Thác Phi Dụ Tình - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Thác Phi Dụ Tình


Chương 17


ĐẢ THƯƠNG LY BIỆT

Theo lý thuyết, sau khi hồi Trữ một ngày thì phải trở lại

nhà chồng. Nhưng, phụ thân của Lưu Sương là ngự y Bạch Lộ đã từ quan,
vợ chồng họ sẽ về quê ở ẩn. Lưu Sương liền quyết định ở lại Bạch phủ thêm
một ngày, để cha mẹ khỏi hoài nghi.

Nhưng mà vào ngày về quê, phụ thân Lưu Sương đột nhiên
đưa ra yêu cầu muốn gặp Bách Lý Hàn. Dù sao, Bạch Lộ giao nữ nhi bảo bối của

mình cho Bách Lý Hàn, trước khi về quê muốn gặp Bách Lý Hàn để nhắc nhở một phen,
nếu không, bảo Bạch Lộ làm sao yên tâm ra đi được.

Vốn đây là một chuyện vô cùng hợp tình hợp lý, nhưng, lại
khiến Lưu Sương khó xử vô cùng. Dù sao, nàng cùng Bách Lý Hàn cũng chỉ là
vợ chồng hờ trên danh nghĩa, hắn nhất định sẽ không đồng ý diễn trò với nàng.
Cứ cho là hắn miễn cưỡng đồng ý đi, hắn cùng nàng làm sao có thể diễn như thể

yêu nhau nhiều lắm, nếu bị cha mẹ nhìn thấu, chẳng phải khiến hai người càng
thêm đau lòng lo lắng sao.

Nhưng dù sao cũng không thể cự tuyệt yêu cầu đó. Lưu Sương
đành phải viết cho Bách Lý Hàn một phong thư, nói là cha mẹ cáo quan về quê, hi
vọng hắn đến cùng nàng tiễn cha mẹ một đoạn đường, cũng hi vọng hắn không vạch
trần chuyện nàng là sai phi(vương phi cưới nhầm) của hắn.

Sau đó giao Hồng Ngẫu mang thư đi.

Cha mẹ hỏi Lưu Sương, Tấn vương bình thường thích ăn món gì,
Lưu Sương nào có biết, đành phải nói bừa mấy món. Mẫu thân tự mình xuống bếp,
làm mấy món ăn sáng vô cùng tinh xảo, bầy đầy một bàn lớn. Phụ thân Lưu Sương
đến bên cây quế hoa, đào ra một vò rượu, vừa mở niêm phong, mùi rượu thơm ngát
tỏa ra bốn phía.

“Sương nhi, ngươi có biết rượu này là rượu gì ko?” Lưu Sương
ngửi mùi, mùi rượu thơm thanh khiết, chỉ cần ngửi mùi cũng biết là rượu ngon,
nhưng nàng thực sự không biết là rượu gì.

“Nha đầu ngốc, đây là nữ nhi hồng, là rượu dùng để uống khi

con gái đi lấy chồng *. Mười mấy năm trước chôn xuống, là chờ ngày con hồi Trữ
sẽ uống, đáng tiếc ngày ấy Tấn Vương không tới được. Hôm nay, phụ thân nhất
định phải cùng Tấn Vương uống đến say thì thôi.” Trên mặt Bạch ngự y là niềm
vui sướng, hân hoan không che dấu.

(Bên TQ có tục lệ khi sinh con gái thì chôn rượu xuống
đất, lúc nào con gái đi lấy chồng thì đào lên uống, còn gọi là Nữ Nhi Hồng, 3
chữ “con gái rượu” có khi là từ chuyện này )

“Phụ thân, sau bữa cơm này, người và nương sẽ đi thật xa.
Hôm nay, ngươi đừng uống nhiều rượu quá.” Lưu Sương hờn dỗi nói, trong trái tim
dâng lên một niềm chua xót đắng cay.

Bách Lý Hàn, hắn sẽ đến sao?

Nàng thật sự không xác định được.

Dường là đã đợi thật lâu, trên bàn gỗ được chạm trổ tinh
xảo, các món ăn dần dần nguội lạnh; mắt nhìn thấy mặt trời dần dần lên cao, đã
quá trưa; trong đôi mắt cha mẹ, niềm vui sướng hân hoan dần chuyển thành lo

lắng không thôi.

Trái tim Lưu Sương, như bị ai đó từ từ nhấn chìm xuống.

Rốt cục, trên hành lang xuất hiện một bóng áo hồng, Hồng

Ngẫu rốt cục đã trở về. Nhưng sau lưng Hồng Ngẫu không có Bách Lý Hàn.

Lưu Sương chậm rãi đi ra ngoài, thấp giọng hỏi: “Hắn
không đến sao?”

“Tiểu thư, Vương gia không ở trong phủ, ta giao thư tận tay
thị vệ Trương Tá, hắn nói chắc chắn sẽ chuyển đến chính tay Vương Gia!” Hồng
Ngẫu thấp giọng bẩm báo.

Lưu Sương biết, nói vậy là hắn không đến rồi. Bách Lý Hàn,
ngươi thật sự nhẫn tâm đến vậy sao, tâm nguyện cuối cùng của hai người già này
ngươi cũng không thể thực hiện sao?

“Cha, nương, chúng ta ăn trước đi, không cần chờ nữa, Vương
gia hắn không ở trong phủ, có lẽ không nhận được thư của con.” Lưu Sương vừa
cười vừa nói:, chính cô ta cũng không nhận ra nụ cười của mình gượng ép đến mức
độ nào“.

“Haizzz……..” Bạch Lộ lo lắng thở dài một hơi. Ông thật
sự không biết Lưu Sương gả vào hoàng gia, là may mắn hay là bất hạnh. Trước
đây, bọn họ một lòng muốn gả Lưu Sương cho Đoạn Khinh Ngân, Đoạn Khinh Ngân đối
với Lưu Sương, là toàn tâm toàn ý. Ai biết được, Hoàng thượng lại đòi tứ hôn.

“Sương nhi, con nói thật cho nương, Tấn Vương hắn đối đãi
với con được không?” Bạch phu nhân lo lắng hỏi thăm.

“Nương, người luôn lo lắng chuyện này sao. Vương gia hắn

đương nhiên đối đãi với con tốt lắm, nhưng mà hắn thân là Vương gia, luôn luôn
có chút thân bất do kỷ, gần đây, hắn đặc biệt bận rộn. Nếu thu xếp được, con
khẳng định là hắn sẽ đến. Phụ thân, nương, chẳng lẽ, các ngài không tin vào mị
lực của Sương nhi sao?” Lưu Sương hờn dỗi nói, cố gắng dùng lời lẽ gạt đi lo
lắng của cha mẹ, không quên cười cười.

Bạch Lộ cùng Bạch phu nhân lo lắng nhìn Lưu Sương.

“Sương nhi, con không biết, con không nói dối cha chứ?” Bạch
Lộ trầm giọng nói, trên gương mặt già nua nổi lên sự lo lắng.

“Cha, người nói cái gì vậy, con nói dối người bao giờ.” Lưu
Sương vừa nói, vừa thản nhiên cười.

“Sương nhi, gả vào hoàng gia, người ngoài nhìn vào, tuy là
đẹp đẽ xa hoa, nhưng bên trong thực sự có những nỗi khổ không nói nên lời.
Sương nhi, nương nhắc lại câu này, việc gì nhịn được thì hãy nhịn, đừng quá cố
chấp.” Bạch phu nhân lo lắng khuyên nhủ nói.

Lưu Sương cuống quít đáp ứng, mẫu thân nói rất có lý, nhưng
nếu trong lòng hắn không có con, con dù có nhịn thế hay nhịn nữa, thử hỏi có
tác dụng gì?

Dùng xong bữa cơm, Bạch Lộ cùng phu nhân thu thập một ít tư
trang, mang theo mấy người hầu, ngồi lên xe ngựa. Lưu Sương không nỡ để cha mẹ
phải đi lại bôn ba, cha mẹ tuổi già sức yếu, không chịu được lang bạt kỳ hồ.
Nàng cùng Hồng Ngẫu thuê một chiếc xe ngựa, tiễn cha mẹ đến ngoại ô kinh thành.

Dõi mắt theo chiếc xe dần dần đi xa, rồi cũng đến lúc không
nhìn thấy nữa, chỉ thấy cỏ cây thê lương đứng đó..

Trái tim Lưu Sương hoàn toàn trống rỗng. Nàng yêu thương
nhất là cha mẹ, bây giờ hai người đi xa, nàng lại không thể đi theo. Nếu nàng
chưa gả cho người thì tốt biết mấy, bây giờ nàng có thể cùng cha mẹ về quê.

Hôm nay, lưu lại một mình nàng tại kinh thành với tháng ngày

mờ mịt. Từ nay về sau, là khổ sở, là mệt mỏi, là vui mừng, hay đau thương, chỉ
có một mình nàng cảm nhận.

“Tiểu thư, người không sao chứ?” Hồng Ngẫu nhìn gương mặt
xinh đẹp trống rỗng của tiểu thư, lo lắng hỏi thăm.

“Ta không có việc gì, Hồng Ngẫu, lâu lắm chúng ta không ra

ngoại ô rồi.” Lưu Sương thản nhiên nói. Đổi đề tài, để tránh làm xấu tâm trạng.

Ngoại ô hôm nay, tựa hồ náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.
Người qua lại nô nức, xe ngựa ngang dọc, nối liền không dứt. Nhưng mà, xe ngựa
cùng dòng người đều hướng về một phía, là bờ sông Du Thủy.

Chẳng lẽ, có chuyện gì ở đó sao? Hồng Ngẫu kéo tay một cô
nương áo hồng đang đi rất nhanh, hỏi: “Tiểu thư, các ngươi đi đâu làm gì vậy?”

Vị tiểu thư vội vàng liếc Hồng Ngẫu một cái, nói: “Cô nương,
ngươi không biết sao? Bên bờ sông Du Thủy tổ chức thi múa, mặc kệ ngươi là con

gái nhà bình dân hay là tiểu thư nhà nào, chỉ cần biết nhảy múa, đều có thể

tham gia. Nghe nói, chỉ cần ngươi trở thành một trong mười người đứng đầu, đều
có tiền thưởng.”

Cô nương đó vừa nói vừa lắc lắc vòng eo mảnh khảnh vội vàng
chạy đi, tay áo khẽ dao động trong gió.

Lưu Sương bây giờ mới phát hiện, cô nương này mặc vũ y. Đưa
mắt nhìn quanh, mười cô nương đang đi thì đến năm sáu người mặc vũ y.

Lưu Sương không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, thế gia đệ tử kinh
thành luôn nhàn rỗi, bày ra vô số trò nhàn chám, hết lần này tới lần khác lấy
nữ nhân ra mua vui.

“Tiểu thư, chúng ta cũng đi xem một chút nha!” Hồng Ngẫu
hăng hái bừng bừng nói.

Lưu Sương mặc dù tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng hoàn toàn
không biết chút gì về múa, kể cả bảo nàng xem nàng cũng chẳng biết hay dở ở
đâu. Đang do dự, chợt nghe thấy có hai cô gái đi qua, trong đó có một người cúi
đầu cười nói: “Thật không ngờ, Tấn Vương có mặt tại cuộc thi này, tiền thưởng
cũng từ túi của hắn mà ra. Hóa ra hắn thích múa sao, sớm biết vậy ta đã không
học trò đánh đàn vô ích.”

Trái tim Lưu Sương chấn động, Tấn Vương!

Nguyên nhân hắn không đến tiễn cha mẹ nàng, là muốn ở chỗ
này xem múa hát.

Hồng Ngẫu cũng nghe được, nhìn một chút sắc mặt tiểu thư nhà

nàng, nói: “Tiểu thư, ta nghĩ, chúng ta hay là không đi nữa!”

“Tại sao lại không đi, đi xem một chút!” Lưu Sương nói,
hôm nay, cha mẹ của nàng đã hồi hương, nàng cùng hắn, không còn chút quan hệ
nào nữa.

Tưởng tượng cảnh cha mẹ già của Lưu Sương ngồi chờ
ông con rể hờ bên bàn tiệc lạnh ngắt, thời gian trôi chầm chậm, hi vọng cứ mất
dần mà buồn cả lòng, huhuhu

Lúc trước đọc convert đề tên là Trắng Chảy Sương, hỏi bạn
đang du học TQ thì bạn ý bảo có Lưu là chảy kiểu ồ ạt, Mạn là từng giọt từng
giọt, mình đoán là Mạn, hôm nay ngồi đọc đối chiếu bản tiếng Trung mới biết là
Lưu Sương, chân thành xin lỗi mọi người vì sai sót này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN