Thác Phi Dụ Tình
Chương 116
Đại doanh trại – Ngọc Thành – kinh đô Nguyệt Quốc.
Hôm nay là một ngày đẹp trời của mùa thu.
Thái dương treo trên cao, tỏa ra ngàn vạn tia sáng. Từng đám
mây trắng lững lờ trôi ngang bầu trời trong xanh, tạo thành một bức tranh vô
cùng đẹp mắt.
Dưới ánh nắng, trên đồng quê, năm vạn kỵ binh trang bị tận
răng dàn hàng vài dặm, ai cũng mặc ngân giáp, đứng nghiêm trang trong hàng ngũ.
Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, ngân giáp phản chiếu ánh sáng
rực rỡ. Gió thu hây hẩy, chiến bào phất phơ.
Vốn dĩ ánh mặt trời rực rỡ ấm áp, vì ngân giáp và đao thương
kiếm kích phản chiếu, làm cho người ta cảm thấy túc khí lãnh liệt.
Nguyệt Quốc Hoàng đế đích thân cưỡi ngự mã, mặc trang phục
màu vàng, trong sự vây quanh của mấy vạn binh sĩ, từ từ đi đến. Khi đến tiền
phương, Hoàng đế lắc mình xuống ngựa, chậm rãi đi tới trước đài duyệt binh.
Dưới đài duyệt binh, mấy vạn tướng sĩ tung hô vạn tuế, cảnh
tượng rất đồ sộ; tiếng gầm vang khiến lòng người phấn chấn. Hoàng đế đi lên
đài, đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy khôi giáp lóe sáng, đao kiếm nhận hàn.
Trong đôi mắt của Hoàng đế, hiện lên một tia kinh ngạc và
thưởng thức. Ông chưa bao giờ nghĩ, Cấm vệ quân của kinh thành, còn có thể điều
ra mấy vạn binh sĩ tinh nhuệ.
Nguyệt Quốc vốn có hai đại quân là Hữu Lộ Quân và Tả Lộ
Quân, Tả Lộ Quân hiện nay vẫn nằm trong tay phụ thân của Trịnh Hoàng hậu là
Thích Viễn Công – Trịnh Thác. Hữu Lộ Quân, phân tán trong tay của vài vị đại
thần trong triều.
Bởi vì Trịnh Thác tay nắm binh quyền, Hoàng đế đối với Trịnh
Hoàng hậu cực kỳ kiêng dè. Nhưng ông tuyệt đối không cho phép Trịnh gia vì nắm
binh quyền mà lên mặt, mấy năm nay, ông liền lén lút đem binh lực Cấm vệ quân
kinh thành giao vào tay Bách Lý Hàn.
Vốn dĩ ông cũng không kỳ vọng quá nhiều. Nhưng ông không
ngờ, Hàn nhi không chỉ quản lý Cấm vệ quân gọn gàng ngăn nắp, binh tướng sĩ ai
nấy kiêu dũng thiện chiến. Hơn nữa, không biết từ khi nào, hắn lặng lẽ mở rộng
nhân số của Cấm vệ quân tới hơn mười vạn. Ban đầu Cấm vệ quân chỉ có khoảng ba
vạn mà thôi.
Hoàng đế nhìn bốn phía chung quanh, nhìn năm vạn kỵ binh
được điều từ Cấm vệ quân, nhìn khí thế này, Cấm vệ quân tuyệt đối có năng lực
chống lại Tả Lộ Quân.
Đội ngũ mạnh mẽ thế này, vốn hẳn
là nên được cất dấu, tại thời khắc mấu chốt, đưa ra nghênh
chiến, nhất định có thể thừa dịp địch chưa chuẩn bị, khắc địch để thắng. Nhưng
điều ông không nghĩ ra chính là, Hàn nhi lại muốn dẫn bọn họ đến biên quan
chinh chiến.
Thiên Mạc Quốc nam phạm Lăng Quốc, chuyện này Hoàng đế biết,
đạo lý môi hở răng lanh, ông cũng biết. Trong lòng ông cũng không hồ đồ, nhìn
tình thế lúc này, chỉ có cùng Lăng Quốc kết minh, mới có thể bảo trụ Nguyệt
Quốc không bị Thiên Mạc Quốc thâu tóm.
Nhưng phái bảo thủ trong triều cũng không chủ trương xuất chiến,
đương nhiên là cả Trịnh Thác đang trấn thủ biên quan cũng có ý kiến đó. Hoàng
đế cũng rõ ràng, quan hệ giữa Trịnh Thác và Thiên Mạc Quốc không bình thường,
đương nhiên Trịnh Thác sẽ không đồng ý xuất chiến.
Hoàng đế không ngờ, thời khắc mấu chốt, Hàn nhi lại chủ động
yêu cầu xuất chiến. Hơn nữa, còn mang theo đội ngũ kỵ binh dưới trướng của mình
ra biên quan.
Ông biết, từ sau khi Trầm Hoàng hậu qua đời, Hàn nhi một mực
trách ông không bảo vệ tốt mẫu hậu của hắn. Ông biết, trong lòng hắn vẫn hận
Trịnh Hoàng hậu và Thích Viễn Công – Trịnh Thác. Ông càng biết, trong lòng
Trịnh Thác, kỳ thật vẫn thách thức Bách Lý Hàn có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế
hay không.
Hôm nay, hắn chủ động xin được rời xa hoàng thành, làm ông
có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ hắn không muốn ngôi vị Hoàng đế nữa rồi? Mang binh
chinh chiến với Thiên Mạc Quốc, chẳng phải sẽ khiến kỵ binh của hắn tử thương
vô số sao, đến lúc đó phải chống lại Tả Lộ Quân của Trịnh Thác như thế nào, làm
sao có thể đọat lấy ngôi vị Hoàng đế này?
Nếu trong tay ông còn có thực quyền, chắc chắn sẽ đem ngôi
vị Hoàng đế truyền cho Hàn nhi, nhưng hôm nay ông chỉ là một con rối mà thôi.
Ông lén lút phân tích cho Hàn nhi sự lợi hại của chuyện này,
nhưng hắn vẫn không cảm kích cố ý muốn rời xa kinh sư. Mặc dù không hiểu kế
hoạch của Hàn nhi, nhưng ông không thể không bội phục dũng khí của Hàn nhi.
Cuối cùng, ông đồng ý cho Bách Lý Hàn suất binh bắc chinh.
Lúc này, điều duy nhất ông có thể làm, là đi tiễn bọn họ,
chuẩn bị thật tốt lương thảo hậu thuẫn cho bọn họ.
Gió thu hây hẩy, cờ bay phất phới, Hoàng đế đứng trong tiếng
hô vạn tuế đầy trời, đứng dưới lá cờ hoàng kim cách đó không xa là Bách Lý Hàn.
Pháo mừng nổ ba lượt, chủ tướng Bách Lý Hàn mặc hàn thiết
khôi giáp, khoác áo bào đỏ, chậm rãi đi đến Điểm Tướng Đài.
Chiến giáp đen nhánh, lạnh đến cực hạn. Chiến bào đỏ tươi,
nhiệt liệt đến tận cùng. Mái tóc trắng bạc, tinh khiết vô ngần. Ba màu trắng đỏ
đen kỳ dị mà phối hợp cùng một chỗ, khiến Bách Lý Hàn trở nên lãnh liệt chói
mắt, rất đẹp mắt.
Lúc này, tòan thân Bách Lý Hàn từ trên xuống dưới, tỏa ra sự
lãnh liệt chói mắt, khiến kẻ khác hoa mắt chóng mặt.
Hoàng đế ngưng mục nhìn Bách Lý Hàn chậm rãi đến gần, đôi
mắt đen sâu trào lên sự đau đớn.
Ông không biết, tại sao tóc Hàn nhi lại chuyển màu trắng,
bất quá, mái tóc trắng bạc không làm hắn bớt chút tuấn mỹ nào, ngược lại còn
cho hắn thêm sự phiêu dật của thần tiên.
Bất quá, từ sau khi tóc chuyển màu trắng, ông không thấy Hàn
nhi mặc bạch y không nhiễm bụi trần nữa, mà bắt đầu mặc y bào màu đen. Hôm nay
đến cả khôi giáp, cũng đổi từ màu bạc sang màu đen thiết hàn.
Thiết hàn giáp y màu đen, khiến cho hắn có sự lãnh liệt,
thần bí, hờ hững, vô tình vô dục, cao ngạo lạnh lùng.
Ánh sáng mặt trời rực rỡ đẹp như ngọc rơi trên người hắn,
vậy mà hàn ý của người hắn như muốn đóng băng cả ánh mặt trời.
Bách Lý Hàn yên tĩnh chậm rãi đi tới trước mặt Phụ hoàng.
Hắn ngẩng đầu nhìn Phụ hoàng, thần sắc phức tạp trong mắt Phụ hoàng hắn hiểu,
nhưng hắn biết hắn đang làm gì!
Hắn quì xuống, giơ hai tay lên, Phụ hoàng đưa cho hắn ấn
soái [đoạn này convert dịch là đẹp trai ấn =))] và binh phù,
sau đó giơ lên đỉnh đầu, cùng binh tướng hô to vạn tuế.
Trống trận bắt đầu vang lên, Bách Lý Hàn nhảy lên chiến mã,
chào Phụ hoàng đang đứng trên Điểm Tướng Đài bằng nghi thức quân đội, sau đó
quay đầu ngựa. Kỵ binh xếp hàng chỉnh tề, bước đều, lui về sau trăm bước, sau
đó, đều lên ngựa. Gắt gao đuổi theo chiến kỳ của Trữ Vương Bách Lý Hàn, chính
thức xuất phát bắc chinh.
Dân chúng đi tiễn đoàn quân đến tận ngoại thành, Nguyệt Quốc
bị Thiên Mạc Quốc áp bách, vì tiến cống lương thực cho Thiên Mạc Quốc, bọn họ
đã phải chịu rất nhiều sưu cao thuế nặng, chịu đựng cuộc sống khổ sở. Lần này
Trữ Vương bắc chinh, dân chúng cũng ngóng trông Trữ Vương có thể khải hòan trở
về.
Năm vạn đại quân phi như tên bắn, khói bụi mịt mờ.
Bên đường, giữa lớp bụi đường, một thiếu niên một quần áo
sáng màu cưỡi bạch mã, nghỉ chân bên đường.
Đó là Bách Lý Băng.
Quần áo của hắn, vẫn tươi sáng như vậy, cổ tay áo thêu hoa
rực rỡ. Con ngựa của hắn, cũng trắng như tuyết, không có chút tạp sắc nào. Mặt
Bách Lý Băng, vẫn tuấn mỹ vô tà, chỉ có điều thêm nhiều anh khí và sự thành
thục của đàn ông trưởng thành.
Một người một ngựa, đứng ở ven đường, quần áo tươi sáng, ánh
mắt lãnh đạm, cùng đội kỵ binh đang phi dồn dập không thể ngờ lại hòa hợp như
thế.
Bách Lý Hàn đột nhiên ghìm cương, cùng Bách Lý Băng xa xa
tương vọng.
Ngày mùa thu sáng trong, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu rọi nụ
cười của Bách Lý Băng, nụ cười của hắn vẫn trấn định, vẫn thản nhiên, cũng tinh
khiết như xưa.
Hắn như không thấy bụi đường mịt mờ và đoàn kỵ binh dồn dập,
thản nhiên đứng đó, tựa hồ bốn phía chỉ là vân đạm phong khinh, tuyết nguyệt
phong hoa.
Bách Lý Hàn nhìn Bách Lý Băng, khóe môi khẽ cong lên, nụ
cười như ánh mặt trời chiếu lên hàn băng ngàn năm, quí giá mà đẹp đẽ, ý vị thâm
sâu.
Hai người không nói gì, không ai hiểu được ý tứ trong nụ
cười của hai người, nhưng hai người họ vẫn cười rất ăn ý.
Đội ngũ vẫn phi như bay, tiếng vó ngựa dần dần không nghe
được nữa, chỉ có hoàng thổ mịt mờ đất trời.
Bách Lý Băng dõi mắt nhìn về nơi xa, cho đến khi không nhìn
thấy hàn giáp thiết y nữa, mới vỗ vỗ cho bụi đường bay hết, vươn bàn tay trắng
nõn, đỡ một mảnh hồng diệp đang bay.
Nhìn hoa văn rõ ràng trên hồng diệp, hắn đột nhiên thở dài
một hơi.
…………………………………………………..
Chuyện Đại Mi Vũ và Lưu Sương tranh ngựa đã qua hai ngày.
Con ngựa nhỏ đó cuối cùng thuộc về Lưu Sương, chuyện này
thật sự ngoài dự liệu của Lưu Sương. Vốn dĩ nàng không hy vọng xa vời sẽ có con
ngựa nhỏ đó, bởi vì nàng chỉ là một tù binh, không bị giam giữ, ngẫu nhiên có
thể cưỡi ngựa là đủ lắm rồi.
Thật không ngờ, Mộ Dã lại đem con ngựa cho Lưu Sương. Nguyên
nhân là con ngựa nhỏ đã bị Lưu Sương thuần phục, không bao giờ nhận ai khác làm
chủ nhân nữa. Con ngựa tốt nào tính tình cũng ngoan cố như vậy.
Lưu Sương đương nhiên cao hứng, khi không có việc gì, liền
ra ngoài học cưỡi ngựa, mặc dù có người nhìn, không thể đào tẩu. Nhưng nàng tin
tưởng, đến một ngày, chính mình có thể chạy khỏi nơi này.
Đại Mi Vũ bởi vậy mà tức giận không ít, nhưng chỉ có thể nén
trong lòng. Trước mặt Mộ Dã, vẫn phải bầy ra dáng vẻ ngoan hiền quyến rũ như
cũ.
Lưu Sương vẫn ở trong kim trướng của Mộ Dã, bởi vì Mộ Dã
không cho phép nàng đến chỗ khác ở. Lưu Sương cực kỳ bất đắc dĩ, mỗi đêm đều
ngủ trong sự lo lắng đề phòng, thử hỏi, ở cùng một chỗ với loài lang sói, ai có
thể bình yên mà ngủ chứ.
Nhưng thật ra Mộ Dã không hề làm khó nàng, không chỉ không
xâm phạm nàng thêm lần nữa, còn không triệu Đại Mi Vũ thị tẩm.
Điều này làm Lưu Sương có chút kỳ quái, nàng vẫn tưởng, Mộ
Dã không thể một ngày không có nữ nhân. Nếu không, tại sao mang quân chinh
chiến cũng mang theo cơ thiếp là Đại Mi Vũ.
Bất quá Lưu Sương chỉ tò mò thôi, thật ra nàng cảm thấy rất
may mắn vì Mộ Dã không triệu Đại Mi Vũ thị tẩm nữa, nếu không, đêm nào cũng
phải nhìn xuân cung đồ sống, chẳng phải muốn nàng bị hành hạ mà chết sao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!