Thác Phi Dụ Tình - Chương 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Thác Phi Dụ Tình


Chương 54


BẢO VỆ NÀNG

Từ nay về sau, dù cảnh có đẹp mấy cũng chẳng là gì, dù có
ngàn vạn thứ phong tình vạn chủng, còn có ai để chia sẻ đây!

Lưu Sương thở dài.

Nàng không ngốc nghếch đến mức ở lại Y Vân Uyển nữa, thừa
dịp Bách Lý Hàn không có ở đây, nàng cùng Hồng Ngẫu thu dọn đồ đạc, trở lại
Thính Phong Uyển. Mặc dù vẫn là ở lại Trữ Vương phủ, nhưng chung quy so với ở Y

Vân Uyển cùng Bách Lý Hàn sớm chiều ở chung dễ chịu hơn nhiều.

Hai người mới dọn dẹp Thính Phong Uyển xong xuôi, Bách Lý
Hàn liền mang theo Khinh Y và Tiêm Y chạy đến.

Trong ánh tịch dương, không thấy rõ thần sắc của hắn, nhưng

có thể cảm thấy hắn đang tức giận.

“Trở về!” Hắn lạnh giọng mở miệng, thanh âm kiên quyết mà
khốc hàn, không một chút dài dòng.

Lòng Lưu Sương cảm thấy chua xót, vì sao một chút tự do cũng
không cấp cho nàng. Nếu hắn đã không thèm để ý đến nàng, vì sao còn muốn tận
lực giữ nàng bên cạnh.

“Vương gia, Lưu Sương rất yêu thích mấy trăm cây trúc này,

Vương gia thành toàn cho Lưu Sương đi!” Lưu Sương lãnh đạm cười, dịu dàng mở
miệng.

Bọn họ không còn can hệ, nàng không cần phải tức giận với
hắn.

Lưu Sương lạnh nhạt chọc giận Bách Lý Hàn, hắn không rõ, vì
sao nàng cứ phải chạy trốn hắn? Chẳng lẽ hắn là mãnh thú độc xà? Hắn không thể
chịu được ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, nhìn hắn giống như đang
nhìn vào không khí.

Điều này làm cho hắn cảm thấy trong lòng nàng căn bản là
không có hắn! Cảm giác này làm cho hắn cực kỳ buồn bực.

Từ sau khi Đại Mi Vũ xuất hiện, hắn vẫn tận lực tránh né
nàng. Nhưng, càng tránh né, dường như trái tim hắn lại càng hãm sâu.

Hôm nay, nàng chữa sẹo cho Đại Mi Vũ, rồi không kèn không
trống lặng lẽ dọn về Thính Phong Uyển.

Đây là cái ý tứ gì?

Hắn không dám nghĩ quá nhiều, sợ chân tướng sẽ khiến bản
thân đau lòng.

Bách Lý Hàn phất phất tay, Khinh Y và Tiêm Y liền bắt đầu
thu dọn đồ đạc nàng mới mang đến.

“Ngài, tại sao phải làm vậy?” Lưu Sương lạnh lùng mở miệng.

“Thu Thủy Tuyệt vẫn đang theo dõi nàng, chẳng lẽ nàng không
biết sao, ta không muốn phải mạo hiểm đi cứu nàng thêm lần nữa!” Hắn lạnh lùng

nói, sự thật tàn khốc.

“Nếu nguyên nhân chỉ có vậy, ta lại càng không muốn đi khỏi

đây. Ta không sợ Thu Thủy Tuyệt, ngài cũng không cần vì áy náy mà cứu ta.” Lưu

Sương thản nhiên ngồi trong viện, đưa tay vặt một lá trúc, nhẹ nhàng phe phẩy.
Sợi tóc bay lên, thần sắc nàng bình tĩnh, toàn thân tỏa ra sự lạnh lùng như
sương mù bao phủ.

Lúc này, nàng giống như Tố Nga ở cung Quảng Hàn, kẻ khác chỉ
có thể nhìn từ xa chứ không dám đến gần.

Bách Lý Hàn nhìn nàng, trong lòng dâng lên một mùi vị không
thể diễn tả.

Sự lãnh ngạo của nàng hắn đã biết từ lâu, cũng rất thưởng
thức. Nhưng lúc này, sự lãnh ngạo của nàng không giống trước, nó mang theo ý tứ
xa lánh. Hắn cảm thấy khó chịu, đột nhiên xoay người, đi ra ngoài.

Tay áo bay bay, bóng lưng

hắn vẫn lạnh lùng như vậy.

Hắn cần gì ở bên nàng chuốc bực vào thân.

Công bằng mà xét, Đại Mi Vũ dịu dàng điềm tĩnh, đối với hắn
luôn nhẹ nhàng nỉ non, chưa bao giờ nói lời nghịch ý với hắn. Hắn có phải uống
nhầm thuốc không, lại chạy đến đây cho thêm bực.

Khinh Y và Tiêm Y thấy thế, biết Vương gia đồng ý rồi, lại
bận rộn đặt đồ vật về chỗ cũ.

“Vương phi, nếu ban đêm thấy có gì nguy hiểm, nhất định phải
nói với nô tỳ, nô tỳ và Tiêm Y sẽ canh ở ngoài phòng.” Khinh Y ân cần nói.

Khinh Y không muốn chứng kiến quan hệ giữa Vương phi và
Vương gia trở thành thế này, nhưng mà Khinh Y chỉ là một thị nữ, không có tư
cách nói cái gì.

“Ta biết rồi.” Lưu Sương lạnh nhạt cười.

Kỳ thật nàng thật sự không sợ Thu Thủy Tuyệt, mặc dù hắn là
một sát thủ, nhưng mà nàng cảm nhận được trái tim hắn, hoàn toàn không phải máu
lạnh vô tình. Trên vách núi, hắn không thiếu cơ hội giết chết nàng, nhưng chưa
từng xuống tay.

Màn đêm buông xuống, đêm mùa hạ rất yên tĩnh. Ngoài cửa sổ
côn trùng kêu ti tỉ.

Có lẽ Lưu Sương cảm thấy có chút sợ hãi, dù sao cũng không
còn sự bảo vệ của Bách Lý Hàn, nàng có thể bị Thu Thủy Tuyệt bắt cóc bất cứ lúc
nào. Nhưng, mỗi đêm Lưu Sương đều ngủ rất yên ổn, nàng chẳng còn cảm thấy chút
nguy hiểm nào.

Cuộc sống cứ như thế, đêm này, Lưu Sương đột ngột bừng tỉnh
từ trong giấc mộng, lật qua lật lại thế nào cũng không ngủ được.

Tình yêu là một thứ kì lạ, nói quên sẽ càng nhớ.

Mặc thêm quần áo, Lưu Sương đi ra sân tản bộ. Khinh Y và
Tiêm Y không dám chậm trễ, cũng đi theo nàng.

Vầng trăng khuyết treo trên cao, lác đác vài ngôi sao đang
nhấp nháy. Gió thổi, thân trúc lắc lư thành tiếng.

Lưu Sương ngẫu nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy trên mái nhà, có
bóng trắng.

Trái tim Lưu Sương trầm xuống, là cái gì vậy? Ánh trăng có
chút mông lung, nhìn không rõ lắm.

Đến khi Lưu Sương mở to mắt nhìn cho kĩ, bóng trắng đó đã
bốc hơi.

Chẳng lẽ là nàng hoa mắt nhìn nhầm? Lưu Sương không tin lắc
đầu,rõ ràng nàng thấy một bóng trắng, nhất định không phải ánh trăng phản xạ
trên mái nhà.

Đó là một bóng trắng hiền hòa.

Trái tim Lưu Sương cảm thấy buồn bực, không nhìn đường dưới
chân, giẫm vào một hòn đá trơn, thiếu chút nữa lảo đảo ngã sấp xuống.

Không nhịn được ôi chao hô lên một tiếng.

Nhưng vào lúc này, trên mái nhà vọt ra một bóng trắng, giống
như một đạo bạch quang, lao thẳng về phía Lưu Sương.

Chỉ trong nháy mắt, khi Lưu Sương phản ứng lại được, đã nhìn
thấy Bách Lý Hàn lẳng lặng đứng ở trước mặt nàng.

Hắn mặc cẩm bào mầu xanh, tung bay trong gió, khiến thân
hình cao to của hắn càng thêm to lớn. Nhìn thấy Lưu Sương không sao, hắn nhẹ

nhàng cong môi, cười lạnh, gương mặt tuấn tú dưới ánh trăng lại khiến người ta
run sợ.

“Nửa đêm không ngủ, ra sân tản bộ, nàng đang chờ Thu Thủy
Tuyệt tới bắt cóc nàng sao? Khinh Y Tiêm Y, đưa Vương phi đi ngủ!” Hắn lạnh
lùng nói, hai tròng mắt u lãnh sắc bén như đao.

Khinh Y và Tiêm Y hãi hùng khiếp vía dưới đôi mắt lạnh lẽo
của Bách Lý Hàn, hai người không thể ngờ Trữ Vương lại từ trên trời bay xuống.
Cuống quít lôi kéo Lưu Sương, đi vào phòng.

Bên trong phòng hắt ra ánh nến yếu ớt, Lưu Sương nằm ở trên
giường, thật lâu sau mới phản ứng được, hóa ra bóng trắng trên mái nhà không
phải ảo giác, Bách Lý Hàn vẫn ở trên mái nhà trông nàng.

Trách không được mấy ngày nay, nàng không cảm thấy chút nguy
hiểm nào, ngược lại còn có cảm giác được bảo vệ.

Thì ra là thế.

Nàng thật sự là càng ngày càng không thể hiểu được hắn, lại
ngồi canh trên nóc nhà nàng.

Hắn đang quan tâm nàng bảo vệ nàng sao? Nàng không dám vọng
tưởng!…………….

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN