Tên hàng xóm đáng ghét!
#12
Nửa gương mặt của Du Thiệu Kiệt nằm trên bàn, nửa còn lại lộ dưới ánh sáng đèn. Đôi hàng mi dài nhắm chặt lại thỉnh thoảng lại còn khẽ động đậy, chiếc mũi thanh tú, làn da mịn màng khiến tôi có hơi đố kị. Ông trời có phải quá thiên vị rồi không? Bao nhiêu cái đẹp đều đổ dồn về Du Thiệu Kiệt hết. Từ ngoại hình xuất chúng đến học lực lúc nào hắn cũng đứng nhất.
“Lúc cậu ngủ trông thật đáng yêu đó!” Tôi ngơ ngẩn ngắm dung nhan hắn, ngón trỏ theo sống mũi hắn từ từ trượt xuống một đường.
Càng nhìn tôi lại càng cảm thấy gương mặt này hình như tôi đã gặp ở đâu rồi, cảm giác rất là thân quen. Nhưng nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc đã gặp ở đâu. Bất chợt một đoạn ký ức mơ hồ đột nhiên . Tôi ôm đầu cố gắng nhìn cho rõ cảnh vật đó là gì nhưng càng cố thì đầu càng đau nhức. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng cười nói của trẻ con.
“Này đừng nghịch nữa, bẩn lắm!” Đây là giọng của tôi mà. Không phải tôi của hiện tại mà là tôi từ lúc nhỏ.
“Muốn bắt được cá thì phải có mồi chứ. Cậu mau giúp tớ bắt giun đi.” Là giọng của một bé trai, nhưng đó là ai?
“Không được, chiếc áo này mẹ mới mua cho tớ. Nếu làm bẩn mẹ sẽ đánh tớ mất.”
Cảm giác được mình sắp nhìn thấy gương mặt cậu bé đó thì những mảnh vỡ ký ức đột nhiên dừng lại. Vai bị một bàn tay lớn nắm chặt rồi lay mạnh. Cảm nhận được cơn đau truyền đến từ bả vai, đầu óc tôi trở lại với hiện tại. Mở mắt ra trước mắt xuất hiện gương mặt của Du Thiệu Kiệt đang hoảng hốt.
“Cậu bị làm sao vậy? Người không khỏe chỗ nào ư?” Giọng nói hắn có phần khẩn trương.
Tôi cười nhẹ lắc đầu, xoa nhẹ hai bên thái dương sau đó mới đáp.”Tôi không sao, đầu đột nhiên hơi đau.”
Gương mặt của Du Thiệu Kiệt vẫn nhăn lại, có vẻ cậu vô cùng lo lắng về tôi.”Nhưng vẻ mặt cậu lúc nãy rất đau đớn. Thật sự không sao?”
Tôi lắc đầu.”Không sao.”
Sau đó muốn cho tôi nghỉ ngơi, Du Thiệu Kiệt không tiếp tục dạy tôi học nữa mà ra về. Trước khi về còn dặn tôi phải nhớ uống thuốc, không được thức khuya. Nghe hắn nói mấy lời quan tâm đó tôi liền cảm giác như mình là bạn gái của hắn vậy.
Hôm sau tôi vẫn đến lớp như bình thường. Vì sắp đến kì thì nên các giáo viên đều tập trung ôn cho học sinh. Hết tiết hai, Tiểu Mễ tới tìm tôi. Chúng tôi lên tầng thượng nói chuyện.
“Cậu chụp được hình chưa?” Tiểu Mễ không vòng vo mà vào thẳng vấn đề chính.
Lúc này tôi mới nhớ tới cuộc giao dịch với cô bạn Tiểu Mễ. Mấy hôm nay bận ôn thi nên cũng chẳng còn nhớ tới vụ trao đổi này. Hơn nữa đôi giày mà tôi thích trước kia giờ tôi cũng chẳng để ý nữa. Nhưng đã hứa rồi không thực hiện thì đúng là mất mặt. Đang không biết phải trả lời sao thì đột nhiên tôi nhớ ra tối hôm qua trong lúc Du Thiệu Kiệt ngủ tôi đã lén chụp ảnh hắn.
Thấy tôi không nói gì, Tiểu Mễ lại nói.”Rốt cuộc cậu có chụp được không?”
Tôi lôi điện thoại ra, vào thư viện ảnh mở bức ảnh mà mình đã chụp hắn đêm qua đưa cho Tiểu Mễ. Ngay lập tức cặp mắt của cô ả sáng long lanh lên liền lấy điện thoại của tôi gửi ảnh vào số mình.
“Sao cậu có được bức hình này vậy?” Tiểu Mễ hỏi.
“Cậu không cần biết. Tôi đã lấy được ảnh đưa cho cậu chắc cậu vẫn còn nhớ lời cậu nói chứ?”
“Không quên!”
Vốn dĩ lúc đầu định chọn đôi giày đắt tiền đó nhưng nghĩ lại cảm giác mình như đang lợi dụng người ta. Một bức ảnh đổi lấy đôi giày đắt tiền quả thực có hơi quá đáng. Suy nghĩ một lúc tôi nói.”Chỉ cần cậu đừng đến làm phiền tôi nữa là được. Như vậy là tôi rất cám ơn rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!