Thác Phi Dụ Tình - Chương 109
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Thác Phi Dụ Tình


Chương 109


DÃ TÍNH HÀNH HẠ

Sắc mặt Mộ Dã trong suốt quá trình Lưu Sương nói càng lúc
càng hắc trầm, quả thực có thể dung “Mây đen” để ví.

Bên trong trướng không có gió, thế mà hắc bào của hắn động
đậy, như sắp phát khùng tới nơi.

Mộ Dã phẫn nộ, hắn thật sự không hề nghĩ tới sự giải thích
như vậy của tên thầy thuốc này, trong tâm hắn không khỏi có chút bội phục.

Nhưng, Mộ Dã hắn là ai chứ? Hắn là Vương của Thiên Mạc quốc,
cao cao tại thượng, như thế nào trước mắt bao nhiêu quân tướng lại bị tên thiếu
niên kia ăn nói lỗ mãng như thế chứ? Làm sao có thể cho phép hắn chửi bới sự
nghiệp thống nhất thiên hạ a?

Tên tiểu tử này thật không muốn sống nữa!

“Ngươi nói rằng việc ta thống nhất thiên hạ là nghịch thiên
sao? Ngươi không muốn sống nữa sao!” Mộ Dã lạnh lùng nói, nhưng kìa, môi khẽ
cười, nụ cười làm cho lòng Lưu Sương run lên.

Xem ra, nàng thực sự đã chọc giận tên Mộ Dã rồi, người này
dã tâm to lớn như thế, không phải chỉ một hai lời mà nàng có thể thuyết phục
được hắn, nhưng là, hôm nay, nói đến đây, chẳng lẽ lại bỏ dở giữa chừng. Ngay
cả khi hắn không ủng hộ điều nàng nói, nhưng chắc chắn trong lòng hắn sẽ lưu
lại được một chút gì đó.

“Đúng vậy, trong mắt ta, ngươi chính là kẻ nghịch lại ý
trời. Thống nhất thiên hạ muốn tiến hành cần phải theo tuần tự, hôm nay thời cơ
chưa tới, nếu như ngươi muốn vén màn lên phân tranh thiên hạ, chỉ biết lệnh
khiến dân chúng không nơi sống, lầm than lưu lạc, sinh linh oán than. Cái gì là
vì muôn dân trăm họ, ta xem ngươi chẳng qua là vì muốn thỏa mãn dã tâm mình mà
tìm cớ thôi. Ngươi như vậy không đáng để thống trị thiên hạ, chứ đừng nói là vì
con dân.”

Tiếng nói của Lưu Sương chậm rãi lan tỏa trong lều, ánh lửa
chập chờn, bóng nàng gầy yếu trên mặt đất, hòa cùng bóng lửa đang nhảy nhót,
đơn độc, phảng phất như một làn gió thổi qua sẽ tiêu tán.

Nhưng là, con người nàng vốn cứng cỏi. Đôi mắt như lửa, sáng

rực soi trong tâm những người khác. Ánh mắt nàng, trong đông lạnh lộ ra một tia
kiên nghị.

Lông mi Mộ Dã nâng lên, mắt chăm chú nhìn, sâu trong nội tâm
có chút suy nghĩ. Kỳ thật, từ khi hắn đăng cơ, liền tận sức mở rộng lãnh thổ.
Hắn thường xuyên dung lí lẽ vì muôn dân để thuyết phục bản thân mình.

Nhưng, thiếu niên này lại nói, hắn, vì lòng tham riêng bản
thân.

Thật là vì lòng tham của bản thân sao?

Ngay cả bản thân hắn lúc này cũng hồ đồ rồi! Tâm hắn bắt đầu
rối loạn, không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này nữa.

Hội yến tốt đẹp đêm nay, chẳng phải bị tên thầy thuốc Lăng
quốc phá hủy a, hắn có điểm lợi hại gì, không phải sao?

Mộ Dã cầm lấy chén rượu trên bàn, ngửa đầu uống cạn sạch một
hơi. Để chén xuống, cười nói: “Người đâu.”

Một thị vệ lập tức đi tới trước mặt Mộ Dã thi lễ: “Có thuộc
hạ!”

Mộ Dã khoát tay áo nói: “mang cho ta 7 con sư tử câu tới
trước cửa trướng.” (sư tử câu: một giống ngựa. Huynh MS giải thích giúp
ta đó. )

“Dạ!” Hai người võ sĩ liền thừa lệnh, bước nhanh từ trong
trướng ra ngoài.

Lưu Sương không biết ý đồ của Mộ Dã, nhưng trong lòng nổi
lên một nỗi sợ hãi vô biên, nàng biết Mộ Dã sẽ không bỏ qua cho nàng. Nhưng
không nghĩ ra hắn sẽ dung biện pháp gì hành hạ nàng.

Mộ Dã hướng về phía Lưu Sương cười mị hoặc một tiếng, đột
nhiên quay lại gần Đại Mi Vũ nói: Vũ Mị, đã no say, chúng ta ra ngoài đi xem
nhạc tử đi. Các vị tướng quân, cùng bổn vương đi ra ngoài xem một chút xem thế
nào?”

Đại Mi Vũ tươi cười hỏi: “Khả Hãn, nhạc tử gì a?”

Mộ Dã khẽ nhéo mũi nàng, ánh mắt lại đảo qua Lưu Sương, thản
nhiên nói: “Đi ra ngoài sẽ biết liền.”

Không biết vì sao, khi ánh mắt hắn đảo qua nhìn nàng, trong

lòng Lưu Sương không kìm được rùng minh một cái.

Nhạc tử? Cái gì nhạc tử?

Xem ra là có liên quan đến nàng, không phải là hắn tìm người
để cường bạo nàng chứ? Nhưng hiện tại, nàng vẫn dưới thân phận một nam nhân, sẽ
không có chuyện gì xảy ra. Nghĩ tới đây, Lưu Sương có chút yên tâm. Trừ chuyện
này ra, những cái khác nàng đều có thể cam chịu.

Đợi Mộ Dã cùng chúng tướng sĩ rời khỏi, có hai võ sĩ tiến
lại đưa Lưu Sương ra ngoài.

Đêm mát lạnh, ánh trăng sáng rọi, gió thổi từng đám cỏ như
sóng uốn lượn.

Trước mắt, một con ngựa. Toàn thân như tuyết trắng, bờm dài
bay trong gió, nhìn qua trông vô cùng liều lĩnh.

Ngựa này có phải là sư tử câu mà Mộ Dã nói, Lưu Sương mặc dù
không hiểu, nhưng cũng nhìn ra được đây không phải một con ngựa ngoan hiền. Hơn
nữa, nhìn cách con ngựa kia ưỡn ngực, nhất định là chủ tử cùng một dạng, cũng
có cái ngạo khí của chủ nhân nó.

Mộ Dã bước ra phía trước, cực kỳ thân mật vuốt bờm ngựa, con
ngựa này hiển nhiên là con ngựa mà hắn yêu thích nhất.

Hắn đột nhiên xoay người lại, đem Đại Mi Vũ đang đứng sát
bên cạnh bế lên, Mi Vũ ưm một tiếng, nửa xấu hổ, nửa ngả nghiêng cho Mộ Dã ôm.
Mộ Dã ôm nàng, lập tức phi ngựa.

Một thân hắc bào rung động trên thân ngựa trắng như tuyết,
thật diễm lệ.

Lưu Sương đang nhìn, lại thấy Mộ Dã hướng tới nàng bĩu môi.
Trong lòng nhất thời nổi lên dự cảm xấu. Hắn nhất định không buông tha nàng a.

Hai người võ sĩ theo lệnh Mộ Dã đã tới trước mặt Lưu Sương.

“Các ngươi muốn gì?” Lưu Sương đè nén sợ hãi trong lòng hỏi.

Tên võ sĩ không nói lời nào, nắm lấy cổ tay Lưu Sương, dung
thừng quấn chặt hai tay. Sau đó nắm sợi dây lại một chỗ, buộc lên yên ngựa.

Làm cái gì vậy?

Lưu Sương nhất thời chết lặng.

Mộ Dã quay đầu, đôi mắt đen dưới ánh trăng rọi đen thẳm
không đáy, môi lại nở nụ cười huyễn hoặc, tà mị mê người. Nhưng. Lưu Sương nhận
thấy, như là hình ảnh của sứ giả địa ngục.

“Như thế nào, ngươi chịu thua chưa?” Hắn lạnh lùng mở miệng.

Lưu Sương lắc đầu, nàng biết lời của mình đã có tác dụng tới
Mộ Dã, bằng không hắn sẽ không phẫn nộ như vậy. Cho nên, nàng tuyệt đối không
thể chịu thua.

Ở trong thế trận giằng co này, nàng, hoặc là không có cơ hội
thắng, hoặc sẽ có hi vọng, sợ rằng toàn thân khó bảo toàn, trong lòng cực kỳ sợ
hãi thấp thỏm. Tuy nhiên, nàng tuyệt đối không chịu thua.

“Mộ Dã, ta sẽ không chịu thua, ngươi có giết ta, ta cũng vẫn
sẽ nói những lời kia! Ngươi chính là kẻ nghịch lại thiên ý!” Tiếng nàng lạnh
lùng mà kiên định.

Lời của nàng làm mắt Mộ Dã nheo lại, nhưng hắn trước sau vẫn
cứ vậy, bình tĩnh, nhưng sóng không gợn, mới không biết được biển đang có bão
tố.

Hắn đột nhiên há mồm nhẹ nhàng phun một chữ: “Khiển!”

Sư tử câu hí dài một tiếng, tung bốn vó, ngẩng đầu ưỡn ngực
phi.

Giây lát, Lưu Sương cảm thấy như tay bị túm lại, không chống
cự được, nàng phải chạy theo con ngựa.

Ngựa phi không có nhanh, giống như tản bộ, nhưng Lưu Sương ở
phía sao chạy theo thật vất vả, nàng như thế nào có thể đua với một con ngựa?
Cổ tay bị xiết chặt lắc không ngừng, cơn đau truyền đến.

Lập tức, Mộ Dã, một tay quấn quanh eo Đại Mi Vũ, một tay lôi
dây cương, hắc bào trong gió bay phần phật, sau lưng hắn như có một đôi cánh
đen của ác ma đang kiêu ngạo vươn ra.

Hắn cùng Đại Mi Vũ ung dung đàm tiếu, thỉnh thoảng lại cười
với nhau, chốc lại quay đầu nhìn mặt Lưu Sương trắng bệch. Tóc tai nàng rũ
tung, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực như lửa, dưới ánh trăng, hắn mơ hồ nhìn trong
đôi mắt kiên nghị ấy có cả sự khinh miệt.

Trái tim hắn đột nhiên bị khống chế, mặt cau lại.

Lưu Sương chạy quá sức, thở hồng hộc, sức cùng lực kiệt,
nàng cảm giác như chân mình sớm rã ra.

Nhưng vẫn có chạy, liều mạng chạy.

Đột nhiên, Mộ Dã hô to một tiếng, ngựa đang chạy chậm đột
nhiên tăng tốc.

Sư tử câu quả nhiên là dũng mã. Chạy gấp lên, tốc độ như
gió, như mây, Lưu Sương căn bản không biết. Thân thể không được báo trước té
nhào trên mặt đất, cứ như thế bị lôi trên đất.

Sự sợ hãi chưa bao giờ có trào lên trong lòng nàng, đó không
phải là sợ, điều nàng nghĩ, là bọn chúng đang nhìn nàng cười chê, nhất là Mộ
Dã. Nàng cắn chặt răng, nhắm chặt hai mắt, cho dù thân thể đang bị con ngựa kia

kéo lê.

Nàng cảm nhận được từng ngọn cỏ cứa qua người, bộ ngực bị
chà xát trên mặt đất, trang phục bị xé rách, da thịt bắt đầu bị xây xát.

Nàng cảm thấy vô cùng đau đớn!

Nhưng kia, đau đớn kia mới tràn tới, nàng tựa hồ như đã vô
cảm.

Nàng không có cầu xin tha thứ!

Mộ Dã đột nhiên giật dây cương, sư tử câu đang phi nước đại
hấp tấp dừng lại, tựa hồ không kịp thích ứng, hai vó trước giương lên, hí dài
một tiếng.

Một hồi yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cỏ xào xạc, tiếng côn
trùng trong đêm vang vọng lại, như không bao giờ dứt.

Tâm Mộ Dã đột nhiên cảm thấy một mảnh phiền toái, hắn thật
muốn hét lớn một tiếng.

Trong lòng Mộ Dã, Đại Mi Vũ đột nhiên cảm thấy thân thể hắn
cứng ngắc, quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt thâm trầm của hắn.

“Khả Hãn, làm sao vậy? Tại sao không đi?” Đại Mi Vũ nhẹ
giọng hỏi, nghe nói, Mộ Dã quyết đoán vô tình, chẳng lẽ lại vì một tên thiếu
niên dung mạo tầm thường mà mềm lòng?

“Cút đi!” Mộ Dã đột nhiên hét lớn.

Đại Mi Vũ sợ hãi không biết làm thế nào, sắc mặt trắng bệch,
từ khi tới Thiên Mạc quốc cho đến giờ, chưa bao giờ thấy Mộ Dã như lúc này.

Nàng ta nơm nớp lo sợ, suýt chút rơi xuống ngựa.

Phía sau có mấy tên phi ngựa đuổi theo Mộ Dã, là tả hữu
tướng quân cùng hộ vệ của hắn.

“Khả Hãn, hắn đã chết sao?” Tả tướng quân Ô Cáp nhảy xuống
ngựa hỏi.

“Thời gian lâu như vậy, chắc chỉ còn nửa mạng thôi.” Hữu
tướng quân Lạc Trữ nói, lập tức nhảy xuống ngựa hướng Lưu Sương đi tới.

“Chết? Hắn dám! Ta còn muốn giữ lại mạng này của hắn, đợi
đến khi ta thống nhất thiên hạ, bắt hắn phải chống mắt lên xem!” Mộ Dã vừa nói
vừa nhảy xuống ngựa, chậm rãi hướng phía Lưu Sương.

Dưới ánh trăng, nằm trên vạt cỏ, Lưu Sương vẫn im lặng.

Tóc tai rối bù che hết khuôn mặt nàng, trên người quần áo
nát bươm, lộ ra da thịt, nhưng không phải làn da trắng ngọc mà là màu đỏ. Toàn
thân nàng trầy trụa, khắp cơ thể là những máu.

Nhưng nàng không hề bất tỉnh, nàng quyết không cho phép bản
thân mình bất tỉnh, làm cho những kẻ này cười chê mình. Trong lòng nàng biết
rõ, nếu như không phải có những lớp cỏ dầy ở đây, thì nàng hiện tại sớm đã bị
kéo chết.

Vừa rồi, nàng sợ rằng mình sẽ chết, nhưng lúc này nàng không
có chết, không phải sao? Khong chết, nàng sẽ đứng lên.

Nàng ngẩng đầu lên, thấy trước mắt một đôi mắt đen ngang
ngược, không cần đoán cũng biết là Mộ Dã. Tên nam nhân cuồng vọng này, giờ phút
này từ trên cao nhìn nàng, chờ nàng cầu xin tha thứ, chờ nàng kêu rên, nhìn
nàng để chê cười nàng.

Nàng giãy dụa một phen, dốc nốt chút khí lực, lại cố gắng
thêm một lần đứng lên, vẫn thất bại.

Mộ Dã đứng bên cạnh nhìn, nhìn thiếu niên này, một lần, một
lần nữa lại cố gắng đứng dậy, lại một lần té ngã, sâu trong nội tâm dâng lên
một cảm xúc không cách nào chặn lại được, thiếu niên này, thật quá quật cường.

Vây quanh bốn phía, binh tướng im lặng, chăm chú nhìn Lưu
Sương.

Đại Mi Vũ trốn ở sau đám người đó, đôi mắt chăm chú nhìn Lưu

Sương, nhưng khóe mắt không quên liếc về phía Mộ Dã. Chỉ thấy hắn hơi cúi thấp
đầu, khuôn mặt trong đêm như bóng ma, tuấn mỹ phủ một làn sương mờ mờ nhạt xám.
Nàng không thấy rõ ánh nhìn trong đôi mắt hắn, nhưng, đôi mắt ấy chắc chắn đang
có gì xao động.

Đại Mi Vũ cảm thấy lòng mình như trầm xuống, nàng đến thảo
nguyên này chính là vì phụng mệnh mị hoặc Mộ Dã.

Nàng đem hết năng lực bản thân, tìm mọi cách phong tình mới
bò được lên giường cùng Mộ Dã. Nhìn qua Mộ Dã cũng đã thấy hắn động tâm, sủng
ái nàng, nhưng trong lòng nàng rõ, Mộ Dã không yêu nàng.

Nàng biết, Mộ Dã không hề yêu nữ nhân, ở trong lòng hắn, nữ
nhân chỉ là đồ chơi. Cho dù nàng giỏi giang, tuyệt mĩ cỡ nào, thậm chí trên

giường quyến rũ ra sao, nàng chỉ là một vật để chơi đùa của hắn.

Nàng cơ bản chưa hề làm hắn kích động, hắn cuồng vọng.

Nhưng, tối nay, đối mặt với thiếu niên này, nàng mơ hồ cảm
giác, hắn không hề khống chế được bản thân.

Chẳng lẽ là?

Đại Mi Vũ trong lòng phát lạnh, chẳng lẽ Mộ Dã không hề
thích nữ tử, mà thích nam nhân? Chẳng lẽ hắn là….? Nếu như vậy
nàng chẳng phải là uổng công rồi sao!

Quyết không thể để chuyện như thế phát sinh, coi như hắn
thích thiếu niên này, nàng cũng phải nghĩ cách câu dẫn hắn. Nàng – Đại Mi Vũ,
không thể bại dưới tay một tên thiếu niên tầm thường này được.

Đôi môi Đại Mi Vũ gợi lên một nụ cười nhạt, dưới ánh trăng,
người khác nhìn thấy không khỏi kinh sợ.

Lưu Sương rốt cục đã đứng lên được, mặc dù là run rẩy, nhưng
nàng – đã đứng lên được.

Toàn thân nàng đau đớn, ngước mắt nhìn nam nhân trước mặt.
Hắn cao lớn như vậy, đứng trước mặt nàng lúc này như một tòa thái sơn. Nam nhân này…
mang theo hơi thở của hắn lại gần nàng, khiến toàn thân nàng có cảm giác bị áp
bách.

Nàng cảm thấy, nàng vĩnh viễn không đánh đổ được hắn.

Ánh mắt hắn rối loạn, dưới ánh trăng, hắn chăm chú nhìn
nàng.

Nàng cảm thấy không thể chống đỡ, bởi vì đau, vì ánh mắt hắn
nhìn nàng.

Chân Lưu Sương đột nhiên mềm nhũn, rồi ngã khụy xuống.

Nàng nhìn thấy mắt hắn hiện lên một tia sáng giống như lo
lắng. Liền xuất hiện rồi biến mất, người khác nhìn thấy có lẽ nghĩ rằng mình
hoa mắt.

Mộ Dã đột nhiên đưa tay, rốt cục thiện tâm nổi lên, hắn muốn

đỡ lấy nàng. Nhưng có phải hay không, hai ngón tay thon dài của hắn cường ngạnh
chạm vào thân thể nàng, dừng lại hồi lâu trên khuôn mặt nàng, đem nàng từ từ
đứng lên.

Thật buồn cười, hắn dùng vẻn vẹn hai ngón tay, dễ dàng nhấc
nàng lên rồi lại làm cho nàng ngã xuống.

Con ngươi hắn đen lại, vô cùng nguy hiểm, nhưng mắt vẫn lóe

lên những tia khó hiểu.

Lưu Sương chậm rãi khép ánh mắt, không muốn nhìn tên nam
nhân tàn nhẫn này.

Hắn cúi đầu cất tiếng nói: “Như thế nào chỉ thế thôi sao, ta
còn tưởng ngươi cố gắng được nữa mà, muốn ta đỡ ngươi sao! Nếu không chịu thua,
ta sẽ cùng ngươi chơi đùa tiếp, ta sẽ để cho ngươi tận mắt thấy ngày ta thống
nhất thiên hạ.”

Dứt lời, hai ngón tay hắn có chút buông lỏng, Lưu Sương mất
thăng bằng, lại té ngã trên cỏ.

Sớm có thị vệ đưa lên khăn lụa, Mộ Dã tao nhã đưa tay.

“Người đâu, mang hắn đi, cho đại phu đến trị thương, ngàn
vạn lần không được để hắn chết, bằng không Bổn vương sẽ lấy đầu các ngươi!” Mộ
Dã ra lệnh.

Lập tức có hai người võ sĩ đi tới, định xốc Lưu Sương dậy.

Lưu Sương trong lòng kinh hãi, nàng là nữ tử, làm sao có thể
để nam nhân trị thương. Huống hồ, nếu để Mộ Dã biết thân phận nàng, chẳng phải

là gay go sao. Nhất là bên cạnh hắn còn có một người được sủng ái – Đại Mi Vũ.

Nếu Đại Mi Vũ biết thân phận của nàng, chẳng phải sẽ gay go
sao. Nàng biết, nữ nhân này vô cùng độc ác.

“Không cần, ta không cần thị thương, bỏ cái tay bẩn thỉu của
các người ra.” Lưu Sương thấp giọng mắng.

Mộ Dã cười mà như không cười nhìn Lưu Sương, hừ lạnh: “Vẫn
còn cố à, không rịt thuốc, muốn chết sao, không có dễ thế đâu! Lôi hắn đi.” Hắn
lớn tiếng nói.

“Dạ.” hai tên võ sĩ bắt lấy Lưu Sương lôi xuống.

Lúc này Lưu Sương, ngay cả chút phản kháng cũng không có.

“Hoàng huynh, ngươi đang làm cái gì vậy?” Trên vùng quê yên
tĩnh, đột nhiên truyền đến một âm thanh thanh nhã dễ nghe.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN