Tên Em Là Bệnh Của Anh - , Chương 48-49
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Tên Em Là Bệnh Của Anh


, Chương 48-49



Chương 48

Người trong phòng và ngoài phòng đều sửng sốt, Cơ Quân Đào cau mày nhìn tiểu Cẩm, vừa định quở trách lại nhìn thấy Hoài Nguyệt đang đứng ngoài cửa liền không biết nên nói gì cho phải.

Tiểu Cẩm đang quay lưng ra ngoài cửa cũng quay lại, phát hiện Hoài Nguyệt, cô bé giật mình, gương mặt thanh tú lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: “Thương, Thương tiểu thư, sao chị lại ở đây?”

Hoài Nguyệt ngẩng người, tay bám chặt vào khuôn cửa, loại cảm giác bị đè nén đã lâu không thấy đó lại một lần nữa đè xuống người cô. Lúc Viên Thanh nói với cô rằng cô ta đã có thai với Lỗ Phong, lúc cô cầm vé xe đứng ở bến xe tại Thanh Sơn phân vân xem có nên đợi Cơ Quân Đào hay không cũng có cảm giác này. Đó là một loại ngỡ ngàng, bất lực, bị ép phải đưa ra lựa chọn, không có không gian để hô hấp, không có thời gian để trì hoãn, có khó khăn đến mấy cũng phải đưa ra lựa chọn. Bây giờ, cũng vậy.

Bàn tay nắm vào khuôn cửa quá chặt, sự đau đớn truyền đến từ ngón tay làm đầu óc cô tỉnh táo lại một chút. Hoài Nguyệt cố nặ ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói điềm nhiên như không: “Tiểu Dã bảo tôi lên gọi hai người xuống ăn cơm, xuống luôn nhé”. Dứt lời cô xoay người đi xuống tầng dưới.

Tiểu Cẩm thầm thở phào, hoang mang liếc nhìn Cơ Quân Đào, “Thầy Cơ”.

“Xuống ăn cơm”, Cơ Quân Đào sầm mặt, lạnh lùng nói.

Cảm thấy Cơ Quân Đào sắp nổi giận, tiểu Cẩm sợ đến mức quên cả ngại ngùng, nhanh chóng chạy xuống tầng dưới. Nhìn thấy tiểu Cẩm, Cơ Quân Dã hỏi: “Thì ra em cũng ở trên tầng, thầy Cơ của bọn em đang làm gì, sao vẫn còn chưa xuống?”

Tiểu Cẩm ậm ờ nói: “Thầy Cơ đang xem tranh”.

Cơ Quân Dã không vui nói: “Chẳng phải là toàn tranh mình vẽ sao? Lúc nào xem chả được, lát nữa là khách đến rồi, em lại lên gọi anh ấy một tiếng đi”.

Tiểu Cẩm đâu dám đi lên, đành nói với Hoài Nguyệt bên cạnh: “Thương tiểu thư, chị đi gọi thầy Cơ xuống đi”.

Cơ Quân Dã đưa tay gõ lê trán cô bé: “Chỉ giỏi sai khiến người khác”, dứt lời tự mình đi lên tầng trên, vừa lên được một lát lại đi xuống một mình: “Anh ấy nói không muốn ăn”. Nói rồi cô lại nhìn Hoài Nguyệt, “Hoài Nguyệt, hay là cô giúp tôi lên mời anh ấy xuống, dùng chiêu để đối phó Đậu Đậu ấy. Lúc này mà anh ấy tự nhiên dở chứng thì không phải sẽ hỏng hết bánh kẹo sao”.

Hoài Nguyệt bất đắc dĩ nhìn tiểu Cẩm đang lo sợ bất an bên cạnh, cũng không có thời gian để ý đến chuyện cô bé này sẽ nghĩ thế nào, cắn răng đi lên tầng hai.

Cơ Quân Đào đang đứng trước cửa phòng vẽ, Hoài Nguyệt đi tới trước mặt anh vừa định mở miệng đã bị anh ôm ngay vào lòng. Cô hoảng hốt nói: “Đây là chỗ nào mà anh lại làm như vậy?”

Cơ Quân Đào ôm cô vào phòng vẽ rồi đưa tay đóng cửa lại, cúi xuống hôn cuồng nhiệt lên môi cô. Hoài Nguyệt không làm gì được, đành phải ôm cổ anh để mặc anh hôn đến mức gần như ngạt thở, Cơ Quân Đào mới không cam lòng buông cô ra hỏi: “Vừa rồi sao em lại cười như vậy? Sao vẫn điềm nhiên như không thế? Rốt cục anh là gì của em?”

Hoài Nguyệt thở hổn hển, bình tĩnh lại một chút rồi trách: “Anh nổi điên rồi à? Em gái với học trò của anh ở ngày bên dưới đấy!”

Cơ Quân Đào tức giận, sững sờ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của cô rồi lại áp môi vào, nhẹ nhàng vân vê, dùng đầu lưỡi lướt theo vành môi cô, chậm rãi đưa vào, cuốn lấy lưỡi cô dịu dàng nút lấy, đau khổ nói: “Hoài Nguyệt, em không thể như vậy được, em tỏ ra không hề để ý khiến anh cảm thấy hình như mình không nhà để về. Em không tức giận cũng không khó chịu, em định chắp tay dâng anh cho người khác đúng không?”

Thân thể Hoài Nguyệt đột nhiên cứng đờ. Vừa rồi có lẽ đã có một nháy mắt mình nghĩ như vậy. Có một cô bé thích anh ấy như vậy, dũng cảm hơn mình, tinh khiết hơn mình, có phải mình nên buông tay ra không? Buông tay? Đúng vậy, không phải mình vẫn đang tìm một cơ hội như vậy sao? Nhưng vì sao đến lúc gặp được cơ hội như vậy mình lại cảm thấy khó chịu?

“Hoài Nguyệt”. Cơ Quân Đào cảm thấy thân thể cô cứng đờ, anh cắn mạnh lên môi cô, sự đau đỡn khiến cô tỉnh táo lại, đáp lại anh một chút rồi nói yếu ớt: “Nếu anh còn xằng bậy thì buổi chiều em sẽ về thành phố”.

Cơ Quân Đào buông cô ra, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên môi cô: “Đừng về, nếu không anh cũng về. Buổi chiều anh giới thiệu em với mọi người được không?”

“Sau này tính sau, không được làm tiểu Cẩm khó xử như vậy”. Hoài Nguyệt sắp xếp lại vô số ý nghĩ phức tạp trong lòng, ôm eo anh dịu dàng nói: “Phải dũng cảm thế nào thì một cô gái mới dám nói ra tình cảm của mình như vậy, kể cả anh có không tiếp nhận thì cũng không thể coi thường tình cảm đó. Anh là thầy giáo, có lẽ Cơ Quân Đào có thể buông thả nhưng thầy giáo Cơ lại không thể. Vừa rồi em chỉ có thể làm như không nghe thấy, nếu không tiểu Cẩm sao có thể chiujdc. Đừng giận nữa, anh không ăn cơm thì mọi người cũng ăn không ngon. Ngoan nào, xuống đi”.

Cơ Quân Đào cũng cười nói: “Sao lại dỗ anh như dỗ Đậu Đậu thế? Anh không thích kiểu dỗ dành này đâu”.

Hoài Nguyệt nhếch miệng nói: “Anh còn không bằng Đậu Đậu, Đậu Đậu cũng biết không thể giận dỗi trước mặt khách, lúc này anh còn dọa dẫm người khác nữa, Tiểu Dã sốt ruột lắm rồi”.

Cơ Quân Đào thở dài nói: “Trước kia anh không bao giờ như vậy, từ khi biết em anh thật sự cảm thấy mình ngày càng trẻ con hơn, lúc nào cũng không yên tâm, có lẽ là bệnh cũng không nhẹ”.

Hoài Nguyệt cười khổ: “Sao em lại thấy như mình đang hại anh nhỉ, hại người không lợi mình, thật sự là…”

“Anh chỉ sợ em không chịu hại anh”, Cơ Quân Đào ngắt lời nói, “Hoài Nguyệt, em phải tin anh, không được giao anh cho người khác, có em ở bên cạnh anh thì anh sẽ không có việc gì cả”.

Hoài Nguyệt gật đầu mỉm cười với anh, cô rõ ràng, thực ra có một số việc anh ấy cũng không dám nghĩ quá sâu giống như mình.

Hai người xuống nhà, tiểu Cẩm và tiểu Trần đã ăn cơm xong theo A Thích ra phòng khách chuẩn bị tiếp, chỉ còn Cơ Quân Dã đang chậm rãi ăn, vừa ăn còn vừa nhìn Hoài Nguyệt chằm chằm, đột nhiên bật cười hì hì. Hoài Nguyệt chột dạ đỏ mặt, Cơ Quân Đào không vui trợn mắt nhìn em gái: “Chuyện gì mà buồn cười thế? Tập trung ăn cơm đi”.

Cơ Quân Dã rút một tờ giấy ăn, vừa chậm rãi lau miệng vừa cố nhịn cười nói: “Em quên chưa lau son môi, mặc dù khi ăn có dính son môi cũng không ảnh hưởng gì đến mùi vị nhưng phu nhân tương lai của Đậu Đậu còn nhỏ, đồ ăn có dính son sẽ không tốt cho trẻ em”.

Hoài Nguyệt lập tức hiểu ra vì sao vừa rồi Cơ Quân Dã lại cười mình, cô xấu hổ đến mức gần như sắp chôn đầu vào trong bát cơm. Cơ Quân Đào thì hối hận vì sự lỗ mãng của mình vừa nãy, thấy Hoài Nguyệt không xuống thang được trong lòng anh rất thương, vội chuyển đề tài nói: “Tiểu Dã, em đã đến bệnh viện kiểm tra chưa? Rốt cục thế nào?”

Cơ Quân Dã nói: “Còn phải một thời gian nữa. Anh, anh đúng là thiếu kiến thức cơ bản, phải trên dưới 40 ngày mới kết luận được, lần sau phải nhớ kỹ đấy”.

Chính Cơ Quân Đào cũng cảm thấy hơi khó xử, anh chỉ nghiêm mặt không lên tiếng.

Cơ Quân Dã nói với Hoài Nguyệt: “Hoài Nguyệt, cô xem kìa, nếu là tôi thì còn lâu mới thích loại người này, cả ngày lạnh mặt, mùa hè còn có thể dùng làm điều hòa, mùa đông chẳng lẽ dùng để ngắm như băng đăng à?”

Hoài Nguyệt không nhịn được nữa, bật cười hì hì thành tiếng.

Cơ Quân Đào quay sang nhìn cô rồi lại nhìn em gái, đúng là rất giống một mặt trăng một mặt trời, trong cuộc sống của anh có hai người phụ nữ như vậy cũng có thể coi như là hoàn hảo, khóe môi cũng không khỏi hơi cong lên.

Buổi chiều, khách khứa lục tục tới, nghĩ anh trai không thích ồn ào nên Cơ Quân Dã cũng chỉ gọi bốn năm người bạn rất thân tới, một người dẫn theo người vợ sắp sinh, còn có một đôi vợ chồng mới cưới, còn lại có người đến một mình, cũng có người dẫn bạn gái đến. Hoài Nguyệt thầm quan sát, tuy đa số họ đều đã ba bốn mươi tuổi nhưng quả thật đều có khí độ bất phàm.

Cơ Quân Dã giới thiệu Hoài Nguyệt là biên tập tạp chí giao lưu văn hóa, nghe vậy một người trong đó liền cười nói: “Tôi rất thân với giám đốc Trần của tap chí cô, hôm qua còn cùng đi ăn với anh ta. Không trách được tầm mắt anh ta lại cao như vậy, thì ra là vì có một cấp dưới là người đẹp kiêm tài nữ như vậy. Tôi đoán bài phỏng vấn Quân Đào đó là do cô viết đúng không? Viết hay lắm, hôm nào có thể viết một bài cho tôi được không?”

Cơ Quân Dã nói với Hoài Nguyệt: “Hoàng Đại Vĩ, đã nghe nói rồi chứ? Tên thì hơi thông thường một chút nhưng trình độ thư pháp lại không hề thông thường, đưa tay viết vài nét đã bằng thu nhập cả năm của người khác rồi. Có điều bình thường anh ấy ít viết lắm, lười ơi là lười, chỉ có lúc đối mới chịu động thủ thôi”.

Hoài Nguyệt thấy người này cũng chỉ ngang tuổi Cơ Quân Đào, để râu quai nón, một đôi tay lại nhiều xương ít thịt, rất có phong phạm tiên phong đạo cốt, rõ ràng là do việc luyện chữ nhiều năm trời tạo thành. Lại nhìn anh ta mặc một chiếc áo cổ tròn cực kì tầm thường nhưng lại không hề cảm thấy mất tự nhiên liền mỉm cười nói: “Người hào hiệp chưa chắc đã không chăm chỉ”.

Hoàng Đại Vĩ thầm gật đầu, nheo mắt nhìn kỹ Hoài Nguyệt. Một người phụ nữ có thể làm Cơ Quân Đào phải tiếp nhận phỏng vấn, thú vị, hôm qua Trần Thụy Dương luôn vô tình hay cố ý chuyển đề tài về chuyện Cơ Quân Đào, xem ra là có nguyên do. “Thương tiểu thư, giám đốc Trần của bọn cô dạo này rất nổi tiếng, hai điểm nóng ngoại vụ và văn hóa đều bị anh ta ôm hết, một hai năm nữa chắc chắn có thể lên tới cấp sở, cô cứ chờ mà xem”.

Hoài Nguyệt nói: “Tôi chỉ là một biên tập nhỏ, bất kể ai tới làm lãnh đạo cũng không có gì khác nhau, tính cách giám đốc Trần rất tốt, từ trên xuống dưới đều thấy quý anh ấy”.

Hoàng Đại Vĩ thấy cô ăn nói kín kẽ giọt nước không lọt như thế lại càng cảm thấy vui: “Ngày trước anh ta có một bạn gái biết không? Sau đó chạy theo một gã luật sư, nghe nói còn là chồng người ta, lần này cô ta nhất định sẽ phải hối hận!”

Hoài Nguyệt cảm thấy không vui nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, “Bây giờ loại chuyện này cũng là bình thường”.

Cơ Quân Đào ngồi nhìn Hoàng Đại Vĩ và Hoài Nguyệt liên thiên mãi không xong, lông mày hơi nhíu lại, Cơ Quân Dã thấy vậy liền vội kéo Hoài Nguyệt đi: “Đừng quan tâm đến cái gã thích buôn chuyện này, không chịu viết chữ cho đàng hoàng mà cả ngày ăn uống nhảy múa săn chuyện xì căng đan, mấy người phụ nữ chúng ta tụ tập alij nói chuyện còn hơn”.

Hoàng Đại Vĩ cũng không để ý, chỉ cười ha ha rồi lại chạy tới chỗ Cơ Quân Đào săn tin.

Cơ Quân Đào trò chuyện một lát, vì đêm hôm trước ngủ không ngon nên cảm thấy hơi mệt mỏi, định đi lấy một li cà phê. Thấy mấy người phụ nữ bên kia đang trò chuyện vui vẻ liền đi tới.

Chỉ nghe thấy Hoài Nguyệt đang nói với bà bầu kia: “Đương nhiên là cũng hơi đau, có điều lúc sinh các chị sẽ không nghĩ đến đau, chỉ mong con mình mau đi ra, chỉ sợ nó ở tỏng đó lâu quá tội nghiệp. Tôi sinh mất tròn 24 tiếng mới xong, sau đó phát hiện hai tay mình toàn là máu, bác sĩ y tá và người nhà đều sợ nhảy dựng lên. Sau đó mới biết là khi đó tay tôi nắm mép giường đẻ mạnh quá, ngón tay đều bị thương, ngay cả gân cũng bị thương. Thời gian khoảng hai năm sau đó ngón tay tôi đều như tê liệt, sờ cái gì cũng cảm thấy giống nhau, quần áo, bàn ghế, đồ sắt, tất cả đều không thể phân biệt được, suýt nữa tàn phế mất đôi tay này”.

“Cho nên vẫn nói mẹ là vĩ đại nhất, bây giờ Đậu Đậu mới yêu mẹ như thế, đây đều là được đánh đổi bằng máu tươi mà”, Cơ Quân Dã nói, “Vì sao không đẻ mổ?”

“Mẹ tôi là bác sĩ khoa sản, bà vẫn chủ trương đẻ thường tốt hơn đẻ mổ, tốt hơn cho cả mẹ lẫn con. Sau đó chính bà thấy tôi như vậy lại dao động trước, cuối cùng vẫn là tôi kiên định chịu đựng tiếp. Nghĩ bụng đã đau thời gian dài như vậy rồi, nếu lại từ bỏ thì thật là đáng tiếc”, Hoài Nguyệt khẽ cười, “Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bác sĩ phải bảo đảm con mình không có việc gì”.

Cơ Quân Đào nhìn gương mặt Hoài Nguyệt, một người phụ nữ dịu dàng tinh tế mà lại có nghị lực và dũng khí như vậy, trong lòng lại cảm thấy cực kì thương xót.

Một cô bé bên cạnh nói: “Thì ra Hoài Nguyệt cũng làm mẹ rồi, thoạt nhìn còn trẻ lắm mà”.

Hoài Nguyệt mỉm cười nói: “Con trai tôi 4 tuổi rồi, năm nay lên lớp chồi trường mầm non”.

Thai phụ cười nói: “Nhìn mẹ đã biết con trai nhất định sẽ rất đẹp. Tôi còn vừa nói với chồng, bạn gái Quân Đào đúng là một đại mỹ nhân, suốt ngày nghe người ta nói đến mỹ nhân như ngọc, lần này mới được nhìn thấy tận mắt, hóa ra là có người như thế thật”.

Cơ Quân Đào cầm ca cà phê trên tay vừa định đi tới thì lại nghe thấy Hoài Nguyệt thản nhiên nói: “Chúng tôi là hàng xóm, nhà tôi ở sát vách, Cơ tiên sinh đã từng được tôi phỏng vấn”.

Nàng dâu mới nói: “Tôi cũng nhìn nhầm, Hoài Nguyệt, chồng chị nhất định cũng rất đẹp trai, vừa rồi thấy chị và Quân Đào đứng chung một chỗ làm tôi ghen tị chết đi được, may mà không phải”. Nói xong lại bật cười khanh khách làm mọi người cũng cười theo.

Hoài Nguyệt không nói tiếp mà nhấp một ngụm trà, nhìn những lá trà chìm nổi trong tách rồi ngẩng đầu thấy ánh mắt không tán thành của Cơ Quân Dã đang nhìn mình chằm chằm, trong đầu lại vang lên tiếng tỏ tình của tiểu Cẩm lúc trưa, cô khẽ thở dài một cái, cúi đầu không nói. Có một số việc muốn tránh cũng không tránh được, mình phải suy nghĩ cho thật kĩ.

Cơ Quân Đào rót một cố cà phê rồi xoay người rời đi. Anh đưa mắt nhìn quanh, xung quanh mọi người đều vui vẻ nói cười, trong lòng cảm thấy chẳng có gì thú vị.

Cơ Quân Dã đuổi theo an ủi: “Anh, Hoài Nguyệt nói như vậy cũng đúng, anh lại không giới thiệu với mọi người cô ấy là gì của anh, ngay cả em cũng chưa được giới thiệu tử tế. Anh nghĩ Hoài Nguyệt có thể nói thế nào?”

Cơ Quân Đào yên lặng một hồi lâu rồi thở dài nói: “Chung quy vẫn là tình cảm đơn phương của anh, thôi tùy cô ấy”.

Cơ Quân Dã quay lại nhìn Hoài Nguyệt đang ngồi lơ đãng ở đó, lại nhìn bóng lưng cô đơn của anh trai, trong lòng chợt thấy cực kì nghi hoặc: Hai người này, buổi sáng còn đang tử tế, sao chưa được bao lâu cả hai đều nặng nề tâm sự rồi?

 

Chương 49

Tuần sau Hoài Nguyệt phải đi công tác, nghĩ đến việc hai người lại có một tuần không thể gặp nhau, buổi tối thứ 7 Cơ Quân Đào không chịu để Hoài Nguyệt về thành phố.

Cơ Quân Đào rửa mặt xong đi sang nhà hàng xóm thấy Hoài Nguyệt đã thay áo ngủ, đang ngồi trên sofa cau mày nắn bóp bàn chân liền hỏi: “Mệt rồi à?”

Hoài Nguyệt nói: “Vừa rồi không cẩn thận va một chút, không có việc gì nên ngồi bóp cho đỡ đau”.

Cơ Quân Đào ngồi xuống bên cạnh cô, đặt chân cô lên đùi mình, nhìn thấy một chỗ tím xanh trên chân cô liền hỏi: “Hay là đến bệnh viện xem đi, ngày mai còn đi công tác, nếu không ổn thì còn kịp xin phép cơ quan”. Hoài Nguyệt phải đi công tác với Trần Thụy Dương, trong lòng anh vốn đã cảm thấy không vui.

“Có phải chuyện gì nghiêm trọng đâu, sao có thể yếu ớt đến mức ấy. Chỉ có điều chỗ tím xanh này hơi khó coi thôi”, Hoài Nguyệt cười hỏi: “Đại họa sĩ, đôi chân này có khó coi không?”

Cơ Quân Đào vừa giúp cô xoa chỗ đau vừa hỏi: “Hoài Nguyệt, còn nhớ bức “Xuân” ở triển lãm tranh lần trước không? Hai đôi chân trên gốc cây khô đó, bức mà em nói là từng bước sinh sen ấy?”

“Nhớ”, Hoài Nguyệt gật đầu, “Bố anh nói đó là tác phẩm tốt nhất của anh”.

“Cũng không nhất định là tác phẩm tốt nhất của anh”, Cơ Quân Đào nói, khóe môi lại nhẹ nhàng cong lên.

Hoài Nguyệt rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt như thỏa thuê mãn nguyện của Cơ Quân Đào như vậy, cô không khỏi cười nói: “Công tử Quân Đào, anh kiêu ngạo quá đấy!”

Cơ Quân Đào mỉm cười cúi xuống hôn lên mu bàn chân cô, nói: “Nhưng đôi chân này quả thật là đôi chân đẹp nhất trên đời này, chính là nhờ nó nên anh mới vẽ ra được bức tranh đó”.

Hoài Nguyệt hơi giật mình nhìn anh, trong lòng loáng thoáng nhớ ra có lần cùng Đậu Đậu đi chân đất tưới nước trên vườn hoa sân thượng, Cơ Quân Đào đứng trên sân thượng nhà bên cạnh nhìn họ, hình như Đậu Đậu còn “tưới nước” ấy cây mướp. Thì ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy, khi đó mình vừa lạ lẫm vừa kinh trọng gọi anh ấy là Cơ tiên sinh, nào ngờ hai người lại sẽ có ngày thân mật như hôm nay.

“Đồ ngốc”, Cơ Quân Đào nâng cả đôi chân cô trên lòng bàn tay, mê mẩn nhìn cô, “Sao lại ngốc như vậy, cả ngày trong đầu toàn suy nghĩ cái gì mà có một người đàn ông động lòng vì em như vậy, tại sao em vẫn không chịu tin tưởng?”

Hoài Nguyệt nhìn đôi tay rất đẹp của anh đang dịu dàng vuốt ve đôi chân mình, cô cảm thấy trong lòng có thứ gì đó vừa sụp đổ mất một góc, mà không chỉ là một góc, cả con đê rõ ràng đang từ từ sụp đổ trước dòng nước lũ. Cô hoang mang từ sofa đứng lên, nhất thời không biết phải làm thế nào mới tốt, liền lấy máy tính xách tay từ trong phòng sách ra cho Cơ Quân Đào xem ảnh chụp ở Vân Nam.

Lệ Giang, Thạch Lâm, Đại Lý, Thương Sơn, Nhĩ Hải, Cơ Quân Đào nhìn Hoài Nguyệt tươi cười xinh đẹp đứng bên nước, bên núi, bên đá: “Hoài Nguyệt, lúc nào chúng ta cũng cùng đi nghỉ nhé, đến một nơi nào mà em thích”.

Hoài Nguyệt chần chừ một lát rồi gật đầu: “Anh thích đi đâu thì em sẽ đi cùng anh”.

Cơ Quân Đào ôm cô vào lòng nói: “Nơi nào có thể làm em gác lại tâm sự thì chúng ta sẽ đến nơi đó”.

Hoài Nguyệt cười nói: “Vậy em phải đến đảo Bá tước Monte Cristo để đào vàng, cho dù sau này có thất nghiệp cũng không cần lo lắng cho cuộc sống của em và Đậu Đậu”.

Cơ Quân Đào nói: “Em với Đậu Đậu thì tiêu được bao nhiêu tiền, nếu em chịu thì bây giờ cứ nghỉ việc luôn đi, Cơ Quân Đào còn chưa đến mức không nuôi nổi cả người phụ nữ của mình”.

Hoài Nguyệt từ trong lòng anh giãy ra, nói: “Sau khi li hôn em đã trở thành người theo chủ nghĩa nữ quyền, tuyệt đối không cần đàn ông nuôi sống, bị bỏ rơi một lần, thứ gì cũng mất hết, nhưng lại nhận được một kinh nghiệm sống quý giá, sống là phải biết lo xa”.

Cơ Quân Đào thấy cô cười nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm túc, có thể thấy sự phản bội của Lỗ Phong đã để lại dấu vết không thể xóa nhòa trong cuộc đời cô. Anh kéo cô vào lòng lần nữa, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, nói: “Hoài Nguyệt, anh không muốn em vất vả quá, anh cũng có năng lực làm cho cuộc sống của em tốt hơn. Có điều nếu như em hài lòng với hiện trạng bây giờ thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng. Em thích làm cái gì thì làm cái đó, không muốn làm thì cứ đến bên cạnh anh, anh luôn chờ em”.

Hoài Nguyệt gật đầu nói: “Em thích công việc bây giờ, không vất vả chút nào, đồng nghiệp xung quanh đối với em rất tốt, chỉ cần người em phỏng vấn không khó tính như Cơ Quân Đào tiên sinh thì hết thảy đều rất hoàn mỹ”.

Cơ Quân Đào cười nói: “Anh mà khó tính? Có mà em khó tính ấy. Anh phải phỏng vấn anh mà lại không đến nói với anh, còn bắt anh vội vàng tới nhà kể chuyện xấu của mình cho em nghe nữa. Em còn nói với Đậu Đậu là chú Cơ chỉ thích Đậu Đậu không thích mẹ, làm hại anh không biết phải vào nhà em kiểu gì”.

“Thì ra hôm đó anh nghe thấy mẹ con em nói chuyện”, Hoài Nguyệt cười nói, “Sao anh biết không phải em đang lấy lùi làm tiến?”

Cơ Quân Đào cười khổ nói: “Nếu đúng như vậy thì đã tốt. Em ngốc thế làm sao biết làm chuyện như vậy”. Anh chỉ màn hình máy tính cười hỏi: “Nếu không thì tại sao mấy ngày ở Vân Nam đó em vẫn có vẻ như mất hồn thế kia?”

Hoài Nguyệt đỏ mặt không lên tiếng. Có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không quên được những ngày đó.

“Buổi sáng hôm đó anh lái xe ra ngoài đuổi theo em, đáng tiếc là không đuổi kịp. Hoài Nguyệt, vì sao phải chạy? Xấu hổ hay là hối hận?”

Hoài Nguyệt cúi đầu nhẹ giọng nói: “Thì ra lúc uống rượu say em lại điên cuồng như vậy, em bị chính mình dọa chạy mất”.

Cơ Quân Đào thở dài nói: “May mắn là có một người điên cuồng như một ngọn lửa như vậy, nếu không cành cây khô này cũng không thể cháy lên được”. Nếu như là một người phụ nữ khác, nếu như buổi tối hôm đó Hoài Nguyệt không chủ động như vậy thì có lẽ anh cũng không có dũng khí và nhiệt tình để bắt đầu một quãng đời đầu cảm xúc. Anh nhìn vẻ ngượng ngùng của Hoài Nguyệt, khẽ cười nói: “Đồ ngốc, không biết anh đã thích thế nào đâu, tại sao em lại cứ như đã làm chuyện gì sai lầm thế? Anh còn sợ em không hài lòng”.

Hoài Nguyệt liếc mắt nhìn anh thầm thì: “Lại còn giả vờ!” Trong lòng thầm nghĩ em đã được lãnh giáo bản lĩnh tự học thành tài của anh rồi.

Cơ Quân Đào cười ha ha, đang định hôn cô thì điện thoại của Hoài Nguyệt đổ chuông. Hoài Nguyệt vừa đứng dậy vừa ra hiệu cho anh im lặng.

Điện thoại là Trần Thụy Dương gọi tới, anh ta tiếp khách xong về đến nhà mở máy tính ra xem ảnh chụp ở Vân Nam, nhìn Hoài Nguyệt trong những bức ảnh tập thể, lúc nào cũng thấy nhưu cô đang cười với mình, trong lòng ngứa ngáy khó chịu nên không nhịn được cầm lấy điện thoại. Vừa nghe Hoài Nguyệt nói cũng đang xem ảnh, Trần Thụy Dương nghĩ bụng đúng là có thần giao cách cảm, vui như mở cờ trong bụng.

“Xem ra em thật sự rất thích Vân Nam, em đến đó mấy lần rồi?”

“Ba bốn lần”. Hoài Nguyệt nhìn Cơ Quân Đào ngồi bên cạnh, anh đang xem ảnh với vẻ rất hứng thú, “Một lần là hội nghị, rất nhiều người vội vã đến rồi đi, không vui vẻ gì”.

“Đã đến Shangri La chưa?”

“Chưa. Nghĩ lại đúng là không đúng dịp, lần nào đến Vân Nam cũng muốn đến Shangri La nhưng lần nào cũng không thực hiện được. Chắc là phải có một chút tiếc nuối thì người ta mới nhớ lâu, mới muốn quay lại hết lần này tới lần khác”. Hoài Nguyệt đi rót một chén nước cho Cơ Quân Đào, Cơ Quân Đào cầm tay cô không chịu thả, Hoài Nguyệt cười nhẹ giãy ra.

“Lần sau anh dẫn em đi, phong cảnh Shangri La quả thật rất đặc biệt. Em đến Tây Tạng rồi chứ?” Trần Thụy Dương thoải mái nằm trên sofa, giọng nói nhẹ nhàng của Hoài Nguyệt vang lên trong điện thoại, anh ta cảm thấy thoải mái không nói nên lời.

“Chưa, dạo thông tuyến đường sắt đến Tây Tạng tòa soạn đã tổ chức đến đó nhưng người nhà lo sức khỏe của em không chịu nổi nên không chịu để em đi”. Hoài Nguyệt nhớ vì chuyện này lúc đó mình còn làm mình làm mẩy với Lỗ Phong, Lỗ Phong thề thốt khi nào rảnh nhất định sẽ đưa cô đi, đương nhiên lời thề này cả đời cũng không thực hiện được.

“Anh đã đến Tây Tạng hai lần, thực ra chỉ cần đi chậm một chút, không được chạy nhảy, chú ý giữ ấm đừng để nhiễm lạnh thì cũng không có vấn đề gì. Không phải mọi người đều nói đến Tây Tạng khó thích ứng nhất là những người đàn ông trẻ tuổi cao ráo sao? Chính ra phụ nữ thì lại không sao. Bây giờ ở đó đã bắt đầu mùa đông rồi, sang năm phải chọn một thời điểm phù hợp mới được”.

Hoài Nguyệt cười nói: “Giám đốc Trần, sao em cứ cảm thấy không phải anh đang làm ở tạp chí giao lưu văn hóa mà là tạp chí du lịch vậy?”

Trần Thụy Dương cũng cười, “Anh ở bên em là mất hết cả ý chí chiến đấu cách mạng, cả ngày chỉ muốn đi chơi thôi”.

Lời vừa nói ra Trần Thụy Dương đã biết mình lỡ miệng rồi, quả nhiên Hoài Nguyệt bên kia im lặng thật lâu không trả lời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN