Thác Phi Dụ Tình
Chương 68
Đại Mi Vũ có tin vui rồi.
Tin tức này truyền tới Thính Phong Uyển khi Lưu Sương đang
đánh đàn.
Ngón tay thon dài khẽ run rẩy, “Bính” một tiếng, một dây đàn
đã đứt. Tiếng đàn như hành vân lưu thủy ngưng trệ trong phút chốc, như băng
tuyền nức nở, kiều oanh rên rỉ.
Lưu Sương coi như chưa có chuyện gì, tiếp tục đánh đàn.
Tiếng đàn vốn ung dung tự đắc trầm xuống chuyển thành kích động, đinh đinh đang
đang, lạnh lùng triệt triệt.
Hồng Ngẫu đứng phía sau Lưu Sương, nhìn thấy ngón tay tiểu
thư bị dây đàn làm chảy máu, máu tươi từ đầu ngón tay theo tiếng đàn mà vẩy ra.
Trên mặt đàn dính từng vệt đỏ tươi, liên tiếp từng đóa, như tường vi đang nở.
“Tiểu thư, tay người chảy máu rồi!” Hồng Ngẫu rốt cục không
nhịn được, cao giọng nói.
Lưu Sương vẫn như không nghe thấy, tiếp tục đánh đàn, ngón
tay ngọc vẫn không ngừng lướt đi trên các dây đàn, không có dấu hiệu sẽ ngừng
lại.
Hồng Ngẫu rơi nước mắt, lao tới trước mặt Lưu Sương, mãnh
liệt giằng tay Lưu Sương ra.
Tiếng đàn dừng lại, dư âm vẫn lẩn quẩn trong không khí.
“Tiểu thư, tại sao người lại ngốc nghếch vậy!” Hồng Ngẫu
khóc nói.
Lưu Sương nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt tĩnh dật, ôn nhu nói:
“Nha đầu ngốc, khóc cái gì!” Vươn tay lên, muốn lau nước mắt cho Hồng Ngẫu, lúc
này mới phát hiện ngón tay đầm đìa máu tươi, nhỏ liên tục lên quần áo trắng.
Đau đớn lúc này mới chậm rãi kéo tới, làm nàng không nhịn
được nhăn mặt.
Hồng Ngẫu luống cuống mang thuốc đến, băng bó ngón tay cho
Lưu Sương.
Khinh Y và Tiêm Y ở ngòai chỉ có thể lẳng lặng đứng nhìn,
trái tim cũng cực kỳ bi thương. Vương phi cùng Vương gia tại sao lại thành cái
tình trạng này, bọn họ vốn là một đôi khiến người khác phải ngưỡng mộ mà. Vương
gia lại có thể sủng hạnh trắc phi, bọn họ thật sự bất bình thay cho Vương phi.
Chính vào lúc này, thanh âm ôn nhu của Đại Mi Vũ truyền đến:
“Tỷ tỷ, tại sao không đàn nữa, khúc nhạc vừa rồi rất hay, nếu không phải Mi Vũ
đang có thai, nhất định sẽ múa theo tiếng đàn của tỷ tỷ!”
Mọi người cùng đưa mắt nhìn, thấy Đại Mi Vũ mặc quần áo lụa
màu trắng, bước nhẹ nhàng, thướt tha đi đến. Đi sau là thị nữ Hoa Kiều.
“Ngươi tới làm cái gì?” Hồng Ngẫu đang ấm ức không có chỗ
giải tỏa, quắc mắt đứng lên, nói to.
Đại Mi Vũ dịu dàng gạt gạt lông mày, dịu dàng khẽ cười nói:
“Mi Vũ bị tiếng đàn của tỷ tỷ hấp dẫn, không kiềm chế được đi vào. Không biết
tỷ tỷ vì sao lại ngừng lại. Trong bữa tiệc, bức tranh của tỷ tỷ đã làm Mi Vũ
đại khai nhãn giới, không ngờ cầm kỹ của tỷ tỷ cũng xuất sắc như vậy. Mi Vũ
thật sự muốn nghe tỷ tỷ đàn nữa!”
Hồng Ngẫu hừ lạnh một tiếng, nói: “Bằng vào ngươi, cũng muốn
tiểu thư nhà ta đánh đàn cho mà nghe sao!”
“Hồng Ngẫu, im miệng!” Lưu Sương biết Hồng Ngẫu ghét ác như
cừu, đang bất bình thay cho nàng, nha đầu này đến bao giờ mới học được cách
kiềm chế cảm xúc đây.
“Muội muội, ngươi đang mang long chủng của Vương gia, tiếng
đàn thô tục của ta sao có thể vừa tai người, miễn cho thai nhi hoảng sợ!” Lưu
Sương vân đạm phong khinh nói, vẻ mặt thản nhiên, căn bản là không đem chuyện
Đại Mi Vũ có thai để ở trong lòng.
Đại Mi Vũ nghe Lưu Sương nhắc tới hài tử, mặt đỏ bừng, cúi
đầu cười kiều mỵ nói: “Mi Vũ hôm nay tới đây, đúng là muốn nói cho tỷ tỷ tin
vui này. Nhân tiện, muốn xin tỷ tỷ một ít thuốc an thai.”
Trong lòng Lưu Sương khẽ động, nhìn vẻ mặt Đại Mi Vũ thẹn
thùng dịu dàng, không khỏi cười lạnh.
Trong chốn cung đình, mượn chuyện mang thai bày mưu ma chước
quỉ ít lắm sao? Nàng mặc dù không phải người bất lương, nhưng đã nghe không ít
chuyện.
Lưu Sương thản nhiên mỉm cười nói: “Ta không có thuốc, nếu
muội muội muốn, sao không bẩm với Vương gia, trong cung dược thảo quí hiếm gì
chẳng có.”
Đại Mi Vũ khẩn cầu nói: “Tỷ tỷ, dược thảo trong cung mặc dù
quý giá, nhưng làm sao so sánh được với dược thảo của tỷ tỷ. Mi Vũ khẩn cầu tỷ
tỷ cho Mi Vũ dược thảo.”
Hồng Ngẫu đứng dưới hành lang, nhìn Đại Mi Vũ làm bộ giả vờ,
rất là tức giận. Rõ ràng tiểu thư nhà mình đã rồi, nhưng lại không được Vương
gia thiên vị chút nào. Hôm nay, cô ả này có bầu còn tới đây thị uy giả mù sa
mưa, thật là tức mà nuốt không trôi.
Trong số dược thảo đang phơi nắng, đương nhiên có an thai
dược.
Hồng Ngẫu oán hận móc từ trong tay áo ra một khăn gấm, dùng
chổi vun dược thảo, sau đó dùng khăn gấm bọc lại, nói: “Cho ngươi, đây là an
thai dược, lấy đi đi.”
Hoa Kiều nghe vậy, đưa tay nhận lấy rất nhanh, cô ta trông
thấy chỗ dược thảo đang phơi từ lâu, đang muốn tìm cơ hội đi đi lấy, không ngờ
Hồng Ngẫu lại đưa tới.
Lưu Sương kinh hãi, nhẹ giọng trách mắng: “Hồng Ngẫu, ngươi
làm cái gì đấy? Chúng ta có an thai dược lúc nào, còn không lấy thuốc trở lại!”
“Mi Vũ tạ ơn tỷ tỷ ban thuốc, không quấy rầy tỷ tỷ nữa, Mi
Vũ cáo từ.” Đại Mi Vũ cuống quít đứng dậy, cùng Hoa Kiều lượn lờ đi ra.
Lưu Sương tức giận trắng bệch cả mặt, nhăn hết cả mặt mày.
Tính tình Hồng Ngẫu, khi nào mới có thể sửa chứ.
Hồng Ngẫu còn không biết sai, tranh công nói: “Tiểu thư, khi
nô tỳ đưa thuốc cho cô ta, bỏ thêm cành đào, chắc chắn Đại Mi Vũ ăn vào sẽ nôn
ọe dữ lắm.”
Lưu Sương tức giận nhìn Hồng Ngẫu, nói: “Hồng Ngẫu, ngươi sẽ
rước họa cho ta, ngươi biết không?”
Hồng Ngẫu nhạc nhiên, nói: “Tiểu thư, nô tỳ không hiểu.”
Hồng Ngẫu từ nhỏ đã đi theo Lưu Sương, tính tình rất đơn thuần.
Lưu Sương nhìn vẻ mặt Hồng Ngẫu ủy khuất, trong lòng thầm
than, có lẽ nàng đã lo lắng quá nhiều.
Không phải ai cũng có thể tàn nhẫn quyết tâm, tự tay hi sinh
mạng sống đứa con của mình. Huống chi, nàng đối với Đại Mi Vũ chẳng còn tý uy
hiếp nào, chỉ là một Vương phi thất sủng mà thôi.
Ít ngày nữa, nàng sẽ rời khỏi đây, có lẽ không có việc gì!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!