Thác Phi Dụ Tình
Chương 122
Đây chính là thời khắc đẹp nhất cuối mùa thu.
Mây nhàn nhạt như trong mộng, ánh trăng ôn nhu trên bầu
trời, vài vì tinh tú nhấp nháy trên bầu trời đêm, khắp nơi một mảnh yên lặng.
Tart cả đều giống như trong giấc ngủ mơ, bình an, bình an.
Sau này mọi người nhớ lại, một đêm này là một đêm bắt đầu.
Là thiên hạ bắt đầu đại loạn, bởi vì một đêm này, chiến
tranh bắt đầu khai hỏa. Mà chính bởi trận chiến tranh này cũng vén lên bức màn
nội loạn ở các quốc gia.
Nhưng là, trái lại cũng có thể nói, một đêm này cũng là khi
bắt đầu thiên hạ thái bình, bởi vì không có trận chiến tranh này, không có đại
loạn này, sau này liền không có thái bình chân chính.
Tuy nhiên, lúc này, bị giam tại lều dành cho tù nhân, Lưu
Sương không hề biết tối nay sẽ phát sinh chuyện gì.
Nàng ngồi trên tấm thảm chiên, ngẩng đầu nhìn lại. Lều này
không hề có cửa sổ, chỉ có một cửa nhỏ phía trên gần nóc lều, chính vì có góc
thong nhỏ ấy mà nàng mới không bị chết ngạt trong lều này.
Lúc này, Lưu Sương nhìn qua lỗ nhỏ nơi gần nóc lều, bầu trời
đêm ở phía trên.
Bóng đêm thật là mỹ lệ, thật giống một tấm màn đen, trên
được điểm những vì sao đêm lấp lánh, trông như bảo thạch, như làm người ta mê
đắm.
Một tia bất an tràn đến trong lòng nàng, trong lòng lập lòe
thổi qua nhiều bóng dáng quen thuộc. Lưu Sương cười khổ, tối nay bản thân mình
làm sao vậy, tại sao lại đa sầu đa cảm như thế.
Cửa lều đột nhiên mở ra, hai thị nữ Mộ Dã phái đã đến.
Bọn họ mỗi tay bưng một khay, trong đó là quần áo màu trắng,
khay khác, là trâm cài tóc, đồ trang sức.
Trong tích tắc, Lưu Sương biết mình vì sao bất an rồi.
Mộ Dã nhất định là đã tỉnh, có lẽ hắn cho rằng mình hạ độc,
cho nên tối nay ước chừng là cho nàng chết rồi. Không có bối rối, không có bi
thương, giờ khắc này, tâm Lưu Sương trấn tĩnh kỳ ngộ, nàng nhàn nhạt vấn lại
tóc, ung dung đứng dậy.
Ban đầu, nàng từng hi vọng, tín nhiệm quá xa vời nơi Bách Lý
Hàn, nhưng nàng lại không có được. Hôm nay, nàng không dám hi vọng xa vời nữa,
“tín nhiệm”…. huống hồ, hắn là địch nhân của Mộ Dã.
Lưu Sương bình tĩnh mặc bộ quần áo Mộ Dã đã chuẩn bị cho
nàng, sau đó tiếp nhận đồ trang điểm từ tay thị nữ, ôn nhu nói: “Các ngươi đi
ra ngoài đi, tự ta sẽ làm.”
Một lần nữa trang điểm, nàng muốn tự mình làm.
Hai thị nữ đem gương lớn đặt trước mặt nàng, chậm rãi lui ra
ngoài.
Lưu Sương ngồi trên chiên thảm, đem chút phấn đánh nhẹ, nhẹ
nhàng chải lại tóc, cũng như sơ lược lại chính tâm tình mình.
Quả thật, nàng không sợ chết. Nhưng giờ phút này, nàng không
cam lòng chết.
Bởi vì nàng còn chưa thuyết phục được Mộ Dã ngừng chiến
tranh, nàng còn chưa gặp được Bách Lý Hàn, không có được hỏi hắn một câu, tại
sao lại muốn nàng như vậy; nàng còn muốn gặp sư huynh một lần, nói cho hắn,
nàng… không hề… còn hận hắn nữa.
Cho nên, nàng thật không cam lòng chết như thế.
Không cam lòng cứ thua trên tay Đại Mi Vũ như vậy, không cam
lòng trước khi chết mang trên người tội danh hạ độc Khả Hãn Thiên Mạc quốc.
Nhưng là, Mộ Dã muốn giết một người, ước chừng dễ như giết
một con kiến. Nàng sao có thể phản bác được?
Cứ như vậy mang theo tâm tư phức tạp, Lưu Sương chậm rãi đi
ra ngoài trướng.
Bị giam mấy ngày, đã quen với việc ở trong trướng tối mờ,
đến ngoài trướng mới cảm nhận được, bóng đêm, thật tuyệt mĩ đến vậy.
Núi xa xôi nơi chân trời yên lặng, trăng mới, loan ra từng
đợt sang, tản ra thanh trừng.
Nhưng là, làm cho nàng ngạc nhiên nhất là ngoài trướng không
hề trống trải người mà là những binh sĩ. Bọn họ yên lặng không tiếng động
nghiêm chỉnh huấn luyện cưỡi ngựa, từ lều trại xẹt qua, hướng về phương bắc
chạy nhanh.
Đã xảy ra chuyện gì? Tâm Lưu Sương nghi ngờ, đây là muốn
đánh giặc nhau?
Hai thị nữ thấy Lưu Sương ra ngoài, liền đưa nàng đi gặp Mộ
Dã.
Mộ Dã một thân hắc bào, thần sắc ngưng trọng ngồi trên lưng
ngựa.
Hàn Thành bị tập kích bất ngờ, tin tức vừa truyền đến khi
hắn vừa tỉnh lại. Hắn biết Bách Lý Hàn đến biên cương, một mực phái thám tử đi
dò động tĩnh. Lại thật không ngờ, Bách Lý Hàn dĩ nhiên vô thanh vô tức yên lặng
hành động.
Hơn nữa, dĩ nhiên lớn mật tập kích bất ngờ Hàn thành.
Không hề nghi ngờ, lần tập kích này thật sự là trí mạng, có
thể khiến cho nổi loạn bị thương nặng, nhưng cô binh xâm nhập, cũng là rất nguy
hiểm.
Cho dù là thế nào, hắn cũng vô cùng bội phục dũng khí Bách
Lý Hàn. Một chiêu này, mời hắn không thể không quay về viện. Nếu như lúc này,
Đông Phương Lưu Quang cũng đe dọa, thì hắn sẽ lâm vào tình cảnh nằm giữa 2 gọng
kìm.
Nhưng hắn không còn đường khác, đành phải như thế.
“Khả Hãn, Bạch cô nương đến.” Thị nữ lên tiếng bẩm báo cách
đó không xa.
Quay đầu trong tích tắc, Mộ Dã thấy một thứ ánh sáng đang di
chuyển.
Trên mình nàng là trang phục cùa dân tộc Hán, bởi vì biết
nàng không thích quốc phục Thiên Mạc quốc nên hắn cố tìm vừa ý nàng. Nhưng
chính quần áo bình thường đó trên người nàng lại giống như thứ ánh trăng cao
quý.
Tóc nàng búi đơn giản một búi lớn phía sau, hắn không biết
tên kiểu tóc ấy, nhưng cảm nhận được nó thật tuyệt mĩ. Thật giống mây mờ phủ,
lại giống ánh trăng non, thanh tân vô cùng.
Dung nhan thanh lệ dưới ánh trăng lạnh lùng, nàng nhanh nhẹn
đến gần, hướng về phía hắn cười nhạt một tiếng. Trong phút chốc, Mộ Dã cảm giác
như tâm rạo rực bồn chồn, vui thích hưởng thụ sự rạo rực này.
Loại cảm giác này hắn rất thích, hắn đột nhiên lười biếng nở
nụ cười, nụ cười dưới ánh trăng rất sáng lạn, thật đẹp. Chân tâm vui sướng từ
trong người hắn phát ra bên ngoài.
Hắn vươn tay nói khẽ với Lưu Sương: “Lại đây!”
Lưu Sương kinh ngạc nhìn khóe môi hắn, hai mắt sáng ngời
nóng rực, chẳng lẽ nàng nghĩ sai rồi sao? Hắn không phải muốn giết nàng sao?
Hắn tin tưởng nàng ư?
Trong tích tắc, Lưu Sương có chút cảm động, Mộ Dã này, tín
nhiệm nàng vô điều kiện, chuyện hạ độc kia không hề hoài nghi nàng chút nào.
Nàng có chút kinh ngạc đi tới, mắt chăm chú nhìn hắn, sắc
mặt hắn có chút tái nhợt, nhưng là, không tiều tụy, vẫn kiên cường khỏe mạnh.
Trận trúng độc vừa rồi tựa hồ không có tổn hại thân thể hắn. Hơn nữa, xem ra,
tâm tình hắn thật tốt, một bộ thần thái sáng rực.
Nhìn Lưu Sương đến gần, không hề dự phòng, hắn đột nhiên cúi
người, cánh tay vươn dài ôm lấy eo Lưu Sương, lập tức đưa nàng lên ngựa.
“A.” Lưu Sương kinh hô một tiếng, lại thấy hắn cười vang.
Môi hắn nhẹ nhàng đến bên tai nàng nhỏ giọng: “Nàng thật
đẹp! Tối nay, ta dù có chết cũng đáng!” Nói xong vung dây cương, mã nhi bắt đầu
chạy nhanh như gió.
Lưu Sương không còn kịp cự tuyệt vòm ngực của hắn, cũng
không còn kịp giãy dụa, chỉ cảm thấy, ngựa sư tử câu của Mộ Dã phi đi như một
mũi tên, như vũ bão mà xuyên qua thảo nguyên.
Phía sau hắn đám binh lính cũng bắt đầu đi theo, Lưu Sương
nghe được những tiếng hô hào cùng tiếng võ ngựa trong gió.
Nàng thất vọng phí sức giãy dụa, hai cánh tay cứng như hai
gọng kìm kia siết chặt nàng.
Tâm tình hạ xuống, Lưu Sương mới phát hiện Mộ Dã một mực cho
ngựa hướng phía bắc chạy. nàng không biết vì sao Mộ Dã đột nhiên cho binh tới
hướng bắc, phương bắc là Hàn Thành, thành đô của Thiên Mạc quốc, chẳng lẽ, Mộ
Dã đồng ý, không gây chiến tranh nữa.
Nếu thật sự như thế, đây thật sự là tin tốt sao.
Nhưng, Lưu Sương mơ hồ cảm thấy chuyện không hề đơn giản như
thế, hơn nữa, sự bất an trong tâm nàng càng lúc càng lớn dần.
“Mộ Dã, chúng ta đi đâu thế?” Lưu Sương lớn tiếng hỏi.
“Đi đánh giặc thôi! Tuy nhiên, nàng đừng sợ, ta nhất định sẽ
bảo vệ nàng thật tốt, không để cho nàng bị bất kỳ thương tổn nào.” Mộ Dã lớn
tiếng trả lời, giọng điệu cực kỳ tự nhiên, coi việc này như đi du ngoạn vậy.
Nhưng, những lời này lại hù Lưu Sương sợ chết, sống lưng
nàng cứng đờ, sắc mặt tái nhợt đi.
“Ngươi muốn đánh trận với ai?” Lưu Sương run rẩy hỏi, vốn
nàng còn muốn tìm một cơ hội khuyên bảo hắn, mời hắn buông tha chiến tranh,
nhưng chiến tranh nhanh như thế đã tới sao?
“Đến nơi nàng sẽ biết.” Mộ Dã lần này giảo hoạt không trả
lời nàng.
Lưu Sương không có hỏi nữa, nàng biết Mộ Dã không muốn trả
lời, dù có dò nữa cũng sẽ không kết quả.
Nàng nhớ ra mấy ngày trước có nghe về tin tức Bách Lý Hàn đi
tới biên cương, tâm không khỏi trầm xuống, lập tức dự cảm một điềm xấu. Chẳng
lẽ, chẳng lẽ… nàng không dám nghĩ, cố gắng kiềm chế sự bất an trong lòng mình
xuống, đem chú ý tập trung tại những người hành quân, trong đầu suy nghĩ miên
man.
Trầm mặc.
Đường thảo nguyên cực kỳ dễ đi, xung quanh chỉ còn có tiếng
vó ngựa, thi thoảng có đốm sáng lập lòe, Lưu Sương biết đó là ánh sáng của
những binh khí dưới ánh trăng lóe lên.
Ngựa phi không biết bao nhiêu lâu, nhìn bầu trời tựa như đã
gần sáng, ánh trăng mờ dần, tinh quang ảm đạm.
Một đêm đẹp sắp qua đi, nhưng là, ai cũng biết, không biết
sẽ chuẩn bị phát sinh điều gì, cũng không ai biết kết quả sẽ ra sao.
Phía cuối thảo nguyên, xuất hiện một điểm nhỏ, điểm nhỏ dần
dần lớn lên, đứng sừng sững tại bắc thảo nguyên – Hàn thành.
Con ngươi sắc bén của Mộ Dã ngưng lại, giơ tay lên, phía sau
đột ngũ nghiêm chỉnh đi tới.
Mấy người thắm tử được lệnh của các tướng quân, cưỡi ngựa
vội chạy ra ngoài.
Mộ Tịch Tịch thúc ngựa đi tới bên Mộ Dã, cất cao giọng nói:
“Hoàng huynh, tựa hồ có điểm lạ, không phải nói quân Nguyệt quốc vây Hàn thành
sao? Vì sao không nghe tiếng chém giết?”
Lưu Sương tâm chấn động, Bách Lý Hàn một mình xâm nhập, tập
kích Hàn thành?
Hắn tại sao muốn chiến tranh? Tại sao tới đánh Thiên Mạc
quốc.
Lưu Sương cho rằng, Bách Lý Hàn không phải một người hiếu
chiến, hơn nữa, Lưu Sương mơ hồ cũng biết, Bách Lý Hàn cố ý muốn đoạt được
quyền ở Nguyệt quốc. Như vậy, hắn lý nào đưa binh lính tơi nơi biên cương xa
gây chiến. Lúc này, nội quốc hư, chờ đến khi hắn về, quyền lực có thể đã rơi tay
kẻ khác.
Điều này ngay cả Lưu Sương cũng biết, Bách Lý Hàn chắc chắn
cũng hiểu, tại sao hắn còn viễn chinh? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là vì nàng sao?
Điều này vừa lóe lên trong tâm nàng, tựa như làm nàng rối bời, nàng tự giễu
mình, như thế nào lại thế chứ?
Hắn có tình cảm với nàng sao?
Tất cả mọi người đều đang chờ tin tức thám tử, trong lòng ai
nấy đều khẩn trương.
Trong nháy mắt, Lưu Sương cảm giác thời gian như ngừng lại.
Hiện tại nàng chỉ có biết chờ đợi, chờ đợi điều nàng nghĩ không phải sự thật.
Bách Lý Hàn chưa có tập kích Hàn thành, chiến tranh sẽ không bắt đầu, tất cả
những tin tức của thám tử đều là sai lầm.
Nhưng là, sự kỳ vọng của nàng không có thành thực, phía
trước thảo nguyên xuất hiện mấy điểm nhỏ, là mấy thám tử phi ngựa trở lại. Bọn
họ vội vã chạy tới bẩm báo, giọng run run: “Xác thật Nguyệt quân vây Hàn Thành,
nhưng là không có công kích.”
Con ngươi đen của Mộ Dã nhíu lại, hảo, không tệ, Bách Lý Hàn
xem ra đang chờ hắn, hắn cũng mong được đấu lại một trận.
Đầu dây cương sư tử câu của Mộ Dã lại một lần nữa rung lên,
lần này chạy không bao lâu, liền ngừng lại.
Phía trước vang lên tiếng vó ngựa, binh lính dồn lên. Những
binh sĩ này đều một thân ngân giáp, dưới ánh trăng binh khí lóe lên ánh sáng
chói mắt.
Mộ Dã vung tay lên hô: “Kết trận.”
Ba nghìn cung thủ vọt tới thành đột ngũ đội hàng, có khiên
chắn, chuẩn bị sẵn sàng. Phía sau bộ binh nhanh chóng di động tới, triển khai
đội hình.
Phía trước vô số điểm đen di động, những cung thủ tiến vọt
lên, phía sau bộ binh cầm tấm chắn cho hàng trước, đội hình biến hóa, giống như
những đám mây trắng tản ra.
Khí thế oai hùng, đại chiến nháy mắt đã tràn đến trong tâm
Lưu Sương, đôi mắt bao phủ một lớp sương mờ, nàng không muốn nghĩ tới điều này,
mắt cố kiếm tìm một bóng dáng bạch y quen thuộc.
Nhưng không thu hoạch được điều gì cả.
Sẽ không là màu trắng, trong lòng Lưu Sương buồn bã, lại
nhìn vòng một lần nữa, trong lòng âu lo. Bởi vì không kịp dự phòng, bởi vì kinh
ngạc, tâm nàng, nhảy dựng lên.
Phía trước đột ngũ, một dáng người thon cao ngồi trên ngựa,
một thân lạnh như băng hàn trong thiết khôi giáp, lóng lánh. Dưới ánh trăng
dung nhan trong trẻo lạnh lùng. Trên vai là những lọn tóc trắng, trong gió thảo
nguyên bay phần phật, phảng phất như tiên muốn bay thoát tục.
Tóc bạc?
Lưu Sương phải bịt miệng lại mới không thốt ra âm thanh.
Là hắn sao? Là hắn?
Nhưng, tóc hắn đổi màu bạc từ khi nào.
Lưu Sương là thầy thuốc, biết tại sao tóc đen biến thành tóc
bạc. Tư niệm quá độ, thống khổ quá mức, tích tụ tại tâm, mới có thế khiến tóc
đen biến thành tóc bạc.
Nhưng, hắn vì ai mà thành ra như thế? Hắn tư niệm ai, hắn
sầu lo ai, thống khổ cái gì, có cái gì tích tụ?
Mặc dù không hiểu là tại sao nhưng tâm Lưu Sương đột nhiên
đau đớn dội lên khiến thân thể nàng lay động lên, muốn nhảy xuống, may mà Mộ Dã
kịp thời bắt nàng lại được, mới giữ được nàng không ngã xuống.
Bách Lý Hàn tựa hồ không có thấy Lưu Sương, ánh mắt hờ hững
đảo qua nàng, liền nhìn Mộ Dã, thản nhiên cười nói: “Khả Hãn, chúng ta rốt cục
gặp mặt.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!