Thác Phi Dụ Tình
Chương 75
Thuyền lớn, dần đi vào màn sương đêm, rốt cục biến mất trong
đêm đen u tối.
Chỉ còn nước chảy mịt mờ, thanh phong lờ lững.
Trong nháy mắt, Bách Lý Hàn cảm thấy đất trời tối tăm, minh
nguyệt trên cao, trong mắt mắt, lại đen đặc như mực. Không có trăng sáng sao
khuya, cũng không có một áng mây lọt vào mắt hắn.
Hắn đột nhiên cảm thấy lạnh, cảm thấy đớn đau. Lạnh lẽo, đau
đớn, như có ai cầm đao chém vào khớp xương của hắn, trong mơ hồ, xé rời thân
thể hắn, từng chút từng chút một.
Cuối cùng hắn vẫn phải mất nàng sao? Hắn buông cây tiêu,
dừng ở sóng nước mênh mông.
Nhưng mà, hắn sẽ không buông tha.
Vẫn chưa tới thời khắc cuối cùng, hắn tới Hoàng Hà, nhưng
không hết hy vọng như trước.
Hắn đột nhiên ngửa mặt kêu to một tiếng, một tiếng huýt gió
bi thương, quanh quẩn trong đêm đen. Con bạch mã như cảm nhận được tâm tình của
chủ nhân, cũng ngửa mặt lên trời rền rĩ. Một người một ngựa, dưới trăng lạnh
đêm đen, bi thương cùng cô tịch nói không nên lời.
Giờ khắc này, trái tim hắn, đột nhiên rõ ràng hơn bao giờ
hết, hắn đột nhiên sáng tỏ, nhận rõ trái tim mình. Lưu Sương là cô gái hắn yêu
nhất đời này, nếu không có nàng, hắn sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Phía sau truyền đến vó ngựa tháp tháp, đến tận lúc này, thị
vệ của hắn và cấm vệ quân mới đuổi đến nơi. Đứng ở cách đó không xa, nhìn hắn,
không dám tiến lên.
Bách Lý Hàn đứng trong vô thức, vẫn không nhúc nhích, bạch y
phất phơ theo gió.
Gió đêm lạnh lẽo, bóng đêm càng lúc càng đặc quánh.
Khi thị vệ tưởng là hắn hóa đá rồi, hắn đột nhiên quay đầu
ngựa, nhanh như chớp, đi về phía đầu nguồn.
Lưu Sương, hắn sẽ mãi nhớ kỹ tên nàng, dù có phải đến chân
trời góc biển, ta cũng sẽ mang nàng trở về.
Đại Mi Vũ chưa bao giờ vui vẻ như lúc này, cô ta nằm nghiêng
trên giường, đôi hài thêu kim tuyến lấp lánh dưới ánh đèn.
Không ngờ màn sẩy thai giả của cô ta lại khiến Bạch Lưu
Sương sẩy thai thật. Đây thật sự là chuyện không thể tưởng tượng được, thật là
thu hoạch ngoài dự tính? Hơn nữa, nghe nói Bạch Lưu Sương đã rời khỏi vương
phủ, Vương gia đã tự mình dẫn người đuổi theo.
Cô ta hy vọng Vương gia ngàn vạn lần đừng đem Lưu Sương trở
về. Vương gia mặc dù yêu Bạch Lưu Sương từ tận đáy lòng, nhưng một khi Lưu
Sương rời khỏi, với sự xinh đẹp và mị lực của cô ta, cô ta không tin không thể
chiếm được trái tim của Vương gia
Có lẽ, giấc mộng Vương phi chỉ còn cách cô ta một bước rất
ngắn. Nghĩ tới đây, trái tim không khỏi dương dương tự đắc.
“Hoa Kiều, lần này thật cám ơn kế hoạch của ngươi, ngươi
muốn cái gì cứ nói, ta sẽ thưởng cho ngươi!” Đại Mi Vũ vừa cười vừa nói:.
“Phân ưu cho chủ nhân là việc nô tỳ phải làm, nô tỳ không
cầu hồi báo. Chỉ sợ Vương gia tìm được Vương phi trở về.” Chuyện hôm nay, cô ta
đã thấy rõ, trong lòng Trữ Vương, Vương phi cực kỳ quan trọng.
Đại Mi Vũ nhăn mặt nói: “Đây cũng là điều ta lo lắng, bất
quá, ta cho rằng người nọ nếu có thể cứu nàng ra khỏi vương phủ, chắc chắc
không phải kẻ tầm thường, muốn đuổi theo để mang Lưu Sương về chắc chắn không
phải việc dễ dàng.”
Hoa Kiều gật đầu đồng ý.
Phòng ngoài đột nhiên có người khẽ “Xuy” một tiếng, thanh âm
cực nhẹ, phảng phất như thì thầm, nhưng ý tứ khinh miệt trào phúng thì cực kỳ
rõ ràng.
Đại Mi Vũ hoảng hốt, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt.
Ngay cả Hoa Kiều cũng hãi hùng.
“Người nào?” Đại Mi Vũ lớn gan hô một tiếng.
Song, ngoài cửa sổ lại không một tiếng động, chỉ có cỏ cây
đu đưa, trăng soi vằng vặc.
Có lẽ là cảm giác nhầm, trái tim Đại Mi Vũ lúc này mới quay
lại lồng ngực.
Một tiếng thở dài truyền đến theo cơn gió, chỉ một tiếng thở
dài mà thôi, nhưng trong thanh âm ẩn chứa ý tứ muốn giết người, sát khí tràn
ngập như sương mù.
Đại Mi Vũ run rẩy đứng lên, chính vào lúc này, một bóng
người tiến vào từ cửa sổ đang khép hờ.
Đại Mi Vũ thốt lên: “Là ngươi!”
Bách Lý Băng mặc quần áo gấm đẹp đẽ đứng trong phòng. Hắn
đưa tay sửa sang mái tóc bị gió làm rối, dùng thần sắc lạnh nhạt nhìn Đại Mi Vũ
nói: “Đại Mi Vũ, ngươi thật to gan!”
Ngữ khí của hắn phiêu đãng.
Đại Mi Vũ nghe vậy, sắc mặt trắng bệch lui về phía sau hai
bước, ngã lên giường. Màu đỏ của chăn gấm càng làm nổi bật sắc mặt trắng bệch
của cô ta.
Cô ta biết chuyện tối nay sớm muộn gì Bách Lý Băng cũng sẽ
biết, nhưng không ngờ hắn tới nhanh đến thế.
Bách Lý Băng đi về phía Đại Mi Vũ, khuôn mặt vốn hồn nhiên
không tà ngưng trọng. Cặp mắt sáng đen trắng rõ ràng, bây giờ thâm u sâu kín,
không nhìn thấy đáy. Đôi môi luôn hiện ý cười hồn nhiên vui vẻ vô tà, lúc này
lại tạo thành một nụ cười tàn nhẫn.
Hắn đi từng bước từng bước, sát khí như dao, dường như có là
bạch ngọc hay đá tảng cũng chém vỡ được. Hắn thở ra những hơi thở như gió lạnh,
làm Đại Mi Vũ run rẩy không ngừng.
Sát khí, cô ta cảm thấy sát khí mãnh liệt.
Sợ hãi, cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi!
Cô ta đột nhiên nhớ tới lời cảnh cáo của hắn trong bữa tiệc
đó.
“Không cho ngươi trêu chọc nàng, nếu không bổn vương sẽ
khiến ngươi sống không bằng chết.” Đúng vậy, hắn đã nói như vậy, lúc ấy, cô ta
còn không tin. Hôm nay xem ra, đó hoàn toàn là sự thật.
“Ngươi, muốn làm cái gì? Ta là Vương phi của hoàng huynh Trữ
Vương của ngươi, ngươi giết ta, ngươi không sợ hắn sẽ trách tội ngươi sao?” Đại
Mi Vũ khàn cả giọng hô lên.
“Trách tội?” Bách Lý Băng cười như đang nghe truyện hài,
cười rất vui vẻ.
“Nếu ta nói hết chân tướng của chuyện hủy dung ra, ngươi cho
rằng hắn còn có thể trách tội ta sao?” Bách Lý Băng đột nhiên lạnh lùng nói,
thanh âm như bông tuyết đầu đông, bay về phía Đại Mi Vũ.
Đại Mi Vũ lạnh run, cắn răng nói: ” Ta vì hắn mà sẩy thai,
hắn sẽ không để cho ngươi giết ta!” Đúng vậy, chuyện sẩy thai, trừ Hoa Kiều,
không có ai biết là giả. Với con người của Bách Lý Hàn hắn sẽ không để cô ta
chết
“Thật sao?” Bách Lý Băng đột nhiên cong môi cười nói, “Nếu
đã như vậy, ta phải nhân lúc hắn chưa trở về, tiễn ngươi lên đường.” Cứ tưởng
rằng Đại Mi Vũ nhát gan, không ngờ lòng dạ cô ta lại độc ác như thế, dám dùng
chuyện sẩy thai để hãm hại Sương Nhi. Con đàn bà như này, ở lại trên đời không
sớm thì muộn cũng trở thành tai họa.
Hắn thản nhiên cười nhạt, lấy từ ống tay áo ra một đoản kiếm
dài ba tấc, chơi đùa, đoản kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, dưới ánh sáng
chiếu rọi, giống như pháo hoa. Nụ cười của hắn, ẩn trong sát khí lành lạnh của
kiếm, vừa hồn nhiên không tà vừa mị hoặc lòng người.
Đại Mi Vũ cứng đờ cả người, cô ta không người, khi Bách Lý
Băng giết người, vẫn có thể nở nụ cười tinh khiết vô tà, đẹp đến vậy.
Hắn quả nhiên là một Tiểu Ma vương chân chính.
Nhìn hắn nghịch đoản kiếm sát khí lẫm liệt, dường như có thể
đâm vào cổ họng cô ta bất cứ lúc nào.
Cảm giác tuyệt vọng, như đại hồng thủy nhấn chìm cô ta.
Ai tới cứu cô ta giờ? Ai có thể cứu cô ta giờ? Vương gia,
ngươi nhanh trở về đi! Mi Vũ không nhịn được thầm cầu khấn trong lòng.
Tiếng gió vang lên, Bách Lý Băng xuất thủ, kiếm quang hình
trăng khuyết phi tới, Đại Mi Vũ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Một tiếng động
thanh thúy vang lên, đoản kiếm xé gió xẹt qua cổ tay cô ta cắm phập lên giường.
Mà cô ta, cũng không có đau đớn như đã tưởng tượng.
Chẳng lẽ cô ta chưa chết? Cô ta nghi hoặc mở mắt, thấy Bách
Lý Băng nhìn Hoa Kiều đang cúi đầu đứng cạnh bàn, Bách Lý Băng có vẻ rất hứng
thú.
Dĩ nhiên là Hoa Kiều cứu cô ta, nhận ra điều này làm trái
tim Đại Mi Vũ vô cùng vui vẻ, không ngờ Hoa Kiều biết võ công, như vậy Hoa Kiều
là do ai đó gài vào vương phủ. Mặc kệ là ai gài vào, Hoa Kiều đã cứu cô ta một
mạng.
Cô ta cảm kích người kia.
“Oh? Ngươi là ai?” Bách Lý Băng nhìn Hoa Kiều, lạnh giọng
hỏi.
Mắt Hoa Kiều lóe lên trong một tích tắc, đột nhiên quỳ
xuống, thấp giọng nói: “Thỉnh Tĩnh Vương thứ tội, nhưng mà, tối nay nô tỳ có
liều chết cũng phải bảo hộ cho sự an toàn của Đại phi. Đại phi không thể chết
được!”
Bách Lý Băng khinh miệt bĩu môi, nói: “Chỉ bằng ngươi?”
“Không phải bằng nô tỳ! Là bằng cái này.” Hoa Kiều đột nhiên
lôi ra một ngọc bội, đặt vào tay Bách Lý Băng.
Bách Lý Băng giãn lông mày ra, nhìn ngọc bội một lúc lâu,
đột nhiên cười. Giơ tay lên, ném ngọc bội vào Hoa Kiều.
“Đây là cái gì, ta chưa từng thấy!” Hắn cười nhạt, thanh âm
thanh thúy như châu.
“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Hoa Kiều hiển nhiên không ngờ
Bách Lý Băng lại phản ứng như thế, nhất thời sửng sờ hóa đá. Cứ tưởng rằng hắn
thấy ngọc bội của chủ nhân, sẽ không ra tay nữa. Dù sao tất cả những điều chủ
nhân làm, cũng là vì hắn. Nhưng mà, Hoa Kiều thật không ngờ Bách Lý Băng đối
với mệnh lệnh của chủ nhân lại làm như không biết.
Khi Hoa Kiều còn đang sững sờ, Bách Lý Băng đã xuất thủ lần
nữa.
Lần này hắn ra tay nhanh hơn, hàn quang trong tay chợt lóe,
kiếm quang lần nữa đánh úp về phía Đại Mi Vũ.
Đại Mi Vũ mới từ trở về từ quỷ môn quan, còn tưởng rằng sẽ
thoát được kiếp nạn này, trái tim mới đập trở lại sau cơn sợ hãi, không đề
phòng kiếm quang lao đến. Trái tim lại muốn ngừng đập.
Ngay lúc cô ta tưởng rằng đã tận số, lại có một âm thanh
thanh thúy vang lên, trong nháy mắt bên trong lại yên tĩnh.
Cô ta do dự mở mắt, ánh nến chập chờn, dường như không chống
lại được sát khí, chỉ chiếu lờ mờ, rồi tắt ngấm, chỉ để lại một làn khói mỏng
manh.
Bên trong cực kỳ an tĩnh, ánh mắt mọi người dừng ở bóng trắng
bên cửa sổ.
Vầng trăng ngả bóng trời tây chiếu ánh sáng nhàn nhạt lên
người đó, người kia đứng trong ánh trăng, gió đêm hây hẩy, tóc dài phất phơ,
bạch y tung bay.
Đại Mi Vũ như chết đuối với được cọc, lảo đảo chạy tới, lao
vào lòng Bách Lý Hàn. Nhưng mà cô ta không được như ý, một luồng kình phong kéo
tới, làm người cô ta xoay một vòng, ngay lúc sắp chạm được vào áo của Bách Lý
Hàn thì té luôn xuống đất.
Một cơn đau thấu xương kéo tới, ra tay cũng thật tàn nhẫn.
Cô ta ngạc nhiên ngửng đầu, chỉ thấy Bách Lý Hàn chắp tay
đứng đó, như thể chưa hề nhúc nhích, nhưng mà Đại Mi Vũ biết luồng kình phong
là từ tay hắn.
“Vương gia, tại sao người lại làm vậy với Mi Vũ, Mi Vũ đã
làm sai cái gì?” Cô ta khóc lóc tố cáo. Bắt Bạch Lưu Sương thử độc là hắn,
không phải cô ta, có phải không? Hắn vì sao phải đối xử với cô ta như thế?”
Bách Lý Hàn cúi đầu nhìn, ánh trăng chiếu lên gương mặt khóc
lóc của Đại Mi Vũ, từng giọt nước mắt tròn như ngọc trai thi nhau tuôn xuống.
Thật yếu ớt, thật đáng thương, thật bi thảm.
Nhưng mà, lúc này, nước mắt của Mi Vũ chẳng khiến hắn thấy
đồng tình chút nào, cũng không chút thương tiếc.
Giờ khắc này, hắn mới đột nhiên nhận ra, hắn…… cho tới
bây giờ cũng chưa từng yêu cô ta.
Tình cảm của hắn đối với cô ta, có lẽ chỉ là mê luyến nhất
thời với gương mặt xinh đẹp và kỹ thuật múa uyển chuyển, có lẽ là thương tiếc
cho dáng vẻ yếu đuối nhu nhược, nhưng, quyết không phải là tình yêu.
Mặc dù, lúc mới đầu rất đẹp, long lanh như ngọc, nhưng,
chẳng mấy chốc đã như bọt biển, bị gió thổi qua, như chưa từng tồn tại.
Đại Mi Vũ khóc lóc tố cáo một lúc lâu, phát hiện người trước
mặt, vẫn đứng yên không nhúc nhích y như trước, giống như điêu khắc từ băng.
Trong lòng đột nhiên phát lạnh, nhờ ánh trăng hắt vào, cô ta
nhìn rõ gương mặt hắn.
Gương mặt vẫn như trước kia, ngũ quan tuấn mỹ, thần sắc
thanh hàn, nhưng cô ta phát hiện so với trước kia có sự bất đồng. Trước kia,
hắn cho dù lạnh lùng lạnh nhạt, cũng không giống tối nay, nghiêm túc, giống như
thần tiên phụ trách việc rơi tuyết hạ sương, vừa nhìn đã lạnh run.
Trong lúc đó, cô ta quên mất việc tiếp tục giả bộ khóc lóc.
Bách Lý Hàn lướt ánh mắt qua Đại Mi Vũ, nhìn Bách Lý Băng,
thanh âm lạnh lùng nói: “Ngũ đệ, vương phủ của ta không phải biệt viện của đệ,
nếu lần sau đệ còn giữa đêm viếng thăm, đừng trách Tam ca không khách khí.
Khuya rồi, đi về đi!”
Bách Lý Băng vẫn không nhúc nhích, không đi cũng không nói
gì, lẳng lặng đứng trong bóng đêm, vẻ mặt sâu kín âm thầm, khiến kẻ khác không
nhìn ra gì.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên hỏi: “Nàng thế nào rồi?” Ngữ
khí mặc dù nhẹ nhàng lãnh đạm, nhưng tiết lộ hoàn toàn tâm trạng run rẩy lo
lắng của hắn.
Bách Lý Hàn giật mình, một lúc lâu sau mới hiểu được, Bách
Lý Băng ám chỉ Lưu Sương. Tiểu tử này, thật sự rất quan tâm Lưu Sương! Chẳng lẽ
hắn thật sự thích Lưu Sương?
Hoa Kiều đứng một bên nhu thuận tiêu sái đi đến trước bàn,
thắp nến, một quầng sáng soi tỏ, chiếu lên khuôn mặt Bách Lý Băng.
Khi Bách Lý Hàn nhìn rõ thần sắc Bách Lý Băng, cảm giác đầu
tiên, chính là khiếp sợ, cảm giác thứ hai, vẫn là khiếp sợ.
Gương mặt này, không còn là gương mặt hồn nhiên vô tà của
Bách Lý Băng trước kia, cũng không phải gương mặt đầy tà khí thích phá hư mọi
chuyện.
Đây là gương mặt của một người đàn ông trưởng thành, khốn
đốn vì tình, thương đau vì tình, khổ sở vì tình.
Lộ ra một mối tình sâu sắc không thể kiềm chế, một gương mặt
bị tình yêu hành hạ
Người trước mắt, là Ngũ đệ của hắn sao?
Là Ngũ đệ bất hảo tùy hứng vô pháp vô thiên của hắn sao?
Giờ khắc này, Bách Lý Hàn đột nhiên rõ ràng, hắn sai lầm
rồi. Ngũ đệ của hắn, không còn là một tiểu hài tử nữa. Tính yêu Bách Lý Băng
dành cho Lưu Sương, có lẽ không cạn hơn hắn, không ít hơn hắn, không lạnh
nhạt như hắn.
“Nàng thế nào rồi?” Bách Lý Băng thấy Bách Lý Hàn không nói
lời nào, hỏi lần nữa, con ngươi tràn ngập lo lắng thâm trầm.
Bách Lý Hàn không đành lòng nhìn đôi mắt lo lắng của Bách Lý
Băng, quay đi.
Hắn trầm giọng nói: “Nàng đi rồi!”
“Đoạn Khinh Ngân mang nàng đi?” Bách Lý Băng thản nhiên hỏi.
“Đúng vậy!” Bách Lý Hàn lạnh lùng nói.
Bách Lý Băng đột nhiên mỉm cười, mặt hắn, một lần nữa khôi
phục bộ dáng ngây thơ: ”Tam ca, nếu nàng đã đi, không cần huynh nói, đệ sẽ
không đến phủ của huynh nữa. Tối nay đến, không vì cái gì khác, bất quá là muốn
thay huynh dọn dẹp con đàn bà này, huynh đã tới, quên đi.” Nói xong, hắn chậm
rãi đi ra cửa.
Trước khi đi, hắn đột nhiên quay lại cười với Đại Mi Vũ đang
gục trên đất, đưa đôi mắt đen láy nhìn, nói: “Đại phi, đóa hoa đào trên mặt
ngươi đẹp lắm, không ngờ dùng thuốc chậm liền sẹo rồi, mà vẫn đẹp thế.” Dứt
lời, khoan thai đi ra ngoài.
Sắc mặt Đại Mi Vũ trắng bệch, tiểu Ma vương này, đúng là vẫn
phải vạch trần cô ta mới được!
Bách Lý Hàn nghe vậy, thần sắc phát lạnh, lông mày nhíu lại.
Hắn lạnh nhạt quay đầu nhìn Đại Mi Vũ, trong con mắt chỉ có
hàn ý.
Chuyện hủy dung trước kia, quả nhiên là do cô ta tự biên tự
diễn. Là hắn quá ngu ngốc, dĩ nhiên đi tin nước mắt của cô ta, tin cô ta thật
sự muốn tìm cái chết, trách lầm Lưu Sương.
Cúi đầu oán hận nhìn cô ta, đóa hoa đào xinh đẹp do Lưu
Sương tỉ mỉ xăm lên, Bách Lý Hàn chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu. Nhớ đến vết
thương trên mặt Lưu Sương do tay hắn làm ra, hắn không thể ức chế sự tức giận.
Lưu Sương tốt bụng nghĩ cách giúp cô ta che sẹo, lại bị cô
ta lợi dụng cắn ngược lại một cái.
Cô ta không xứng!
Cô ta không xứng có được đóa hoa do Lưu Sương tự tay xăm.
Bách Lý Hàn nhíu mày, đột nhiên cầm một lưỡi kiếm, kéo vạt
áo Đại Mi Vũ lôi cô ta lại.
“Vương gia, không nên, người không thể làm thế với Đại phi!”
Hoa Kiều khóc lóc lao lên.
Trương Tá Lý Hữu đột nhiên nhảy ra từ chỗ tối, giữ Hoa Kiều.
“Vương gia, người muốn làm gì?” Đại Mi Vũ hoảng sợ nhìn đôi
mắt Bách Lý Hàn, trong mắt hắn, thương xót và phẫn hận đan xen, làm cô ta vô
cùng hoảng sợ.
“Vương gia, chuyện hủy dung là Mi Vũ đã sai, nhưng mà, lần
này Mi Vũ là người bị hại mà, hài tử của Mi Vũ quả thật bị Bạch Lưu Sương kia
hãm hại.” Cô ta cố gắng tố cáo, cố gắng dùng hài tử không có thật cầu xin sự
tha thứ từ hắn.
Bách Lý Hàn vừa nghe nói thế, trừng mắt, hắn lạnh lùng nói:
“Tới giờ phút này rồi, ngươi còn muốn lừa gạt bổn vương. Ta hỏi ngươi, ngươi
chưa từng thị tẩm, tại sao lại mang thai được.”
Đại Mi Vũ cả kinh, không thể tin nhìn Bách Lý Hàn, cô ta
không tin, hắn biết rằng cô ta chưa từng thị tẩm? Cô ta đương nhiên không biết
Bách Lý Hàn đã suy nghĩ chuyện đêm đó từ đầu tới cuối, đối với cô ta chưa từng
phát sinh chuyện gì.
Cô ta kinh ngạc nhìn bạch y nam tử trước mắt, ánh trăng quấn
quít với đèn, chiếu lên bạch y của Bách Lý Hàn, u hàn, như ánh sáng của hàn
băng.
Hắn mím chặt môi, giống như chỉ cần há miệng, sát khí sẽ
phóng ra.
Đại Mi Vũ chưa bao giờ tuyệt vọng, bi thương như lúc này.
Tuyệt thế nam tử này cuối cùng vẫn không thuộc về cô ta sao?
Cô ta không cam lòng!
Cô ta dùng vẻ mặt vô tội, sợ hãi nói: “Vương gia, Mi Vũ đêm
đó quả thật thị tẩm rồi, cũng đã mang thai, ngự y đã xác nhận điều đó, có phải
không?”
“Đúng! Nhưng mà, tại sao tối nay ngươi lại lén sai người
xuất phủ mua máu heo, đừng nói là để ăn!” Hắn chán ghét nói.
Đại Mi Vũ ngẩn ra, cô ta đã nhắc nhở Hoa Kiều phải tìm người
đáng tin để sai đi mua máu heo, không ngờ lại bị Bách Lý Hàn tra ra.
“Vẫn còn lời nào để nói sao?” Đoản kiếm trong tay Bách Lý
Hàn nhẹ nhàng chạm lên mặt Đại Mi Vũ, cảm giác lạnh lẽo đâm phá da thịt. Chỉ
cần nghĩ đến việc cô ta dùng máu heo lừa hắn, hãm hại hài tử của hắn, hắn đã
bắt đầu điên cuồng.
Đoản kiếm lướt trên gương mặt Đại Mi Vũ, hàn ý xuyên qua da,
mang theo sợ hãi xâm nhập vào trái tim.
Đại Mi Vũ nhìn Bách Lý Hàn gần trong gang tấc, đôi mắt
nghiêm nghị đầy lãnh ý, trong lòng phát lạnh. Cô ta biết tối nay không tránh
được cái chết rồi, một nỗi hận trào lên từ đáy lòng, nỗi hận gạt đi sợ hãi cùng
tuyệt vọng.
Cô ta ngửa đầu, thanh âm khàn khàn buồn bã nói: “Bách Lý
Hàn, ngươi giết ta đi, giết ta, hài tử của ngươi cũng không về được, Lưu Sương
của ngươi cũng không về được. Ta không chiếm được tình yêu của ngươi, ngươi cũng
đừng mơ tưởng có được tình yêu của nàng. Nói cho ngươi biết, ta hận nàng, hận
nàng đoạt đi vị trí vốn là của ta, hận nàng đoạt đi tình yêu vốn là của ta.
Cùng là người, tại sao ta lại bị người khác dẫm đạp, làm kỹ nữ trong thanh lâu.
Mà nàng, có thể sinh ra làm thiên kim tiểu thư, còn được Hoàng thượng tứ hôn
làm Vương phi. Ta không muốn như vậy, ta cũng muốn làm người trên của kẻ khác.”
Đôi mắt thê lương của cô ta không nhu nhược cầu xin thương
xót nữa, mà phóng ra hận ý.
“Âm mưu này đúng là do ta tự biên tự diễn, nhưng mà, hài tử
của ngươi thật sự đã chết trên tay ngươi!” Cô ta lạnh lùng nói từng chữ.
Một câu nói cuối cùng, hoàn toàn đánh bại Bách Lý Hàn.
Hài tử! Hài tử của hắn và Lưu Sương!
Bách Lý Hàn đau lòng nhớ kỹ hai chữ này, nhưng lại không thể
nói gì, hai chữ này như nghẹn lại, bóp chặt yết hầu hắn. Chỉ cảm thấy có muôn
vàn sự cay đắng trào lên yết hầu, nhấn chìm đầu lưỡi, thiêu đốt ý thức.
Cô ta nói rất đúng, xác thực mà nói là tại hắn không tín
nhiệm, hại Lưu Sương, cũng hại hài tử của hắn.
Hắn chỉ có thể dùng chính mình đời đời kiếp kiếp đền bù sai
lầm hắn đã gây ra.
Người đàn bà trước mặt hắn, hắn thương xót nhìn người đàn bà
trước mặt hắn.
Cô ta chính là thiếu nữ áo trắng múa trong rừng đào sao? Cặp
mắt từng hấp dẫn hắn giờ tràn ngập dục vọng và thù hận, khiến gương mặt trở nên
vặn vẹo dữ tợn.
Dù không còn vết sẹo, mặt cô ta vẫn dữ tợn như trước kia.
Bách Lý Hàn nhắm mắt lại, đáy lòng đột nhiên trào lên sự bi
thương.
Hắn chậm rãi buông tay, Đại Mi Vũ thở hổn hển ngã trên mặt
đất.
“Trương Tá Lý Hữu, tống cô ta vào Lãnh Uyển, phái người
trông coi cẩn thận.” Bách Lý Hàn nói.
Nhớ đến Hoa Kiều vì cứu cô ta, mang ra một ngọc bội. Hắn híp
mắt, bắn ra những tia tàn khốc.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!