Thác Phi Dụ Tình - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Thác Phi Dụ Tình


Chương 24


ÁM SÓNG LỚN

“Nàng không phải là Bạch Vương phi sao? Nàng làm sao có thể
khám bệnh cho Băng nhi chứ, Hoàng thượng, thần thiếp cả gan xin Hoàng thượng
thu hồi thánh lệnh!” Sau khi Hoàng hậu trông thấy mặt Lưu Sương, đột nhiên quỳ
xuống nói với Hoàng thượng.

Hoàng thượng thở dài một hơi, làm như do dự.

Một tiếng “Ba” vang lên, một tay Thái hậu đập lên mặt bàn,
tức giận nói: “Băng nhi ở bên trong sinh tử chưa rõ, các ngươi lại ở chỗ này do
dự không chừng! Nàng là nữ nhi của Bạch ngự y, y thuật có thể không cao minh,
nhưng cũng hơn những ngự y vô dụng này! Có thể khám bệnh hay không, trước tiên
cứ phải thử đã, chẳng lẽ, các ngươi thực sự muốn Băng nhi chờ chết sao?” Ánh
mắt Thái hậu run sợ đưa một vòng, ngữ khí cực kỳ lãnh liệt.

Lưu Sương nhìn theo ánh mắt Thái hậu, lúc này mới phát hiện
ra, trên mặt đất có hơn mười người đang quỳ, xem phục sức, đúng là ngự y trong
cung. Mặt ai nấy đều vô cùng sợ hãi. Chẳng lẽ nhiều ngự y như vậy cũng không
chữa được bệnh của Bách Lý Băng sao? Là bệnh gì khó chữa như vậy, bảo nàng làm
sao mà chữa được đây?

“Mẫu hậu, thần thiếp không phải không tin y thuật của nàng,
mà là không tin con người nàng! Nàng dù sao cũng là Vương phi của Trữ Vương!”
Hoàng hậu dùng ngữ khí dịu dàng nói. (chú thích của tác giả: sau khi
Bách Lý Băng được phong làm Tĩnh Vương, Bách Lý Hàn sửa thành Trữ Vương.)

Lưu Sương ngẩn ngơ, tại vì nàng là Vương phi của Bách Lý

Hàn, nên thế nàng không đáng tin? Là chuyện gì vậy?

Lưu Sương đưa mắt nhìn Bách Lý Hàn, thần sắc hắn cực kỳ bình
tĩnh, mi phong hiên lãng, hai tròng mắt trong suốt trấn tĩnh, không có nửa phần
gợn sóng. Hắn khẽ cong môi, lộ ra một nụ cười nhạt, không nhanh không chậm nói:
“Hoàng hậu, việc này còn chưa tra xét rõ ràng, chưa gì ngài đã cho là bổn vương
hạ độc Băng nhi, thế cũng bỏ qua đi, nhưng không cho người khác chẩn mạch cho
hắn, là vì sao chứ. Chẳng lẽ, Hoàng hậu sợ bại lộ chuyện gì sao?”

Hoàng hậu nghe vậy, thần sắc vốn dịu dàng đột nhiên cứng đờ,
trong con ngươi như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt.

“Bổn cung có thể sợ cái gì? Cái ta sợ chính là, nữ tử này
khiến cho Băng nhi độc càng thêm độc!” Trong thanh âm Hoàng hậu có sự run rẩy,
hiển nhiên là có chút tức giận. Nhưng, nàng có thể đặt mình vào vị trí của
Hoàng hậu, tâm kế này quyết là không đơn giản như vậy, đến giờ phút này, vẫn có
thể ẩn nhẫn chưa phát.

Lưu Sương rốt cuộc đã hiểu, Bách Lý Băng trúng độc, mà Hoàng

hậu hoài nghi là Bách Lý Hàn hạ độc. Thì ra là thế!

Phụ thân Lưu Sương từng là ngự y trong cung, Lưu Sương cũng
có nghe qua minh tranh ám đấu trong cung. Bách Lý Hàn là do Trầm Hoàng hậu đã
chết sinh ra, Trầm Hoàng hậu mặc dù đã chết, nhưng cô cô của bà là Thái hậu vẫn
đang sống, thế lực của Trầm gia tại triều đình vẫn rất lớn như cũ. Trầm
gia đương nhiên là người ủng hộ Bách Lý Hàn.

Nhưng phụ thân Trịnh hoàng hậu là lưỡng triều nguyên lão,
lão tướng quân thủ vệ biên quan, thế lực cũng không nhỏ, Nguyệt Quốc được bình
an hoàn toàn là dựa vào binh lực của ông ấy. Bách Lý Băng chính là do Trịnh
Hoàng hậu sinh ra.

Vậy nên hai phe phái tranh đấu gay gắt với nhau là việc
không tránh được

Bách Lý Băng trúng độc, Bách Lý Hàn đương nhiên trở thành kẻ
bị tình nghi nhất. Nhưng, Lưu Sương không tin Bách Lý Hàn là người hạ độc, bởi
vì mặc dù nàng và Bách Lý Hàn tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng, nàng hoàn toàn
thấy được hắn đối với Bách Lý Băng thật sự là tình anh em.

Trong phòng này là những con người với những toan tính đấu

tranh đen tối, nàng thật lòng không muốn bị cuốn vào cuộc chiến này, nhưng mà
bên trong kia còn một mạng người đang thoi thóp, nàng không thể thấy chết mà
không cứu được.

Lưu Sương bình thản mở miệng, nói: “Lưu Sương chỉ là một
người hành y, chức trách chỉ có chữa bệnh cứu người, không kèm theo bất cứ tâm
tư nào khác, mong Hoàng hậu tin tưởng Lưu Sương. Mặc dù không biết có thể chữa
được bệnh của Tĩnh vương hay không, nhưng Lưu Sương nguyện ý thử một lần!”

Thanh âm bình thản vang lên, khiến mọi người đều phải nhìn
nàng.

Sự bình tĩnh ung dung của Lưu Sương làm cho trái tim Hoàng

thượng buông lỏng, ông ngưng mi nói: “Tốt, Bạch Lưu Sương, ngươi vào nội
điện chẩn mạch cho Băng nhi đi.”

Một tiểu cung nữ nghe vậy tiến lên dẫn Lưu Sương đi vào
trong điện.

Trong điện đèn đuốc huy hoàng, bố trí vô cùng hoa lệ.

Một tấm bình phong rất lớn, chắc là chế tác từ đá thủy tinh,
cực kỳ lả lướt, sáng long lanh, quang hoa lưu chuyển. Trên mặt điêu khắc hoa cỏ
cây cối, thị nữ phiên nhiên, tinh xảo như thật. Một cái bàn lớn bằng gỗ đàn
hương dựa vào tường, trên mặt bàn toàn là những đồ vật có một không hai, vừa
nhìn đã biết giá trị vô cùng xa xỉ. Không hổ là tẩm cung của Bách Lý Băng, hoa
lệ y như chủ nhân của nó.

Đi ra sau tấm bình phong, là một cái giường lớn bằng gỗ,
buông xuống một tấm rèm lưu kim tương ngọc. Tấm màn bằng loại sa mỏng như cánh
ve màu thiên thanh buông xuống, che khuất người ở bên trong.

Tiểu cung nữ thấy Lưu Sương đeo túi thuốc tiến vào, rất thức
thời vén màn lên, lộ ra một cái giường cẩm tú hoa lệ. Trên giường là áo ngủ
bằng gấm vô cùng hoa lệ đến chói cả mắt, Lưu Sương nhất thời không tìm được
thân ảnh của Bách Lý Băng.

Nhìn kỹ lại, mới thấy Bách Lý Băng bên trong áo ngủ bằng
gấm.

Giờ phút này, hắn lẳng lặng nằm đó, gương mặt trắng nõn có
chút xanh, môi đỏ mọng chuyển màu tím tái, hai hàng lông mày như đen đặc hơn.
Hai mắt nhắm nghiền, đôi mắt sáng trong như ngọc giờ phút này bị đôi lông mi
rậm dài che khuất.

Giờ phút này hắn rất an tĩnh.

Một tiểu cung nữ nhanh nhẹn lôi cánh tay Bách Lý Băng ra,

cánh tay thò ra từ áo ngủ bằng gấm, càng làm nổi bật sự tái nhợt.

Lúc chưa trông thấy Bách Lý Băng, Lưu Sương còn hoài nghi là
tiểu Ma vương vô pháp vô thiên đang giở trò gì đó, bây giờ chứng kiến hắn thê
thảm như này, trong lòng nàng bất giác xấu hổ.

Đặt tay lên cổ tay hắn, mạch tượng của hắn vô cùng yếu ớt,
đôi lúc còn không thấy nữa, lúc lại đập rất nhanh. Lưu Sương nhíu mày, quả thật
là hiện tượng trúng độc.

“Tĩnh vương trúng độc như thế nào, sau khi trúng độc có biển
hiện thế nào, ngươi kể hết đi.” Lưu Sương hỏi cung nữ bên cạnh.

Một tiểu cung nữ nghẹn ngào nói: ” Sau khi Vương gia trở về
từ tiệc rượu đoan ngọ, đầu tiên là nói đau đầu, sau muốn lên giường nằm nghỉ,
chỉ chốc lát sau thì nôn mửa, còn nói bị đau ngực nữa.”

Lòng Lưu Sương không khỏi nóng như lửa đốt, nếu khiến ngực
bị đau, quá nửa là do một loại độc ở mức lợi hại trở lên gây ra.

“Đã tra xét đồ Tĩnh vương đã ăn chưa?” Nếu có thể tra ra là
loại độc gì, sẽ dễ dàng trong việc giải độc hơn.

“Các ngự y đã tra xét, tất cả đều không có độc, chỉ có điều
trong bữa tiệc Tĩnh vương từng uống một chén rượu do Trữ vương ban tặng.” Tiểu
cung nữ chần chừ nói.

Xem ra, đây là lí do khiến Hoàng hậu hoài nghi Bách Lý Hàn

hạ độc, nhưng mà Lưu Sương không nghĩ Bách Lý Hàn lại ngu như vậy, trước mặt
bao nhiêu người ngang nhiên hạ độc, không nghi ngờ gì, đó chính là hành vi tự
mình rước họa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN