Thác Phi Dụ Tình
Chương 132
Thám tử kia bay qua cầu nồi, tay cầm một phong thư trình cho
Ngọc Dung.
Ngọc Dung tiếp nhận giấy thư, nhìn một chút, sắc mặt lập tức
có chút khác thường, nàng đem giấy thư cho Thu Thủy Tuyệt nhìn, nói: “Thu Thủy,
ngươi nhìn đi.”
Thu Thủy nhìn qua, dưới ánh lửa sáng, mặt khẽ biến sắc.
Lưu Sương biết có sự, tối nay sợ là không đi được, liền mời
Kim Hổ đưa nàng trở lại.
“Cô cô, xảy ra chuyện gì?”
Thu Thủy Tuyệt im lặng chốc lát: “Đông Phương Lưu Quang hẹn
chúng ta hai ngày sau đến vùng đất ngoại ô Tây Kinh gặp mặt.”
Ngọc Dung cười lạnh nói: “Không nghĩ tới Đông Phương Lưu
Quang dám hẹn gặp, chắc chắn có mai phục, nghĩ định giăng một mẻ lưới bắt hết
chúng ta, thật là vọng tưởng.”
Tâm Lưu Sương lại cảm giác chuyện không như vậy, nàng hiểu
rõ sư huynh, hắn sẽ không làm như vậy.
“Phong thư là từ đâu đưa đến.” Lưu Sương hỏi.
Thám tử bẩm báo: “Là người trong cung đưa tới Nhã Tâm Cư.”
Lời này khiến Ngọc Dung cùng Thu Thủy Tuyệt mặt biến sắc,
bọn họ không nghĩ tới Đông Phương Lưu Quang lại biết Nhã Tâm Cư là cứ điểm của
Thu Thủy Cung. Nếu đã sớm biết, mà Nhã Tâm Cư còn bình an vô sự, xem ra, Đông
Phương Lưu Quang không định một mẻ lưới bắt gọn bọn họ như họ nghĩ.
“Thu Thủy, chuyện này ngươi nghĩ thế nào?” Ngọc Dung hỏi.
Mắt Thu Thủy Tuyệt híp lại: “Ta từ nhỏ cùng Đông Phương lớn
lên, hắn hành sự quang minh lỗi lạc, không phải hạng đạo chích. Huống hồ, Kính
Minh hồ bốn phía bằng phẳng, không phải địa điểm tốt để mai phục. Cho nên ngày
mai, ta sẽ đến Kính Minh hồ gặp hắn.”
“Được rồi, ta cho người tiếp ứng ngươi.” Ngọc Dung gật đầu
nói.
“Ta cũng đi.” Lưu Sương kiên định nói.
“Ngươi đi làm cái gì?” Ngọc Dung không biết quan hệ giữa Lưu
Sương cùng Đoạn Khinh Ngân thế nào: “Ngươi không có võ công, không phải là muốn
chịu chết chứ?”
“Cô cô, ta sở dĩ Jó thể sống tới ngày hôm nay, chính là sư
huynh cứu ta, ta tin tưởng hắn sẽ không hại hai ta.”
Ngọc Dung chốc lát sửng sốt, mới biết được vị sư huynh Lưu
Sương nói là Đông Phương Lưu Quang, thập phần kinh ngạc. Đông Phương Lưu Quang
cứu Lưu Sương, chuyện này nàng không nghĩ tới, có lẽ nàng không nghĩ tới chuyện
tình còn tồn tại trên thế gian.
Ngày thứ hai, Ngọc Dung phái vài nhóm thám tử đi tìm hiểu,
rốt cục xác định Kính Minh Hồ bốn phía không có mai phục, mới cho Lưu Sương
cùng Thu Thủy Tuyệt đi
Kính Minh hồ là vùng ngoại ô lớn nhất Tây Kinh, một hồ nước
lớn, bốn phía bình địa. Bên bờ có chút cây cỏ nhỏ, lúc này đều phủ tuyết trắng
xóa.
Khí trời lạnh lẽo, mất ngày trước đây tuyết rơi nhiều. Kính
minh hồ phủ một lớp băng mỏng, dưới ánh mặt trời, phản xạ những tia lấp lánh.
Lưu Sương xốc màn xe, thấy xa xa Đọan Khinh Ngân một bộ áo
lam.
Hắn chắp tay đứng ở bên bờ, phía sau đó không xa, một chiếc
xe ngựa đơn giản, có khoảng 4, 5 thị vệ.
Xem ra, lần này Đoạn Khinh Ngân đến đây, không phải dưới
thân phận thái tử, nếu không sẽ không mặc quần áo đơn giản như thế, cũng không
chỉ mang ít thị vệ như vậy.
Lưu Sương nhìn bóng lưng cô độc của sư huynh, mắt bất giác
ngấn đầy lệ, một nỗi buồn bã dâng lên. Sư huynh, mời bọn họ tới đây, rốt cục là
vì cái gì?
Lưu Sương cùng Thu Thủy Tuyệt cưỡi xe ngựa đi gần tới hồ,
Đoạn Khinh Ngân nghe tiếng xoay người lại.
Vẻ mặt tuấn mỹ ôn hung, nở một nụ cười nhàn nhạt, giống như
mặt trời ấm áp.
“Sương nhi, Thu Thủy, các người đã đến!” Đoạn Khinh Ngân vui
vẻ nói.
“Thái tử điện hạ, tại sao lại hẹn gặp tại đây?” Thu Thủy
Tuyệt đỡ Lưu Sương từ trên xe ngựa xuống. Hắn không ngờ, Đoạn Khinh Ngân chỉ
dẫn theo vài thị vệ, quay đầu lại nhìn mình, sau xe ngựa là đội ngũ binh sĩ
đông đảo.
“Có một người muốn thấy các ngươi!” Đoạn Khinh Ngân nhàn
nhạt nói, thần sắc đột nhiên trở nên ảm đạm.
“Là ai?” Thu Thủy Tuyệt cùng Lưu Sương thập phần kinh ngạc,
không biết ai muốn thấy bọn họ.
Đoạn Khinh Ngân phất phất tay, màn xe được thị vệ mở ra.
Thu Thủy Tuyệt cùng Lưu Sương kinh ngạc nhìn về phía trong
xe, thần sắc sửng sốt, trong xe là một ông già, mặt mũi cực kỳ gầy gò tiều tụy,
dựa bên trong xe, nhắm mắt dưỡng thần. Màn xe mở ra, một luồng ánh sáng nhạt
Jhiếu vào trong xe, người kia có giật giật mí mắt nhưng vẫn như trước không mở
mắt.
“Hắn là ai vậy?” Thu Thủy Tuyệt lãnh thanh hỏi, không hiểu
là ai.
“Là cha ta, Đông Phương Húc Nhật.” Đoạn Khinh Ngân nhàn nhạt
nói.
Lưu Sương không nghĩ tới. Ông lão này lại là phụ thân Đoạn
Khinh Ngân – Đông Phương Húc Nhật, không khỏi trừng mắt nhìn. Nhìn một hồi cũng
nhận ra là Đông Phương Húc Nhật.
Ông ấy cùng lắm mới hơn 50 tuổi, nhưng là, gầy yếu
tiều tụy thế, nhìn qua như một ông lão cao tuổi. Lưu Sương nhớ mang máng, năm
đó, ông ấy dẫn người xông vào cung, bộ dạng lúc đó uy mãnh, Lưu
Sương còn nhớ rõ, lúc ấy mình trốn trong bụi hoa, khắc sâu khuôn
mặt ông ấy trong tâm trí. Sau này dù ông ấy có
hóa thành tro bụi cũng phải nhận ra ông ấy.
Nhưng, hôm nay, người giết phụ hoàng hại mẫu hậu đang trước
mắt nàng, mà nàng, thiếu chút nữa không nhận ra ông ấy.
Nàng thật sự khó có thể nghĩ lão nhân trước mắt cùng Đông
Phương Húc Nhật là một.
Một người sao có thể thay đổi lớn như vậy được!
Không trách được mấy năm nay, quyền lực Lăng quốc đều là do
mẫu thân của Đoạn Khinh Ngân nắm giữ, thì ra, Đông Phương Húc Nhật bệnh như
thế.
Thu Thủy Tuyệt không đứng im nổi, hắn tiến nhanh, lãnh thanh
quát: “Đông Phương Húc Nhật.”
Mấy năm nay, hắn vốn có thể xông vào hoàng cung, lầy
đầu Đông Phương Húc Nhật, nhưng lại không làm. Hắn nghĩ muốn đoạt loại giang
sơn, mời Đông Phương Húc Nhật cũng nếm thử tư vị mất nước. Cho nên, mới để Đông
Phương Húc Nhật tạm sống nhiều năm như vậy. Không nghĩ tới, gặp lại đã một bộ
dạng như vậy.
Cùng với tiếng quát chói tai của Thu Thủy Tuyệt, mí mắt Đông
Phương Húc Nhật nhảy nhảy, rốt cục khó nhọJ mở ra.
Đoạn Khinh Ngân chậm rãi đi tới bên xe ngựa, trầm giọng nói:
“Phụ thân, người muốn gặp đã đến.”
Đông Phương Húc Nhật mặt tái nhợt, đột nhiên có huyết sắc,
nhìn qua có chút hồng hào, thật giống như người sắp chết bừng tỉnh.
“Có thật không?” Hắn khẽ nhướn mình, hướng về Lưu Sương cùng
Thu Thủy Tuyệt. Mới vừa rồi không có chút sinh khí, giờ đã khác hoàn toàn.
“Ngươi là.. Ngọc Nhiễm Sương?” Hắn nhìn từ trên xuống dưới,
chậm rãi hỏi Lưu Sương.
Lưu Sương nhìn hắn, đối với Đông Phương Húc Nhật, nàng hằng
hận tới mức muốn giết hắn. Nhưng hôm nay thấy bệnh trạng hắn, trong lòng cảm
giác kỳ quái. Đã sớm biết Đông Phương Húc Nhật bị trọng bệnh, không ngờ tới mức
này.
“Ngươi rất giống nàng, rất giống, Lưu Quang không có gạt ta,
Ngọc Gia còn có người còn sống, thật tốt, thật tốt.” Hắn gật đầu, nói như mê
sảng.
Lưu Sương trong lòng cứng lại, nàng biết người Đông Phương
Húc Nhật nhắc là mẫu hậu mình. Nhớ năm đó phản loạn, là do hắn có tình cảm với
mẫu hậu, trong lòng không khỏi giá lạnh.
Đông Phương Húc Nhật đột nhiên cười lớn: “Thật tốt, đến,
ngươi lại đây, giết ta đi, ngươi nhất định rất muốn báo thù, có đúng không?
Giết ta đi, tựa như năm đó ta giết phụ hoàng người. Giết ta đi.” Đông Phương
Húc Nhật đột nhiên mở miệng khẩn cầu, giọng điệu chân thành, tựa hồ như thật sự
muốn chết trong tay Lưu Sương.
Đoạn Khinh Ngân chậm rãi đi tới, nói với Lưu Sương: “Sương
nhi, mấy năm nay, phụ thân sống trong sự áy náy, tội nghiệt tích tụ trong tâm,
cho nên bị trọng bệnh, biết được không sống được bao lâu, liền cầu ta muốn gặp
nàng một lần. Sương nhi, muốn báo thù, hãy động thủ đi.”
Báo thù!!!
Từ sau khi khôi phục trí nhớ, Lưu Sương không chỉ nghĩ tới
chuyện báo thù một lần, nhưng, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, lại ở tình huống
này.
Thật sự là báo thù sao?
Lưu Sương tiếp nhận bảo kiếm Thu Thủy Tuyệt đưa, chậm rãi đi
tới trước mặt Đông Phương Húc Nhật.
Đầu mùa đông nhật quang nhàn nhạt, chiếu trên bảo kiếm, phản
xạ lóe sáng.
Lưu Sương đứng trước mặt Đông Phương Húc Nhật.
Đông Phương Húc Nhật nhìn Lưu Sương, trên môi nụ cười càng
sáng, hắn tựa hồ không còn khí lực nói chuyện, chỉ nhìn Lưu Sương, miệng thì
thào kêu tên một người.
Lưu Sương biết hắn gọi tên mẫu hậu, trong lòng đột nhiên
trầm lại.
Vốn hắn là một anh hùng, một anh hùng bảo vệ biên cương.
Nhưng, chỉ vì một sai lầm, hắn tạo oan nghiệt, thành một tội nhân.
Lưu Sương nắm kiếm, nhẹ nhàng chỉ vào Đông Phương Húc Nhật,
mà hắn, tựa hồ không thấy kiếm của Lưu Sương, chỉ mê sảng nói lẩm bẩm. Nàng
biết, lúc này nếu nàng không giết hắn, hắn cũng không sống nổi nữa.
Lưu Sương chậm rãi buông kiếm xuống.
“Ngươi là một cô nương tốt bụng, giống mẹ ngươi, đáng tiếc
là, Lưu Quang cùng ta không có phúc.” Đông Phương Húc Nhật đột nhiên rành mạch
nói.
Nụ cười của hắn ngưng trệ, mí mắt chậm rãi khép xuống. Tay
gục xuống, sắc hồng biến mất trên khuôn mặt.
Hắn đã chết!
Thị vệ hai bên nhất tề bái: “Vương thượng.”
Đoạn Khinh Ngân khoát tay áo: “Đứng lên đi, không cần phải
xưng vương gì cả, ông ấy không phải.”
Đối với chuyện phụ thân qua đời, hắn không quá bi thương, kỳ
thật, tâm phụ thân sớm đã chết. Hôm nay, chết đối với hắn, là một sự giải
thoát.
Đoạn Khinh Ngân an trí Đông Phương Húc Nhật xong, quay đầu
nói với Lưu Sương: “Sương nhi, Thu Thủy, ta đã ban bố thánh chỉ, Lăng quốJ đổi
niên hiệu thành Vũ quốc. Từ sau này, không còn có Lăng quốc, chỉ còn Vũ quốc.”
“Sư huynh, ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ, ngươi muốn…” Lưu
Sương kinh hãi, chẳng lẽ sư huynh không muốn ngôi vị hoàng đế?
“Đúng vậy, thiên hạ là của nàng, Sương nhi, hôm nay nàng có
thể làm nữ hoàng, mời Thu Thủy hiệp trợ cho nàng! Ta đã giao tất cả công việc
cho Tả Thiên, hắn sẽ trợ giúp các ngươi.” Đoạn Khinh Ngân nhàn nhạt nói.
Lưu Sương lúc này mới chú ý, quần áo trên người Đoạn Khinh
Ngân cực kỳ mộc mạc, hắn đã sớm chuẩn bị quần áo. Đã sớm làm mọi chuyện để
buông thả tất cả.
Thu Thủy Tuyệt lại càng không tin, hắn vất vả cực nhọc muốn
mưu thiên hạ, liền dễ dàng buông như vậy. Nhưng là, trong lòng không chút mừng
rỡ, một khi nguyện vọng thành công, hắn lại có chút mờ mịt.
Đây là điều hắn muốn sao?
Hận mất nước mười năm, niên hiệu Vũ quốc đã khôi phục.
“Sư huynh, ngươi không nên đi. Ngươi là một hoàng đế tốt,
tại sao lại muốn ra đi?” Lưu Sương buồn bã nói.
“Sương nhi, sư huynh chưa từng nghĩ tới việc làm hoàng đế,
hôm nay, thiên hạ yên ổn, ta tự có đường đi của ta. Nàng quên giấc mộng
của sư huynh sao? Đi khắp thế gian này giải ưu phiền.”
Đoạn Khinh Ngân như trút được gánh nặng, rốt cục đợi được
một ngày, hắn có thể đem quốc gia hoàn trả lại cho Ngọc gia.
“Đông Phương, thật lâu không Jó bàn luận, ngươi dám đón nhận
khiêu chiến của ta không?” Thu Thủy Tuyệt đột nhiên mở miệng nói.
Đoạn Khinh Ngân mỉm cười nói: “Tại sao lại không dám?”
Hai người xuất ra bảo kiếm, đứng trên mặt băng mỏng của hồ,
đấu với nhau.
Sau giờ ngọ, nắng nhàn nhạt, chiếu trên băng, chói mắt.
Hai người khinh công, bay qua, đấu kiếm.
Mặt băng vốn không dầy, hai người chỉ điểm mũi chân nhẹ băng
đã vỡ vụn ra, trôi từng mảnh lớn.
Thế công Thu Thủy Tuyệt sắc bén, phá thủy, nhấc lên nước
sóng sánh, đánh úp về phía Đoạn Khinh Ngân.
Áo bào Đoạn Khinh Ngân tung bay, thân thể phiêu lắc trong
hơi nước, kiếm khí tách song nước, thẳng tắp hướng Thu Thủy Tuyệt.
Lưu Sương đứng ở trên bờ, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Nàng không lo lắng, mặc dù bọn họ đánh nhau kịch liệt, nhưng
Lưu Sương biết, sẽ không Jó chuyện gì xảy ra.
Hai người làm cho mặt băng trong chốc lát vỡ vụn. Không còn
chỗ mà đặt chân nữa, mới đành nhảy lên bờ.
Không có thắng bại, kỳ thật bọn họ cũng không cần thắng.
Hai người chỉ nghĩ đấu một hồi, tựa như 10 năm trước, khi
đó, bọn họ không ai phục ai, thường xuyên quyết đấu với nhau.
Ngưng đứng trên bờ, hai người thu kiếm, Thu Thủy Tuyệt nói
với Đoạn Khinh Ngân: “Nếu như ngươi thật sự muốn đi, ta cũng sẽ không ngăn cản
ngươi, nhưng là, nếu đi mỏi, hãy quay về, quốc gia này không ly khai ngươi.”
Thu Thủy Tuyệt trong lòng rõ ràng, thống trị một quốc gia
không phải sự kiện gì dễ dàng.
Lưu Sương không có khả năng này, Ngọc Dung không có, hắn
cũng không có.
Đoạn Khinh Ngân cười khổ nói: “Ta lưu lạJ rồi sẽ có lúc trở
về, đến lúc đó, các người chớ quên cho ta làm quan!”
“Một lời đã định.” Thu Thủy Tuyệt nói.
“Sư huynh, người muốn đi đâu? Ta muốn đi theo huynh!” Lưu
Sương đột nhiên nói.
“Sương nhi, muội không thể đi!” Đoạn Khinh Ngân nói, “Vũ
quốc hôm nay không thể không có muội.”
“Ta phải đi, ta muốn đi Nguyệt quốc. Nơi này, có cô cô rồi.
Sư huynh nhất định phải dẫn ta đi, bằng không cô cô sẽ không cho ta đi.” Nàng
cùng Thu Thủy Tuyệt trốn đi bị cô cô phát hiện, nghĩ đến rất khó đi nổi. Nàng
không thể lưu lại được, làm vương Vũ quốc, nơi này đã có cô cô, nàng chỉ muốn
là một người bình thường.
Đoạn Khinh Ngân trong nháy mắt hiểu ý tứ của Lưu Sương, nàng
muốn đi Nguyệt quốJ là vì Bách Lý Hàn. Hắn không nghĩ tới cô cô Lưu Sương còn
sống, nhưng, nàng là người cuối cùng của Ngọc gia.
“Sương nhi, nàng thật sự muốn đi?” Thu Thủy Tuyệt hỏi.
“Thu Thủy, ngươi biết, ta không phải không cần thiên hạ! Hy
vọng ngươi có thể yểm trợ ta, giúp ta thuận lợi rời đi.”
Thu Thủy Tuyệt nhíu mày, hắn biết trong lòng Lưu Sương đã
quyết, liền không ngăn cản nữa.
Nhìn bọn họ đi xa, Thu Thủy Tuyệt nhìn bầu trời xanh lam,
trong lòng một mảnh trống rỗng, hắn không biết rồi vận mệnh quốc gia tột cùng
sẽ đi tới đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!