Thà Đừng Gặp Gỡ
Quyển 2 - Chương 27: Xóa sạch?
Đôi chân trần dẫm trên mặt đất, lòng Lệ Cảnh Trình nóng như lửa đốt, nhiều bệnh viện như vậy, anh biết tìm đâu?
Chờ đến khi anh tìm ra, liệu đứa bé đã bị xóa bỏ hay không?
Các loại suy nghĩ phán đoán hiện lên trong đầu anh, người giúp việc đuổi theo ra tới cửa, chỉ thấy bóng dáng Lệ Cảnh Trình đã đi thật xa.
Cô còn chưa nói xong, sao anh ta lại chạy nhanh như thế.
Người đàn ông bước nhanh về phía trước, ánh mắt lơ đãng đảo qua phòng thủy tinh, bước chân dồn dập bỗng nhiên ngừng lại, hình như anh thấy Vinh Thiển.
Lệ Cảnh Trình đi vào phòng thủy tinh, thấy Vinh Thiển nằm trên sô pha, nhìn đến bộ dáng của anh, giọng nói của cô cũng thật bình tĩnh: “Có chuyện gì mà ngay cả giày cũng chưa mang?”
“Sao em lại tới đây?”
“Em không ngủ được.”
Người đàn ông tiến lên vài bước rồi ngồi xổm trước mặt Vinh Thiển, Lệ Cảnh Trình kéo tay cô: “Đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Ánh mắt Vinh Thiển di chuyển lên mặt anh, nhất định là anh rất sợ hãi, bằng không một người mà ngày thường rất chú ý đến hình tượng, sẽ không vội vã đi chân trần ra ngoài được, ngón tay Vinh Thiển xoa mặt anh: “Chúng ta không cần đứa nhỏ này được không? Hiện tại em chưa muốn, có lẽ, về sau em sẽ sinh đứa khác cho anh.”
Lệ Cảnh Trình cúi đầu, áp trán vào mu bàn tay cô: “Chẳng lẽ em không thể tin anh sao?”
“Lệ Cảnh Trình, chúng ta không nên như thế này.”
“Vậy phải như thế nào?” Lệ Cảnh Trình nắm chặt tay cô, ngẩng đầu: “Chẳng lẽ em chỉ coi tôi như kẻ thay thế? Em muốn hoàn toàn bắt đầu một cuộc sống mới, sau đó rời khỏi sao?”
“Chẳng lẽ anh cảm thấy, em có thể làm một người mẹ tốt sao?”
“Ít nhất, anh cũng đã chuẩn bị để làm một người cha tốt, Vinh Thiển, anh có thể làm thay em, chỉ cần em sinh đứa con này là được.”
Vinh Thiển ôm chặt chiếc chăn đơn bên cạnh người, sợ hãi trong lòng không nói ra được, cô xoay người đưa lưng về phía Lệ Cảnh Trình, anh đứng dậy ngồi trên sô pha, cô gắt gao nhắm chặt hai mắt.
“Lệ Cảnh Trình, nếu em nhất quyết không chịu sinh con, anh sẽ đối xử với em như thế nào?”
Lệ Cảnh Trình trầm mặc một lúc lâu, ngay tại lúc Vinh Thiển nghĩ anh sẽ không trả lời, anh liền mở miệng nói: “Anh không biết.”
Hôm nay, anh cũng không đến công ty, Vinh Thiển lên lầu thay quần áo: “Em muốn đi thăm ba.”
“Anh đi cùng với em.”
Cho dù như thế nào, Lệ Cảnh Trình cũng không thể để Vinh Thiển đi ra ngoài một mình được.
Hai người bước vào Vinh gia, Vinh An Thâm đang chăm sóc cây cỏ ở trong vườn, trải qua một đoạn thời gian điều trị, thân thể ông cũng tốt hơn, chẳng qua đầu óc vẫn chưa bình thường trở lại.
Vinh Thiển đi tới bên cạnh người ông: “Ba”
Vinh An Thâm quay đầu lại: “Thiển Thiển.”
Sắc mặt cô vui sướng, vội vã tiến lên hai bước: “ Ba, ba nhận ra con sao?”
“Vinh Trạch mới cho ba xem ảnh chụp, nói con là con gái của ba.”
Chỉ như thế thôi, Vinh Thiển cũng cảm thấy vui vẻ, Lệ Cảnh Trình ở trong phòng chờ cô, Vinh Thiển kéo tay Vinh An Thâm, kiên nhẫn tỉa hoa cùng ông.
Cô nói chuyện với ông, nhưng ông cũng không trả lời, nhưng Vinh Thiển lại cảm thấy dường như nói không hết chuyện.
“Ba, ba nghĩ con nên làm gì bây giờ?” Đầu ngón tay Vinh Thiển chạm vào nụ hoa mới nở: “Con chưa nghĩ tới việc mang thai, càng không nghĩ tới việc sinh con của Lệ Cảnh Trình, lúc trước cùng anh ta ở một chỗ, là vạn bất đắc dĩ, con biết về nhà họ Lệ rất ít, con sợ…”
Phía sau, có tiếng bước chân truyền đến, Vinh Thiển tưởng Lệ Cảnh Trình, cô im lặng không nói.
Người đàn ông đến gần, đưa cho cô ly nước.
Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn, là Vinh Trạch.
Vinh Thiển im lặng cầm lấy ly nước, hai tay Vinh Trạch chống vào lan can: “20 năm, là hình phạt của mẹ anh.”
Vinh Thiển nắm chặt ly nước trong tay: “Tôi đã biết.”
Vinh Trạch lướt qua Vinh Thiển nhìn về phía Vinh An Thâm: “Ngôi nhà này, không thể sụp đổ được, anh biết không thể bù đắp cho cái chết của mẹ em, nhưng việc đã đến nước này, chúng ta có thể quên đi hay không?”
Vinh Thiển đặt ly nước lên lan can, không nói gì.
Vinh Trạch thở dài, muốn cô bỏ qua là không thể thực hiện ngay được, nói dễ hơn làm: “Em đã có đứa con của Lệ Cảnh Trình, em tính như thế nào?”
Vinh Thiển trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Tôi không muốn giữ lại.”
“Phải giữ lại.”
Vinh Thiển không khỏi ngẩng đầu nhìn anh: “Vì sao?”
“Anh biết, em và Hoắc Thiếu Huyền vẫn còn vấn vương, nhưng thế thì thế nào? Mạc Hy cũng đã công bố với bên ngoài cô ta đã mang thai, như vậy càng chứng tỏ em và Hoắc Thiếu Huyền không thể đến được với nhau. Em không tin anh, cũng không muốn về nhà họ Vinh, Thiển Thiển, hiện giờ ai là chỗ dựa vững chắc cho em nhất? Em cũng không còn nhỏ, cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, cũng đủ trưởng thành, nếu lúc trước em chọn Lệ Cảnh Trình, đã chứng tỏ đây là lựa chọn tốt nhất. Kết hôn, trước kia không phải em sống chết đòi đi theo con đường này sao, hiện tại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng qua cũng là hệ quả của con đường em chọn thôi.”
Vinh Thiển nghĩ đến lời nói của Vinh Trạch, cô đối với người anh trai này luôn luôn không thể mở lòng được: “Tôi đem công ty giao cho anh ấy, cũng là do anh, giờ anh nói như thế này, thì làm sao tôi dám toàn tâm toàn ý cùng với anh ta?”
“Có lẽ, là do anh suy nghĩ nhiều, một người đàn ông, đặc biệt là người có thân phận như Lệ Cảnh Trình, nếu như anh ta muốn em sinh con, đó cũng là cách chứng minh tốt nhất.”
Vinh Thiển cắn chặt môi, cô không nghĩ tới, vậy mà có một ngày cô có thể bình tâm tĩnh khí nói chuyện cùng với Vinh Trạch: “Đúng thế.” Trong lòng cô sợ hãi, lại không có ai biết.
“Tôi không yêu anh ấy.”
Vinh Trạch thở dài: “Ngoại trừ Hoắc Thiếu Huyền, Lệ Cảnh Trình là người duy nhất mà em có thể yêu, Hoắc Thiếu Huyền đã có cuộc sống mới, không thể quan tâm yêu thương em như trước nữa.”
“Vì sao anh lại muốn nói những chuyện này?”
“Trước kia, mẹ anh đã tính kế không ít với em, anh cũng nhìn thấy, hơn nữa ít nhiều anh cũng có tham dự, lúc đó anh cho rằng, anh mới chính là chủ nhân của nhà họ Vinh, nhưng cho tới bây giờ anh cũng không biết, mẹ em chết không phải là chỉ đơn thuần là tai nạn giao thông, mà là có người ở phía sau thao túng, đó là mẹ anh. Vinh Thiển, chúng ta cùng mang họ Vinh, vốn dĩ nên là anh em…”
Vinh Thiển nhắm mắt lại: “Tôi không có cách nào quên được, tôi cùng Hoắc Thiếu Huyền như thế này, cũng là do các người gây ra.”
Vinh Trạch thở dài, anh đưa tay vỗ nhẹ vai cô: “Đứa bé là con em, quyền quyết định nằm trong tay em, em hãy suy nghĩ thật kỹ.”
Từ đầu đến cuối Vinh An Thâm cũng không tham dự cuộc nói chuyện, trên đường trở về, Vinh Thiển tựa lưng vào ghế không nói lời nào.
Người giúp việc làm cơm trưa xong, Vinh Thiển cũng không muốn ăn, xoay người muốn lên lầu, Lệ Cảnh Trình nắm tay cô lại: “Ăn cơm.”
“Em ăn không vô.”
Lệ Cảnh Trình đem cô ấn xuống trước bàn, nói với người giúp việc bên cạnh: “Vinh Thiển mang thai, từ hôm nay trở đi, cô phải cẩn thận hầu hạ, mỗi bữa phải thay đổi món ăn, không được lặp lại.”
Sắc mặt người giúp việc bỗng trở nên vui vẻ, không ngừng gật đầu: “Vâng, được được, cậu cứ yên tâm đi.”
Vinh Thiển không muốn anh tự chủ trương như thế, trong lòng cô vẫn còn ứ đọng, hai vai tránh ra: “Thật sự em không ăn nổi.”
“Đã có triệu chứng nghén sao?” Lệ Cảnh Trình xoay người: “Buổi chiều anh và em tới bệnh viện kiểm tra.”
Vinh Thiển phát hoảng, Lệ Cảnh Trình dường như không nghe lời cô nói, anh ta cứ khư khư cố chấp, không quan tâm đến cảm giác của cô sao?
Anh ấn vai cô, cô lắc lắc vai, Vinh Thiển đẩy cái bát trong tay ra: “Em nói, em không cần đứa bé này.”
Người giúp việc giật mình, cũng không dám nói chen vào, Lệ Cảnh Trình hơi đứng dậy, cố nén sự tức giận: “Đừng làm loạn, Vinh Thiển, đứa bé là con em đó.”
“Đúng, là của tôi, nhưng hiện tại tôi không cần.”
Lệ Cảnh Trình một tay nắm chặt vai cô, Vinh Thiển bị đau, đưa tay gạt tay anh ra.
Người giúp việc bên cạnh đi lên trước khuyên bảo: “Cô Vinh, lúc đầu mang thai đúng là rất vất vả, nhưng đứa bé là một miếng thịt trên người cô, cô xinh đẹp như thế, khẳng định cục cưng sinh ra cũng rất đáng yêu.”
Hai tay Vinh Thiển nổi cả gân xanh lên, vì cái gì tất cả mọi người muốn cô sinh con? Sao họ không nghĩ tới việc cô vẫn còn là sinh viên?
Lệ Cảnh Trình ngồi vào bên cạnh cô, cố hạ giọng nhẹ nhàng: “Em cứ việc ở nhà nghỉ ngơi, muốn ngủ lúc nào cũng được, anh tìm người đến chăm sóc em.”
“Tôi không cần.”
Vinh Thiển suy nghĩ, đứa bé này, thật sự không thể giữ lại.
“Em lặp lại lần nữa?” Lệ Cảnh Trình cao giọng, rõ ràng không vui, hai hàng lông mày nhíu lại, giống như bão táp mưa sa sắp tới.
Vinh Thiển cũng không sợ, đây chính là quyết định của cô, cô nhất định phải kiên quyết: “Tôi không sinh, nếu anh không mang tôi đến bệnh viện, tôi sẽ tự nghĩ cách.”
“Em dám.”
“Nó ở trong bụng tôi, tôi sẽ có biện pháp.”
Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên đưa tay bóp lấy cổ cô, chỉ một nắm tay đã đủ ôm trọn cổ cô: “Nó là con của em, không phải như con chó con mèo em nhặt được, em không thể tùy hứng, anh cũng không cho phép em làm điều đó.”
“Ai u.” Người giúp việc thấy thế, vội vàng tiến lên khuyên nhủ, cô đưa tay giữ chặt bàn tay Lệ Cảnh Trình: “Cô Vinh chỉ mới nói thôi mà, cho dù hai người có cãi nhau, cũng đừng lấy thân thể mình ra đùa giỡn, cô Vinh, cô cũng thật là, nói một hai câu dịu dàng đi.”
“Chuyện này có đồng ý hay mềm dẻo cũng không phải là vấn đề.” Vinh Thiển chấp nhất: “Lệ Cảnh Trình, hôm nay tôi nói cho anh biết, bởi vì tôi không hiểu gì về anh nên tôi nhất định phải loại bỏ nó, sớm biết như thế, tôi thà âm thầm bí mật đi bệnh viện.”
Lệ Cảnh Trình vung tay lên, người giúp việc vội vàng ôm lấy Vinh Thiển, bàn tay đang vung lên của anh hạ xuống hất bàn ăn, làm cơm nước trên bàn rơi xuống đất.
“Em nếu dám làm, tôi sẽ bóp chết em.”
Vinh Thiển tức giận ném chén cơm xuống đất, xoay người chạy nhanh lên lầu.
Lệ Cảnh Trình đứng trước của phòng, phát hiện cửa đã khóa trái, anh tìm chìa khóa dự phòng, lúc mở cửa ra thì thấy cô đang nằm trên giường.
Cô chỉ đắp một miếng chăn mỏng, không nói gì.
Anh đứng một hồi lâu trước giường, cuối cùng không thể không cúi xuống ôm cô.
Hai mươi mấy năm anh luôn kiên nhẫn, nhưng đối với cô anh không thể, nhìn thấy cô như vậy anh kìm lòng không được. Cô đang buồn rầu, anh vừa động vào, cô như con chuột cùng đường không ngừng giãy dụa.
Anh cũng có tức giận, nhưng không có cách nào mà giận cô được, hai tay anh ôm chặt cô: “Được rồi, vừa nãy anh không nên tức giận, mau đứng lên nào.”
Tiếng khóc từ trong chăn vang ra, Vinh Thiển nghẹn ngào không ngừng, Lệ Cảnh Trình kéo chăn ra lộ ra gương mặt đỏ bừng vì khóc, anh đau lòng đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng càng như thế Vinh Thiển càng khóc nhiều hơn, Lệ Cảnh Trình lấy khăn tay lau cho cô: “Được rồi, khóc nữa mắt sưng xấu lắm.”
“Em không sinh, không sinh.”
Động tác trong tay anh dừng lại: “Cái gì anh cũng có thể đáp ứng em, nhưng chỉ chuyện này thì không được.”
Vinh Thiển đẩy anh ra, kéo chăn đắp lại.
Lệ Cảnh Trình cũng không có biện pháp, anh phân phó bảo mẫu, dặn dò không để cô ra ngoài.
Coi như là đem cô giam lỏng trong Đế Cảnh.
Vinh Thiển còn chưa tới thời kỳ thai nghén, nhưng mấy ngày nay tâm tình không tốt, ăn uống tự nhiên cũng không ngon.
Lệ Cảnh Trình đứng dậy nhận điện thoại, nhíu mày: “Alo.”
Bên kia là giọng của Hoàng Phủ Tứ Thiếu.
Ánh nghiến chặt răng nói: “Tôi ra ngay lập tức.”
Lệ Cảnh Trình cầm chìa khóa xe, khẽ hôn lên mặt cô: “Buổi chiều anh sẽ về, em.. có cái gì không muốn ăn?”
Vinh Thiển đưa tay vuốt tóc, không nói.
Vẻ mặt anh không giấu được sự mất mát, đứng dậy rời đi.
Vinh Thiển lúc này mới ngồi dậy đến bên máy tính, mở QQ ra, cô đang chán đến chết, muốn tìm Lâm Nam nói chuyện, đột nhiên, một tin nhắn nhảy ra.
Mở tin nhắn ra, là Hoắc Thiếu Huyền gửi tới mấy ngày trước, hỏi cô có thời gian không, anh muốn gặp cô.
Vinh Thiển nắm chặt bàn tay, đánh chữ “có”.
Bên kia rất nhanh có tin nhắn trả lời, hẹn cô giữa trưa hôm nay gặp ở Cửu Quang.
Vinh Thiển tùy ý thay trang phục, sau đó nói với bảo mẫu cô muốn ra ngoài mua ít đồ ăn vặt, bảo mẫu quay đầu gọi điện thoại cho Lệ Cảnh Trình, sau đó đi tới bên cạnh Vinh Thiển: “Cô Vinh, tôi đi với cô, để tôi gọi tài xế tới.”
“Được.”
Đi vào Cửu Quang, Vinh Thiển chọn một chỗ ngồi tốt, gọi hai ly nước trái cây, cô để cho người giúp việc ngồi ở một bàn khác, bảo đảm cô ấy không nghe được cuộc nói chuyện của cô và Hoắc Thiếu Huyền, cũng đảm bảo cô luôn trong tầm mắt cô ấy, để tránh cho Lệ Cảnh Trình biết mà tức giận.
Hoắc Thiếu Huyền đến đúng giờ hẹn, anh kéo ghế ra ngồi đối diện cô.
Cô cúi đầu, có chút đăm chiêu, Hoắc Thiếu Huyền thay cô gọi một vài món cô thích: “Tiểu Thiển, em mang thai?”
Vinh Thiển giật mình, đột nhiên ngẩng đầu: “Sao anh lại biết?”
“Vinh Trạch nói cho anh biết.”
Cô khẩn trương nắm chặt túi xách, cảm giác phức tạp không thể nói rõ được, thật giống như là ruồng bỏ đi thứ tốt đẹp, cứ như giả vờ không quen không biết, giống như tâm đầu ý hợp, nhưng cũng thật chua xót.
Hoắc Thiếu Huyền tựa lưng vào ghế, một lúc lâu vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm.
Cô vẫn là cô gái anh muốn yêu thương cưng chiều trong lòng bàn tay, giờ đã là mẹ, loại cảm giác này thực kỳ diệu, Hoắc Thiếu Huyền kéo dài sự trầm mặc, Vinh Thiển cảm thấy không khí xung quanh mình từng bước từng bước bị rút sạch.
“Thiếu Huyền, có con, anh có vui không?”
Hoắc Thiếu Huyền hỏi lại: “ Em thì sao?”
“Vinh Trạch nói cho anh, là muốn anh khuyên em nên sinh con sao?”
“Ý anh ấy hẳn là như thế.”
Vinh Thiển nắm chặt ly nước trái cây: “ Không ngờ anh cũng nghĩ như thế.”
“Vì sao vậy?”
Vinh Thiển nghe ba chữ này, nước mắt thiếu chút nữa trào ra: “Anh nói, em có yêu Lệ Cảnh Trình không?”
Tầm mắt cô và Hoắc Thiếu Huyền chạm vào nhau, tay phải anh đặt trên bàn, đầu ngón tay nhịn không được mà run rẩy, rõ ràng là anh muốn nắm chặt tay lại: “Anh cũng không yêu Mạc Hy…”
Cô cắn chặt môi, bỗng nhiên cảm thấy số phận thật là buồn cười.
Vinh Thiển uống một ngụm nước trái cây, Hoắc Thiếu Huyền gọi cho cô một món điểm tâm: “Nhưng anh nghĩ, anh sẽ yêu thích đứa bé này.”
Hoắc Thiếu Huyền đưa tay lên đút đồ ăn cho cô, cô ngay cả há miệng đều không làm được.
Hốc mắt Vinh Thiển đỏ lên: “Đối với anh, em không…”
Hoắc Thiếu Huyền thừa cơ đem miếng bánh ngọt nhét vào miệng cô: “Anh cùng Mạc Hy như vậy, chung sống vài chục năm, anh cũng không biết phải là như thế nào, có đứa con, anh cũng có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc con, dùng toàn bộ thời gian chăm sóc cô ấy và con, anh có thể coi cô ấy như trân bảo, đối đãi với cô ấy giống như đã từng đối với em như thế. Tiểu Thiển, anh không khuyên em, nhưng lấy đứa bé ra rất tổn hại thân thể, anh cũng không thể nói gì em, vì quyền quyết định là ở em, nhưng trong lòng anh quyết không tha thứ cho mình.”
“Trong nháy mắt, chúng ta một người làm cha, một người làm mẹ.”
Vinh Thiển nhẹ nhếch khóe môi, ý cười thản nhiên.
Đúng thế, giấc mộng lúc trước của bọn họ đã hoàn toàn đảo ngược.
Hoắc Thiếu Huyền uống một ngụm cà phê, miệng chua xót.
“Đứa bé, mấy tháng rồi?”
“Hơn một tháng.”
Hai người bình tĩnh nói chuyện, trừ bỏ việc Hoắc Thiếu Huyền đút cho cô miếng bánh ngọt kia, người giúp việc thấy tất cả mọi chuyện không có chút khác thường.
Trái tim Hoắc Thiếu Huyền lúc này như bị dao cứa, nhưng trên nét mặt anh vẫn duy trì sự bình thản, anh nhìn người đến người đi, thực sự trong một đoạn thời gian cảm thấy mình dường như già đi hẳn.
“Em xem, thật tốt.” Anh nghe được âm thanh chính mình không khống chế được mà thốt ra: “Kém nhau không nhiều lắm, đến lúc đó cùng nhau lớn lên, bọn chúng sẽ là thanh mai trúc mã.”
Vinh Thiển ngẩng đầu nhìn anh, Hoắc Thiếu Huyền ý thức được mình nói sai, khóe miệng anh cứng đờ, trong mắt cô hiện lên sự đau đớn.
“Hoắc Thiếu Huyền, anh như vậy, không cảm thấy đau lòng sao?”
Đúng vậy, như thế nào lại không đau cơ chứ?
Cơn đau nhẹ nhàng từng đợt làm anh bừng tỉnh, Hoắc Thiếu Huyền miễn cưỡng cười nói: “Chờ cục cưng sinh ra, anh sẽ không đau lòng nữa.”
“Thật sự, có ảnh hưởng lớn đến thế sao?”
“Anh nghĩ, hẳn là vậy, hiện tại anh cũng cảm thấy có chút khó chịu, anh cấp cho cô ấy một phòng, nghĩ đến lúc đó, dẫn cô ấy đi mua đồ chơi, quần áo, thật sự thống khổ, lúc đó anh ôm lấy Mạc Hy, đầu gối vào bụng cô ấy, anh cảm thấy được, anh cảm thấy một sinh mạng sống đang trong bụng cô ấy, rất chân thật, Tiểu Thiển, em có cảm giác như thế không?”
Vinh Thiển không khỏi đặt tay lên bụng mình, lần đầu tiên, cô an tĩnh lại, cô nghĩ tới bộ dáng của cục cưng, Hoắc Thiếu Huyền cười với cô: “Tiểu Thiển, có đứa bé, em sẽ cảm thấy cuộc sống rất tươi đẹp.”
“Thật sự?”
Hoắc Thiếu Huyền gật đầu: “Thật sự.”
Hai người không nói một câu nào khác, đều tự có sự đúng mực.
Hoắc Thiếu Huyền nhìn ra bên ngoài quán: “Ai đưa em đến đây?”
“Bảo mẫu cùng lái xe.”
Người đàn ông gật đầu: “Em muốn ăn gì?”
“Em không muốn ăn.”
Hoắc Thiếu Huyền cũng không ở lại lâu, lúc đứng dậy, đem ghế đảy sang bên cạnh, anh cố gắng nhẫn nhịn, qua mấy tháng nữa, chờ sau khi cục cưng sinh ra, anh và cô gặp nhau sẽ không khó xử như lúc này nữa.
Bảo mẫu bước nhanh tới, ngồi ở vị trí của Hoắc Thiếu Huyền: “Cô Vinh, cô muốn ăn trưa ở đâu?”
“Tôi không đói bụng.”
“Cô như thế là không được, không ăn sẽ không có sức đâu.”
Vinh Thiển đưa hai tay chống trán, đem tất cả vẻ mặt của chính mình giấu trong lòng bàn tay, cô muốn sự im lặng.
Ngồi trên xe về Đế Cảnh, lại phát hiện ra Hà Mộ đang chờ cô ngoài cổng.
Vinh Thiển vội bảo cô vào nhà.
“Mộc tử, sao cậu và Lâm Nam không cùng nhau đến?”
“Lâm Nam nói cậu ấy phải về quê ngoại hái đào, mình ở nhà nhàm chán quá, nghĩ đến đây tìm cậu chơi.”
Vinh Thiển đang lo không có ai nói chuyện, cô và Hà Mộ đi vào, bảo mẫu ở dưới lầu thu xếp đồ đạc, Hà Mộ ngồi trên sô pha, nói: “Thật là mát nha, bên ngoài nắng quá, thật muốn nướng cháy da mình luôn.”
Hai tay cô đưa lên quạt quạt.
Bảo mẫu cầm hoa quả đi tới: “Nào nào, mau ăn hoa quả cho mát.”
“Cám ơn.”
Hà Mộ cầm miếng dưa hấu ướp lạnh, một ngụm cắn xuống mát mẻ vô cùng, cô cũng cầm một miếng đưa cho Vinh Thiển: “Không phải cậu rất thích dưa hấu ướp lạnh sao?”
Bảo mẫu thấy thế vội đưa tay ngăn lại: “Cô Vinh không thể ăn cái này, rất lạnh.”
“Dì cả của cậu đến à?” Hà Mộ nghĩ bảo mẫu cũng thực là quan tâm, kỳ kinh nguyệt của Vinh Thiển cũng có thể nhớ rõ.
Vinh Thiển vừa muốn mở miệng, bảo mẫu lại vui vẻ nói trước: “Cô Vinh mang thai.”
Động tác ăn của Hà Mộ dừng lại, trừng lớn hai mắt nhìn về phía Vinh Thiển.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vinh Thiển vẫn bình tĩnh, bảo mẫu cuống quít lui ra bên ngoài.
Hà Mộ ăn hết luôn miếng dưa hấu trong tay mình: “Khi nào thế?”
“Mới phát hiện vài ngày.”
“Sao mình thấy mặt cậu giống như bị mất hứng vậy?” Hà Mộ ngồi vào bên cạnh Vinh Thiển: “Cậu định như thế nào?”
“Mình không muốn giữ lại.”
“Vì sao?”
Vinh Thiển nghe Hà Mộ hỏi lại, cô liền nói: “Chẳng lẽ cậu cũng nghĩ mình nên sinh nó ra sao?”
“Hiện tại trường đại học cũng cho phép đang đi học được kết hôn và sinh con mà.”
“Mộc tử, mình hoàn toàn chưa chuẩn bị.”
Hà Mộ kéo tay Vinh Thiển: “Chúng ta còn nhỏ, nhưng cậu và mình khác nhau, mình là bị lừa, còn Lệ Cảnh Trình là vị hôn phu của cậu, các cậu sớm hay muộn gì cũng kết hôn, bằng không, cậu mang danh hiệu vị hôn thê này làm cái gì? Lệ Cảnh Trình cũng đã hai bảy tuổi rồi, cũng không còn trẻ để chơi đùa cùng cậu.”
Vinh Thiển bị câu nói của Hà Mộ đánh trúng điểm yếu, cô sững người.
“Thiển Thiển, mình khuyên câu giữ đứa bé này lại, không vị cái gì khác cả, lúc ấy mình sinh non, cậu cũng thấy bộ dạng của mình rồi đấy, cứ việc hiện tại không đau đớn, nhưng ai có thể cam đoan không có nguy hiểm? Rất nhiều tai họa ngầm đấy, về sau còn chưa biết rõ.”
“Mộc tử, cậu đừng làm mình sợ.” Vinh Thiển nhớ lại cảnh tượng ngày đó, cô sợ nhất là tiêm thuốc, nghĩ đến cảnh máu chảy đầm đìa, hai chân mềm nhũn.
“Mình dọa cậu làm gì, không đau là đã bị tiêm thuốc tê, khi đó mình cũng không có nhiều tiền, cũng biết xấu hổ không nói cho các cậu, mình một người nằm trong phòng giải phẫu, đau đớn, khóc tới khản cổ, bác sĩ kia còn nói, chính mình tạo nghiệt nên phải tự mình gánh vác, ánh mắt khinh thường kia đến bây giờ mình vẫn nhớ rõ. Bác sĩ nói, cục cưng của mình thật đáng thương, là một khối thịt bị cắt ra từ trong bụng mình.”
Hà Mộ nhắm mắt lại, trong lòng Vinh Thiển cũng khó chịu: “Sao cậu lại nói tới chuyện này?”
“Bỏ đi đứa bé, chuyện này, chung quy không phải là việc tốt.”
Vinh Thiển không muốn gợi lên đau khổ của Hà Mộ, cô đem đề tài chuyển sang chuyện khác, nghĩ lại khi nãy cô thật sơ suất trầm trọng.
Cô nghĩ mọi người sẽ nghĩ giống cô, tán thành ý kiến của cô, Hà Mộ đi rồi, Vinh Thiển ngồi trước ban công, gần chiều, mới nhìn thấy xe của Lệ Cảnh Trình chầm chậm tiến vào.
Vinh Thiển cuống quít làm bộ như ngủ.
Lệ Cảnh Trình vẫn chưa lập tức lên lầu, hẳn là hỏi bảo mẫu chuyện lúc đi ra ngoài, Vinh Thiển lắng tai nghe, tiếng bước chân ngoài cửa từ từ lại gần.
Cô nhắm hai mắt, hàng lông mi cũng không nhịn được mà run rẩy, Lệ Cảnh Trình biết cô giả vờ ngủ.
Cùng Hoàng Phủ Tứ Thiếu nói chuyện một ngày, cuối cùng vẫn không thể vì anh mà mở ra một tiền lệ.
Vinh Thiển vừa mới mang thai, hiện tại là thời kỳ mấu chốt, một khi Hoàng Phủ Tứ Thiếu làm điều gì đó, không khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Lệ Cảnh Trình mệt mỏi trong lòng, vẻ mặt anh hơi lạnh lẽo trong ánh sáng mờ ảo của trời chiều,Vinh Thiển biết anh ngồi ở phía đối diện mình, bởi vì cô không có nghe thấy tiếng bước chân rời đi của anh.
“Vinh Thiển, anh biết em không ngủ.” Lệ Cảnh Trình nhỏ giọng mở miệng: “Anh hỏi một lần cuối cùng, đứa bé này, em có muốn hay không?”
Vinh Thiển biết giả vờ không được, đành phải mở mắt, cô mím môi, nhìn đến ánh mắt tàn khốc của anh, sau đó liền tránh đi: “Không cần.”
Lệ Cảnh Trình nở một nụ cười mỉa mai, anh suy nghĩ, anh thận trọng, cẩn thận như thế, rốt cục là vì cái gì?
Chẳng lẽ chỉ là một đứa con mà cô ấy cũng không chịu sinh cho anh sao?
Anh bỗng nhiên đứng dậy, cất bước đi tới trước mặt cô, đưa tay túm cô kéo ra ngoài.
Vinh Thiển sợ hãi: “Anh làm gì đó?”
“Không phải em muốn phá thai sao? Đi, tôi dẫn em đi tới bệnh viện, để tôi tận mắt nhìn thấy em lấy nó ra!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!