Thác Phi Dụ Tình
Chương 30
Hắn đột nhiên nghiêng người, không chút khách khí đặt nàng
lên nhuyễn tháp, hung hăng lao tới như hổ đói thèm mồi.
Tay của hắn khẽ lướt một đường trên áo nàng, lớp sa mỏng Vân
Thường giống như bị kiếm rạch qua, đồng lọat mở toang. Trong cảnh tranh tối
tranh sáng, giống như một bông hoa tươi đẹp, bất ngờ nở rộ, có một vẻ đẹp bất
đắc dĩ.
Nụ hôn của hắn, lạnh như băng mà lại như những giọt mưa, rơi
xuống phần cổ trắng nõn nhẵn nhụi của nàng.
Không có thương tiếc, không một chút ôn nhu, chỉ có thô bạo,
như con thú bị chọc giận, chỉ muốn cắn đứt cổ nàng.
Lưu Sương hét to một tiếng “A”, thanh âm đó nhanh chóng bị
đôi môi Bách Lý Hàn ngăn chặn.
Môi của hắn tàn phá bừa bãi trên môi nàng, trăn trở, mang
theo rất nhiều phẫn nộ. Thừa dịp nàng chưa chuẩn bị, lưỡi hắn như con rắn, cạy
mở hàm răng nàng, chui sâu vào trong, cùng lưỡi nàng dây dưa một chỗ.
Nàng cật lực kháng cự, nhưng sự kháng cự của nàng như đang
kích thích hắn cướp đọat nhiều hơn, hắn không có chút ý tứ sẽ buông tha nàng.
Trái lại, bàn tay còn đặt lên trước ngực nàng thăm dò, xé tan yếm của nàng, ném
về phía sau.
Mảnh vải che thân cuối cùng đã bị cướp đi, thân thể chợt
lạnh, Lưu Sương cảm thấy bối rối cùng hoảng sợ, còn có sự bi thương sâu sắc từ
tận đáy lòng, nàng không biết, tại vì sao hắn phải làm như thế đối với nàng.
Trong đêm động phòng, nàng từng chờ mong hắn với một trái
tim đầy ắp nhu tình, nhưng mà, hắn đáp lại nàng bằng sự vô tình. Hôm nay, nàng
tâm như chỉ thủy(trong lòng tĩnh lặng như mặt nước hồ thư), không
hề hy vọng xa vời vào tình yêu của hắn, thầm mong có thể rời xa hắn, càng xa
càng tối, như vậy…… như vậy cũng không được ư?
Đến tột cùng muốn nàng phải như thế nào đây? Hôm nay, nàng
có thể toàn thân trở ra sao?
Nàng có thể sao?
Nàng nhìn thẳng vào cặp mắt phượng tối tăm của hắn, nhìn
thẳng vào sự tàn khốc sâu trong đáy con ngươi hắn. Trái tim nàng, giống như bị
sự tàn khốc đấy cắn nát.
Nàng không cho phép chính mình được khóc, nàng không cho
phép chính mình mềm yếu ở trước mặt hắn. Nhưng mà, hai giọt nước mắt, vẫn cứ
trào ra, vô thanh vô tức rơi trên mặt đệm rực rỡ, nhìn thoáng qua… thì không
thấy một dấu vết nào.
Nhưng mà, Bách Lý Hàn thấy được, hắn đột nhiên buông nàng
ra, dùng lại ở cằm của nàng, con mắt lạnh lẽo nhìn nàng chăm chú.
Trong mắt nàng là sự đau đớn cùng quật cường, môi nàng sưng
đỏ, trên cổ đầy vết xanh tím, nhưng không hề thốt ra dù chỉ một tiếng để tố cáo
sự bạo ngược của hắn. Hắn đột nhiên tỉnh táo, từ đáy lòng nảy sinh một loại tâm
tình không thể nói rõ, phức tạp đến mức ngay cả chính hắn cũng không rõ được.
Hắn không rõ, tại vì sao hắn phải tức giận với nữ tử nhu
nhược này, hắn chưa từng mất khống chế như vậy. Hắn đột nhiên buông nàng ra,
rút ra một cái áo ngủ bằng gấm, vứt lên người nàng.
Lưu Sương mở áo ngủ bằng gấm, bọc lấy người. Che đầu, không
muốn nhìn hắn, không muốn nhìn hắn, chỉ mong cuộc đời này không bao giờ phải
gặp hắn nữa.
Nàng run rẩy bất lực, đều lọt hết vào mắt hắn, nhưng hắn cái
gì cũng không nói, ngồi đối diện nàng, lấy từ bên người ra một bầu rượu và một
cái ly, đưa tay rót một chén rượu. Tay đưa chén rượu lên, chậm rãi đưa lên môi
ngửi, tư thế ưu nhã, ánh mắt thản nhiên, giống như chuyện gì cũng chưa từng
phát sinh qua.
Trong xe vô cùng im ắng, Lưu Sương trùm chăn mặc áo ngủ, tuy
là không nhìn thấy Bách Lý Hàn, nhưng mà nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén
của hắn, như xuyên thủng cái chăn nàng đang đắp.
Không biết qua bao lâu, khi đau đớn và hoảng sợ không còn
nữa, có một sự phẫn nộ, dần dần dâng lên trong lòng nàng, giống như muốn thoát
ra. Kỳ thật, Lưu Sương vốn là một người ẩn nhẫn, nhưng như thế không có nghĩa
là nàng có thể dễ dàng để cho người khác khi nhục.
Hôm nay, nàng thật cảm giác không thể thể nhịn được nữa.
Tại sao? Hắn cứ phải như vậy với nàng?
Nàng đột nhiên xốc lại áo ngủ bằng gấm, nhìn thẳng hắn. Lạnh
giọng chất vấn: “Ngươi… tại sao muốn đối với ta như vậy?”
Bách Lý Hàn không ngờ Lưu Sương còn có can đảm xốc lại chăn
và áo, trong con ngươi đen hiện lên một tia hứng thú, lông mi khẽ nhíu, tự tiếu
phi tiếu mà nói: “A? Ngươi đang trách ta tại sao không tiếp tục ư?” Hắn miễn
cưỡng điều chỉnh tư thế nửa nằm nửa ngồi một chút, tiếp tục nói: “Bổn vương
không quên lời hứa ban đầu, có chết, cũng không chạm vào ngươi!”
Ngữ khí của hắn dần dần lạnh, trong con người tràn ngập sự
đùa cợt.
Hắn xuyên tạc làm Lưu Sương hận muốn nghiến răng nghiến lợi,
nhưng nàng vẫn nén giận. Hắn cùng nàng, thật sự là không còn lời nào để nói
rồi.
Lưu Sương bắt buộc chính mình tĩnh tâm, không nhìn đến sự
trào phúng của hắn nữa.
Lưu Sương im lặng làm Bách Lý Hàn xuất hồ ý liêu(ngoài dự
tính), hắn dùng cặp mắt có thể nhìn thấu lòng người nhìn thẳng vào Lưu
Sương, không biết vì sao, cảm giác được tâm tình đột nhiên tốt đẹp lên!
Dưới ánh mắt bức người của hắn, ngực Lưu Sương không nhịn
được co rút lại, nắm chặt tay. Nam nhân đáng chết này, có một đôi mắt đẹp nhìn
thấu lòng người, giống như đang xem nàng sẽ trấn tĩnh bản thân như thế nào.
Đúng lúc hai người đang giương cung bạt kiếm, xe ngựa đột
nhiên ngừng lại.
Bách Lý Hàn nhẹ nhàng buông chén rượu, lạnh lùng liếc mắt
nhìn nàng một cái, vén màn xe, nhảy xuống.
Một lát sau, màn xe bị xốc lên, hai nha hoàn đi đến.
Một người mặc áo tím, dung mạo dịu dàng, thần sắc rất trong
trẻo nhưng lạnh lùng. Một người mặc áo xanh lá mạ, dung mạo xinh xắn, cả hai
người cùng cười với nàng.
“Vương phi, nên xuống xe!” Nha hoàn áo xanh nhẹ giọng nói.
Nụ cười của nha hoàn đó rất cổ quái, Lưu
Sương cúi đầu, nhìn thấy trong tay nha hoàn đó có một bộ quần
áo, hiển nhiên là muốn đưa cho nàng mặc. Trách không được hai nàng cười với Lưu
Sương kiểu đấy, hiển nhiên là cả hai hiểu lầm rồi.
Lưu Sương oán hận cắn môi dưới, cảm thấy trong lòng vô cung
ủy khuất, như muốn cắn nát môi mình.
Nha hoàn áo xanh cả kinh, chứng kiến vẻ mặt Lưu Sương hờ
hững lãnh đạm, trong lòng mặc dù khó hiểu, nhưng đoán là chuyện xảy ra không
giống như mình đã tưởng tượng.
Nha hoàn áo xanh nhẹ nhàng nói: “Vương phi, nô tỳ
tên là Tiêm Y, đây là Khinh Y, chúng ta là Vương gia phái tới để giúp
Vương phi thay áo, xin mời Vương phi xuống xe.”
“Các ngươi đi ra ngoài!” Lưu Sương thản nhiên nói, nàng
không muốn một nha hoàn xa lạ hầu hạ nàng, không muốn hai nàng chứng kiến sự
thê thảm của bản thân.
Tiêm Y sửng sốt, nhưng vẫn cùng Khinh Y xuống xe ngựa, đặt
bộ quần áo lại nhuyễn tháp.
Đại khái là do Bách Lý Hàn hạ lệnh, cho nên tiểu nha hoàn
vội tìm một bộ quần áo mang đến, nhìn qua thì giống quần áo của thị nữ. Nghĩ
đến chuyện đây là đồ của Bách Lý Hàn đưa đến, Lưu Sương thầm mong muốn tránh
xa. Nhưng chứng kiến quần áo của mình đã tan nát thành trăm mảnh, vô luận như
thế nào cũng không mặc được nữa, trái tim tràn ngập sự bi thương.
Lưu Sương đứng dậy chậm rãi mặc đồ, sửa sang tóc tai, sau đó
nhặt quần áo của mình lên, ôm vào trong ngực, xốc màn xe lên, thần sắc bình
tĩnh xuống xe.
Tiêm Y cùng Khinh Y đứng ở cửa xe, thấy Lưu Sương xuống xe,
không đến dìu đỡ, xem bộ dạng căn bản không phải là đến hầu hạ nàng, tám phần
là Bách Lý Hàn ra lệnh đến giám thị nàng.
Sợ nàng trốn sao? Nàng không có ngốc như vậy, nàng biết là
chỉ có một mình thì trốn không thoát đâu. Dù cho có thể rời khỏi nơi này, cũng
không chốn dung thân. Nhất định sẽ bị Bách Lý Hàn tóm trở về.
Lưu Sương không thèm nhìn các nàng, duy trì thần sắc bình
thản của chính mình cùng sự tự tôn, đi thẳng vào trong vương phủ.
Nàng chỉ có thể chờ, chờ sư huynh trở về, nàng sẽ theo sư
huynh ra đi. Khi đó, trời đất bao la, Bách Lý Hàn muốn tìm nàng, cũng không dễ
dàng mà tìm được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!