Thác Phi Dụ Tình
Chương 5
Nguyệt quốc, ngoại ô Ngọc Thành, Thanh Mỗ Sơn.
Tháng tư, một cơn mưa phùn vừa qua, như tẩy rửa Mỗ Sơn, đâu
đâu cũng một màu xanh ướt át. Trên núi, vách núi, vách đá, những tảng đá hình
thù kì quái, những cây đại thụ hàng trăm năm tuổi, hoa thơm cỏ đẹp. Sau cơn
mưa, nước đọng lóng lánh, như vỡ ngọc chảy châu, cảnh sắc càng thêm mê người.
Một đường mòn dài tít tắp, mất hút trong bóng cây rừng.
Bạch Lưu Sương mười tuổi mặc nam trang, lưng đeo gùi thuốc,
cùng nha hoàn Hồng Ngẫu đi trên đường mòn đầy sương mù. Không gian tịch tịch,
chim hót hoa thơm, thâm sơn cùng cốc, tĩnh mật thanh u, cảm giác như đang lạc
vào cõi tiên.
Hôm nay tâm tình Bạch Lưu Sương rất tốt, bởi vì rốt cục nàng
có thể tìm thấy dược thảo trong truyền thuyết – Tương tư lệ.
Lưu Sương trúng hàn độc từ nhỏ, thường xuyên phải chịu đau
đớn vì độc phát. Mấy năm nay, phụ thân vốn là ngự y đã hết lòng chữa trị cho
nàng, mấy năm trước rốt cục cũng tìm ra thuốc giải, nhưng thuốc dẫn lại là loại
thảo dược vô cùng khó kiếm – Tương tư lệ.
Hôm nay, rốt cục cũng có thể tìm được Tương tư lệ, hàn độc
trên người nàng cũng có thể trị hết, phụ mẫu sẽ không phải vì nàng mà lo lắng
nữa, tâm trạng Lưu Sương sao có thể không vui cơ chứ?
Nhìn một mảng xanh biếc, Lưu Sương thuận miệng ngâm: “Xuân
vũ túc, nhiễm tựu nhất khê tân lục. Liễu ngoại phi lai song vũ ngọc, lộng tình
tương đối dục. Lâu ngoại thúy liêm cao trục, ỷ biến lan kiền kỷ khúc. Vân đạm
thủy bình yên thụ thốc, thốn tâm thiên lý mục.” (Bài từ “Yết Kim Môn”
– 谒金门, đoạn này tả cảnh non nước xanh tươi
đẹp đẽ)
Thanh âm ngây thơ của Lưu Sương ngân nga giữa non xanh nước
bước, Hồng Ngẫu đi sau liền cười hì hì trêu đùa: “Tiểu thư, cô mới mười tuổi,
lại ngâm cái gì mà “song vũ ngọc, tương đối dục”, thật không biết xấu hổ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Sương ửng đỏ, nàng từng nghe sư
huynh ngâm qua, giờ phút này cảm giác hợp cảnh, liền thuận miệng đọc, không ngờ
lại bị nha hoàn của chính mình cười cợt.
“Song vũ ngọc, tương đối dục thì làm sao? Ta ngâm là nói về
chim, không phải người, có cái gì phải xấu hổ chứ! Hồng Ngẫu ngươi vừa nghe đã
suy đoán bậy bạ như vậy, theo ta ngươi đến lúc phải tìm người gả ra ngoài rồi,
lần này về ta nhất định nói với mẫu thân.” Bạch Lưu Sương cố ý giận dữ nói.
“Ai nha, tiểu thư, cô… cô thật là…” Hồng Ngẫu thẹn thùng
dậm chân, hai tay nắm lại dứ về phía Lưu Sương, miệng lưỡi của nàng làm sao so
sánh được với tiểu thư.
Lưu Sương vội vàng né sang bên, bước nhanh chạy đi, hai
người vừa trêu chọc vừa truy đuổi. Đuổi bắt qua một đoạn đường quanh co, chợt
có tiếng đao kiếm chạm nhau truyền đến, đánh vỡ không khí tịch mịch của núi
rừng.
Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu trong phút chốc dừng bước chân,
nhìn về phía tiếng động.
Ánh tà dương đỏ như máu, nhuộm đỏ cả huyền nhai.
Trên huyền nhai, mấy hắc y nhân bịt mặt đang bao vây một
thiếu niên áo trắng, không giống như chơi đùa, mà là đấu tranh sinh tử. Đao
kiếm phản chiếu ánh mặt trời, lóe ra những tia sáng chói mắt.
Lưu Sương âm thầm kinh hãi, từ khoảng cách xa thế này, dường
như vẫn cảm nhận được ồng sát khí và mùi máu tanh. Nàng nắm chặt tay Hồng
Ngẫu, hai người trốn vào bụi cây rậm rạp bên cạnh.
Thiếu niên áo trắng tuổi chưa nhiều, võ công cũng không phải
kém, nhưng bị bao vây, đã dần thành thế thua.
Chợt nghe leng keng một tiếng, ánh sáng lóe lên, một mũi
kiếm đâm thẳng vào thiếu niên áo trắng. Thiếu niên không tránh được, kêu lên
một tiếng, giống như diều đứt dây, rơi thẳng xuống đáy huyền nhai.
Dưới đáy huyền nhai là một dòng nước chảy xiết, vốn là nước
từ trên huyền nhai chảy xuống mà thành. Lúc sắp sửa chạm đất, thiếu niên liền
xoay người, cắm thẳng xuống nước, bọt nước văng lên tung tóe, thiếu niên biến
mất không thấy nữa. Trên mặt nước loang ra màu đỏ của máu, rất nhanh sau đó
liền bị nước hòa tan hết.
Chứng kiến một màn kinh hoàng, Lưu Sương thiếu chút nữa hét
lên vì sợ, cuống quít lấy tay che miệng, toàn người run rẩy không thôi. Nếu lên
tiếng lúc này, chắc chắn bị hắc y nhân nghe thấy, nhất định sẽ giết người diệt
khẩu. Hồng Ngẫu ở bên cạnh cũng kinh hãi không thôi, nắm chặt tay Lưu Sương mà
run rẩy.
Trời chiều buông xuống, hoàng hôn càng ngày càng nặng, gió
núi càng ngày càng thổi mạnh. Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu trốn ở bụi cây rậm rạp
vẫn không dám nhúc nhích, hai người đều không dám lên tiếng, sợ đến nín thở.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng nước róc rách.
Hắc y nhân đi xuống tìm kiếm một hồi, sau đó hắc y nhân cầm
đầu lạnh lùng nói: “Đi thôi, hắn không chết đuối chắc hẳn cũng độc phát bỏ mình
rồi, giờ phút này chắc thi thể đã trôi đến hạ lưu.”
Mấy hắc y nhân phi thân rời đi, chỉ chốc lát liền mất hút
trong ánh tà dương.
Đến khi chắc chắn hắc y nhân không quay lại, Lưu Sương mới
cùng Hồng Ngẫu chui ra khỏi bụi cây.
Trái tim Lưu Sương vẫn run rẩy không ngày, nàng chưa từng
gặp qua cảnh máu chảy đầu rơi, hôm nay nhìn thấy, chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi và bi
ai không ngừng bóp nghẹt trái tim nàng.
Không biết thiếu niên đó còn sống hay đã chết? Một người mấy
phút trước còn sống sờ sờ có thể biến mất dễ dàng như vậy ư?
Lưu Sương quay lại nói với Hồng Ngẫu: “Hồng Ngẫu, chúng ta
xuống suối xem một chút!”
“Tiểu thư, hay là đi nhanh đi, nếu mấy ác ma giết người trở
về, chúng ta khó mà giữ được tính mạng!”
Lưu Sương không đáp, cố chấp xuyên qua đường mòn, xuyên qua
bụi cỏ, đi về phía khe suốt nhỏ. Quần áo kéo qua cây cỏ, tạo thành âm thanh sột
soạt, như thể Lưu Sương đang thở dài.
Dòng suối cũng không rộng lắm, nước đập vào vách huyền nhai
ầm ầm, lòng suối sỏi đá nham nhở, như răng nanh một con quái vật khổng lồ.
Lưu Sương đi dọc theo dòng nước, đột nhiên, mặt nước nổi lên
rồi rung động, rầm một tiếng, một cánh tay xuất hiện trên mặt nước, ngay sau đó
mặt nước vỡ tan, từ giữa dòng trồi lên một thiếu niên tóc tai bù rối.
Lưu Sương kinh hãi tự bịt miệng, mắt trợn tròn, thiếu niên
đột nhiên trồi lên, như thủy quái hiện hình.
Thiếu niên ngửa đầu, hít một hơi thật dài, sau đó giống dùng
hết sức lực mà bơi vào bờ, nhưng nước thì chảy xiết, hắn lại thụ thương, xem
chừng rất khó khăn vất vả.
Lưu Sương sửng sốt nhìn, lập tức nhanh chóng kiếm một đoạn
dây leo, ném cho thiếu niên.
Thiếu niên tóc đen ướt nước, rủ lòa xòa xuống trán, chỉ lộ
ra đôi mắt u hàn. Hắn nhìn Lưu Sương chằm chằm, đôi mắt lấp lánh như sao trên
trời, u hàn giống như băng tuyết nghìn năm.
Có vẻ không tin Lưu Sương, hắn chần chừ cố tình không bám
vào dây leo, nhưng Lưu Sương thủy chung không buông tha cho hắn, nàng vẫn ném
dây leo về phía hắn.
Rốt cục, bản năng sinh tồn chiến thắng lòng nghi ngờ, thiếu
niên bám vào sợi dây leo, được Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu hợp lực kéo lên bờ.
Dường như thiếu niên đã sức cùng lực kiệt, ôm lấy một tảng
đá lởm chởm bên bờ, không nhúc nhích chút nào.
Tinh thần Lưu Sương trở nên u ám, thiếu niên đã hôn mê.
Nhìn hắn cả người ướt đẫm, vô cùng chật vật, Lưu Sương quyết
định vô ận như thế nào, cũng phải cứu sống hắn.
Lập tức, Lưu Sương cùng Hồng Ngẫu thay phiên nhau dìu thiếu
niên, hướng về phía sườn núi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!