Thác Phi Dụ Tình
Chương 2
Hoa viên của Bạch Phủ, không giống hoa viên của nhà khác,
không trồng các loại kỳ hoa dị thảo, cả một vườn chỉ trồng dược thảo. Gió xuân
khẽ thổi qua, dược thảo chập chờn theo gió, đu đưa nhiều vẻ, tạo thành cảnh đẹp
khó lòng quên được.
Lưu Sương mặc bộ xiêm y màu trắng, bước nhẹ qua từng luống
thảo dược để chăm sóc. Thỉnh thoảng nàng lại ngồi hẳn xuống, chăm chút cho từng
nhành cây, hoặc là khom lưng nhổ bỏ cỏ dại xung quanh thảo dược. Chiếc quần
trắng dính một chút bùn đất, khẽ bay theo chiều gió, mang theo mùi bùn đất thơm
nồng, khiến người khác có chút xao lòng.
Hồng Ngẫu xách một thùng nước theo sát sau Lưu Sương, thỉnh
thoảng lại tưới nước cho từng luống cây.
Kỳ thật những việc này có thể giao hết cho người hầu làm,
nhưng là do Lưu Sương lo lắng rằng, những người hầu đó có thể sẽ nhổ bỏ hết
những cây thảo dược, bởi vì có những loại thảo dược nàng biết rằng quý hiếm mà
những người làm kia chỉ nghĩ là cỏ dại mà thôi. Chỉ có Lưu Sương mới có thể
phân biệt được đâu là thảo dược, đâu là cỏ dại, vì vậy, chỉ cần có chút thời
gian rảnh rỗi là Lưu Sương luôn ghé tới chăm sóc vườn thảo dược.
Hai người đang bận rộn nhổ cỏ dại, tưới nước, bắt sâu thì
tiểu nha hoàn mặc áo xanh chạy tới, thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng, vừa thở hổn
hển vừa nói: “Tiểu thư, lão gia cho gọi người, có việc quan trọng.”
“Có việc gì sao?” Lưu Sương ngạc nhiên hỏi, lúc này, phụ
thân vừa mới hồi phủ, có việc gì gấp tìm nàng đây?
“Lão gia còn nói, tiểu thư hãy thay xiêm y mới, rồi ra gặp
người ngay lập tức.”
“Ta biết rồi.” Lưu Sương rời vườn thảo dược, trở lại khuê
phòng, thay một bộ xiêm y mới, rồi theo tiểu nha hoàn kia tới sảnh.
Bạch lão gia và Bạch phu nhân đã ngồi trong phòng từ lâu, có
cả mấy người nữa, xem qua y phục thì chắc là thái giám làm việc trong cung.
Lưu Sương sửng sốt, trái tim dấy lên chút bất an mơ hồ,
có chuyện gì xảy ra sao?
Nàng vừa bước tới, Bạch phu nhân liền kéo nàng và Bạch Lộ (là
tên của Bạch lão gia) cùng quỳ xuống, vị thái giám dẫn đầu thì mở
thánh chỉ, lớn tiếng truyền: “Trẫm được nghe nữ nhi của Ngự y Bạch Lộ là Bạch
thị Lưu Sương dịu dàng, hiền thục, tài mạo song toàn, đặc biệt ban hôn cho con
trai thứ ba của trẫm là Trữ Vương Hàn làm chính phi, ba ngày sau tổ chức thành
hôn.”
Thành thân với Trữ Vương Bách Lý Hàn?
Trước giờ Lưu Sương luôn trầm tĩnh, đến giờ phút này khó
lòng mà bình tĩnh cho được, nàng vô cùng kinh hoàng. Khuôn mặt cũng lộ rõ vẻ sợ
hãi, đầy kinh ngạc, nghi hoặc không tin vào điều mà chính tai nàng vừa nghe
thấy.
Thành thân?
Nàng đang nằm mơ sao? Nếu không phải mơ thì làm sao lại có
chuyện như thế này chứ?
Lưu Sương choáng váng quỳ cạnh cha mẹ, phụ thân lạy nhận
thánh chỉ, đến khi công công rời đi nàng vẫn còn khiếp sợ chưa lấy lại được
tinh thần.
Tại sao?
Nàng vốn không phải giai nhân khuynh thành tuyệt sắc, càng
không phải nổi danh cầm kỳ thi họa, nàng chẳng qua chỉ là con gái của một Ngự
y, không tài không sắc, vì sao lại chọn nàng?
“Phụ thân, tại sao Hoàng thượng lại ban hôn, chẳng lẽ cha
không bẩm với Hoàng thượng là con trúng hàn độc sao?” Lưu Sương hỏi.
Bạch phu nhân cũng ưu tư nói: “Đúng vậy, lão gia, tại sao
Hoàng thượng lại ban hôn? Cửa nhà hoàng gia sâu hơn biển, tính khí Sương nhi sợ
là không thích hợp làm dâu nhà hoàng gia…”
Bạch Lộ thở dài: “Việc này ta cũng có phần không rõ ràng,
hôm vừa rồi Hoàng thượng có dò xét ta, nói là có ý muốn ban hôn cho Trữ Vương
và Sương nhi, ta liền thưa với Hoàng thượng rằng Sương nhi thân mang hàn độc,
khéo léo cự tuyệt. Thánh thượng thở dài nói thật đáng tiếc. Ai ngờ đâu hôm nay
lại ban chiếu tứ hôn, chắc là Trữ Vương không chê Sương nhi mang bệnh trong
người, cố chấp muốn thành hôn. Sương nhi, liệu con và Trữ Vương đã
từng gặp nhau chưa?”
Đã từng gặp hay chưa?
Lần trước ra tay cứu người, cũng đã khá lâu, không thể coi
là từng gặp. Mấy ngày trước ở Tĩnh Tâm Am hắn từng cầu kiến muốn gặp nàng nhưng
nàng cũng đâu có gặp hắn.
Lưu Sương lắc đầu nói: “Sương nhi chưa từng gặp Trữ Vương.”
Bạch Lộ tự tin nói: “Sương nhi, luận tài hoa, luận dung mạo,
luận hiền đức, luận y thuật đều là hơn người, Trữ Vương ngưỡng mộ nên muốn
thành thân cũng có khả năng. Trong số các hoàng tử, Trữ Vương là hoàng tử
tài giỏi nhất, được sủng ái nhất. Vô luận là văn tài võ lược hay tướng mạo,
đều rất xứng đôi với Sương nhi, nếu hắn thật lòng yêu thương Sương
nhi thì cũng coi như một nhân duyên mĩ mãn. Theo ta thấy, chúng ta không cần
phải sầu lo nhiều.”
Sầu lo cũng được, không sầu lo cũng được, tất cả đều là vô
dụng.
Thử hỏi Hoàng thượng đã tứ hôn, nàng có thể cự tuyệt sao?
Không thể, chỉ có thể tiếp nhận.
“Phụ thân, mẫu thân, hai người không nên sầu lo, nếu Hoàng
thượng đã tứ hôn, chúng ta không thể từ chối, cứ mặc kệ nó đi.” Lưu Sương nhẹ
giọng nói.
Nàng không muốn phụ thân và mẫu thân vì nàng mà lo lắng, nay
hôn sự đã được định, nếu từ hôn, nhất định sẽ liên lụy tới hai người. Huống hồ,
đối với Bách Lý Hàn, nàng có một loại cảm giác không nói lên được
bằng lời.
Bạch Lộ và phu nhân đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cũng
biết một điều rằng, mặc dù Lưu Sương thân mang trọng bệnh, nhưng tính tình
thanh cao độc lập, trước đó từng có không ít người tới cầu thân, đều bị nàng
nhất nhất cự tuyệt.
Hôm nay, xem tình hình này, nàng đối với Trữ Vương Bách Lý
Hàn giống như có chút ý tứ.
Có lẽ, nàng sẽ có được một mối nhân duyên mĩ mãn.
Thời gian trôi đi thật nhanh.
Lưu Sương trải qua ba ngày trong sự lo lắng mơ hồ, tâm trạng
hân hoan mờ nhạt, những cảm xúc chẳng thể nói thành lời, khiến thời gian trôi
như tên bay.
Ngoài cửa sổ, hoa nở rồi tàn, tàn rồi lại nở.
Thời điểm xuất giá, rốt cục đã tới.
Mười tám tháng tư, lịch thư ghi: ngày tốt, thích hợp để cưới
xin.
Ngày hôm đó bầu trời không quá trong xanh, từng cụm mây nhởn
nhơ bay. Gió thổi qua hàng liễu đầy hào hứng. Lòng Lưu Sương thoàng chút nghi
ngờ như đang ở trong mộng, hàng liễu hôm nay sao lại phất phơ rối loạn thế kia.
Thật sự là phải gả đi sao?
Gả cho một người xa lạ nhưng không phải hoàn toàn xa lạ.
Không phải hoàn toàn xa lạ, bởi từng đấy năm nàng luôn lơ
đãng nhớ về hắn, nhớ đôi mắt sáng như sao của hắn, nhớ nhãn thần như sông băng
của hắn, nhớ sự bất lực yếu ớt trong cơn hôn mê của hắn. Nói là xa lạ bởi hắn
căn bản không biết nàng chính là người thiếu niên cứu hắn, mà nàng căn bản là
cũng không biết hắn.
Cuối cùng cũng phải gả đi rồi!
Lưu Sương ngồi trước bàn trang điểm, để nha hoàn tùy ý trang
điểm.
Chải tóc, cài trâm, dặm phấn, kẻ mi, thoa son, cuối cùng là
mang mũ phượng. Trang điểm xong, Lưu Sương ngước mắt nhìn mình trong gương cơ
hồ có chút không nhận ra chính bản thân.
Hàng lông mày lá liễu nhu mì kín đáo, đôi mắt trong veo mênh
mông sóng nước, môi đỏ mọng nũng nịu, hai gò má đánh một chút phấn hồng, vừa
thanh tú lại quyến rũ vô cùng.
Đây là nàng sao? Đầu đội mũ phượng, thân mặc áo đỏ, đẹp đẽ
mà cao quý.
Lưu Sương không tính là tuyệt sắc khuynh thành nhưng rất khả
ái, hơn nữa nàng có phong thái phóng khoáng từ trong xương cốt, khiến người
khác không tự chủ mà bị hấp dẫn.
Vương phủ đã cho người khênh kiệu tới, mấy ma ma đón dâu
bước tới, trùm một chiếc khăn đỏ lên đầu nàng, dìu nàng ra phòng khách bái lạy
cha mẹ.
Bạch phu nhân giữ chặt tay Lưu Sương thì thầm bên tai nàng
những lời dặn dò: “Sương nhi, con gả đi rồi, là người của Trữ Vương, sau này
cuộc sống sướng khổ thế nào cũng phải nhớ kỹ bốn chữ ‘xuất giá tòng phu’, kính
trên nhường dưới, cố gắng nhẫn nại, không nên cố chấp. Con hiểu không?”
Lưu Sương thấy mũi cay cay, nước mắt lưng tròng, ôm chặt mẫu
thân nói: “Mẫu thân, người và phụ thân chỉ có mình Sương nhi là con, giờ con đi
lấy chồng hai người biết làm sao bây giờ, Sương nhi không muốn lấy chồng!” Nếu
như có thể, nàng tình nguyện không lấy chồng, cả đời ở vậy phụng dưỡng cha mẹ.
Bạch phu nhân rưng rưng nói: “Đứa bé ngốc, không cần phải lo
lắng cho cha mẹ, sư huynh con mấy ngày nữa sẽ về, mọi việc có nó lo.”
Lưu Sương nhớ đến vị sư huynh cùng nàng lớn lên tên Đoạn
Khinh Ngân, hiện giờ đang ở bên ngoài bôn ba không về tiễn nàng xuất giá được,
chua xót trào dâng. Lưu luyến không muốn rời mà bái lạy cho mẹ, lên kiệu hoa
trong tiếng chúc phúc của thân nhân.
Ngồi trong kiệu hoa, tai nghe tiếng chiêng trống rung trời,
cho dù Lưu Sương không nhìn thấy nhưng nàng có thể cảm nhận được hôn sự này vô
cùng long trọng. Bách Lý Hàn thật trân trọng nàng, nghĩ vậy, trong lòng dâng
lên một tia vui sướng.
Rốt cục cũng tới Vương phủ, tiếng cười nói chúc tụng xôn
xao. Một tràng pháo nổ ng, chiêng trống rền trời, ma ma ra lệnh hạ kiệu rồi
đỡ Lưu Sương xuống, bước đi trên thảm đỏ, đi qua chậu thân, đạp yên ngựa, rồi
đi vào bái đường.
Hôn lễ hoàng gia vốn cầu kỳ nhiều nghi lễ, những lễ tiết
không thể nào bỏ qua được.
Lưu Sương cũng không nhớ được mình phải thi bao nhiêu lễ,
vái bao nhiêu lần rồi, chỉ thấy lờ mờ qua khăn trùm đầu một không gian đỏ rực
vui mừng, màu đỏ diễm lệ, đỏ say lòng người.
Bị trùm khăn nên nàng không nhìn thấy mặt Bách Lý Hàn, chỉ
nhìn thấy chân hắn trở xuống. Hắn đi một đôi giày gấm thêu long vân rất tinh
xảo, so với đôi giày tinh xảo năm xưa thì lớn hơn rất nhiều.
Đôi chân đã to lớn như vậy, không biết người đã cao lớn thế
nào?
Trong lòng Lưu Sương có chút tò mò, chờ đợi.
Rốt cục lễ bái đã xong, Lưu Sương được Hồng Ngẫu cùng mấy a
hoàn dìu đưa vào động phòng.
Ngồi trước hỉ sàng lẳng lặng chờ hắn – phu quân của nàng
đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!