả.
Đã nói đến nước này rồi, còn gì nữa để nói, hai chúng ta lại lần nữa lâm vào bầu không khí tẻ nhạt.
Tiếng của Thúy nhi truyền vào từ ngoài xe, nói là đã đến lều trà bên sườn núi, hỏi bọn ta có muốn dừng chân nghỉ tạm hay không.
Chùa Hương Tích ở trên đỉnh núi, ven đường có rất nhiều lều trà, tiện cho người đi đường nghỉ ngơi.
Ta còn chưa nói gì, Hứa Như Vân đã đẩy rèm xuống xe.
Vì vậy ta dặn dò Thúy nhi dẫn mấy người đi uống trà nghỉ ngơi một chút, còn mình thì ở lại trong xe nhắm mắt tĩnh dưỡng.
Mà chỉ mới một lát, mí mắt ta bỗng nhiên cực kỳ nặng nề, không cưỡng lại được chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn hoảng hốt không rõ chuyện gì đang xảy ra, ta nghe thấy ngoài xe ngựa vang lên một tiếng đoàng.
Kế đó ta không còn biết gì nữa.
–
Haru cảm thán:
Ờm, dùng kinh nghiệm đọc truyện nhiều năm, ta bik ngay là dị mà.
Trăm lần phòng bị không ai biết, một lần bất cẩn lọt hố sâu =)))