Thác Phi Dụ Tình - Chương 119
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Thác Phi Dụ Tình


Chương 119


Hãm hại

Mộ Dã không xác định nổi hắn có yêu hay không yêu, nhưng là,
hắn biết, hắn quan tâm nàng.

Thấy mũi tên bắn về phía nàng, trong chớp mắt, hắn tinh
tường cảm nhận được sâu trong nội tâm truyền đến khủng hoảng, mãnh liệt bao phủ
lý trí của hắn. Khiến hắn quên mình bất chấp hậu quả nhảy lên, vì nàng – nhận
lấy một mũi tên.

Hắn tinh tường biết hắn không thể không có nàng!

Hắn lần đầu tiên đau đớn nghĩ muốn có được tâm một nữ tử.

Đây chính là tình yêu trong truyền thuyết sao?

Mộ Dã nghĩ thông suốt điểm này, bên môi gợi lên nụ cười hài
lòng vui vẻ, ngây thơ giống như của con trẻ.

Hắn bước nhẹ tới bên chỗ Lưu Sương nằm.

Dưới ánh đèn dầu lập lòe trong trướng, Lưu Sương nằm trên
tắm thảm rải trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, hơi thở nhẹ nhàng như giúp nàng
giảm bớt khí chất lạnh lùng, khiến nàng lúc này mềm mại, thùy mị hơn ban ngày
rất nhiều.

Mộ Dã khoanh chân ngồi trước mặt Lưu Sương, tay phải nhẹ vỗ
về cằm, hưởng thụ khuôn mặt nàng khi ngủ. Cho đến khi thấy đôi lông mày dài của
nàng hơi run rẩy, hắn nhịn không được mà phát ra tiếng cười.

Hắn biết, nàng giả vờ ngủ, hắn biết, nàng không muốn đối mặt
hắn.

Nhưng là, hắn quyết định tôn trọng nàng, không cưỡng bách
xâm phạm nàng.

Hắn thở dài mỉm cười một tiếng, từ từ đứng dậy, bước tới
giường của mình.

Thần kinh Lưu Sương căng cứng cho đến khi nghe tiếng bước
chân dần xa, mới dám nhẹ nhàng thở ra một hơi. Mới vừa rồi, nàng thật đúng là
sợ Mộ Dã lại một lần nữa thú tính. Lúc này, xác định hắn rốt cục rời đi, mới
dám an tâm ngủ.

Là một người từng nam chinh bắc chiến, Mộ Dã từng bị thương
vô số lần. Mỗi lần phải ở trong trướng dưỡng thương, quả thực một ngày dài tựa
một năm.

Nhưng lần này, Mộ Dã an nhàn hưởng thụ thời gian dưỡng
thương.

Mỗi ngày, Lưu Sương vì hắn rịt thuốc, băng bó, hắn thậm chí
không cho phép người khác tới thăm hắn, chỉ nghĩ đến việc hưởng thụ cùng Lưu
Sương ở chung một chỗ với mình.

Lưu Sương thông minh, trong mấy ngày này, nói bóng gió, dùng
lời dịu dàng khuyên bảo Mộ Dã, cố gắng khiến hắn dừng chiến tranh.

Nàng không xác định được hắn có nghe hết không, hắn mặc dù
không đồng ý với quan điểm của nàng, thậm chí đôi khi còn đối chọi, biện luận
gay gắt. Tuy nhiên, Lưu Sương cảm giác được, Mộ Dã có chút thay đổi, có lúc,
hắn thật sự là muốn nghe lời nàng.

Ba ngày sau, vết thương của Mộ Dã đã khép lại.

Sáng sớm. Lưu Sương đang thay thuốc cho Mộ Dã, Tả tướng quân
Ô Cáp cùng Hữu tướng quân Lạc Trữ liền tới bẩm báo tình hình chiến tranh.

“Khả Hãn, mạt tướng dò xét đến một tin tức, Trữ Vương Nguyệt
quốc dẫn binh đến biên quan…” Tả tướng quân Ô Cáp trầm giọng bẩm báo.

Lưu Sương vừa mới tháo băng cũ trên người Mộ Dã xuống, trong
tay cầm bình sứ đang định rịt thuốc, nghe được Ô Cáp nói, ngón tay khẽ rung
lên, thuốc trong bình sứ liền chảy xuống.

Lưu Sương cuống quýt đưa tay, nhưng không có đỡ được, ngược
lại, bình sứ rơi ngay xuống đất, vỡ nát.

Nàng vội vàng ngồi xuống để nhặt, nhưng trong lòng sóng dậy

ầm ầm.

Bách Lý Hàn tại sao lại mang binh đến biên cương, có ý gì?

Bình sứ vỡ vụn khiến trong lòng Mộ Dã cả kinh, hắn cúi đầu,
mắt nhìn thân hình nhỏ bé ngồi trên mặt đất lượm những mảnh vỡ, mày nhíu lại.

Nàng tính tình trầm tĩnh, làm chuyện cẩn trọng, hôm nay vì
sao xúc động? Hơn nữa, giờ phút này, ngón tay nhặt những mảnh vỡ kia, lại run
rấy thế.

Vì cái gì?

Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn đột nhiên nhớ ra, Mộ
Tịch Tịch từng nói qua, Bạch Lưu Sương nguyên là Trữ vương phi của Bách Lý Hàn,
bởi vì hắn ta làm tổn thương nàng, nàng mới rời xa Nguyệt quốc, đến Lăng quốc.

Đó là một tin tức trọng yếu, đơn giản là trước kia hắn không
cần nàng, cho nên căn bản không có đem chuyện này để trong lòng. Hôm nay, đột
nhiên nhớ ra, tâm bỗng nhiên trầm xuống.

Nàng, nguyên lai đúng là vương phi của Bách Lý Hàn sao?

Tả tướng quân Ô Cáp cùng Hữu tướng quân Lạc Trữ chú ý tới
thần sắc Mộ Dã có chút hoảng hốt, tựa hồ do tin tức bọn họ bẩm báo, liền tức
thời ngậm miệng, trong trướng đột nhiên lâm vào một hồi tĩnh lặng.

Lưu Sương lặng lẽ đem những mảnh vỡ gọn lại sạch sẽ, lấy từ

trong túi thuốc ra một bình trị thương, cảm nhận được bên trong trướng có chút
quỷ dị, mới phát hiện ra vẻ dị thường nơi Mộ Dã.

Vẻ cường ngạnh của hắn giờ cực kỳ nghiêm nghị. Con ngươi đen
không hề nháy mắt nhìn nàng, thần sắc thâm thúy, ngưng trọng.

Lưu Sương trong lòng hơi dựng lên, không khỏi đạm cười nói:
“Mới vừa rồi không cẩn thận trượt tay. Tuy nhiên bình trị thuốc này cũng không

kém bình kia chút nào đâu.” Lưu Sương nói xong, không để ý mắt Mộ Dã thâm u mục
quang, đem thuốc rịt lên vết thương của hắn, sau đó băng bó.

Lạc Trữ có chút lo lắng nói: “Khả Hãn. Nếu Nguyệt quốc cùng
Lăng quốc liên thủ, chúng ta…”

Mộ Dã cắt đứt lời Lạc Trữ nói: “Liên thủ? Bổn vương há sợ
bọn họ liên thủ? Bách Lý Hàn đến cũng tốt, bổn vương đã sớm muốn diện kiến
phong thái Trữ vương Nguyệt quốc, càng muốn cùng hắn so tài trên chiến trường,
xem hắn có lợi hại như trong truyền thuyết hay không.”

“Hai người các người lui ra đi.” Mộ Dã vẫy tay cho tả hữu
tướng quân ra ngoài.

Ô Cáp cùng Lạc Trữ cảm thấy kinh ngạc, trước kia, Mộ Dã đối
mặt quân tình, cực kỳ coi trọng, hôm nay sao lại làm vậy. Hai người liền không
có rời đi, liền đứng ở ngoài trướng, lắng nghe động tĩnh bên trong.

Mộ Dã nhìn bên trong trướng yên lặng nhìn Lưu Sương thu
thập.

“Ngươi,,, vừa rồi làm rơi bình sứ, là bởi vì Bách Lý Hàn?”
Hắn đột nhiên cúi đầu hỏi.

Lưu Sương nghe được tên Bách Lý Hàn, tim giật nảy.

Mắt nàng thâm thúy quan sát Mộ Dã, mỉm cười nói: “Không
phải, ta chỉ là trượt tay, vừa rồi ta đã nói.”

Mộ Dã đột nhiên bắt lấy cổ tay Lưu Sương hỏi: “Ngươi trước
kia thật sự là vương phi Bách Lý Hàn.”

Lưu Sương nhàn nhạt cười nói: “Đúng vậy, tuy nhiên đó là
trước kia, hiện tại ta không phải.”

“Vậy là tốt rồi!” Mộ Dã đột nhiên nhoẻn miệng cười nói: “Lưu
Sương, ngươi là của ta.”

Lưu Sương kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nam nhân cuồng phóng

trước mắt này, cái gì gọi là: ngươi là của ta?

Mộ Dã nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lưu Sương ôn nhu nói: “Đợi khi
chiến sự kết thúc, ta sẽ dẫn ngươi về Thiên Mạc quốc. Thiên Mạc quốc mặc dù bị
phương Bắc vây, không có dòng Giang Nam sóng nước mênh mông, ngươi không tưởng

tượng được. Nhưng ngươi có thể cưỡi ngựa tiểu hồng rong ruổi trên thảo nguyên,
được ngắm vầng dương đỏ ối chìm dần trong chiều ta. Ban đêm lại có thể ngẩng
đầu lên nhìn khoảng không vũ trụ mênh mang, ngươi sẽ phát hiện, những vì tinh
tú trên trời cao kia lại gần đến thế, đến độ có thể với tới được. Thiên Mạc
Quốc mặc dù không có nhiều hoa khoe sắc, nhưng ta sẽ thiết kế một tòa biệt
viện, trồng đủ loại hoa mai, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thích.”

Lưu Sương chớp chớp mắt, nàng cảm thấy kinh ngạc cho đến độ
không thể suy nghĩ.

Nàng chưa bao giờ biết, Mộ Dã lại dùng những lời ôn nhu như

vậy nói chuyện, này là có ý gì đây? Mộ Dã đang nói cái gì? Biểu lộ điều gì?

Hắn là vì nàng mà nhận một mũi tên, còn nói mập mờ như thế,
chẳng lẽ, hắn thích nàng sao?

Lưu Sương cười khổ, người này, biết cái gì là thích, là yêu
sao?

Hai tay hắn dính đầy máu tanh, hắn còn có thể yêu sao? Hắn
có nhiều nữ nhân như thế, hắn có từng chân tâm đợi ai?

“Ta nhất định sẽ vô cùng sủng ngươi… Sẽ không để ngươi
chịu ủy khuất, nhưng… tại sao…?” giọng Mộ Dã càng lúc càng thấp, hắn đột
nhiên cảm thấy trước mắt một mảnh mê muội, một chút mơ hồ. Hắn không rõ tại sao
tâm lại động.

Âm thanh của hắn mỗi lúc một yếu, đầu hắn có chút thấp

xuống, chậm rãi tựa vào vai Lưu Sương.

Trong lòng Lưu Sương kinh ngạc, thình lình than thể cao lớn
của hắn đè ép lại, nàng cuống quýt dùng sức đẩy, Mộ Dã lảo đảo té lăn trên đất.

Tâm Lưu Sương cả kinh, lúc này mới phát hiện, khuôn mặt Mộ
Dã trắng bệch hơn cả tờ giấy trắng, khóe môi có một tia huyết chậm rãi tràn ra,
đó là dấu hiệu trúng độc.

“Ngươi làm sao vậy?” Lưu Sương hoảng hốt, rõ ràng vết thương
đã khép lại, vì sao lại như vậy? Đang muốn đưa tay ra bắt mạch cho Mộ Dã, cửa
trướng đã bị đẩy ra, tả hữu tướng quân Ô Cáp cùng Lạc Trữ như hai cơn gió ùa
vào.

Vốn bọn họ ở ngoài trướng, nghe được đoạn biểu lộ mới hiểu
được Khả Hãn tại sao hôm nay dị thường nguyên lai là do động tâm nữ tử này. Cho
nên, bọn họ định rời đi, thình lình bên trong lại xảy ra chuyện dị biến.

Hữu tướng quân tính tình nóng nảy, thấy Lưu Sương, hắn một
tay đẩy nàng ra ôm Mộ Dã đem đến giường.

Tả tướng quân Ô Cáp tỉnh táo, hắn căn dặn thị nữ đi thỉnh
quân y.

Lưu Sương bị ngã xuống dất, trên cổ tay truyền đến cơn đau,
nhưng là trong lòng lo lắng về thương thể của Mộ Dã, mở miệng nói: “Có thể để
ta bắt mạch không?” Nàng không hiểu vì sao Mộ Dã đột nhiên hôn mê.

Ô Cáp có chút thương xót liếc mắt nhìn Lưu Sương không nói
gì.

“Chúng ta còn có thể tin ngươi sao? Ngươi… đồ yêu nữ, tại
sao lại gây nguy hiểm cho Khả Hãn? Nguyên lai ngươi đúng là vương phi Bách Lý
Hàn, có phải hay không đến đây mưu sát Khả Hãn? Có phải hay không, ngươi thật
sự hèn hạ.

“Ta không có!” Lưu Sương lạnh lùng nói.

Mặc dù nghe được Bách Lý Hàn, nội tâm nàng rất kinh hoàng.

Nhưng là, nàng tuyệt đối sẽ không hại Mộ Dã.

Mộ Dã đã không còn ngoan cố giống như trước đây, nàng cảm
thấy có hi vọng thuyết phục hắn.

Nhưng vào lúc này, ngự y chạy tới. Theo sau còn có Mộ Tịch
Tịch cùng Đại Mi Vũ.

Đại Mi Vũ vừa tiến đến, hai mắt ngấn lệ vọt tới trước mặt Mộ

Dã bi thảm: “Khả Hãn, Khả Hãn, người làm sao vậy?”

Hai người thị nữ hoảng hốt vội giữ nàng lại, nàng ta lảo đảo
chạy tới trước mặt Lưu Sương: “Ngươi tại sao lại hại Khả Hãn? Khả Hãn thích
ngươi như vậy, vì ngươi không nghĩ tới an nguy mà cứu ngươi, nhận một mũi tên.
Nhưng, ngươi như thế nào lại hại Khả Hãn. Ngươi… đồ tiện nữ.”

Lưu Sương nhìn Đại Mi Vũ, nhìn cặp môi đỏ tươi phun ra những
lời khiến lòng nàng kinh ngạc.

Nàng đột nhiên hiểu được chuyện gì xảy ra.

Tất cả đây, khẳng định là do Đại Mi Vũ giở trò quỷ! Định giá
họa cho nàng.

Nhưng là do Lưu Sương không nghĩ tới, ả ta dám hạ thủ Mộ Dã.

Nếu như là do cô ta làm, như vậy Mộ Dã sẽ không có nguy
hiểm. Phỏng đoán, sẽ không khiến Mộ Dã chết, nàng khẳng định cô ta muốn hãm hại
nàng, sau đó chờ Mộ Dã tỉnh lại sẽ hết lòng đón nhận cô ta.

“Ngươi nói đí, đồ nữ nhân ti tiện.Ỷ là Khả Hãn sủng ái
ngươi, mà hạ thủ Khả Hãn!” Đại Mi Vũ nói liên tu bất tận trước mặt Lưu Sương,
đôi mắt tuyệt mỹ giàn rụa nước mắt.

Diễn thật đạt a! Lúc này, nhìn qua đúng là nàng được Mộ Dã
rất quan tâm, thế mà lại có âm mưu như thế.

Lưu Sương, tội danh tựa hồ dần được thành lập.

“Ngươi nói đủ chưa?” Lưu Sương nhàn nhàn hỏi.

Đại Mi Vũ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lưu Sương, sửng sốt chớp
mắt một cái.

“Ta nói gì sai?”

Lưu Sương đột nhiên giơ tay, chiếu trên mặt Đại Mi Vũ hung
hăng rút tay tát một cái.

“Chát…” tiếng vang cắt đứt lời nói của Đại Mi Vũ.

Thời gian tựa hồ như đứng lại.

Mọi ánh mắt đều ngưng chú trên tay Lưu Sương.

Đại Mi Vũ không tin nhìn tay Lưu Sương, nàng ta dám đánh?

Một cái tát này, không nghi ngờ thổi lên chiến tranh giữa
hai nữ tử.

Khóe miệng Lưu Sương lạnh lùng nói: “Không nên tùy tiện nói
oan cho người khác, Khả Hãn rốt cục bị ai làm hại, còn chưa rõ. Không được nói
lung tung.”

Nàng mặc dù ẩn nhẫn, nhưng không có nghĩa là được phép tùy
tiện vu oan cho nàng.

“Không phải ngươi, là ai? Mấy ngày nay, chỉ có ngươi ở chung
một chỗ cùng Khả Hãn.” Đại Mi Vũ bụm mặt nghẹn ngào nói. Kỳ thật trong tâm đang
hận. Cô ta không ngờ một Lưu Sương lạnh lùng dám đánh cô ta.

Đôi mắt Lưu Sương buồn bã, chứng thật là mấy ngày nay, chỉ
có nàng cùng chung một chỗ với Mộ Dã. Những người khác không có cơ hội vào
trong trướng.

Chuyện này đối với nàng vô cùng bất lợi.

Mà ngay cả nàng, mặc dù chắc chắn là Đại Mi Vũ hạ độc, vẫn
còn nghi hoặc, vào lúc nào chứ.

Mấy tên quân y bận rộn ra ra vào vào, Lưu Sương nhìn chậu
thổ huyết, sắc mặt trầm tĩnh.

Nàng biết Mộ Dã không có việc gì, Đại Mi Vũ còn chờ hắn tỉnh
để thu nhân, không phải sao?

Nàng chỉ đang suy nghĩ là như thế nào có thể rửa sạch hiềm
nghi cho mình, nàng tuyệt đối không để Đại Mi Vũ thực hiện được ý đồ.

Lưu Sương đem ánh mắt chuyển hướng Mộ Tịch Tịch, nhẹ giọng
nói: “Công chúa, hôm nay Khả Hãn hôn mê, hy vọng ngươi có thể trấn định, điều
tra rõ manh mối.”

Mộ Tịch Tịch liếc thanh mục tối tăm nhìn Lưu Sương hỏi:
“Không phải ngươi, đúng không?”

Lưu Sương gật đầu, trong tâm nàng cảm động, nàng không nghĩ
tới, Mộ Tịch Tịch lại tín nhiệm nàng như vậy.

Tả tướng quân Ô Cáp đã đi tới, trầm mặc tỉnh táo nói: “Công
chúa, trước mắt Bạch cô nương là hiềm nghi lớn nhất, chúng ta chỉ có thể bắt
nhốt nàng, nếu không sẽ khó khăn lấy chứng cớ.”

“Ta có thể được biết, Khả Hãn là trúng độc gì?” Lưu Sương

quay đầu hỏi Ô Cáp.

Tả tướng quân Ô Cáp đáp: “Nhóm quân y đang tra, còn chưa
rõ.”

Mộ Tịch Tịch quay đầu nói với Lưu Sương: “chuyện này thật ủy
khuất cho ngươi. Chuyện này ta sẽ tra rõ ràng, nếu không phải ngươi, nhất định
trả lại trong sạch cho ngươi.”

Mộ Tịch Tịch nhìn Lưu Sương thật lâu, sau đó xoay người cùng
thị vệ đi ra.

Khoảng khắc, nàng không nhịn được quay đầu liếc mắt nhìn Đại
Mi Vũ, lại thấy giữa đôi tay bụ mặt, đôi mắt đen như đang vui vẻ hưởng thụ
chiến thắng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN