Tên Em Là Bệnh Của Anh
, Chương 17
Chương 17
“Nhiệm vụ của chúng ta đã triển khai được hai tuần rồi, anh Trương, Tư Tư, chuyện phỏng vấn Cơ Quân Đào thế nào rồi?” Theo thông lệ, sau khi tổng kết công việc giai đoạn trước Phó tổng biên tập Lưu bắt đầu lần lượt hỏi đến tình hình tiến triển của các bài viết trọng điểm tháng sau.
“Đã liên lạc với phòng triển lãm Tố rồi nhưng người ta từ chối, họ nói Cơ Quân Đào phải chuẩn bị cho triển lãm tranh nên không có thời gian”. Tài tử Trương nói, “Họ nói rất khách sáo nhưng không ình cơ hội nào để thương lượng tiếp cả”.
“Chồng tôi đã đi tìm viện trưởng viện mỹ thuật nhưng ông ấy nói chuyện này không dễ, bình thường Cơ Quân Đào cũng không giao tiếp với người khác, loại chuyện tư nhân thuần túy này nhà trường cũng không tiện can thiệp”, Tư Tư nói, “Người làm nghệ thuật khó tính lắm, lãnh đạo cũng chỉ dọa dẫm được những người không có bản lãnh gì thôi, còn người thật sự có tài và có tầm ảnh hưởng thì lãnh đạo ngược lại còn phải nịnh bợ người ta còn không kịp ấy”.
Phó tổng biên tập Lưu cau mày nói: “Tư Tư, cô nghĩ cách khác đi, mặc dù Cơ Quân Đào khó tính nhưng anh ta tuổi trẻ tài cao, tài hoa hơn người, triển lãm tranh của hai bố con anh ta tôi phỏng chừng ít nhất cũng có lãnh đạo cấp bộ đến dự, cũng có khi sẽ có cả lãnh đạo to hơn, đó tuyệt đối là điểm sáng tin tức. Bây giờ thực sự không tìm được người nào thích hợp làm nhân vật trang bìa hơn anh ta rồi”.
Tư Tư nhếch miệng không lên tiếng, Hoài Nguyệt thông cảm nhìn cô một cái, may là mình làm mảng dân tộc, mấy ông già bà già ai cũng nhiệt tình. Nếu bắt mình cũng phải đuổi theo phỏng vấn người ta thì chắc mình cũng không thể mặt dày như vậy được.
Trần Thụy Dương ngồi đối diện cô, thấy cô lộ ra vẻ suy tư trong lòng anh ta chợt xuất hiện một nghi vấn. Lúc tan họp Trần Thụy Dương đi tới trước mặt cô nói: “Hoài Nguyệt, đến văn phòng tôi một lát”.
Tư Tư nháy mắt với cô, vẻ mặt rất mờ ám. Hoài Nguyệt không nhịn được lườm lại Tư Tư, chuyện của chính mình đã như lửa cháy lông mày rồi mà còn để ý đến chuyện lá cải như vậy.
Trần Thụy Dương định rót trà cho cô nhưng Hoài Nguyệt vội ngăn lại: “Không cần không cần, em cũng mới pha trà ở phòng em xong”.
“Mấy năm nay mọi người đều nói dư lượng thuốc trừ sâu trong trà cao quá tiêu chuẩn, hiện nay mọi người thích uống trà hãu cơ. Loại trà Cao Sơn Vân Vụ này anh uống thấy cũng không kém trà Long Tỉnh. Em uống thử xem sao, nếu thấy ngon thì cầm mấy hộp về. Mẹ anh bọc 6 lớp túi bóng rồi để trong tủ lạnh, như vậy mùi vị sẽ tươi nguyên không khác gì lúc vừa hái xuống”. Trần Thụy Dương cúi đầu vừa thêm nước vừa nói.
“Bác gái đúng là một người nho nhã”, Hoài Nguyệt cầm chén trà đưa lên mũi nhắm mắt lại ngửi, “Thơm lắm!”
Trần Thụy Dương nhìn vẻ say mê trên mặt cô, cười nói: “Thiên lý mã cần có Bá Lạc, trà ngon phải có người biết thưởng trà. Mặc dù trà của anh bây giờ đã qua chính vụ nhưng bảo đảm tuyệt không kém trà Minh Tiền”.
“Giám đốc Trần giữ lại uống đi, em có trà rồi mà”. Hoài Nguyệt vội vàng từ chối. Từ sau khi cùng đi huyện Ngô Giang xem thi đấu thuyền rồng trở về mỗi lần gặp nhau ngoài hành lang Trần Thụy Dương đều sẽ dừng lại nói vài câu với cô, thật sự không có chuyện gì để nói cũng phải hỏi xem Đậu Đậu khỏe không. Cô nghĩ vị giám đốc này đúng là ở nước ngoài lâu quá rồi nên mới luyện thành phong độ quý ông như thế. May là trong ban biên tập ngoài Tư Tư thỉnh thoảng nháy mắt thì toàn bộ đều là một đám học giả không thích để ý đến chuyện không đâu, vì vậy cô có thể bình yên tiếp nhận sự quan tâm của lãnh đạo. Có điều như hôm nay thì là lần đầu tiên, cô cảm thấy hơi bất an, lãnh đạo tặng quà cho cấp dưới, đây không phải là chuyện tốt.
Quả nhiên thấy Trần Thụy Dương nói tiếp: “Hoài Nguyệt, Phó tổng biên tập Lưu nói với anh, ông ấy cảm thấy khả năng viết lách của em rất khá, tuổi lại trẻ, làm mảng dân tộc thì đúng là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà. Lãnh đạo cấp trên rất chú ý đến tạp chí của chúng ta, sau này chúng ta phải đưa tin về các nhân vật văn hóa hàng đầu của tỉnh nhiều hơn nữa cho nên anh muốn gọi em về chuyên mục người văn hóa, em thấy thế nào?”
Công việc ở chuyên mục người văn hóa nặng hơn chuyên mục dân tộc, trước giờ đều do tài tử Trương phụ trách, đối tượng tiếp xúc không phải lãnh đạo cấp cao thì cũng là những người ưu tú trong giới văn hóa. Tài tử Trương tốt nghiệp khoa triết đại học Bắc Kinh, ngoài tài tử Trương chuyên mục người văn hóa còn có một biên tập già sắp về hưu rồi, ý của Trần Thụy Dương rõ ràng là định để cô đến lấp vào chỗ trống đó. Hoài Nguyệt cúi đầu nhìn hơi nước lượn lờ bay lên từ chén trà. Lúc mới đến tòa soạn tạp chí cô đã làm việc với tài tử Trương một thời gian, tài tử Trương là một người rất chính trực, mặc dù không nhiều lời nhưng những thứ viết ra thì đều là gấm lụa, cùng làm việc với anh ta quả thật cô cũng học hỏi được không ít. Sau đó vì sinh Đậu Đậu nên nhà chồng lại nhờ cậy quan hệ sắp xếp cho cô công việc thoải mái bây giờ, làm một thời gian cô cũng cảm thấy gắn bó. Có điều cô là biên tập trẻ tuổi nhất, ít kinh nghiệm nhất ở đây, bây giờ lại không có bất cứ chỗ dựa nào, nói là trưng cầu ý kiến nhưng thực ra cô đâu thể kén cá chọn canh được.
“Em không có ý kiến gì, lãnh đạo sắp xếp thế nào cũng được, chỉ sợ chút trình độ này của em không thể làm thầy Trương hài lòng”. Hoài Nguyệt ngẩng đầu nhìn Trần Thụy Dương, giọng nói rất quyết đoán.
Trần Thụy Dương hơi bối rối, anh ta không rõ vì sao mình lại cảm thấy bối rối, có điều nhìn vào đôi mắt trấn tĩnh ấm áp như không tranh chấp với đời của cô anh ta không nhịn được phải suy nghĩ, kiểm điểm lại xem có phải mình vừa thương tổn cô hay không.
Anh ta là giám đốc kiêm Tổng biên tập tạp chí, mặc dù tất cả mọi công việc của tạp chí anh ta đều ném cho Phó tổng biên tập Lưu nhưng chữ kí cuối cùng trước khi mỗi kì tạp chí được đưa vào xưởng in vẫn là của anh ta. Tương tự, để tỏ ra thận trọng, các công việc sắp xếp điều động nhân viên cũng cần anh ta đứng ra nói chuyện với nhân viên trước. Đương nhiên nếu như anh ta cứ nhất quyết để Phó tổng biên tập Lưu làm thay thì cũng không phải là không thể được, có điều đối với Hoài Nguyệt thì anh ta muốn nói chuyện nhẹ nhàng hơn một chút. Từ lúc nhìn thấy nước mắt cô khi bế con hôm đó anh ta càng muốn cố hết sức tránh thương tổn cô. Việc điều động như bây giờ có làm cô ấy cảm thấy tủi thân không? Anh ta không biết, quả thật cô ấy là người đầu tiên bị điều động công tác từ khi anh ta đến nhận chức tới nay.
“Hoài Nguyệt, mảng dân tộc này quả thật tương đối phù hợp với phụ nữ, em cũng vẫn làm rất tốt”. Trần Thụy Dương cân nhắc từng câu từng chữ, “Nhưng em cũng hiểu tình hình tạp chí chúng ta, nói là tạp chí nhưng cũng có không ít nhiệm vụ khác phải làm. Cả tòa soạn mà chỉ có một phóng viên viết bài, việc sắp xếp nhân viên rõ ràng là không ổn. Anh vừa tới, không thể làm to chuyện được, sau lưng ai có người nào nâng đỡ có thể em cũng biết một chút”. Thấy nụ cười khổ gần như không thể phát hiện trên mặt Hoài Nguyệt, anh ta vội nói: “Anh để em đổi sang làm việc khác cũng không phải vì điều này, em phải tin tưởng anh”.
Gật đầu: “Em biết, giám đốc Trần, em không có ý kiến gì”.
Trần Thụy Dương đoán trong lòng cô nhất định không cho là đúng, có điều anh ta vẫn chỉ có thể nói tiếp theo suy nghĩ của mình. “Nhưng em trẻ nhất, kinh nghiệm ít nhất, đây cũng là một nguyên nhân làm anh muốn điều động em trước. Vạn sự khởi đầu nan, nếu em đồng ý thì sau này người khác cũng rất khó phản đối. Quan trọng nhất là anh Trương nói với anh trong số nhiều người của ban biên tập như vậy anh ấy cho rằng em phù hợp để làm chuyên mục này với anh ấy nhất”.
Hoài Nguyệt gật đầu, “Vâng, giám đốc Trần, em đồng ý”. Anh ta nói thẳng thắn như vậy khiến trong lòng cô cũng dễ chịu hơn một chút.
Trần Thụy Dương tiếp tục nói: “Hoài Nguyệt, anh đã đọc bài phỏng vấn của em trước kia, em viết rất sinh động, có thể lột tả đặc điểm của người được phỏng vấn. Chúng ta cần nâng cao chất lượng của cả tạp chí, phải thay đổi tư duy, thay đổi một số vị trí nhân sự, cho nên em phải tủi thân một chút. Sau khi việc điều động của anh đã tạm ổn, nếu như em còn muốn về chuyên mục dân tộc thì anh sẽ điều em về lại”.
Hoài Nguyệt cười cười: “Cảm ơn giám đốc Trần đã suy nghĩ chu đáo như vậy. Làm việc với thầy Trương có thể học được rất nhiều thứ, đây cũng là một cơ hội tốt. Chẳng qua là phải đi lại nhiều hơn một chút, phải tự mình viết nhiều hơn một chút, bận hơn trước một chút mà thôi. Đậu Đậu không ở với em, em đang không biết làm gì để giết thời gian đây”.
Trần Thụy Dương nghĩ thầm, đúng là một người phụ nữ tâm tư đơn thuần. Nếu là người khác thì sao có thể nhẹ nhàng như gió thổi mây bay như vậy được, nếu không đặt điều kiện thì ít nhất cũng làm ra vẻ tủi thân để sau này còn lấy cớ để xuất này nọ, đăng này thậm chí cô ấy còn tìm cách cho đối phương có thể xuống thang nữa. Trong lòng cảm thấy ấm áp, Trần Thụy Dương không nhịn được nói: “Hoài Nguyệt, em còn trẻ, còn ít tuổi hơn anh nhiều. Không được nản chí, trên con đường đời này gặp gỡ rồi chia tay là chuyện rất bình thường, chúng ta luôn không thể sống vì quá khứ được”.
Hoài Nguyệt gật đầu, “Em biết”.
Trần Thụy Dương suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Đúng là ngại quá, anh vừa đến đã bắt em phải giải quyết mấy vấn đề nan giải rồi. Không chỉ điều động công việc mà bây giờ việc phỏng vấn Cơ Quân Đào cũng biến thành việc của em rồi”.
Hoài Nguyệt sửng sốt rồi gương mặt lập tức trở nên nhăn nhó, “Em cũng không có biện pháp gì, cái anh chàng Cơ Quân Đào này rốt cục là người thế nào mà khó tính như vậy chứ. Có thể chờ đến lúc làm xong kì này rồi mới điều em qua đó hay không?”
Trần Thụy Dương tỉ mỉ quan sát cô một hồi, thấy có vẻ như cô thật sự hoàn toàn không biết gì liền không nhịn được kinh ngạc hỏi: “Không phải em với anh ta là hàng xóm sao? Chẳng lẽ em không biết anh ta chính là Cơ Quân Đào?”
Hoài Nguyệt càng giật mình trợn mắt nhìn Trần Thụy Dương, “Anh nói Cơ tiên sinh chính là Cơ Quân Đào?”
Trần Thụy Dương gật đầu, “Lúc anh ở nước ngoài đã từng lên kế hoạch mời tiên sinh Cơ Trọng Minh mở triển lãm tranh, mặc dù bị Cơ tiên sinh từ chối nhưng anh cũng hiểu biết sơ qua tình hình nhà bọn họ. Anh đã nhìn thấy một bức ảnh chụp cả gia đình Cơ tiên sinh nên sẽ không nhìn nhầm được. Hôm đó anh nghe thấy em gọi em gái anh ta là Tiểu Dã, em biết không, em gái anh ta gọi là Cơ Quân Dã, tốt nghiệp chuyên ngành quản trị kinh doanh, bây giờ đang điều hành phòng triển lãm Tố”.
Hoài Nguyệt nhớ tới bức “Ánh trăng” Lỗ Phong mua cho cô, nghe nói là tác phẩm của Cơ Quân Đào, Lỗ Phong còn nói sau khi mẹ Cơ Quân Đào tự tử anh ta đã treo bút một thời gian. Còn nữa, hôm đó Tiểu Dã tỏ ra rất bất ngờ khi nhìn thấy bức tranh treo trong phòng sách nhà cô. Còn nữa, bức tranh vẽ cái cây cô nhìn thấy tại phòng triển lãm Tố hôm đó, Cơ Quân Đào từng học tranh sơn dầu, chẳng lẽ đó là tác phẩm của anh ta? Anh ta bảo cô nói rất chính xác, đáng tiếc là cô lại quên đọc tên bức tranh. Còn nữa, bức tranh Đậu Đậu hái đậu anh ta vẽ trong vòng không đến một phút mà lại sinh động như vậy. Cô đúng là một con ngốc, còn tưởng rằng đó chỉ là thú vui ngoài giờ của anh ta. Trời ạ, vậy mấy tuần nay Đậu Đậu đang được ai dạy vẽ tranh đây?
Thấy vẻ mặt cô thay đổi liên tục, Trần Thụy Dương cười hỏi: “Sao thế? Em có tin hay không?”
“Tin chứ”. Hoài Nguyệt thành thật gật gật đầu, “Có điều là hàng xóm cũng không làm gì được, mọi người chẳng qua chỉ quen biết sơ sơ, Cơ tiên sinh sẽ không nể mặt em đâu”. Lần trước gặp anh ta ở phòng triển lãm Tố không phải cô và Duyên Duyên đã nhắc tới việc này với anh ta sao? Còn nhớ lúc đó anh ta lập tức quay người đi mất, có thể thấy là anh ta rất không thích.
Trần Thụy Dương nói: “Vậy anh tìm Hội trưởng Uông xem sao, ông ấy là bạn thân của Cơ Trọng Minh, có lẽ ông ấy có thể giúp được. Nếu thật sự không được thì không phải chúng ta còn có không ít lựa chọn khác sao? Không được cảm thấy nặng nề, chủ yếu là tạp chí của chúng ta còn chưa đủ nổi tiếng, nếu như là tạp chí Time thì dù là Đặng Tiểu Bình cũng sẽ đồng ý”.
Hoài Nguyệt cười nói: “Giám đốc Trần đúng là hùng tâm bừng bừng, vậy dưới sự lãnh đạo của anh chúng ta sẽ xây dựng một tạp chí Time nhé!”
Hai người nói chuyện một lát nữa rồi Hoài Nguyệt trở lại văn phòng, thấy hộp trà trong tay cô, Tư Tư cười nói: “Giám đốc đại nhân bắt đầu săn đón người đẹp của chúng ta rồi!”
Hoài Nguyệt đặt hộp trà lên bàn, thở dài nói: “Viên đạn bọc đường đấy, biết không. Phải điều em đến làm phụ tá cho thầy Trương, nhiệm vụ đầu tiên chính là phỏng vấn Cơ Quân Đào”.
Tư Tư giật mình nói: “Sao lại như vậy được? Quan mới nhận chức mà lại lôi em ra khai đao đầu tiên à? Tên Trần Thụy Dương này đúng là biết mềm nắn rắn buông. Em đồng ý rồi à?”
Hoài Nguyệt gật đầu: “Chẳng lẽ em lại xin thôi việc?”
Tư Tư suy nghĩ một chút rồi nói: “Mặc dù chuyên mục người văn hóa này không thoải mái như chuyên mục dân tộc nhưng toàn tiếp túc vời người ở tầng lớp cao, có thể nhanh chóng nâng cao trình độ. Nhìn bề ngoài thì sau khi nhận chức anh ta dùng em khai đao đầu tiên, hạ em từ một chủ biên chuyên mục xuống làm cấp phó cho anh Trương, nhưng mặt khác em được điều từ một chuyên mục phụ sang chuyên mục trung tâm, cũng coi như là được trọng dụng. Hoài Nguyệt, chị cảm thấy anh ta muốn điều em đến bên cạnh anh ta, làm chuyên mục này sẽ có rất nhiều cơ hội đi cùng với giám đốc”.
Hoài Nguyệt trợn mắt nhìn cô: “Đừng tưởng tượng phong phú như vậy được không? Bây giờ anh ta cho em một vấn đề khó như vậy, em đang buồn gần chết đây này. Em phải đến phòng triển lãm Tố một chuyến”. Đến phòng triển lãm Tố may ra có thể gặp được Tiểu Dã, tại đó nói chuyện công việc chắc sẽ tự nhiên hơn. Nếu như gặp nhau ở nhà riêng, công tư lẫn lộn thì cô sẽ rất khó ăn khó nói.
Cơ Quân Đào đến phòng triển lãm Tố cùng ăn cơm trưa với em gái như đã hẹn. Cơ Quân Dã bừng bừng hăng hái vì mới học được mấy món trên TV, nhất định bắt anh trai đến nếm thử tay nghề nên Cơ Quân Đào đành phải nhịn đói lang lang trong hành lang chờ Cơ Quân Dã. Bất giác đi đến chỗ treo mức “Cây” hôm đó cùng xem với Hoài Nguyệt, bức tranh đó vẫn còn đây, còn người thì, ơ, cũng vẫn ở đây? Cơ Quân Đào dui dụi mắt không thể tin được, tại sao cô ấy lại vẫn đứng trước bức tranh này?
Hoài Nguyệt đến chỉ để xác định bức tranh này có phải tác phẩm của Cơ Quân Đào hay không, cô nhìn tấm bảng gắn dưới bức tranh. Tiêu đề: Cây. Tác giả: Cơ Quân Đào. Thể loại: Tranh sơn dầu. Giá: Không bán. Cô nhìn gốc cây cô độc đó, thở dài rồi lặng lẽ quay đi. Vừa rồi cô đã hỏi nhân viên ở đây, họ nói hôm nay Cơ tiểu thư còn chưa đến.
Cơ Quân Đào hơi thất vọng nhìn Hoài Nguyệt rời đi. Quá vội vàng, quá lơ đãng, anh ta đứng phía sau cô không xa nhưng thậm chí cô ấy còn không hề quay đầu lại. Vì sao cô ấy lại đến xem bức tranh này? Cố ấy thích sao? Hay là cô ấy chê đắt quá? Lần trước anh ta đã dặn bỏ giá bức này đi và đổi thành tác phẩm không bán, nếu như cô ấy thích thật thì anh ta có thể tìm cơ hội nào đó để tặng cô ấy.
Anh ta cứ đứng trầm tư suy nghĩ trước bức tranh của mình, hoàn toàn không nhận ra đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua mình tốn thời gian công sức suy nghĩ vì một người phụ nữ như vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!