Thác Phi Dụ Tình - Chương 111
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Thác Phi Dụ Tình


Chương 111


Nàng là nữ tử

Mộ Dã uống rượu như nước, khó mà say. Mộ Tịch Tịch mạo hiểm
cho thuốc mê vào trong rượu của hắn. Tất cả đều thuận lợi, nhưng là, nàng không
biết hoàng huynh sớm đã đề phòng nàng. Mưu kế này sớm đã thất bại, huynh ấy còn
muốn giam giữ cả Đông Phương Lưu Quang.

Ngẫm lại thật đáng sợ, nếu Đông Phương Lưu Quang thật sự bị
hoàng huynh bắt, sau này hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

Đến lúc này, Mộ Tịch Tịch trong lòng vô cùng hối hận.

“Tịch Tịch, nếu muội thật sự thích Đông Phương Lưu Quang,
hãy giúp hoàng huynh bắt hắn. Ta không tin, hắn làm tù binh của ta, lại dám từ
chối hôn sự với muội!” Mộ Dã lạnh lùng nói, đôi con mắt đen lạnh đảo qua Lưu

Sương trên mặt đất.

“Hoàng huynh, huynh căn bản không hiểu thế nào là yêu!” Mộ
Tịch Tịch kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đôi mắt tràn ngập lo lắng nhìn Mộ Dã bên
cạnh.

Sắc mặt Mộ Dã lập tức trầm xuống, muội muội của hắn nói hắn
không hiểu yêu là gì. Có lẽ đúng, hắn thật sự chưa yêu ai. Hắn cũng không muốn
yêu ai!

Yêu có lợi ích gì, hắn chỉ tin tưởng vào sự cứng rắn, mạnh
mẽ, bá quyền mà thôi.

Hắn hiểu tâm tư của muội muội mình, nàng không tự kiềm chế
nên đã yêu Đông Phương Lưu Quang. Vì hắn, không tiếc gì, phản bội của hoàng
huynh.

Ngẫm lại trong lòng có một tia khác lạ, Mộ Dã không thể phát
tiết, duỗi tay ra, túm lấy Lưu Sương đang nằm trên đất.

Lưu Sương ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đen trước mắt mình.

Đôi mắt sắc bén, ngay cả ban đêm cũng lóe lên tia sáng,

giống như là ánh mắt dã thú, lợi hại. Trên người hắn phát ra hung khí.

Hắn không hổ là người trong truyền thuyết về thảo nguyên,
tràn ngập sự áp chế.

Hắn muốn gì? Xé nát nàng ư?

Lưu Sương không chút nghi ngờ, hắn chắc chắn làm thế!

Kỳ quái, trong tâm nàng không còn e ngại điều gì nữa. Nàng
chậm rãi nhắm mắt lại, đôi lông mày dài lặng im chờ đợi.

Trong tâm bình tĩnh, không phải là chết sao, nàng đã từng
trải qua nỗi sợ này…

“Hoàng huynh, ngươi muốn làm gì?” trong lòng Mộ Tịch Tịch
chấn động, lớn tiếng gọi. Nàng không biết bản thân có thể làm gì… có hay
không cứu được Lưu Sương, nhưng nàng nhất định không thể để có chuyện gì xảy ra
với Lưu Sương.

“Một tên thầy thuốc quèn, ở trong tay ta mà lại dám ảo tưởng
trốn thoát ư, lá gan của ngươi thật lớn!” Tiếng hắn khàn khan cất lên.

“Là ai quy định bị ngươi bắt được, phải chờ đợi chết sao,
nếu như còn cơ hội nữa, ta vẫn sẽ trốn!” Lưu Sương cương nghị nói, bởi vì mệt
mỏi, giọng nói trong trẻo đã có tiếng khàn khàn. Nàng lạnh lùng nói, không thèm

để ý tên nam nhân đang phẫn nộ kia.

“A?” Mộ Dã hí mắt, lạnh lùng nhìn con người trước mắt kia.

Thà chết chứ không chịu khuất phục sao, trong lòng hắn có

chấn động, mê muội, không biết tên tiểu tử này đang nghĩ gì đây, hắn khẽ nhếch
miệng cười.

Lập tức, bản thân nhận ra có chút thất thố, một tia phẫn nộ
bốc lên đầu, nhìn tên thiếu niên trước mắt mình lạnh lùng, được lắm, trên đời
này, còn có người không sợ hắn.

“Ta sẽ bẻ gãy chân ngươi, xem ngươi có còn chạy được nữa
không.” Hắn cười nói, nhẹ buông tay, Lưu Sương lại một lần nữa dập dụi dưới
đất. Mộ Dã ngồi xuống trước nàng, đôi tay như kìm sắt nắm lấy mắt cá chân Lưu
Sương. Hắn định làm thật…

Nhưng là, có chuyện không như thường.

Dưới đôi tay hắn, đôi chân ấy làm hắn không đành lòng, mắt
nhíu nhíu lại, thần sắc bị mê hoặc.

Lưu Sương xấu hổ, không kịp ngẫm nghĩ gì nữa, hung hăng đạp
hắn một cước.

Nàng vốn là yếu ớt, đạp hắn một cước ấy cũng chỉ như là gãi
ngứa cho hắn mà thôi.

Nhưng Mộ Dã thực sự giận dữ, tên này, trước mặt bao nhiêu
quân tướng dám đạp hắn, đối với hắn, lần đầu tiên bị sỉ nhục như thế.

Lập tức mắt lại lóe lên tia tàn khốc, nắm lấy mắt cá chân
Lưu Sương lần nữa.

“Hoàng huynh, không nên, không thể làm thế!”

Mộ Tịch Tịch trong đầu nghĩ gì lập tức thốt lên, muốn lôi Mộ
Dã ra ngay. Nàng không thể làm cho Lưu Sương gặp chuyện gì, bởi vì không chỉ có
Đông Phương Lưu Quang thác nàng phải bảo vệ người này. Mà là, nàng thật sự
thích nữ tử này, cho dù nàng ấy là tình địch của nàng.

Nếu cần, nàng sẽ đem thân phận nữ tử của Lưu Sương ra nói.
Nhưng là, nàng chưa kịp có cơ hội mở mồm, Mộ Dã đã giơ tay ra, điểm huyệt nàng.

“Tịch Tịch, ngươi thật đáng chết. Người đâu, công chúa hôm
nay đã mệt mỏi, mang công chúa đi nghỉ ngơi.” Mộ Dã ra lệnh.

Hai thị nữ đi ra đưa Mộ Tịch Tịch đi xuống.

Lưu Sương nhắm mắt lại, nghĩ thầm, tối nay, sẽ không còn ai
cứu nổi mình.

“Hoàng đệ, đêm hôm khuya khắt không ngủ, làm cái gì thế? Náo
nhiệt vậy mà không báo cho ta?” Trên thảo nguyên mênh mông, đột nhiên truyền
tới tiếng nói khàn khàn.

Mộ Dã nghe vậy, hai tròng mắt nhíu lại, quay đầu lại nhìn,

hoàng huynh hắn, Mộ Điền dẫn theo hai tên võ sĩ đi tới.

Qua lá cỏ, Lưu Sương nhìn thấy nam tử cao lớn đang tiến dần
tới trong ánh trăng mờ mờ. Vóc người cường tráng, ngũ quan thô cuồng, Lưu Sương
biết hắn, ban đầu tại Nhã Tâm Cư vì nàng đắc tội thủ hạ, mà hắn cho người tới
bắt nàng đi.

Lúc ấy may Thu Thủy Tuyệt kịp thời xuất hiện nàng mới tranh
được. Mặc dù hôm nay nàng không còn dưới thân phận như kia, nhưng sợ rằng, tên

Mộ Điền này vẫn nhận ra nàng.

Nàng e ngại né tránh.

Mộ Dã chậm rãi đi tới bên Mộ Điền, không biết vì gì, môi lại
hé nụ cười tà ác v vẻ. Lưu Sương không kìm được mà phát run.

Mộ Điền rất thích những tên nam nhân vóc người nhỏ xinh thế
này. Tên thầy thuốc này, tuy dung mạo không được cho lắm nhưng là thân hình
không tệ. Tin rằng Mộ Điền vừa ý.

Mộ Điền nghe vậy, bước nhanh tới trước mặt Lưu Sương, ngồi

xuống, dưới ánh trăng chậm rãi đánh giá nàng.

Một mùi nam nhân dâm dê phả vào mặt Lưu Sương, nàng chán
ghét nhắm hai mắt lại, nàng không muốn nhìn ánh mắt tham lam tà ác của tên Mộ
Điền.

Mộ Điền thấy nàng nhắm mắt, tuy rằng dung mạo không phải
xuất sắc, nhưng lại tú nhu, tú lệ.

Hắn nở nụ cười dâm đãng, đưa tay lên mặt nàng thăm dò, làn
da trắng mịn làm bên trong hắn khô khốc. Hắn cười đùa nói: “Hoàng đệ, cảm ơn đệ
đệ, mặt hàng này không tệ lắm!”

Cho đến lúc này, Lưu Sương mới ý thức được sự việc. Tên Mộ
Điền xấu xa này…

Trong lòng nàng sợ hãi, thân thể không kiềm chế được bắt đầu
run rẩy. Mộ Điền vươn 2 tay, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh của nàng, cười
đùa nói: “Lưng thật nhỏ a!”

“Cút ngay! Hỗn đãn, buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!”
Lưu Sương la lớn.

Nhưng là, nàng chưa kịp dứt lời, liền bị Mộ Dã điểm trúng
huyệt. Sau đó, cả người cảm thấy như thiên địa chuyển rời, nàng mất đi cảm
giác, bị Mộ Điền khiêng trên vai, chạy như bay đi.

Bên tai nghe được tiếng nói nhẹ nhàng của Mộ Điền: “Bảo bối,
đừng sợ. Bổn vương sẽ đối tốt với ngươi. Tuyệt đối không để ngươi thiệt.”

Những lời này trong miệng Mộ Điền nghe thật ôn như, nhưng
trong tai Lưu Sương nghe như muốn nôn mửa.

Bị khiêng trên vai, mặt nàng cố tìm hướng về Lăng Quốc.

Trong bóng đêm tối mờ, mơ hồ thấy sông núi, thấy tiếng sông
nước, nhưng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn cố hương.

Thật sự, nàng bị chết tha hương, chôn cất ở một nơi xa lạ
sao? Giết nàng cũng tốt, vì sao phải hạ nhục nàng?

Mắt nàng dừng trên áo bào của tên nam nhân phía xa, vốn
tưởng rằng hắn là người kiêu hùng, không phải kẻ ti tiện, nàng có thể nói lý

với hắn, hi vọng hắn có thể buông tha nàng, dừng chinh chiến.

Nhưng hôm nay, xem ra, nàng đã sai!

Đối với một tù binh như nàng, hắn cũng tìm đủ mọi cách ngược
đãi.

Nếu như không phải bị điểm huyệt, Lưu Sương thật sự muốn
giống như một người đàn bà chanh chua, lớn tiếng mắng nhiếc Mộ Dã, nhưng đáng
tiếc, ngay cả cơ hội mắng hắn để trút giận nàng cũng không có!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN