Thác Phi Dụ Tình
Chương 20
“Làm sao mà ngươi lại bò lên cây vậy?” Hồng Ngẫu nhìn thấy
Bách Lý Băng, cực kỳ kinh dị mà hỏi thăm, trong thanh âm tràn ngập sự mừng rỡ,
hiển nhiên là rất thích thiếu niên đẹp như thần tiên này.
Bách Lý Băng nghịch ngợm trừng mắt nhìn Hồng Ngẫu, sau đó
đem hai con ngươi phát sáng lấp lánh nhìn Lưu Sương, tươi cười nói: “Tiểu Sương
Sương, nàng muốn đi đâu vậy?”
Tiểu Sương Sương?
Lưu Sương nghe vậy, nổi hết cả da gà da vịt. Hắn lại gọi
nàng Tiểu Sương Sương cơ đấy, “Sương Sương” cũng bỏ qua đi, lại còn thêm một
chữ “Tiểu”, thật sự muốn giết người không đền mạng, người không biết nghe qua
lại tưởng nàng kém tuổi hắn thật chứ.
Lưu Sương lạnh lùng trầm mặt, không để ý đến hắn, làm như
thể không nghe thấy gì.
“Tiểu Sương Sương, ta đang gọi nàng đấy, tại sao nàng không
để ý đến người ta vậy?” Bách Lý Băng trợn tròn đôi mắt đen láy, tràn ngập ai
oán nhìn nàng.
“Ngươi nói với ta sao? Tại sao ta không nghe thấy vậy?” Lưu
Sương trừng mắt nhìn hắn, tức giận hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là gọi nàng rồi, nàng cùng với tam hoàng huynh
cùng cách rồi, đừng nói là nàng muốn ta gọi nàng là tam tẩu!” Hắn dùng ngữ khí
vô cùng u oán nói, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, rất là đáng thương.
Hồng Ngẫu nghe thấy Bách Lý Băng nói hai chữ hoàng tẩu, mới
biết được thiếu niên này là hoàng tử, kinh hoàng “Di” một tiếng. Bách Lý Băng
quay đầu mỉm cười với Hồng Ngẫu, Hồng Ngẫu thấy vậy đỏ mặt, quay đầu làm ra vẻ
mặt đáng thương với Lưu Sương.
Lưu Sương tuy biết đây là thủ đoạn hắn vẫn dùng để lấy lòng
người đối diện, nhưng vẫn không nhịn được mềm nhũn cả lòng. Nàng không ngờ, hắn
đã nghe lén hết toàn bộ chuyện nàng nói với Bách Lý Hàn.
Lưu Sương thản nhiên nói: “Như vậy thì gọi ta là Bạch cô
nương đi! Hoặc gọi là Sương cô nương cũng được, tuyệt đối không được gọi Tiểu
Sương Sương!”
“Làm sao mà gọi Bạch cô nương được, nàng vẫn còn là cô nương
sao? Tuy là sau khi nàng thành thân với tam hoàng huynh chưa có viên phòng, vẫn
còn tấm thân xử nữ. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, nàng vẫn là gái đã có chồng,
vô luận như thế nào cũng không thể gọi cô nương. Được rồi, nàng cùng hoàng
huynh cùng cách, nàng có thương tâm khổ sở không?” Bách Lý Băng dùng giọng điệu
làm nũng của một đứa trẻ nói.
Viên phòng? Tấm thân xử nữ? Gái đã có chồng?
Những chữ đáng sợ đó lần lượt kéo tới, làm cho ý nghĩ Lưu
Sương lâm vào mê muội, không nhịn được trợn tròn đôi mắt. Thật không thể tin
được, chính miệng Bách Lý Băng có thể nói ra những lời này. Bộ dạng của hắn rõ
ràng là của thần tiên, vô cùng thiện lương trong sáng, nhưng hết lần này đến
lần khác không ngại ngần phun ra những câu chữ khiến người ta đau lòng không
chấp nhận được.
Tuy là ngay khi vừa gặp mặt nàng đã biết hắn khó ưa tới mức
nào, nhưng giờ phút này nàng vẫn không thể chịu đựng được.
Nhìn cái dáng vẻ ngây thơ vô tội của hắn, thật không biết
hắn là giả ngây thơ, hay là giả tàn nhẫn. Nhưng mà những lời hắn nói đích thực
đã đả thương Lưu Sương sâu sắc, giống như dùng một lưỡi kiếm đâm vào vết thương
cũ của nàng.
Thôi, thôi, không chấp nhặt với tiểu hài tử, nếu cứ so đo
với hắn, chẳng sớm thì muộn cũng chết vì tức.
Lưu Sương hơi khép mắt, yên lặng đi về phía trước, tia nắng
ổi chiều rực rỡ chiếu lên tấm thân đạm bạc của nàng, vài phần lãnh thanh, vài
phần lạnh nhạt. Đương nhiên, nếu Bách Lý Băng đồng ý ông tha Lưu Sương, hắn
sẽ không gọi là Tiểu Ma vương.
Hắn bước nhanh đuổi theo, sóng vai cùng Lưu Sương đi tới,
vẫn nói luôn mồm: “Tiểu Sương Sương ơi, nàng có biết tại sao hôm nay Tam ca lại
tổ chức thi múa không? Nói ra nàng đừng nóng giận, hắn đang tìm ý trung nhân
của hắn. Haizzz, ta nói, rốt cuộc là nàng có thương tâm không chứ, ta nhìn vẻ
mặt vô sự của nàng, có phải trái tim nàng đau khổ muốn chết rồi không, có muốn
Băng nhi giúp nàng hả giận không, ta đi đánh cho Tam ca một trận, bắt hắn lấy
nàng một lần nữa có được không?”
Lưu Sương nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, dừng ở đôi mắt của Bách
Lý Băng, một đôi mắt sáng đen trắng rõ ràng, sáng ngời y như tinh thần của hắn,
lóe ra ánh sáng khiến người khác mê say, trong sáng thoát tục như một vầng
trăng. Tự đáy lòng Lưu Sương khẽ thở dài một tiếng, sau đó, thản nhiên lạnh
lùng nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật, người ta muốn đánh nhất vào lúc này là ngươi!”
Dứt lời, xoay người rời đi, quần trắng phiên nhiên, có sự
nghiêm nghị nói không nên lời.
Bách Lý Băng ngẩn ngơ, cặp mắt to trong suốt trắng đen rõ
ràng bắt đầu phủ một màn hơi nước, hơi nước từ từ ngưng tụ thành nước mắt, chậm
rãi, như thể sắp sửa tràn ra đến nơi. Sóng mắt lưu chuyển, lệ quang trong suốt,
Hồng Ngẫu theo sát sau Lưu Sương vốn đã giơ nắm tay lên, chứng kiến bộ dạng vô
tội đáng thương của hắn, cuối cùng không hạ thủ được.
“Thật là yêu nghiệt!” Hồng Ngẫu hung hăng nói một câu, dậm
chân đuổi theo Lưu Sương.
Bách Lý Băng nhìn thân ảnh Lưu Sương dần dần đi xa, chậm rãi
thu hồi nước mắt, đôi mắt đen bỗng chốc trở nên sâu không thấy đáy.
Lưu Sương chậm rãi đi tới, trong lòng giống như bị treo lên.
Những lời Bách Lý Băng nói, như là độc rời xa, khiến sự thương tâm của nàng rời
đi rất xa. Hóa ra, hắn xem múa là vì muốn tìm ý trung nhân của hắn, không biết
hắn đã tìm được hay chưa. Nghĩ đến hắn làm gì cơ chứ, nàng với hắn đã chẳng còn
quan hệ gì nữa rồi.
“Tên Bách Lý Băng đó, thật là hỗn đản không biết sống chết!”
Hồng Ngẫu oán hận nói.
Lưu Sương không hề giận Bách Lý Băng, mặc dù những lời hắn
nói đã đả thương nàng, nhưng mà không thể phủ nhận những điều hắn nói hoàn toàn
là sự thật, trên danh nghĩa nàng đã không còn là cô nương nữa.
Nàng cũng không cần phải tức giận với hắn, dù sao, hắn cũng
là một tiểu hài tử lớn lên dưới sự che chở bảo bọc của người khác, hắn là một
thiếu niên vô pháp vô thiên, có lẽ hắn chưa từng trải qua cảm giác không thể
chiếm được một thứ gì đó, chưa từng trải qua sự thống khổ.
Nàng tức giận với hắn, không đáng!
Nàng giảng đạo lý cho hắn, có lẽ giống như nói cho gà nghe
mà thôi, có nói như thế nào cũng không hiểu được.
Chỉ cần đợi hắn trải qua một biến cố nào đó, hắn mới có thể
minh bạch cảm giác ngày hôm nay của nàng, mới có thể không tùy tiện tổn thương
người khác thêm lần nữa!
Trước kia hắn sảm thấy hứng thú với nàng, có lẽ chính là vì
muốn thưởng thức sự thống khổ của người khác đi, một ngày nào đó, hắn cũng sẽ
phải tự mình nếm trải cảm giác thống khổ.
Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu yên lặng đi trên đường, đi từ lúc
mặt trời trên đỉnh đầu cho tới lúc tà dương, tuy có chút mệt, nhưng mà trong
lòng Lưu Sương, có sự thoải mái sau khi thổ lộ, từ nay trở đi, Bách Lý Hàn và
Bách Lý Băng sẽ biến mất khỏi thế giới của nàng.
Rốt cục, khi trời sắp tối, sác nàng cũng về đến Bạch phủ.
Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu đang muốn đi vào, lại bị hai thị vệ trẻ tuổi ngăn cản,
Lưu Sương ngẩn ngơ, đây không phải gia nhân của nhà nàng.
“Các ngươi là người nào? Tại sao ta không nhận ra các
ngươi?” Lưu Sương nghi hoặc hỏi thăm.
Hai người thị vệ đánh giá trên dưới Lưu Sương một chút, nói:
“Xin lỗi, Bạch ngự y cáo lão hồi hương, Thánh thượng thu hồi phủ đệ này từ ngày
hôm nay, không phải bất cứ người nào cũng có thể vào!”
Lưu Sương bỗng nhiên nhớ ra, phụ thân đã nói qua, Bạch phủ
vốn là do Thánh thượng ban tặng, sau khi cáo lão hồi hương, sẽ bị hoàng gia thu
hồi, toàn bộ người làm thuê trong nhà cũng sẽ đuổi đi. Lưu Sương chỉ không ngờ,
động tác của Hoàng thượng lại nhanh như vậy, phụ thân mới đi bước trước, bước
sau đã thu hồi rồi. Nàng còn rất nhiều đồ vật chưa thu dọn.
Lưu Sương đành phải vừa cười vừa nói:, “Ta là nữ nhi của
Bạch ngự y, còn nhiều đồ vật chưa kịp thu thập để trong phủ, mong thị vệ đại ca
cho chúng ta tiến vào thu dọn một chút!”
Hai người thị vệ nhìn nhau, cực kỳ khách khí mà nói: “Hóa ra
là Bạch Vương phi, xin lỗi, nơi này đã ban cho Tĩnh Vương rồi, tiểu nhân không
dám làm chủ, hay là đợi Tĩnh Vương trở về, Bạch Vương phi bảo Tĩnh Vương cho
vào phủ đi!”
Ra là ban cho Bách Lý Băng, hắn vừa mới tròn mười sáu tuổi,
chưa có phủ đệ ngoài cung, vẫn ở trong hoàng cung, không ngờ lại nhìn trúng
Bạch phủ nhà nàng.
Xem ra, muốn thoát khỏi tiểu Ma vương thích làm xằng làm bậy
này, thật đúng là không dễ dàng chút nào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!