Thác Phi Dụ Tình
Chương 141
Lưu Sương đứng ở nơi này, tựa hồ cũng có thể thấy tiếng cười
quyến rũ phong tình.
Giờ khắc này, Lưu Sương mới hiểu được thế nào là mị lực nam
nhân.
Hắn không chỉ có bề ngoài tuấn mỹ, mà là mỵ lực từ bên trong
tỏa ra, loại mỵ lực này không thể dung lời lẽ mà nói hết, cũng không thể dung
bất cứ thứ gì biểu lộ. Đó là một thức cảm giác trong tâm hồn, không xuất nên
lời.
Lúc này, thoạt nhìn Bách Lý Hàn, có chút phong trần, có chút
hồn nhiên, có chút phong lưu, lại có gì đó dữ dội, lại thêm sự ôn nhu, chút tà
ác… Các loại khí chất nhu hòa quyện lại một chỗ, làm cho hắn tràn ngập sự dụ
dỗ.
Trong nháy mắt, Lưu Sương thấy mắt của mình hư có vấn đề,
người trước mắt kia, có phải là Bách Lý Hàn luôn hờ hững với mọi thứ…. lòng
nghĩ muốn không phải, nhưng sự thật, hai người đó là một.
Lưu Sương khó tin nổi là hắn bị hàn độc, nhìn bộ dạng khoái
nhạc kia của hắn, sinh lực dồi dào, như thế nào lại bị hàn độc chứ? Nàng không
hiểu tại sao hắn lại cự tuyệt nàng, muốn đùa bỡn nàng ư.
Trong phút chốc, một cơn lạnh ồ tới cơ thể nàng, nàng không
khống chế được cảm giác của mình, chỉ muốn mắng chửi ai đó, muốn xông lên, một
quyền gạt hết những oanh oanh yến yến đang quanh mình Bách Lý Hàn. Lúc này,
nàng cực hận bản thân mình sao không học võ công.
Nhưng Lưu Sương kìm nén cơn xúc động vào lòng, không có hóa
thân thành người đàn bà đanh đá, bởi nàng có cách giải quyết của nàng.
Nàng nhịn xuống, nhưng Hồng Ngẫu phía sau không có nhịn
được, nàng đột nhiên từ phía sau Lưu Sương xông lên, chỉ vào Bách Lý Hàn hô:
“Trữ vương, người như thế nào có thể đối đãi với tiểu thư như thế, người chẳng
lẽ không biết tiểu thư đã…”
Lưu Sương kéo Hồng Ngẫu lại, bịt miệng nàng ta lại.
“Không nên nói bậy!” Lưu Sương thì thầm bên tai Hồng Ngẫu.
Hồng Ngẫu trơ mắt nhìn, khó tin nổi lời tiểu thư mình nói:
“Thấy hắn oanh oanh yến yến, chẳng lẽ người không thương tâm, không tức giận?”
Sóng mắt Lưu Sương khẽ chuyển, thấy vô số ánh mắt khác
thường nhìn hai người, Hồng Ngẫu làm bừa, đã khiến nhiều người chú ý bọn họ.
Lưu Sương đạm cười nói: “Ta để ý cái gì, ta đâu có phải là
đam mỹ, biến thái.”
Hồng Ngẫu nghe vậy, mới tỉnh ngộ, bọn họ là nữ giả trang
nam, như vậy làm loạn lên, thân phận nữ tử bị tiết lộ, chắc chắn sẽ bị thị vệ
thanh lâu tống cổ ra ngoài.
Lưu Sương ho nhẹ một tiếng, lướt qua vô số ánh nhìn, cùng
ngồi xuống với Hồng Ngẫu cạnh một cái bàn. Mắt nàng hướng về những người nhiều
chuyện đang tò mò, khẽ nở nụ cười.
Lập tức, có vài nữ tử thanh lâu bị mê hoặc, bọn họ nhanh
chân vây đến trước mặt Lưu Sương, kiều mị: “Công tử, chúng ta uống đôi chén a?”
Đôi mắt trong veo cùa Lưu Sương lạnh lùng nhìn qua khe hở
giữa thân thể của mấy vị cô nương này, nàng nhìn Bách Lý Hàn cũng đang trong
một vòng vây tương tự. Bách Lý Hàn cũng từ sau mái tóc của một nữ tử ngẩng đầu
lên, hướng nhìn nàng, trong phút chốc, hai ánh mắt giao nhau.
Bốn mắt đụng nhau, như bị điện giật. Lại lần nữa, ngước mắt
lên, lẫn lộn sự kinh hoàng, ngạc nhiên.
Đôi mắt Bách Lỳ Hàn như nhiếp hồn đoạt phách, thâm thúy mê
ly,
Thanh mục Lưu Sương bình tĩnh như thủy, sáng như trăng rằm.
Bách Lý Hàn tà mỵ cười một tiếng, Lưu Sương cũng khẽ cười
một tiếng, trong lòng cũng đã có quyết định của mình.
Bách Lý Hàn sớm được thám tử báo cáo, biết được Lưu Sương
theo mình tới thanh lâu, cho nên hắn mới ở đại sảnh, tập trung một đám nữ nhân
mà ôm ấp, nghĩ muốn cho nàng tức giận mà rời đi. Không ngờ tới, nàng không có
đi, ngược lại khoan thai ngồi lại nơi này.
Ngày xuân cảnh vật tươi đẹp, mỹ nữ vây quanh. Nàng một thân
nguyệt bào thật như ánh trăng ôn nhu, hoạt bát xuất trần. Không nghĩ tới nàng
lại mặc trang phuc nam nhi, vẫn là tuyệt diễm, không trách được đám oanh yến đổ
xô vào.
Chắc hẳn nàng đoán được hắn giúp nàng giải hàn độc, bằng
không Lưu Sương sẽ không bao giờ cùng hắn đến thanh lâu,.
Nếu như cơ thể hắn không có hàn độc, hắn chắc chắn sẽ mừng
rỡ như điên. Đáng tiếc, hắn biết mệnh mình không còn dài, hắn không thể để liên
lụy Lưu Sương, hắn muốn nàng được ở bên một người đem đến cho nàng hạnh phúc.
Cho nên, tối nay, hắn nhất định phải nghĩ ra được cách để
tâm tình Lưu Sương đối với hắn chết đi.
Mà Lưu Sương, nàng cũng có quyết định của chính mình, tối
nay, nàng nhất định phải tìm hiểu được tâm ý của Bách Lý Hàn đối với nàng.
Nhưng vào lúc này, chợt có tiếng tỳ bà truyền ra, trong
phòng đang huyên náo bỗng chốc yên lặng, tất cả mọi người truyền ánh mắt lên
tại võ đài.
“Vừa rồi là ai gảy đàn tỳ bà?” Lưu Sương khan giọng nói,
nàng học giọng nam, giọng có chút khàn, lại khiến nữ tử bên cạnh càng say lòng.
“Công tử là lần đầu đến Túy hoa lâu chúng ta rồi, ngươi
không biết sao, tối nay nơi này tuyển người để kết hôn cùng Tiêm Tiêm cô nương
– người đứng đầu bảng mỹ nhân.” Nữ tử mặc hồng y ngồi cạnh Lưu Sương nhẹ giọng
nói.
“Lập gia đình?” Lưu Sương nhăn mày, nữ tử thanh lâu cũng có
thể kết hôn sao?
Thấy mắt Lưu Sương nghi hoặc, hồng y nữ tử bắt đầu thản
nhiên giải thích.
Nguyên lai, Túy hoa lâu này là thanh lâu số 1 Ngọc thành,
không giống các thanh lâu kỹ viện khác, nơi này, nữ tử đều là cầm kỳ thy họa
hạng nhất tuyệt kĩ, không giống những nữ tử nơi khác, điểm này, Lưu Sương vừa
vào cửa đã nhìn ra.
Hơn nữa, Túy hoa lâu có quy tắc của Túy hoa lâu.
Chỉ cần người cầm kỳ thy họa có trong bảng hạng nhất, liền
có thể bán nghệ chứ không bán thân. Chỉ cần ở chỗ này 5 năm, mụ mụ sẽ đem bán
ra. Đương nhiên, là ngày xuất giá của cô gái,
Không chỉ giá cả hợp lý, mà muốn được họ, còn phải khiến cho
họ nguyện ý gật đầu.
Có rất nhiều quan to quý nhân, ngân lượng nhiều, nhưng không
chiếm được trái tim các cô nương, thì cũng uổng công.
Túy hoa lâu có hai đóa hoa, là Tiêm Tiêm và Nhu Nhu, tinh
thông tỳ bà, cờ hòa kỹ. Hôm nay là ngày lập gia đình cho Tiêm Tiêm cô nương.
Trong lòng Lưu Sương thán phục, mụ mụ thanh lâu này thật
khôn khéo.
Một người đứng đầu bảng thanh lâu, có sắc, nhưng là sắc kia
sẽ ngày một phai nhạt, già nua đi. Thời gian năm năm, mặc dù là đứng đầu bảng
hồng đấy, nhưng cũng là trên đà xuống dốc, thừa dịp lúc này, đem bọn họ gả cho
đám người ngưỡng mộ, có thể kiếm lấy bạc, lấy được nhân tâm, lại có thể khích
lệ các cô nương khác, cố gắng leo lên vị trí đầu bảng.
Trong lòng Lưu Sương như có tiếng kêu gọi, có tiếng tì bà
phát ra, đem toàn bộ sự chú ý tới nơi phát ra tiếng tỳ bà đó.
Nhưng trên sàn, màn buông phủ, căn bản không nhìn thấy người
đánh đàn, chỉ nghe tiếng tỳ bà khi thì cao vút, khi thì khinh dương, quấn quýt
triền miên, khiến người khác như say mê.
Ngón đàn điêu luyện, trong lòng Lưu Sương thầm thán phục,
không nghĩ trong thanh lâu lại có người tuyệt nghệ như thế này.
Một khúc đàn hoàn, màn hai bên được kéo lên, lại vẫn chưa
nhìn thấy bóng hình người gảy đàn.
Phía cao của sàn, như một lầu cao, trên đó có một khối màu
tím nhạt, mơ hồ sau đó một người cực kỳ mỹ. Một nữ tử ngồi ôm tỳ bà. Nàng bộ
dạng ra sao không rõ lắm, nhưng vóc dáng yếu mềm, thật giống tiên tử.
Tiếng tỳ bà vốn mỹ, đã sớm làm lòng người tò mò, lúc này,
nhìn giai nhân, lại càng khó kiềm chế được.
Trong lúc mọi người đang mê mẩn, mụ mụ của Túy hoa lâu đi
lên đài cao, cao giọng nói: “Túy hoa lâu hôm nay hân hạnh được nhận sự cổ vũ
của các quan gia. Thay mặt cho tất cả tỷ muội ở Túy hoa lâu cảm ơn sự ưu ái của
các quan gia. Tối nay, là ngày vui của Tiêm Tiêm cô nương, dựa theo quy tắc của
Túy hoa lâu, chỉ cần các vị quan gia xuất đủ bạc, đồng thời chiếm được trái tim
của cô nương Tiêm Tiêm, liền có thể ôm về mỹ nhân.”
Mụ mụ của Túy hoa lâu vừa dứt lời, phía dưới một hồi nhôn
nhao, có người không chờ đợi được lên tiếng: “Mụ mụ, mau ra giá đi.” Ai nấy đều
kỳ vọng mình có thể chiếm được trái tim giai nhân.
Mụ mụ cảm thấy mọi sự mỹ mãn, cười nói: “Gia ban đầu là ba
trăm lạng bạc trắng.”
Mụ mụ còn chưa dứt lời, phía dưới liền có một nam nhân thân
cẩm y, cao giọng hô: “Năm trăm.”
Lại có tiếng hô tiếp: “Năm trăm hai mươi.”
“Sáu trăm.”
“Bảy trăm”
Trong phòng nhất thời có chút yên tĩnh, một chút dừng lại
sau khi có người hô: “Một ngàn lạng.”
“Một ngàn năm trăm lạng!”
“Hai ngàn lạng!”
Bảng giá từ từ kéo lên.
Lưu Sương âm thầm nghĩ, thật đúng là vung tiền như rác. Nhịn
không được quay đầu nhìn chỗ Bách Lý Hàn ngồi, lại thấy hắn ngồi yên vị trên
ghế, phượng mắt híp lại, vẻ mặt hứng thú nhìn màu tím sa mạn kia, ung dung
thưởng thức chén rượu.
Trong lòng nàng trầm xuống, nhìn ánh mắt Bách Lý Hàn, đối
với nữ tử kia rất có hứng thú, lẽ nào, hắn muốn?
Lúc này, bảng giá đã đến ba nghìn lạng, bảng giá này đã khá
cao, trong phòng lâm vào yên lặng.
Chỉ còn tiếng mụ mụ: “Còn có ai trả giá cao hơn?”
Trong nháy mắt, một giọng nói trong trẻo cất lên: “Công tử
nhà ta, năm nghìn lượng!”
Căn phòng đang yên tĩnh, âm thanh cất lên không cao nhưng là
thu hút hết tầm mắt của mọi người.
Lưu Sương nghe xong, lòng đau như cắt, nhịn không được nâng
một chén rượu lên.
Hồng y nữ tử cười nói: “Chẳng lẽ công tử cũng coi trọng Tiêm
Tiêm a, không bằng công tử rat ay đi, biết đâu Tiêm Tiêm cô nương lại coi trọng
ngài!”
Lưu Sương lại chợt nghĩ, giọng nói này là Lý Hữu, hắn nói
“công tử nhà ta” chắc chắn là chỉ Bách Lý Hàn.
Hắn ra giá thế kia, chẳng lẽ hắn thật sự coi trọng Tiêm Tiêm
cô nương?
Sau khi Bách Lý Hàn ra giá, không còn mấy ai lên tiếng, mụ
mụ hô mấy tiếng, nhưng không ai đáp.
Năm nghìn lượng, một cái giá thật hời, mụ mụ mỉm cười mỹ
mãn.
“Mụ mụ, ta trả sáu ngàn lượng!” Lưu Sương dột nhiên mở miệng
nói, âm thanh khàn khàn mê hoặc,
Sáu ngàn lượng là một số bạc không nhỏ, Lưu Sương biết mình
quá tay. Nhưng, không nhịn được chua xót, nhất định phải tranh cùng Bách Lý
Hàn.
Nàng không biết liệu mình có thắng không, nếu thắng thì sẽ
thế nào, bạc ở đâu.
Nếu may mắn tháng, Bách Lý Hàn đối với nàng là thật tâm, sẽ
không trơ mắt nhìn nàng không có nổi bạc
Nếu như hắn thật lòng với mình, hoặc giả là không thật lòng,
nàng liền bán mình cho thanh lâu giá 6 nghìn lượng. dựa vào khả năng cầm kỳ thy
họa, không lo không đứng được đầu bảng.
Bách Lý Hàn nghe Lưu Sương ra giá, trong lòng không khỏi dở
khóc dở cười, hắn chưa bao giờ thấy nàng làm chuyện thiếu bình tĩnh, lần này,
nàng so với tên Bách Lý Băng không khác nhau là mấy.
Mụ mụ thấy xuất hiện một vị công tử tuyệt mĩ, mặt mày hớn
hở. Nhanh chóng thi lễ, xoay người đi tới sau màn che, nói vài câu, sau đó đứng
dậy đi ra, cười dài nói: “Tiêm tiêm cô nương xin hỏi công tử vài câu.”
Dứt lời, phái người đi xuống, hỏi danh hiệu Bách Lý Hàn và
Lưu Sương.
Nguyên lai, rất ngưỡng mộ những nam nhân này.
Mụ mụ cầm trong tay kết quả, bắt đầu báo tên,
Có người hoan hô, có kẻ thấy mất mát.
Cạnh tranh… vốn dĩ là như thế.
Nhưng vào lúc này, từ phía sau màn tím, một bàn tay ngọc ngà
khẽ mở ra, vóc người yểu điệu, tướng mạo mỹ miều, là người đứng đầu bảng, Tiêm
Tiêm cô nương,
Một thân xiêm áo lụa là, mỏng manh, càng khiến người ta mê
luyến.
Tóc đen vấn cao, sắc mặt như nguyệt, mắt sóng sánh như hồ
nước mùa thu, phong tình vô hạn.
Nàng hào phóng đứng đó, không hổ là đầu bảng Túy hoa lâu,
xinh đẹp vô cùng.
“Cảm ơn các vị đã cổ động cho Tiêm Tiêm, cảm tạ các vị quan
gia ưu ái, Tiêm Tiêm không dám đưa ra đề mục khó khăn cho các vị, chỉ là, Tiêm
Tiêm có sở thích chơi đàn tỳ bà, rất muốn tìm một vị nào tri âm. Nếu như vị nào
có thể cùng hòa tiếng nhạc với Tiêm Tiêm, Tiêm Tiêm nguyện cả đời nâng khăn sửa
túi.” Tiêm Tiêm thi lễ, giọng điệu kiều nhuyễn nói,.
Tiêm Tiêm đưa ra đề này đúng là không quá khó, bởi hết thảy
các vị công tử đều có vài phần tài nghệ. Nếu như vài tiếng nhạc, cũng không quá
khó a.
Bên dưới tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên, hiển nhiên, lựa
vài vị công tử có tài không hiếm.
Tiêm Tiêm nói xong, liền đi xuống, ôm tỳ bà, tay ngọc để
trên dây đàn.
Lưu Sương được mấy tên quy nô dẫn tới hàng đầu trong sảnh.
Phía trước là đủ loại nhạc cụ, mọi người tự chọn cho mình
một thứ phù hợp.
Lưu Sương ngồi trước ngũ huyền cầm, còn Bách Lý Hàn, rút là
trong tay áo ra Ngọc Địch.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!