Thác Phi Dụ Tình
Chương 114
Hắn thầm nghĩ muốn nàng mà thôi, đơn giản thế thôi.
Khi Lưu Sương còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đột nhiên
nghiêng người, duỗi cánh tay rất dài ra, Lưu Sương an ổn ngã vào trong lồng
ngực ấm áp rộng rãi của hắn.
Lưu Sương bị hù dọa, đưa tay ra chống vào lồng ngực rộng rãi
cứng như sắt của hắn, run giọng hỏi: “Mộ Dã, có chuyện gì từ từ nói, ngươi……………..
ngươi muốn làm gì?”
Lưu Sương kinh hoàng thất thố khiến gương mặt trở nên tái
nhợt, nhưng đến khi lọt vào trong mắt Mộ Dã, lại có một vẻ rất động lòng người,
hắn nhếch môi cười tà, nói: “Nàng thử nói xem ta muốn làm cái gì?”
Thanh âm của hắn lúc này đã có chút khàn khàn, hắn cúi đầu
cười, một tay ôm eo Lưu Sương tay kia thì chậm rãi vuốt ve gương mặt nàng, từ
lông mi lên lông mày, rồi lại xuống đôi môi tái nhợt của Lưu Sương. Đối với một
kẻ luôn ngang ngược và lỗ mãng như Mộ Dã mà nói, những động tác dịu dàng này
hoàn toàn không giống hắn mọi khi.
Lưu Sương cực lực giãy dụa, nhưng Mộ Dã cao hơn
nàng hẳn một cái đầu, ôm nàng, quả thực không cần tốn nhiều sức, Lưu Sương
làm sao mà giãy ra được. Mặc kệ nàng giãy dụa như thế nào, hai cánh tay vẫn như
gọng kìm sắt khóa chặt lấy hông nàng, ngang nhiên bất động.
Mộ Dã lúc này không làm gì nữa, chỉ híp mắt lại, nhìn người
trong lòng hắn giãy dụa một cách vô cùng hứng thú, vừa như đang nhìn một con
mồi bị nhét vào trong bao tải, vừa giống nhìn con mồi giãy giụa trước lúc chết.
“Buông ta ra……………..- ngươi buông ta ra.” Biết có
giãy dụa thêm nữa cũng chỉ vô dụng, Lưu Sương đình chỉ giãy dụa, lạnh giọng nói
rõ ràng từng chữ.
Nàng quay mặt, tránh phải nhìn đôi mắt đen của Mộ Dã.
Mộ Dã nhíu mày, đưa tay nắm lấy cằm Lưu Sương, không cho
phép nàng quay mặt. Nàng khinh thường nhìn hắn, hắn càng muốn nàng phải nhìn.
Lưu Sương bị ép nhìn thẳng vào đôi ưng mâu đen, trơ mắt nhìn
ngọn lửa trong đôi con ngươi đen càng lúc càng thịnh, dường như muốn đốt cháy
mắt nàng. Trơ mắt nhìn đôi mắt nóng bỏng tình dục.
Trái tim Lưu Sương thầm kêu một tiếng không ổn, nàng cắn
răng, đột nhiên nhấc chân hung hăng giẫm lên chân Mộ Dã. Chỉ hy vọng Mộ Dã có
thể vì đau đớn buông nàng ra. Nhưng Mộ Dã không chút sứt mẻ, một tiếng HỪ cũng
không kêu, khí lực của nàng chưa đủ lớn sao? Mộ Dã này, hắn thật là mình đồng
da sắt sao.
Mộ Dã mặc kệ Lưu Sương giãy dụa hay không, lúc này hắn đã
động tâm với Lưu Sương, liền không chút chần chừ muốn nàng.
Lập tức, hắn cúi người, đôi môi nóng cháy di chuyển dọc theo
vành tai, cổ, cằm Lưu Sương, tinh tế hôn xuống.
Môi của Mộ Dã, mềm mại mà nóng bỏng, hắn hôn đến đâu chỗ đó
như đồng cỏ bị châm lửa, thân thể Lưu Sương cũng nóng lên. Nhưng trong đầu nàng
càng lúc càng tỉnh táo, Mộ Dã này muốn làm tới thật sao?
Không ngờ khi biết nàng là nữ tử, hắn lại ép buộc nàng
như vậy.
Nam
nhân Mạc Quốc không có nữ nhân thì không sống được sao? Mộ Dã này thấy bất cứ
nữ nhân nào đều như vậy sao. Hắn và Đại Mi Vũ có quan hệ như vậy, hôm nay muốn
nàng làm kỹ nữ của riêng hắn sao?
Nàng phải tránh thế nào đây?
Dường như Mộ Dã chưa hôn đủ, đột nhiên đưa tay giữ gáy Lưu
Sương, đặt đôi môi nóng bỏng của hắn lên môi Lưu Sương, hung hăng hôn nàng.
Lưu Sương sợ đến mức hét lên một tiếng kinh hãi, vừa sơ hở
mở miệng, liền bị Mộ Dã đưa lưỡi vào, cùng lưỡi của nàng dây dưa cùng một chỗ.
Tay Mộ Dã cũng không nhàn rỗi, xoa lên trước ngực Lưu Sương, Lưu Sương cảm thấy
trước ngực mát lạnh, áo ngoài đã bị Mộ Dã kéo xuống.
Một trận gió mát kéo tới, trước ngực lạnh lẽo, trong nháy
mắt đầu óc Lưu Sương trở nên rõ ràng, Mộ Dã quả nhiên là muốn làm tới rồi.
Trong lòng chậm rãi dâng lên cảm giác khuất nhục và hổ thẹn, nàng có chết cũng
không muốn bị hắn cưỡng hiếp.
“Buông ta ra.” Lưu Sương dùng lực đẩy Mộ Dã ra.
Mộ Dã đang trong cơn ý loạn tình mê nhất thời không phòng
bị, bị Lưu Sương đẩy ra.
“Ngươi là đồ ngựa đực, đồ cầm thú, ngươi muốn làm gì?” Lưu
Sương tức giận nói to, không cân nhắc từ ngữ nữa. Nếu như, nếu như nàng có thể
chọc giận hắn, làm cho hắn một kiếm giết chính mình, thế thì thanh tĩnh, chung
quy so với việc bị hắn cưỡng hiếp thì tốt hơn nhiều.
“Ngựa đực, cầm thú?” Mộ Dã thưởng thức hai từ nàng nói, chưa
từng có người nào có dũng khí nói vào mặt hắn như vậy. Bất quá, hắn không tức
giận chút nào, ngược lại còn cười ha ha. Vừa cười, vừa thấp giọng nói: “Nàng
nói đúng, ngựa đực cầm thú thì sao, trên phương diện này, không phải con người
cũng giống chúng sao?”
Lưu Sương trợn trừng hai mắt, kinh dị nhìn nam nhân trước
mặt, lúc này hắn còn tà khí hơn trước, ngoài ra còn có vài phần vô lại. Da mặt
hắn cũng thật là dày, nàng mắng hắn như vậy, vẫn chưa đủ để chọc giận hắn sao?
Lưu Sương đột nhiên nhớ ra, hắn là người của bộ tộc dũng
mãnh nơi thảo nguyên, đối với chuyện nam nữ vốn rất tùy tiện, nghe nói bọn họ
còn có thể con lấy tiểu thiếp của cha, em trai lấy vợ của anh. Hành vi đấy cũng
có thể làm ra, đương nhiên không sợ người khác mắng hắn là cầm thú rồi.
Mộ Dã cười tủm tỉm nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt mà ửng
đỏ của Lưu Sương, cười tà: “Nàng đã mắng bổn vương là cầm thú, bổn vương không
thể có lỗi với hai tiếng đó. Đã vậy bổn vương đành cầm thú một lần.”
Dứt lời, hắn lại tiến lên, một tay ôm lấy thân thể nhỏ xinh
của Lưu Sương, đi đến bên giường.
“Ngươi là đồ cứu binh độc vũ (lạm dụng vũ lực),
đồ bạo quân tàn nhẫn vô đạo, ngươi chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu, khi dễ kẻ yếu.”
Lưu Sương cả giận, vì phẫn nộ mà gương mặt đỏ bừng.
Hai chữ “Bạo quân” vừa ra khỏi miệng, nàng mơ hồ nhìn thấy
tình cảm mãnh liệt mênh mông trong đôi mắt của Mộ Dã dần dần biến mất, thay thế
vào đó là hàn quang đủ để đóng băng lòng người. Thân thể của hắn có chút cứng
đờ, áp lực bắt đầu tản ra từ người hắn.
Xem ra nam nhân này rất mẫn cảm đối với hai chữ “Bạo quân”.
“Nàng nói ta là bạo quân?” Mộ Dã cúi đầu hỏi.
Lưu Sương bị đôi mắt sắc bén của hắn nhìn, trái tim không
khỏi giật mình. Nhưng nàng phải thoát khỏi tình cảnh này bằng bất cứ giá nào,
cái gì nàng cũng không sợ.
“Đúng vậy, ta nói thế đấy. Mỗi người dân Thiên Mạc Quốc của
ngươi đều ca tụng ngươi là hoàng đế anh hùng, nhưng trong mắt ngươi dân nước
khác như ta, ngươi là bạo quân. Vì muốn thành tựu cho giấc mộng nhất thống
thiên hạ, ngươi chinh chiến khắp nơi, đánh cướp, khiến thiên hạ rơi vào ngọn
lửa chiến tranh, dân chúng phải sinh ly tử biệt. Ngươi thâu tóm các quốc gia,
không có chừng mực nghiền ép các quốc gia khác, nếu không phải bạo quân thì
ngươi là cái gì?”
Sắc mặt Mộ Dã càng lúc càng tối đen, nhưng vẫn không tức
giận, ngược lại còn ngửa đầu, cao giọng nở nụ cười.
Tiếng cười này đối với Lưu Sương đại biểu cho sự giận dữ,
nàng nghĩ chờ Mộ Dã cười xong rồi, sẽ giết nàng chứ?
Nhưng khi còn chưa kịp nghĩ tới cái chết, Mộ Dã đột nhiên
ngẩng đầu, đưa tay về phía Lưu Sương còn đang nằm trên giường lớn, trâm cài tóc
rơi xuống, mái tóc đen dài tung ra như một đóa sen bằng mực.
Mộ Dã nghiêng người, một tay giữ lấy cánh tay Lưu Sương. Một
tay còn lại không chút lưu tình, xé mở quần áo trên người Lưu Sương. Da thịt
trắng nõn trong suốt sáng long lanh của Lưu Sương lộ ra không xót chút gì.
“Để ta cho nàng biết bạo quân như ta sẽ đối xử với nữ nhân
thế nào.” Mộ Dã lạnh lùng nói, vừa thưởng thức thân thể đẹp mê người trước mắt.
Trong lòng Lưu Sương đột nhiên dâng lên một tia tuyệt vọng,
nàng biết, bản thân hôm nay không thể toàn thân trở ra rồi. Hàm răng lặng lẽ mở
ra, định cắn vào đầu lưỡi. Nàng vốn không nghĩ sẽ dùng phương thức này để tự
vẫn.
Nàng vốn là người làm y, tôn chỉ của nàng là cứu người, đối
với mỗi sinh mạng, nàng đều hết lòng cứu chữa. Nhưng hôm nay, nàng lại phải tự
kết thúc tính mạng của mình.
Mộ Dã đang cúi đầu, đột nhiên ý thức được việc đấy, đôi mắt
chuyển lạnh, đưa tay xiết chặt lấy cằm Lưu Sương, hắn dùng lực làm Lưu Sương
trật khớp cằm.
“Bắt đầu từ bây giờ, mạng của nàng thuộc về ta, nếu nàng muốn
chết, cũng phải được ta ân chuẩn.” Mộ Dã lạnh lùng nói, lúc này, hắn thật sự
thấy phẫn nộ rồi, nữ tử này, dù cắn lưỡi tự vận, cũng không muốn được hắn ân
sủng.
Hắn cảm giác được có chút khó tin, trên khắp thảo nguyên, có
nữ nhân nào không hao hết tâm tư muốn bò lên giường của hắn? Mà nữ tử này, dĩ
nhiên không cần?
Hắn tự nhận bản thân rất có mị lực, so với sư huynh Đông
Phương Lưu Quang đã từng được nàng dùng thân cản một kiếm thì không kém chút
nào. Vậy mà nữ tử này dĩ nhiên không thèm biết đến mị lực của hắn.
Trong lòng giận dữ, tay hắn, không chút thương tiếc xoa nắn
thân thể đẹp đẽ của nàng, nhìn nàng không ngừng giãy dụa, hắn nhếch môi cười
một cách lãnh khốc, hắn gắt gao đè lên nàng, định cởi quần áo.
Dù bị trật khớp cằm đau đớn khó chịu, Lưu Sương vẫn hoàn
toàn tỉnh táo. Nhìn thấy Mộ Dã định cởi quần áo, nàng đột nhiên hít vào một
hơi, nhấc chân dùng hết sức lực, đá thẳng vào dục vọng chi nguyên của hắn.
Mộ Dã bất ngờ không kịp phòng ngự, dĩ nhiên bị đá trúng, hắn
khom lưng che thân thể, hít mạnh một hơi.
Lưu Sương là vì tình thế cấp bách, bất đắc dĩ mà phải làm
vậy, nhưng vẫn không ngờ mình lại đá trúng. Như thế thì quá tốt rồi, đạp thân
thể của Khả hãn Thiên Mạc Quốc, nàng phải chết là chuyện không cần nghi ngờ
rồi.
Lưu Sương nhanh chóng mặc quần áo, kỳ quái là trái tim không
chút sợ hãi, ngược lại rất trấn tĩnh, nàng dùng ánh mắt hờ hững mà dứt khoát
nhìn hắn.
Chỉ thấy Mộ Dã cúi đầu bưng thân thể, không nhìn thấy mặt
của hắn, chỉ thấy một mái tóc đen hỗn độn rối bù.
Qua hồi lâu, Mộ Dã mới chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nói
từng câu từng chữ: “Bạch Lưu Sương……………..- nàng……………..- dám
đá ta?”
Lưu Sương kỳ quái nhìn Mộ Dã, đôi mắt hắn đen láy khiến nàng
không thể nhìn ra chút lạnh lùng và sát ý nào, ngược lại còn lóe ra nhu
tình.
Không phải là hắn bị đá phát ngu rồi chứ.
Lưu Sương giật mình với ý nghĩ đó, nhưng nàng không thể nghĩ
đó là hắn được, tại sao hắn lại xử sự như thế?
Đích thật là Mộ Dã không tức giận, ngược lại còn nảy sinh
hứng thú với Lưu Sương.
Hắn nhìn gương mặt trắng như bạch ngọc tái nhợt của Lưu
Sương, nhìn ánh mắt trong trẻo lạnh lùng tuyệt vọng của nàng, nhìn miệng nàng
còn vương tơ máu, nhìn nàng có chút khiếp đảm rồi lại thà chết chứ không khuất
phục, trong lòng dâng lên không phải phẫn nộ sát ý, mà là đau lòng.
Hắn thích liệt mã, thích liệt tửu.
Từ nhỏ đến giờ hắn đã thuần phục không ít liệt mã, mặc kệ là
con ngựa cương cường tới đâu, vào trong tay hắn rồi sẽ đi vào khuôn khổ, mặc
hắn rong ruổi.
Khi còn bé, hắn từng bị liệt mã làm ngã ngựa, thiếu chút nữa
thì gãy cả xương đùi, phải nằm dưỡng thương không ít ngày. Nhưng sau khi vết
thương lành lại, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là đi xem con liệt mã đã
hất hắn.
Nhưng con ngựa đó đã bị phụ hoàng hắn hạ lệnh giết rồi.
Vì thế, hắn rơi nước mắt lần đầu tiên trong đời.
Hắn thật sự rất thích con ngựa đó, mặc dù nó làm hắn bị
thương, nhưng, chỉ cần hắn không chết, hắn thề sẽ thương yêu nó cả đời.
Nữ tử trước mắt hắn bây giờ, nàng càng phản kháng, hắn càng
có hứng thú với nàng hơn, trái tim hắn đối với nàng càng thêm yêu thích.
Nàng đã khơi mào dục vọng chinh phục trong hắn.
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Lưu Sương, ôm lấy bả vai Lưu
Sương, đưa tay làm cằm của nàng trở lại vị trí cũ, sau đó, nắm cằm Lưu Sương,
bắt buộc Lưu Sương phải ngẩng đầu.
Mái tóc đen nhánh mềm mại buông xuống, bừa bộn che khuất
gương mặt Lưu Sương, Mộ Dã cực kỳ ôn nhu vén tóc nàng ra, lộ ra gương mặt xinh
đẹp của nàng.
Gương mặt này không phải tuyệt mỹ, nhưng lại làm hắn mê say.
Nhất là đôi mắt đen của nàng, có đôi mắt nào đẹp hơn đôi mắt
của nàng đây.
Giờ phút này, đôi mắt đó bất khuất cùng quật cường, hùng hổ
dọa người nhìn hắn.
“Mộ Dã, ngươi giết ta đi.” Nàng mở miệng nói.
“Giết nàng?” Mộ Dã bỏ qua lời của nàng, rất hiển nhiên, nữ
tử này đang cố ý chọc giận hắn, muốn hắn nổi giận mà một đao giết nàng.
Trong đôi mắt của nàng mơ hồ có sự khuất nhục, nàng coi sự
ân sủng của hắn là khuất nhục, phải thừa nhận điều này làm trái tim Mộ Dã trầm
xuống, hình như có một đôi tay, hung hăng bóp nghẹt trái tim hắn, làm hắn không
thể ức chế mà cảm nhận tư vị thống khổ.
“Bạch Lưu Sương.” Vất vả lắm hắn mới tìm lại được thanh âm
lãnh liệt “Nàng nói ta là bạo quân. Rất hiển nhiên, nàng không thể không biết
bạo quân.”
“Cái gì?” Lưu Sương lạnh nhạt nhìn hắn.
Trong con ngươi của Mộ Dã là hàn ý khó lường cao thâm, “Bạo
quân sẽ không để một người chết đi một cách dễ dàng, hắn chỉ biết hành hạ nàng,
thành công chứng kiến nàng sống không bằng chết, có thế hắn mới cam tâm.”
Mộ Dã lạnh lùng nói, thành công chứng kiến sự tuyệt vọng thê
lương dâng lên trong mắt Lưu Sương, trong lòng nhất thời có chút không đành
lòng.
“Nếu nàng còn tự vận, nàng đoán xem ta sẽ làm gì sau đó? Sau
khi nàng chết, ta sẽ đem thân thể của nàng thưởng cho ngàn vạn binh lính. Nàng
thử nói xem, Đông Phương Lưu Quang liệu có phát điên không.” Mộ Dã lạnh lùng tàn
nhẫn phun ra từng câu từng chữ. Nếu như, có thể khiến nàng không tự vận, hắn hù
dọa nàng một chút cũng có sao?
Lưu Sương hít mạnh một hơi, ngẩng đầu nhìn tên ma quỷ đang
suy nghĩ, nàng không chút nghi ngờ hắn sẽ làm như vậy.
Tên nam nhân bá đạo thị huyết ti tiện.
“Chỉ cần nàng không chết, như vậy không có việc gì.” Dứt
lời, đột nhiên xoay người đi ra ngoài, như thể không muốn nhìn thấy nàng chút
nào nữa.
Hai người thị nữ nơm nớp lo sợ đứng ngoài trướng, chứng kiến
sắc mặt Mộ Dã tràn ngập mây đen đi ra, trong nháy mắt hai thị nữ sợ đến trắng
bệch cả mặt. Nói thật, mới vừa rồi hai người đã nghe rất rõ ràng chuyện trong
trướng. Kỳ thật các nàng không muốn nghe, nhưng lại không dám rời đi.
Các nàng chưa từng thấy Khả hãn tức giận như vậy, Khã hãn
muốn một nữ nhân lại phải cưỡng ép sao? Đây là lần đầu tiên các nàng chính tai
nghe thấy chuyện như vậy. Càng kỳ quái hơn là Khả hãn không giết nữ nhân đó.
“Hầu hạ nàng thật tốt.” Mộ Dã lạnh lùng bỏ lại những lời
này, trực tiếp đi về phía con ngựa.
Thả người lên con sư tử câu, hắn không ngừng giục ngựa phi
về phía trước, lúc này, hắn muốn phát tiết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!