Thác Phi Dụ Tình - Chương 106
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Thác Phi Dụ Tình


Chương 106


GIẢI HÀN ĐỘC

Tră lạnh đọ ở chân trời, dưới ánh tră khu rừ cà
thêm tối tăm.

Gió đêm lãnh liệt, quần áo tung bay. Bách Lý Hàn đứ tro
rừ cây, bó dá của hắn dưới tà cây có chút khô chân thực. Tâm tình của
hắn cũ như bó đêm mịt mờ, phức tạp khó tả.

Lưu Sươ chưa từ yêu cầu hắn như thế, tối nay thậd khác
thườ, chứ minh nà đã đoán được thân phận của hắn. Hắn từ tưở tượ
LưU Sươ sẽ phản ứ thế nào khi biết chân tướ của hắn, giận hắn hận hắn
buồn bực hắn đã lừa gạt nà, như có thể nào cũ khô thể hĩ ra nà sẽ
phản ứ thế này.

Hắn lại làm nà phiền chán đến cực điểm sao? Nà khô
thiết nhìn mặt hắn nữa rồi sao?

Một bón6 đen vọt tới từ xa, Bách Lý Hàn xoay ười, dưới ánh

tră, nhìn thấy một mái tóc màu đỏ, là thị vệ dược xoa của Đoạn Khinh ân.

“Điện hạ của da cho mời!” Dược xoa lạnh giọ nói.

Bách Lý Hàn khô bất ờ chút nào, Đoạn Khinh ân khô

hi ờ hắn thì mới là bất ờ.

“Phiền các hạ vào rừ săn hai con thỏ.” Bách Lý Hàn lạnh

lù nói, phi thân một cái, như mây khói về phía lều vải của Đoạn Khinh ân.

Quân trướ vẫn như cũ, nhưng vì khô có Lưu Sươ, tro

nháy mắt trở nên trố trải đến khô ngờ, trố rỗ giố như trái tim của
hai nam nhân này.

“Trữ Vương, quả nhiên là ươi!” Đoạn Khinh ân chậm rãi
đưa mắt nhìn Bách Lý Hàn, khóe miệ khẽ nhếch lên, thanh âm thanh nhuận lãnh
đạm.

“Nhãn lực của Đô Phươ điện hạ thật là tốt!” Bách Lý Hàn
mỉm cười, nhẹ nhàng tháo mặt nạ. Dưới ọn đèn, là một gươ mặt tuấn nhã tro
sá, vì đã nhiều ày khô gặp nắ, làn da của hắn cà tro suốt và trắ
hơn.

Ánh mắt hai ười chạm nhau cù hàm chứa ý cười.

Mặc kệ nội tâm hai ười đối địch như thế nào, mặc kệ tâm
tình gay go như thế nào, tình địch gặp mặt, vẫn cứ mỉm cười, không thể thua
điểm phong thái đối phương được.

“ày ấy bên vách núi, là ươi cứu được Sươ nhi?” Đoạn
Khinh ân hỏi.

“Khô sai!” Bách Lý Hàn thản nhiên đáp, nhớ tới ày ấy
Đoạn Khinh ân vì cứu Sươ nhi, cũ nhảy xuống vách núi, nhớ đến tiế gọi
thê lươ của Đoạn Khinh ân, trái tim Bách Lý Hàn đột nhiên cứ đờ, tình cảm
Đoạn Khinh Ngân dành cho Sươ nhi, đã sâu sắc đến thế.

ay lúc này, tro lò Đoạn Khinh ân cũng có những cảm
xúc giố của Bách Lý Hàn. Mặc dù Bách Lý Hàn khô nói rõ, như có thể cứu
được Sươ nhi từ vách núi cao đó, chắc chắn Bách Lý Hàn cũ đã khô ại đem
cả tính mạ mình ra đặt cược. Vì cứu Sươ nhi, hắn mạo hiểm bản thân, khô
màng số chết.

Ánh mắt hai người lại chạm nhau, tuy khóe môi vẫn khẽ cười,
như tro con ươi đen, ngập tràn đau đớn, đaU đớn vì yêu.

“Ta muốn biết, giữa ươi và Sương nhi, rốt cuộc đã có ân
oán gì?” Bách Lý Hàn hi hoặc hỏi thăm.

Tính cách Sươ nhi vốn đạm bạc, có thể khiến nà chỉ kiếm
vào n6ực Đoạn Khinh ân, ân oán kia đã đến mức nào! Bách Lý Hàn thật sự khô
hĩ ra được!

Con ươi đen đẹp như ọc của Đoạn Khinh Ngân tối sầm lại,
khẽ thở dài một tiế, có chút gian nan cất lời: “Sươ nhi, nà vốn là cô
chúa Vũ Quốc. Ân oán giữa ta với nàng, chắc ươi đã hiểu!”

Cô chúa Vũ Quốc, Sươ nhi dĩ nhiên là cô chúa Vũ Quốc,
chuyện này thật sự oài dự đoán của Bách Lý Hàn. Như vậy, Sươ nhi cùn6 Đoạn
Khinh ân, là hận nước thù nhà. Trách khô được Sương nhi lại đối xử với Đoạn
Khinh ân như thế!

“Sươ nhi, không phải nữ nhi của Bạch ự y sao?”

“Khô phải, năm đó ta cứu nà, chạy trốn tới uyệt Quốc.
ự y Bạch Lộ khô có con cái, ta mang Sươ nhi đến nhà Bạch ự y, để Sươ

nhi nhận ô ấy làm cha.”

“Thì ra là như vậy!” Bách Lý Hàn thì thào nói.

Mất nhà, mất nước, sư huynh thân yêu nhất, lại là kẻ thù.
Chuyện này đối với Sươ nhi, là đả kích to lớn cỡ nào, hĩ đến chuyện Lưu
Sươ biết thân phận thậd của nà, tro lòn6 hắn khô khỏi quặn đau.

Bầu khô khí tro trướ trầm mặc một lúc lâu.

Đoạn Khinh ân đột nhiên ưu thán một tiế, nói “Tối nay
thỉnh Trữ Vươ gia đến, là có chuyện muốn nhờ!”

Bách Lý Hàn đưa mắt nhìn, mỉm cười nói: “Xin cứ nói!”

“Nếu Trữ Vươ đã ở tro quân doanh nhiều ày, chắc đã rất
rõ rà tình hình chiến sự giữa Thiên Mạc Quốc và Lă Quốc. Mặc dù ta có thể
đó quân nơi hiểm yếu, thắ Thiên Mạc Quốc hai trận, khí thế khô tệ. Như
Lă Quốc yếu ớt đã nhiều năm, nếu muốn đánh bại thiết kỵ của Thiên Mạc Quốc, hoàn
toàn khô phải chuyện dễ dà. Nếu Lă Quốc thUa trận, Mộ Dã chắc chắn sẽ kéo
quân đến uyệt Quốc. Đạo lý môi hở ră lạnh, chắc Trữ Vươ gia hiểu được.”

Bách Lý Hàn đứ dậy, chắp tay thon6 thả đi lại, hắn đươ
nhiên hiểU đạo lý môi hở ră lạnh. Dã tâm của Mộ Dã rất lớn, chỉ sợ hắn muốn
tất cả thiên hạ về tay, nếu Lă Quốc bại trận, mục tiêu kế tiếp của Mộ Dã chắc
chắn là uyệt Quốc.

Ý tứ của Đoạn Khinh ân Bách Lý Hàn đươ nhiên rõ rà, kỳ
thật, hắn đã muốn đánh với Mộ Dã một trận từ lâu, muốn chặt đứd dã tâm và khí
phách của Mộ Dã từ lâu. Huố hồ, hôm nay, Lă Quốc còn là cố hươ của Sươ

nhi, nếu Lă Quốc bị diệt, Sươ nhi làm sao khô buồn khô đau.

Bách Lý Hàn trầm n6âm tro chốc lát, thản nhiên cười nói:
“Việc này Hàn mỗ đã ghi tạc tro lò, nhất định sẽ dốc toàn lực tươ trợ.
Bất quá, nếu sau này uyệt Quốc gặp nạn, cũ thỉnh thái tử điện hạ khô nên
chỉ khoanh tay đứ nhìn.”

Đoạn Khinh ân mỉm cười nói: “Hôm nay cù Trữ Vươ vỗ tay
vi thệ, chỉ cần Lưu Qua còn tại vị một ày, sẽ cù uyệt Quốc huynh đệ
liên ba.”

Dưới ọn đèn, hai cánh tay thon dài nắm chặt vào nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, hai ười đều nhìn thấy sự kiên định và
hào khí tro mắt đối phươ.

“Đêm đã khuya, Hàn mỗ cáo từ!” Bách Lý Hàn nhớ thươ Lưu Sươ,
thản nhiên nói.

Khi hắn xách con thỏ quay về trướ, tro lò đột nhiên
nảy lên một linh cảm xấu.

Hắn vội và chạy vào trướ, đã thấy Lưu Sươ cuộn mình
trên giườ, hàm ră cắn chặt góc chăn, gươ mặt phủ một tầ mồ hôi, thân
dhể khô ừ run rẩy.

Tro lúc nhất thời Bách Lý Hàn muốn đứt từ khúc ruột,
tro nháy mắt hắn nhận ra Lưu Sương bị hàn độc phát tác. Hắn buông tay, con
thỏ rơi trên mặt đất, hắn bước nhanh chạy vội tới cạnh Lưu Sươ, ôm chặt Lưu
Sươ vào ực.

Thân thể mềm mại nhỏ nhắn xinh xắn của nà rất lạnh, nà
rất gầy, hắn ôm nà tro lò mà thấy nhẹ như bô. Trái tim hắn không nhịn
được đau đớn co quắp.

Thân thể Lưu Sươ cà lúc cà run rẩy dữ dội, đôi môi đỏ
dần bệch bạc, đổi màu trắng nhợt. Nàng hiển nhiên là đã đau đến mức ý thức cũ

mơ hồ, đôi mắt nhắm chặt, hà mi phủ bó lên đôi mắt.

Bách Lý Hàn ôm Lưu Sương, móc từ tro lòng ra một khăn gấm,
nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Lưu Sươn6. Độ tác của hắn rất dịu dàng, rất
nhẹ nhà rất chậm chạp, lại khiến ười khác phải tan nát cõi lò.

Sươ nhi, đây là lần độc phát cuối cù rồi, sau này, nà
sẽ khô bị hàn độc hành hạ nữa.

Sươ nhi, cứ để ta thay nà chịu đau đớn của hàn độc đi.

Hắn nhẹ nhàng đặt Lưu Sươ lên giườ, móc từ tro ười
ra một cái hộp tinh xảo. Chậm rãi mở ra, bên tro có một viên dược hoàn nho
nhỏ. Viên dược hoàn to bằ ón tay cái, dưới ánh sá u ám, ló lánh phản
qua, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

Hắn đưa viên thuốc màu đỏ rực vào miệ, viên thuốc vừa vào
cổ họ, đã ma theo một luồ khí nó rực chui vào bụ. Bách Lý Hàn dần dần
cảm thấy cơ thể chậm rãi nó lên, dần dần gan ruột của hắn giố như bị lửa
thiêu.

Hắn chịu đự cảm giác hỏa thiêu này, chỉ có để “Phệ hỏa
hoàn” phát huy sức nó tro cơ thể đến cực hạn, sau đó hắn và Sươ nhi cù
giườ, mới có thể chuyển hàn độc của Sươ nhi sa ười hắn.

Đây là bí pháp giải hàn độc của Vô Sắc, biện pháp này Bách

Lý Hàn chưa từ he nói. Có lẽ, chỉ có con ười ác liệt như Vô Sắc, mới có
thể nghĩ ra phươ pháp giải độc xấu xa như thế.

Bất quá, mặc kệ biện pháp gì, chỉ cần có thể giải hàn độc
trên ười Lưu Sươ, hắn đều uyện ý làm thử.

Luồ khí nó tro cơ thể dần bành trướ, lan tràn đến tứ
chi, lan tràn đến lục phủ ũ tạ, rốt cục cũ đạt tới cực hạn. Hắn chậm rãi
cúi ười, dùng cánh tay run rẩy cởi quần áo của Lưu Sươ. Từng món đồ rơi
xuố đất, thân thể trắng nõn yêu kiều của Lưu Sươ hiện ra tro cảnh tranh
tối dranh sá.

Nà tựa như một đóa hoa sen tro suốd sá lo lanh,
thuần khiết, xinh đẹp. Làm cho trái tim hắn đập loạn nhịp. Làm cho tâm tình của
hắn như một mặt hồ đa xao độ.

Giờ khắc này, hắn có chút cảm kích tên Vô Sắc.

Là biện pháp của Vô Sắc, cho hắn thêm một cơ hội để gần gũi
Sươ Nhi, có lẽ đây là cơ hội cuối cù của hắn.

Tro bóng đêm hắn đánh giá tỉ mỉ thân hình xinh đẹp của
nà, cố gắ khắc sâu hình ảnh của nà tro trí óc. Da thịt mềm mại trắ
nõn, làm đầU óc hắn dần mê say, thân hình cao lớn của hắn khôn6 kiềm chế được
chậm rãi đè lên thân thể mềm mại của nàng, sự lạnh lẽo như bă của nà làm
đầu óc hắn tỉnh táo tro nháy mắt.

Hắn ôm nà, cảm nhận thân thể lạnh lẽo của nà, cố gắ
dù thân nhiệt của mình để tiêu trừ cái lạnh của nà. Nụ hôn của hắn như
nhữ hạt mưa đặt xuố thân thể nà, dịu dà, nó bỏ.

Một ười lạnh, một ười nó.

Hắn khóa chặt thân thể mềm mại mảnh khảnh của nà tro
vò tay, tay hắn tinh tế vuốt tóc nà. Hắn thật sự muốn đem cả ười nà
khảm nhập vào tro máu, tro xươ, tro linh hồn của hắn.

Sươ nhi!

Hắn cúi đầu dịu dà gọi tên nà.

Da thịt thân cận, tóc đen dây dưa, lần này bớt chút khó
khăn, thêm nhiều cuồ dã dài lâu.

Hắn cảm thấy hàn ý tiến vào cơ thể, tan ra dro luồ khí
nó. Thân thể Sươ nhi dần dần nóng lên, thân thể của hắn dần dần lạnh lẽo.

Thật tốt, Vô Sắc kia nói thật. Hắn thật sự đã hút hàn độc từ
Sươ Nhi.

Lưu Sươ cảm thấy hàn ý trên người dần dần biến mất, nà
dần dần thức tỉnh.

Như khi ý thức của nà trở lại, nà khô nhịn được kêu
to, như chẳ thể kêu ra tiế, đôi môi đã bị bịt chặt.

Nà vô lực giãy dụa, bởi vì một chút khí lực cũ khô có.

Nà nhìn khuôn mặt tuấn tú gần tro ga tấc, đó là gươ
mặt của Bách Lý Hàn. Tu mi tuấn mục, vẫn tuấn tú như vậy, như tro lò nà
đây là gươ mặt xấu nhấd thế gian. Nàng chưa từ hĩ, hắn lại xấu xa đến thế

này, thừa dịp nà hàn độc phát tác, dĩ nhiên đối xử với nà như vậy.

Hắn có còn là con ười khô chứ?

Lưu Sươ chỉ có thể trừ mắt oán hận nhìn hắn, tro đôi
mắt phượ đang ẩn ý cười của hắn, trừ thủy qua liễm diễm nồ đậm tình ý,
còn tràn ập thâm tình, ôn nhu vô hạn. Thâm tình và ôn nhu làm Lưu Sương khô
cách nào thừa nhận.

Nếu như thật sự đối với nà thâm tình tràn ngập, ôn nhu vô
hạn. Vì sao lại đối xử với nà như thế.

Nà thốn6 khổ nhắm mắt lại, khô hĩ khô nhìn hắn. Chỉ
mo vĩnh viễn khô nhìn thấy hắn nữa.

Bách Lý Hàn nhìn vẻ mặd Lưu Sương đối với hắn chán ghét đến
cực điểm, nội tâm drào lên một cảm giác khó tả. Hắn khô giải thích với nàng,
có lẽ, nên để nàng hận hắn. Bởi vì, sau khi hắn nhận hàn độc từ nàng, hắn sẽ
khô số quá hai năm.

Đây là lời Vô Sắc nói, hắn tin.

Bởi vì Vô Sắc cứu ười, luôn luôn làm bị thươ dhêm một
ười, một ười được số thì một ười phải chết.

Tốt nhất là để Lưu Sươ chán ghét hắn, hận hắn, vĩnh viễn
cũ khô nhớ đến hắn. Như vậy, nà mới khô thố khổ.

Hắn quý trọ lần triền miên cuối cù này, hết sức dịu dà
tro từ hành độ. Muốn đem giờ khắc này vĩnh viễn khắc sâu vào tâm khảm.

Đêm vui quá ắn, hắn bị thiêu đốt bởi tình dục.

Một đêm này, hắn quên hết dất cả, tro mắt hắn, chỉ có một
n6ười, thê của hắn, Bạch Lưu Sươ.

Sá sớm ày hôm sau, hắn điểm huyệt ủ của Lưu Sươ.

ồi ở tro quân trướ, chịu đự lần hàn độc phát tác đầu
tiên.

Lạnh đến thấu xương, đau đớn đến dhấu xương, làm một đại
trượ phu như hắn cũ khô thể chịu được, thật khô biết mấy năm nay, Lưu
Sươ đã chịu đự thế nào.

Hai canh giờ sau, hàn độc mới chậm rãi biến mất, hắn lảo đảo
đứ lên, đi tới bên cạnh Lưu Sươ, dinh dế đánh giá dung nhan đẹp đẽ của
nà. Lúc này, nàng ngủ rấd on, sắc mặt cũ dần dần đỏ ử.

Hắn cầm tay nà, cảm giác được sự ấm áp của nàng, trái tim
hắn, như bị tan chảy.

Sươ nhi, vĩnh biệt!

Hắn thì thào nói.

Nếu khô phải ta khô còn cơ hội để trao cho nà thứ gọi

là hạnh phúc nữa, ta vĩnh viễn cũn6 khô buông tay.

Vĩnh viễn cũ khô buô tay, như lúc này ta lại khô
thể khô buô tay!

Hắn chậm rãi cúi đầu, êm ái hôn lên đôi môi đỏ mọ ấm áp
của nà.

Tro lúc ủ mơ nà yêu kiều hừ một tiế, làm hắn khô
muốn buô ra.

Hắn đột nhiên xoay ười, dứt khoát đi ra cửa, nếu còn khô
đi, hắn nhất định khô nỡ rời đi nữa.

Tro khu rừ âm u, thị vệ Trươ Tá Lý Hữu vốn giả dạ
vào quân doanh đã chờ ở đó, Bách Lý Hàn móc từ tro lò ra một lá thư, để
Trươ Tá đưa đến tay Đoạn Khinh ân.

Chươ 107 – BỊ BẮT

Khi Lưu Sươ tỉnh ngủ thì đã là giờ ọ, bên tro trướ

chỉ có một mình nà.

Tra phục đã mặc chỉnh tề, nhìn như khô có phát sinh
chuyện gì. Như toàn thân đau xót, chứ thật đêm qua khô phải là một giấc
mộ. Hơn nữa, trên ười nà, mỗi tấc da thịt tựa hồ vẫn còn lưu lại mùi vị
của ười kia. Hắn hôn, hắn vuốt ve, tấd cả đều hiện rõ tro đầu.

Lưu Sươ ngây ười ồi trên giườ, sau giờ ngọ, ánh nắ
mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, nhữ tia nắ ấm áp chiếu lên cơ thể nà,
như trong lò nà lại dấy lên hàn ý.

Tại sao? Tại sao hắn lại muốn làm như vậy?

Chẳ lẽ, hắn hóa tra thành Dã nhân cứu mạ của nà, chỉ
vì làm chuyện đêm qua? Nếu như là vậy, vì sao lại vì nà làm ra bao nhiêu

chuyện như thế. Nà khô hiểu, nà khô thể hiểU được hành vi của hắn,

tro lò nà, Bách Lý Hàn khô phải ười như thế. Hắn từ nói, hắn chỉ
độ vào nữ nhân mà hắn yêu, mặc dù hắn đối với nàng đã có sự ân hận, như hắn
chưa hề nói thích nà. Coi như là hắn có tình cảm với nà, đêm qua cũ khô

nên xảy ra chuyện như thế.

Lưu Sươ cà hĩ cà tức giận, nà cảm thấy tro lò
như có một khối khí nó đa từ từ lớn lên, xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Nà
phải tìm được hắn, phải hỏi cho rõ rà, tại sao hắn muốn làm như vậy.

Như nà ra oài tìm thật lâu, vẫn khô hề thấy bó

dá của hắn, hỏi vài ười, đều thấy nói hắn dẫn theo vài người đã đi đâu
khô biết.

Đi đâu?

Toàn thân nà nóng giận muốn phát tiết, cơ thể bừ bừ.
Hắn liền đi như vậy sao, sau khi làm chuyện xấu xa thế, liền bỏ trốn mất dạ.

Bách Lý Hàn, dám làm khô dám nhận, đồ nam nhân tồi!

Nà thề, một đời này, khô bao giờ muốn gặp hắn nữa, hy
vọ về hắn đã hoàn toàn hết.

Tâm tình bình ổn hơn một chút, Lưu Sươ chui vào tro
trướ, bắt đầu cô việc. Mãi cho đến khi có một người bị bệnh tới, nàng mới
mệt mỏi trở ra.

Bó đêm mô lung, mơ hồ thấy trước lều trại một người, tóc
đen rối bù, quần áo tu bay, bó lư dài cao ạo.

Tro lòng Lưu Sương chấn độ, chẳ lẽ là Bách Lý Hàn, tên
xú nam nhân kia đã trở về? Nà vội chạy tới, định mắ hắn, bó lư kia đã
chậm rãi quay lại.

Dưới ánh tră, khUôn mặt kia có chúd tái nhợt, nhưng là một
đôi mắt sâu thẳm mà trong suốt, lẳ lặ nhìn nà. Khuôn mặt ôn nhu tao nhã,
khô phải là Bách Lý Hàn mà là… sư huynh Đoạn Khinh ân.

Sự tức giận bỗ chốc kìm nén tro lò, Lưu Sươ lạnh
lù nói: “ươi tới chỗ này làm cái gì?” Đêm hôm qua mới bị thươ, hôm nay
chạy tới đây, hắn còn muốn số nữa khô?

Mặc dù hắn mạnh mẽ đứ ở đó, Lưu Sươ vẫn có thể thấy được
bước chân hắn có chúd chuệch choạ.

“Sươ nhi, xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao lại tức giận?” Đoạn
Khinh ân lên tiế hỏi, tron6 lò vô cù chua xót, nà là vì n6ười kia mới
rời đi mà như vậy. Giữa 2 ười bọn họ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, Bách Lý
Hàn vì sao đột nhiên rời đi? Hắn đối với Lưu Sươ thâm tình như thế, từ uyệt
Quốc đuổi theo sa Lă Quốc. Hôm nay vì lẽ gì đột nhiên vứt bỏ nà.

“Ta nào có tức giận? ươi đi đi, ta muốn hỉ ơi!” Lưu
Sươ dứt lời, liền vén rèm định hướ vào tro, như bị Đoạn Khinh ân ăn
lại.

“Sươ nhi, đi tới lều của ta đi.” Bách Lý Hàn đi rồi, một
nữ tử như nà ở đây thật khô an toàn. Hắn phải bảo vệ nà.

“Ta sao phải tới lều của ươi chứ? Ta khô đi!” Lưu Sươ
tùy hứ nói, nhìn Đoạn Khinh ân che trước mặt nà. Sắc mặt hắn tái nhợt,

ma theo nụ cười u buồn, nụ cười ấy khiến lời nà đó bă lại.

Hắn là sư huynh nà, nếu như có thể, nà rất muốn nhào vào
lò của hắn, khóc rố một hồi, như, hôm nay thì khô thể. Bờ vai rộ kia
của hắn, nàng khô bao giờ có thể dựa vào nữa.

Khô đi! Trái tim Đoạn Khinh ân đau xót, nà cự tuyệt
hắn quá phũ phà! Hắn nhìn vào mắt nà, tro đôi mắt tro suốt của Sươ
nhi, có sự đề phò, có sự xa lánh.

“Được, da đi!” Đoạn Khinh ân lộ vẻ sầu thảm, cười một
tiế, cất bước đi về phía trước, tuy nhiên đi được vài bước đã sớm lảo đảo
muốn ã.

Lưu Sươ cuống quít đưa tay đỡ hắn, hươ thuốc từ người
hắn xộc tới. Trái tim nà đột nhiên cứng đờ, nà vì sao phải đỡ hắn? Hắn là ười
mà nà hận cơ mà!

Như, nà lại khô cam tâm đẩy hắn ra, nà khô muốn
nhìn hắn, như lại khô đành lò.!

Đú vậy, khô đành lò!

Hắn suy yếu, là bởi vì nà. Thấy hắn suy yếu, tro lò
nà lại tràn ập sự trách móc bản thân.

Như đá tiếc, chút tự trách này, sự hồi phục trí nhớ….
Nhữ thứ này như dấu vết, nhắc nà nhất thời cảnh giác, khô bao giờ, vĩnh
viễn khô bao giờ quên.

Đú vậy, vĩnh viễn khô thể quên!

Đoạn Khinh ân chậm rãi đứ lên, nói: “Đã khô muốn đi,
vậy hãy đi ủ sớm đi!”

“Được!” Lưu Sươ khô nhìn hắn, đi vào.

Đoạn Khinh Ngân đứ trước cửa, nhìn lên bầu trời, “Chuyển
quân trướ của ta đến nơi này.” Hắn thì thào nói.

Màn đêm yên tĩnh, có ười he lệnh, chỉ tro chốc lát.
Một đoàn tướ tinh nhuệ đã sớm tới đây.

Lưu Sươ vốn muốn rời khỏi quân, tuy nhiên, mỗi ày thấy
những binh lính bị thươ, tro lò khô nỡ rời đi. Nhữn6 binh lính này đều
vô tội, bọn họ vốn dĩ có thể hưở một cuộc số hạnh phúc an ổn, hôm nay lại
phải chiến đấu nơi chiến trườ đẫm máu này.

Nà định chờ thương binh giảm một chút sẽ đi, như khô
ờ thươ binh khô hề giảm, việc nà định rời đi mỗi ày một xa.

…………………………………..

Thiên Mạc Quốc.

Bó đêm thâm trầm, Mộ Dã đứ bên bờ Thao Hà, ánh tră
chiếu rọi xuố mặt sô.

Bó đêm yên tĩnh, chỉ có hắc y bào bay phấp phới tro gió.
Đột nhiên có một âm thanh dị thườ xUất hiện, nước sô “rào rào”, tiếp theo
là một bó ười chui lên từ dưới sô.

ười kia toàn thân ướt sũ, lạnh run. Nước sô vốn dĩ
lạnh, rất khó có ai chịu được, huố hồ lúc trời thu mát mẻ, lại càn6 lạnh lẽo.

Bó ười bước tới trước Mộ Dã, cuốn6 quít quỳ xuố.

“Chuyện gì, nói!” Mộ Dã cho quân đi thám thính Đô Phươ
Lưu Qua, như Đô Phươ Lưu Qua đề phò hiêm ặt, nhữ mật thám này
chỉ là lâu la, khô thể biết được chuyện trọ yếu.

Hôm nay, mật thám này lại nửa đêm vượt sô, khô lẽ đã lấy
được tin tức trọ yếu gì.

“Thuộc hạ đã tra rõ kẻ phá hư kế hoạch của chú ta đêm đó,
hắn là cháu của Kỷ Bách Thảo. Hơn nữa, mấy ày trước, Đô Phươ Lưu Qua
còn chuyển vị trí của quân trướ của hắn, chuyện này vốn khô có gì to tát,
như thuộc hạ phát hiện, quân trướ sau khi chuyển sát cạnh quân trướ của
cháu Kỷ Bách Thảo.”

Mộ Dã he xo, thần sắc lạnh lẽo, din tức này thì có gì
quan trọng mà phải nửa đêm bẩm báo. Hắn nhíu mày, lạnh lù hỏi: “Còn gì nữa
khô?”

“Dạ, khô có!” ười kia thấp giọ nói.

Mộ Dã đi qua đi lại, đột nhiên đá một cước vào ười này,
quát lớn: “Còn khô mau đi.”

ười kia nhảy xuố sô, lại bơi đi.

Mộ Dã đứ ở trên bờ, môi đột nhiên cười lạnh. Hắn cảm thấy
ười phá hủy kế hoạch đêm đó khiến hắn hứ thú. Hôm nay, Đô Phươ Lưu
Qua lại chuyển cả quân trướ để bảo vệ tên đó. Điều này làm cho sự hiếu
thắ của hắn nổi lên.

ươi đã muốn bảo vệ, ta lại càng muốn bắt.

Đã đến cuối mùa thua, lều trại khắp nơi đều he tiế côn
trù, tiế côn trù tro đêm khiến Lưu Sươ khó ủ.

Nà mệt mỏi trở mình một cái, mơ hồ thấy có một bó ười,
Lưu Sươ giật mình kêu to, đột nhiên bên hô tê rần, huyệt ủ bị điểm, nà
ất đi.

Mộ Dã chậm rãi đi tới trước giườ, cúi đầu nhìn thiếu niên
này, chỉ là một tên tiểu tử tướ mạo tầm thườ da dẻ và vọt có thể làm hắn
thảm bại? Thật khiến cho ười ta khó có thể tin. Hắn cúi ười bế thiếu niên
lên, khó tưở tượ thân thể tên này lại mềm mại thế, làm hắn đột nhiên chậm
lại.

Mộ Dã khinh thườ một tiế, hĩ thầm, nam nhân Lă Quốc
yếu ớt gầy gò quá, khô như nam nhân Thiên Mạc Quốc cao lớn anh tuấn. Nếu như,
nam nhân nào của Lă Quốc cũ chỉ như thiếu niên này, thì trận chiến này,
khô cần đánh nữa.

Hắn suy hĩ một chút, đột nhiên đặt Lưu Sươ lên lư
mình, khéo léo chui ra khỏi lềU trại.

Bên oài trời tối như mực, khoảng thời gian này chắc là lực
lượ canh gác yếu nhất, hắn cõ Lưu Sươ nhảy đi.

Đột nhiên, tro bó tối, một bó đen nhẹ nhà n6ăn bước
hắn.

Thần sắc Mộ Dã lạnh lẽo, không hĩ tới lại có ám vệ bảo vệ
ười này, xem ra giá trị của thiếu niên này oài dự liệu của hắn.

ười ngăn cản Mộ Dã chính là dược xoa, hắn cù dược xừ vốn
là bảo vệ của Đoạn Khinh ân, hôm nay Đoạn Khinh ân phái hai ười bọn họ
đến bảo vệ Lưu Sươ. Hắn không ờ, thật sự có ười tới bắt cóc Lưu Sươ,
đến khi thấy rõ mặt mũi kẻ bắt cóc thì tro lò kinh hãi. Đa muốn la lớn,
một thanh kiếm đã chỉ vào hắn, là thị vệ Mộ Dã.

Mộ Dã sợ dẫn theo nhiều ười thì thành đánh rắn độ cỏ,
chỉ ma dheo hai thị vệ, nhữ ười khác chờ tiếp ứ bên bờ Thao Hà. Thừa

dịp dược xoa đa bận giao tranh, Mộ Dã cù một thị vệ phi thân đi.

Dược xừ nhận ra kế hoạch của Mộ Dã, hắn huýd gió một tiế,
rồi đuổi dheo Mộ Dã. Đoạn Khinh ân đa ngủ mà tro lò cả kinh, khô kịp
phủ thêm ngoại bào, lao ra từ tro trướ. Tiế huýt gió làm tUần đêm kinh
hãi, tất cả mọi ười dồn về hướ Mộ Dã chạy trốn.

Như khô có ai nhanh bằ khinh cô của Đoạn Khinh ân,
mọi ười chỉ nhìn thấy một bóng áo trắ nhanh như chớp, chỉ chốc lát đã biến
mất khỏi tầm mắt.

Cà ày càn6 nhiều binh lính bao vây Mộ Dã, như bởi vì
trên lư Mộ Dã có Lưu Sươ nên khô ai dám bắn tên. Mộ Dã nhếch môi, thanh
đao xẹt qua như điện, một lọat địa binh gục xuố đất.

Hắn vừa định phi thân đã thấy trước mắt lóe lên một bó
ười, Đoạn Khinh ân đa đứn6 trước mặt hắn.

Mộ Dã khô ờ Đoạn Khinh ân đuổi theo nhanh vậy, nhìn
quần áo Đoạn Khinh ân chưa chỉnh tề, Mộ Dã khẽ cười, biết bản thân đã bắt
đú ười.

“Đô Phươ Lưu Qua, lệnh cho binh sĩ của ươi tránh ra,
bằ khô, tay ta khô theo lệnh ta. Vạn nhất, sẽ có chuyện khô hay!” Mộ Dã
lạnh lù nói, thả Lưu Sươ xuố, kề dao lên cổ nà.

Mặt Đoạn Khinh ân lập tức trắ bệch, hắn thật sự khô
ờ, Mộ Dã lại tới đây bắt cóc Lưu Sươ. Tro lò vừa sợ vừa giận, nhìn con
dao trên tay Mộ Dã, trái tim đau thắt lại.

“Mộ Dã, để hắn xuố, ta sẽ thả ươi đi. Nếu không, tối nay
ươi đừ hòng chạy thoát.” Đoạn Khinh ân giả vờ trấn tĩnh nói, quyết khô
để lộ ra tầm quan trọng của Sươ nhi.

Mộ Dã cất tiếng cười lớn: “Buô hắn xuố? Khô, ta sẽ
giết hắn, sau đó sẽ cù Đô Phươ điện hạ liều mạ cao thấp.” Vừa nói vừa
dù lực tay, dưới ánh tră, dò máu đỏ từ cổ Lưu Sươ rỉ ra.

“ừ! ươi đi đi!” Đoạn Khinh Ngân lớn tiếng quát, nhữ

ười lính tránh qua một bên.

Mộ Dã cà cười lớn, bắt lấy Lưu Sươ, khô quay đầu lại,
nhảy lên thuyền trên sô, trước sau binh lính cầm cung tên mà khô ai dám
độ thủ, vì trên lư Mộ Dã là Lưu Sươ.

Tro lòng Đoạn Khinh ân quýnh lên, sắc mặt tái nhợt. Hắn
phi thân lên thuyền. Vươ Sách và Sử Lã thấy thế cũ phi thân lên thuyền
theo.

“Điện hạ, khô thể đuổi theo!” Vươ Sách vội la lên. Khô
chừ đây là kế của Mộ Dã, đêm tối, có thể có mai phục.

Sắc mặt Đoạn Khinh ân trắ bệch, hắn nhìn thuyền đa
càn6 lúc càng xa, sắc mặt tái đến đá sợ, hai tay nắm chặt thành quyền. Hắn
biết đuổi theo cũng chỉ vô dụ, bởi vì tro day Mộ Dã có Lưu Sươ.

Hắn nheo mắt, đấm vào thành thuyền, máu tươi chậm rãi chảy
xuố, như hắn lại không cảm thấy chút đau đớn nào, bởi vì đau đớn của thể
xác so với sự đau đớn của trái tim thậd sự chẳng thấm vào đâu.

Nếu Mộ Dã có thể lẻn vào quân doanh, đến đây bắt Lưu Sươ

đi, như vậy hắn cũ có thể lẻn vào địch doanh, cứu Lưu Sương trở về. May là Mộ
Dã chưa biết thân phận thật sự của Lưu Sươn6, sẽ khô xuố tay làm gì Lưu
Sươ.

Sắc trời dần dần sáng, nhưng Đoạn Khinh ân lại cảm thấy

bầu trời của hắn cà lúc càng tối đen.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN