Tên Kia! Mi Đi Chết Đi! - Chương 16: Dù Sao Cũng Cảm Ơn Anh!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Tên Kia! Mi Đi Chết Đi!


Chương 16: Dù Sao Cũng Cảm Ơn Anh!


Biết thừa có muốn nói chuyện một cách “yên bình” với nó cũng vô ích, Quân thở dài, đổi giọng chán nản:

-Hình như kiếp trước tôi có đắc tội gì với cô? Kiếp này thật xui xẻo mới gặp phải cô mà!

Tiểu Nhi còn đang rất rất phấn chấn, cưới típ mắt:

-À à ra là người quen từ kiếp trước! Thôi thôi! Dù sao cũng đã là kẻ thù rồi thì mi chịu đi! Ta sẽ “nương tay” cho!

-Cô không nói móc tôi thì ăn không ngon sao?- Quân tiếp tục thở dài.

-Không thì chết đấy!- Tiểu Nhi thì thầm, khuôn mặt vô cùng đáng yêu.

Quân lại một lần nữa bị gương mặt này làm xao động…

-Hử? Nhìn chi ghê vậy?- Tiểu Nhi hỏi khi thấy tên “giẻ rách” này cứ nhìn mình chằm chằm.

Quân chợt giật mình, lắc đầu lia lịa:

-Không! Chẳng có cái quái gì hết!

Tiểu Nhi nhún vai, ngồi xuống ghế. Quân cũng không nói gì nữa, đi ra khỏi tiệm…

Không lâu sau, Quân trở lại với hai chai nước mát lạnh. Có vẻ như Tiểu Nhi không để ý, Quân cười gian, rồi lại gần…

-A!

Quân đột nhiên áp chai nước lạnh lên đôi má đáng yêu của Tiểu Nhi làm nó giật mình, vô tình la lên.

Vừa thấy gương mặt “gian tà” của Quân, Tiểu Nhi tru môi vẻ hờn dỗi (hình như cái này là của các cặp đang yêu nhau mà!)

-Mi đúng là dở hơi mà! Đi chết luôn đi cho rồi!

Quân cười tươi rói, rồi đưa chai nước đến trước mặt Tiểu Nhi:

-Cho cô đấy!

Tiểu Nhi thấy vậy, mặt ngẩn tò te chẳng hiểu (cái quái) gì:

-Hử?

Nhỏ này bi ngốc à?

-Tôi cho cô chai nước này đấy đồ ngốc! Chẳng qua thấy trời nắng nóng vầy nên mới tốt bụng mua cho cô mà cô tỏ cái thái độ gì đấy?

Tiểu Nhi làm bộ ngơ ngác:

-Thì ai thái độ đâu!

Quân nhíu mày:

-Thôi được rồi! Không lấy thì…

Chưa kịp nói hết câu thì chai nước trong tay đã bị cô nàng kia cướp mất, mở nắp ra, uống một hơi…

-Từ từ kẻo sặc!- Quân vô tình nói (cái này gọi là quan tâm a).

Nhưng ai kia không thèm để ý, tiếp tục uống một hơi, rồi từ từ quay lại nhìn Quân, vẻ mặt rất chi là “dế xương”…

-Khỏi cần cám ơn!- Quân nói, giọng điệu đắc ý.

-Tôi đâu định cám ơn anh! Vốn dĩ chỉ muốn hỏi liệu anh có bỏ “thuốc độc” gì vào nước không vậy?- Tiểu Nhi mặt “ngố” hết sức.

Đây là sự báo đáp cho lòng tốt của một thằng cha FA giẻ rách?

-Cô bị ngố à? Ngay cả nắp chai tôi còn chưa mở làm sao bỏ nổi thuốc vào? Nếu được tôi cũng muốn bỏ thuốc độc cô lắm rồi đấy! Có lòng tốt mà không được báo đáp mà!- Quân “hờn dỗi” nói.

Tiểu Nhi xua xua tay, cười hồn nhiên:

-Tôi đùa anh thôi! Nhưng…

-Sao?- Quân hỏi.

-Dù sao cũng cám ơn anh!

Đây là lần đầu tiên con nhóc này cám ơn Quân đấy! Trong lòng đột nhiên có cảm giác gì đó kì lạ, hiển nhiên là Quân đang vui…

Nhìn vẻ mặt nó lúc nói cảm ơn, Quân lại thấy hơi ngượng…Nhưng vẫn phải công nhận, nó rất đáng yêu!

(Bắt đầu rồi! Bắt đầu………. cái gì ý nhỉ? *gãi đầu* Ta quên mất tiêu rùi!)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN