Thác Phi Dụ Tình - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
161


Thác Phi Dụ Tình


Chương 22


ĐOẠN KHINH NGÂN

Một buổi chiều hoàng hôn nặng nề.

Lưu Sương tiễn người đến khám bệnh cuối cùng xong, liền từ
biệt dược xoa, cùng Hồng Ngẫu đi về nhà trọ. Dược xoa ở lại y quán.

Trong không khí phiêu tán một mùi thơm mát, rất mê người.

Bóng hai người đổ dài dưới nắng chiều, Lưu Sương im lặng
không nói gì đi tới, trong con ngươi là những tia thản nhiên tiếc nuối. Lúc nào
cũng có người bệnh mà nàng không có cách nào điều trị, giống như hàn độc mà
nàng không thể chữa cho chính bản thân mình.

“Tiểu thư, có người đứng trước cửa nhà chúng ta.” Hồng Ngẫu
nhỏ giọng nói.

Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, Lưu Sương không nhận
ra đã đi vào trong ngõ từ lúc nào. Xa xa, nhà nàng đơn sơ với một cánh cửa nhỏ,
đứng trước cửa là một bóng dáng màu đen, quần áo đen, tóc đen, mặc dù không
thấy rõ gương mặt, nhưng thân hình này giống của ai đó.

Chẳng lẽ là…………………?

Trái tim dâng lên cảm giác kinh hỉ, Lưu Sương bước nhanh
chạy đến trước mặt người nọ.

Mày kiếm lãng mục, gương mặt nghiêm nghị, là người hầu luôn
đi theo bên người của sư huynh- dược sừ.

Dược sừ ở chỗ này, như vậy sư huynh chắc chắn đã trở về, đôi
mắt của Lưu Sương trong phút chốc vì vui mừng mà cong lên như hai vầng trăng
non, nàng vội vàng đi vào trong nhà.

Trong tiểu viện, một gốc hòe đã nở hoa, những đóa hoa nhỏ
buông xuống thành chuỗi, mùi thơm tràn ngập sân.

Lưu Sương đảo mắt, nhìn một vòng chung quanh, không thấy
được thân ảnh cao ngất tuấn dật của sư huynh. Nàng lại đi vào trong phòng, trên
giường không một bóng người, trên ghế trước cửa sổ cũng trống không, trong
phòng cũng không có thân ảnh của sư huynh.

Trái tim Lưu Sương dần dần chìm xuống, chẳng lẽ sư huynh vẫn

chưa trở về? Chỉ có dược sừ trở về, không thể nào, nếu sư huynh không trở về,
dược sừ nên nói cho nàng chứ. Cái quan trọng hơn là, trong phòng này, lờ mờ có
một một mùi thơm nhàn nhạt, đó là khí tức của sư huynh, bởi vì rất quen thuộc
rồi, nên mới có thể cảm nhận được.

Lưu Sương từ trong phòng đi ra, định đi tìm dược sừ để hỏi
chuyện.

Thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, bị một đôi tay hữu lực ôm lên.
Khí tức nam tính ấm áp cùng một mùi thơm u lạnh xông đến, thân thể vừa bị nâng
lên đã thấy bị phi đi. Lưu Sương bay thẳng về phía cây hòe, áo quần khẽ bay,
nhìn nàng giống như một đóa sen trắng đang nở.

Trong cảm giác kích thích vì bay, Lưu Sương bật cười lanh
lảnh, đã lâu lắm rồi Lưu Sương chưa cười sảng khoái như vậy.

Thời điểm chuẩn bị tiếp đất, lại bị cánh tay kia bắt được,
lại tung lên, lại bắt, cho đến khi đầu óc Lưu Sương quay cuồng mê muội, không
phân biệt được phương hướng nữa, cuống quít cầu xin tha thứ, người kia mới ôm
nàng vào lòng, ngồi yên trên ghế.

Trời chiều rất đẹp, hoa hòe rất thơm, không gian tĩnh lặng.

An tĩnh, Lưu Sương tựa vào vòng ôm ấm áp, trái tim cũng
rất an tĩnh.

Một đôi tay thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve nàng, như muốn chải
hết nỗi buồn đi.

Nằm trong vòng ôm ấm áp, Lưu Sương chậm chạp khóc.

Nước mắt tuôn như mưa.

Trong vòng tay cha mẹ, nàng không khóc, cũng không thể khóc,
bởi vì, nàng không thể làm cho cha mẹ tuổi đã già còn phải lo lắng cho nàng.
Nhưng trong vòng tay của sư huynh, nàng có thể khóc thoải mái.

Trên đỉnh đầu, lờ mờ truyền đến tiếng thở dài của sư huynh,
cực kỳ bi thương thương tiếc.

Một lúc lâu, Lưu Sương rốt cục khóc đủ, sự ủy khuất tích tụ
trong nhiều ngày theo nước mắt trôi đi. Nàng dùng tay lau nước mắt, giơ lên hai

mắt đẫm lệ mông lung, nhìn sư huynh nàng ngày mong đêm nhớ.

Hắn mặc một bộ y bào lam nhạt, giống như đem đóa hoa lan

xanh biếc trong suốt dán lên người, làm cho người ta thấy yên lặng thâm thúy
đắc ý. Ngũ quan tuấn mỹ của hắn như được điêu khác tỉ mỉ từ một khối ngọc, con
ngươi đen thâm thúy như biển rộng, trong con mắt là sự tưởng niệm như thể đem
cả thế giới này đặt sang một bên.

Hình như do lâu lắm không gặp, Lưu Sương bỗng nhiên phát
hiện, sư huynh thật ra rất tuấn mỹ, so với Bách Lý Hàn cùng Bách Lý Băng thì
không kém chút nào.

Nếu nói Bách Lý Hàn là khối hàn ngọc trong trẻo lạnh lùng,
Bách Lý Băng là tảng đá lả lướt, vậy thì sư huynh là cái gì nhỉ? Đối với nàng
mà nói, sư huynh là ánh sáng, là ánh sáng chiếu sáng cho trái tim nàng.

Lưu Sương rất buồn bực, nhìn mặt của sư huynh chắc hẳn là
không nhận được thư? Không khỏi tủi thân vì cảm thấy bất công.

“Sương nhi, đang suy nghĩ cái gì vậy?” Đoạn Khinh Ngân nhìn
chằm chằm nàng, mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên là muốn sư huynh rồi, nhiều ngày không gặp, sư
huynh tuấn mỹ tiêu sái quá.” Lưu Sương vừa cười vừa nói.

Đoạn Khinh Ngân ngẩn ngơ, trong con ngươi lóe lên một tia

sáng, một tay hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nàng, ôn nhu cười hỏi: “Vậy Sương nhi có
động tâm không?” Đoạn Khinh Ngân nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi.

Lưu Sương kinh ngạc nhíu mày, trong trí nhớ của nàng, sư
huynh chưa từng đùa với nàng như vậy, nhất thời không biết phải trả lời như thế
nào. Giật mình ngửng đầu thấy ánh mắt của sư huynh, cháy sáng thâm tình.

Trái tim như ngừng thở. Lưu Sương che dấu tâm sự thản nhiên
cười, duỗi tay ra, nói: “Sư huynh, đưa đây!”

Con ngươi Đoạn Khinh Ngân tràn ngập thâm tình phức tạp không
nói thành lời, hắn khẽ cười nói: “Cái gì?”

“Đương nhiên là lễ vật rồi, huynh du ngoạn đã nhiều ngày như
vậy, chẳng lẽ không mang được cái gì về cho muội sao?” Lưu Sương điêu ngoa hỏi
thăm.

“Không có, nhưng mấy ngày nữa ta sẽ đưa cho muội thứ này,
khẳng định là muội sẽ thích.” Hắn lo lắng nói.

“Bảo bối gì vậy, bây giờ không thể đưa cho muội ngay sao?”

“Ta còn chưa cầm thứ đó trong tay, làm sao đưa muội được!”
Đoạn Khinh Ngân vừa nói vừa nhăn mặt nhíu mày, nhẹ giọng hỏi, “Sương nhi, muội
và kẻ kia, hai người như thế nào rồi?”

Hô hấp Lưu Sương như ngừng lại, nàng tự nhiên biết sư huynh
ám chỉ chuyện của nàng và Bách Lý Hàn, chưa từng nghĩ ra, sư huynh mới vừa trở
về, đã biết nhanh như vậy.

“Sư huynh, hóa ra huynh biết rồi. Muội và hắn đã cùng cách,
không còn bất cứ quan hệ gì nữa, từ nay về sau, nam hôn nữ giá, không liên quan

đến nhau nữa.”

“Vậy là tốt rồi, ” Đoạn Khinh Ngân như trút được gánh nặng,
thở phào nhẹ nhõm, tay chậm rãi đặt lên hông.

“Sư huynh, lần này huynh trở về đừng đi nữa, cha mẹ đã hồi
hương rồi, muội không thể đi theo, không bằng chúng ta cùng nhau mở y quán thì
thế nào?”

Đoạn Khinh Ngân cười nói: “Đương nhiên là tốt lắm, nhưng mà
tạm thời ta vẫn phải đi, còn có việc quan trọng chưa làm. Chờ giải quyết xong
những việc bề bộn, ta mang muội cùng đi, chúng ta không mở y quán ở đây nữa.
Không phải muội luôn muốn du lịch thiên hạ sao? Sư huynh mang muội đi, thương
sơn vụ biển, thảo nguyên bao la, chúng ta vừa du ngoạn vừa khám bệnh cho người,……….

Hắn chưa nói hết, Lưu Sương liền mừng rỡ bật cười, đây
đúng là giấc mộng từ nhỏ của nàng.

Trời chiều rốt cục chìm xuống hoàn toàn, một vầng trăng non

chậm rãi đi lên, trường bào màu lam của Đoạn Khinh Ngân tung bay phấp phới
trong gió đêm………….

Sư huynh lên đài, kaka, Bách Lý Hàn, huynh đừng tưởng
rằng trên đời này……………. chỉ có mình huynh là trai đẹp, còn sư huynh
kia kìa, ha ha

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN