Thác Phi Dụ Tình - Chương 79
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Thác Phi Dụ Tình


Chương 79


BÓNG ĐÊM RẤT MÊ NGƯỜI

Một luồng khí nóng rực quái dị từ đan điền chậm rãi dâng
lên, thân thể từ từ nóng lên, Đoạn Khinh Ngân không thể ức chế được ồ một
tiếng.

Hắn biết hắn trúng mỵ dược rồi, khi mẫu hậu đưa hắn chén trà
đó, hắn vẫn biết là có chuyện, nhưng vì cứu Sương Nhi, hắn vẫn uống. Chỉ là, hắn
không ngờ dược lực của mỵ dược này lại lớn đến thế, hắn đã nghĩ rằng mình có
thể khống chế được.

“Sư huynh, huynh có chỗ nào không thoải mái, rốt cuộc là làm
sao vậy?” Đôi mắt lo lắng của Lưu Sương nhìn mặt Đoạn Khinh Ngân chăm chú, trên
gương mặt vẫn luôn tuấn tú trắng nõn của hắn, giờ bắt đầu nhuộm đỏ.

Đoạn Khinh Ngân vận công điều tức, tạm thời đè xuống nhiệt
khí không cách nào phát tiết trong cơ thể, cong môi khẽ cười, thản nhiên nói:
“Cô bé ngốc, sư huynh làm sao có thể có việc chứ, chỉ hơi nóng thôi!” Dứt lời,
cầm tay Lưu Sương, định mang nàng rời đi.

Nhưng mà, khi chạm đến cánh tay mềm mại không xương nhỏ bé
của Lưu Sương, đưa mắt đến gương mặt yêu kiều thanh nhã của Lưu Sương, luồng
nhiệt khí mới đè xuống lại bắt đầu bốc lên trong cơ thể. Tâm can bảo bối đứng
trước mắt, ngay cả khi không có mỵ dược, hắn cũng sẽ động tình.

Nhưng mà Sương Nhi là trân bảo của hắn, hắn sao có thể nhẫn
tâm thương tổn nàng, cưỡng chế sự khô nóng trong cơ thể, làm bộ như không có
việc gì, hắn khẽ cười nói: “Chúng ta đi thôi!”

Lưu Sương nhăn mặt, thừa dịp Đoạn Khinh Ngân không đề phòng,
đưa tay qua, đặt lên cổ tay Đoạn Khinh Ngân. Đoạn Khinh Ngân cuống quít né
tránh, nhưng mà Lưu Sương đã nhận ra, sư huynh, trúng mỵ dược rồi.

Mỵ dược, sư huynh làm sao lại trúng mỵ dược? Y thuật của sư
huynh không kém hơn nàng, trừ phi hắn tự mình uống, nếu không người khác không
thể hạ dược hắn. Chẳng lẽ, đây là tập tục Lăng Quốc, đêm động phòng, tân lang
phải uống mỵ dược?

Nghĩ đến động phòng, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, là sự xuất
hiện của nàng, phá hỏng chuyện tốt của sư huynh, lập tức, cực kỳ áy náy mà nói:
“Sư huynh, muội thiếu chút thì quên mất, tối nay là ngày vui của huynh, muội
không quấy rầy huynh nữa, muội đi ra ngoài, sư huynh ngày khác trở lại cứu
Sương Nhi đi!” Dứt lời, đỏ mặt chạy trối chết.

Sắc mặt Đoạn Khinh Ngân trầm xuống, vươn tay ra, túm cánh
tay Lưu Sương, mâu trung u hắc lóe ra những tia lửa phức tạp, có một tia tức
giận, có một tia mất mát.

Hắn không nói lời nào ôm lấy Lưu Sương, đi ra ngoài.

Bóng đêm mông lung, tranh tối tranh sáng, đồng hồ nước tí
tách từng tiếng u sầu.

Đoạn Khinh Ngân ôm Lưu Sương, thi triển khinh công, đi qua
các hành lang đình tạ, đi về phía Minh Nguyệt Cung của hắn. Phía sau, thị vệ
lặng lẽ đuổi theo hắn.

“Thái tử, ngươi làm cái gì vậy?” Trong bóng tối trước mặt,
một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lên tiếng hỏi.

Thanh âm còn chưa dứt, vô số đèn được thắp sáng, chói lòa
một góc, làm lu mờ cả mặt trăng.

Vương hậu khoan thai đi ra từ hào quang ánh đèn, cung trang
màu vàng lấp lánh, đôi môi mỏng mím chặt, nhìn Đoạn Khinh Ngân với vẻ không tin

được. Vô luận như thế nào, bà ta cũng không ngờ Đoạn Khinh Ngân sẽ phát hiện ra
Lưu Sương, Mặc Mai đã phong bế huyệt đạo toàn thân của nàng, phong bế cả hô hấp
và tiếng tim đập của nàng, nàng giống như lâm vào trạng thái chết giả, không
thể phát ra bất cứ tiếng động nào.

Bà ta đương nhiên không biết, khi đã yêu sâu sắc đến tận
xương tận tủy, dù không nghe không thấy, vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại
của người mình yêu. Giống như hai người yêu nhau phát ra từ trường, một khi đến
gần, lòng sẽ có cảm ứng.

Đoạn Khinh Ngân ngẩng đầu nhìn mẫu hậu đứng trong ánh sáng,
trong đôi mắt thâm trầm của bà là hận ý bị đè nén. Mẫu hậu sớm đã không còn là
mẫu hậu yêu hắn thương hắn, lòng của bà đã bị ghen ghét hành hạ đến mức cực
đoan vô tình.

Mặc dù, mấy năm nay mẫu hậu sống cũng không dễ dàng, nhưng
mà, hắn vẫn không thể hiểu được hận ý mà mẫu hậu dành cho Sương Nhi. Sương Nhi,
mới là người bị hại đến thê thảm nhất, nàng hoàn toàn vô tội, làm sao có thể
thừa nhận sự ghen ghét và hận ý của mẫu hậu.

“Mẫu hậu, con muốn mang nàng đi!” Hắn lạnh lùng nói,
luồng khí nóng trong cơ thể bắt đầu di chuyển, hắn không biết mình còn có thể
duy trì trong bao lâu.

“Ngươi không giải độc sao?” Sắc mặt Vương hậu trắng nhợt,
nhìn đôi mắt hắn đang chịu áp lực của thống khổ.

“Mẫu hậu, tuyển phi là người ép con, hôm nay con đã cứu
Sương Nhi về, đương nhiên sẽ không chạm vào Ngưng phi và Thanh phi nữa, bởi vì
con không yêu hai người đó! Con muốn giữ lại sự trong sạch cho hai người, hai
người đó tự mình về nhà là tốt nhất.” Đoạn Khinh Ngân thản nhiên nói từng câu
từng chữ.

“Ngươi không chịu nạp phi, chính là vì nữ tử này!” Gương mặt
Vương hậu nhất thời âm trầm xuống, đôi mắt đẹp bắn ra hàn quang.

Chuyện tối nay đã phát triển đến mức mà bà ta không tưởng tượng
được, đúng là người tính không bằng trời tính, bà ta định cho nha đầu kia nếm
trải tư vị của bị phản bội, nhưng không ngờ cuối cùng lại làm tổn thương đến
Lưu Quang.

Bà sai lầm rồi, bà không ngờ Lưu Quang yêu nữ tử này sâu sắc
đến thế, so với việc năm xưa cha hắn yêu người đàn bà kia thì không kém chút
nào. Phụ tử hai người đều là kẻ điên tình, hết lần này tới lần khác đều yêu

người không nên yêu. Trái ngang ở chỗ, tình cảm của nữ tử này dành cho Lưu
Quang, lại không giống như bà đã tưởng tượng.

Bà phẫn hận nhìn chằm chằm vào Lưu Sương, ánh mắt sắc như
đao, Lưu Sương đứng cạnh sư huynh, cảm thấy lạnh cả người.

“Tốt thôi, ngươi đã yêu nàng, vậy thì để nàng giải độc cho
ngươi đi!” Vương hậu dứt lời, sắc mặt âm trầm rời đi, sau này sẽ khử nha đầu
kia sau.

Đoàn người càng lúc càng xa, Đoạn Khinh Ngân nhanh chóng ôm
Lưu Sương, xuyên qua ánh trăng.

Đêm lạnh như nước, hoa ảnh chập chờn, ban công mái nhà trùng
trùng điệp điệp.

Gió mát thổi vào tóc hai người, dây dưa trong gió.

Trái tim Lưu Sương, chỉ có khiếp sợ. Sau cuộc nói chuyện vừa
rồi, nàng mới biết được, thì ra là vương hậu bắt nàng làm con tin, mới có thể
khiến sư huynh nạp phi. Thì ra, sư huynh làm tất cả chỉ là vì nàng.

Chỉ là vì nàng, trái tim trào lên sự thê lương, một loại
tình cảm không thể định nghĩa dâng lên.

Nhiều năm như vậy, sư huynh luôn là người an ủi khi nàng

thương tâm, là người lắng nghe chia sẻ khi nàng vui vẻ, là chỗ dựa khi nàng mất
tinh thần.

Nàng cứ thản nhiên hưởng thụ sự sủng ái hắn dành cho nàng,
như chuyện đương nhiên phải thế, nhưng lại chưa hề nghĩ kĩ tình cảm sư huynh
dành cho nàng, cứ mặc nhiên nghĩ đó là tình huynh muội.

Hôm nay nghĩ đến, không phải!

Một ca ca không biết dùng ánh mắt thâm tình vạn chủng như
thế để nhìn muội muội.

Tiếng thở của sư huynh càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng
cấp bách, Lưu Sương biết là sư huynh đang phải chịu sự áp lực của thống khổ,
nàng cũng biết sự thống khổ đó chỉ do nàng.

“Sư huynh, huynh buông muội đi! Muội tự đi được!”

Đoạn Khinh Ngân theo lời nàng bước chậm lại, nhưng vẫn không
nỡ buông nàng ra, dường như nếu hắn buông tay, nàng sẽ biến mất ngay lập tức.

Dưới ánh trăng, Lưu Sương nhìn gương mặt tuấn mỹ của sư
huynh, đôi lông mày của hắn nhíu chặt lại, chỗ nhíu giữa lông mày nông sâu như
tâm tình của hắn.

Hai người nghỉ chân trong một bụi hoa, một bụi hoa lớn dưới
ánh trăng, tản ra mùi thơm ngát.

Đoạn Khinh Ngân nhẹ nhàng buông Lưu Sương, xoay người hướng
về bụi hoa, nặng nề thở hổn hển, cảm thấy luồng khí nóng trong cơ thể càng lúc
càng không chịu được.

“Sư huynh, huynh cảm thấy thế nào rồi? Có… có muốn muội
giúp huynh không!”

Lưu Sương nói cực nhỏ, nhưng vẫn đi vào tai Đoạn Khinh Ngân
rõ ràng từng lời một, hắn khiếp sợ quay đầu lại.

Dưới ánh trăng, mái tóc dài đến eo của Lưu Sương phiêu đãng
trong gió, lông mày như xuân sơn, mắt như thu thủy.

Nàng không khuynh thành, không tuyệt đại, nhưng vẫn khiến
hắn khuynh tâm không dứt.

Đôi mắt trong veo như nước, tinh khiết, trong suốt, nhưng
lại như có một tầng sương mù.

Đoạn Khinh Ngân nặng nề thở hổn hển, cúi đầu nhìn nàng, đôi
mắt thâm tình như một tấm lưới giữ chặt lấy Lưu Sương.

Lưu Sương nhìn thấy dục niệm trong mắt hắn, giờ khắc này,
nàng đột nhiên tỉnh ngộ, sư huynh nhất định là hiểu lầm rồi.

Trong nháy mắt mặt nàng đỏ bừng, nàng ấp úng nói: “Sư huynh,
ý của muội là… là Sương Nhi giúp huynh thi châm khử độc……………..- “

Ánh trăng mông lung bao phủ nàng, gương mặt hồng hào càng
thêm quyến rũ cùng kiều diễm, thật sự là rất mê người.

Nàng so với ánh trăng còn cao khiết hơn, so với mùi hoa còn
thơm hơn.

Luồng khí nóng nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể, hung hăng

tấn công lý trí của Đoạn Khinh Ngân.

Hắn có lẽ đã nghe được câu sau của Lưu Sương, nhưng chẳng
kịp tư duy xem có ý nghĩa gì, đã nhanh chóng cúi đầu, đôi môi nóng bỏng như lửa
đặt lên môi nàng.

Đôi môi vừa chạm, khí tức nóng rực của hắn hòa cùng hô hấp
của nàng, đôi môi mềm mại trong trẻo của nàng như một giọt sương mát lành, mang

theo sự mát mẻ khoan khoái, làm cho hắn thế nào cũng thấy không đủ. Lý trí,
trong khoảnh khắc này, hoàn toàn biến mất, hắn bất ngờ nhân lúc nàng không
phòng ngự đọat đi hơi thở của nàng.

Môi của hắn, nóng bỏng như lửa, mãnh liệt rừng rực thiêu đốt
nàng.

Mất khống chế, tim bắt đầu đập loạn nhịp!

Lưu Sương cảm giác được mình như một khối băng, sẽ tan chảy
trong lòng hắn.

Nàng muốn đẩy sư huynh ra, nhưng lại cảm giác được làm thế
có chút tàn nhẫn!

Sư huynh vì nàng, mới phải chịu thống khổ như vậy, nàng hiểu
rõ con người và tư cách sư huynh, nếu sư huynh không muốn phá hủy tấm thân
trong sạch của hai tân phi kia, càng không đi tìm nữ nhân khác. Nàng càng hiểu
rõ mỵ dược, nếu không giải kịp thời, người trúng mỵ dược sẽ chết vì dục hỏa
thiêu đốt.

Nhưng mà…nhưng mà, nàng lại cảm giác được nếu nàng dùng
thân để cứu sư huynh, quan hệ huynh muội trong sáng của bọn họ sẽ bị đánh vỡ
hoàn toàn, sau này, bọn họ biết nhìn nhau thế nào.

Lòng Lưu Sương cực kỳ phiền loạn, nàng vừa đau lòng vì sư
huynh phải chịu thống khổ, vừa cảm giác được nếu làm như vậy, đối với sư huynh
là không công bằng.

Tình cảm bị đè nén lâu ngày bộc phát trong nháy mắt, giống
như con ngựa hoang đứt dây cương, không có cách nào đình chỉ được, huống chi
còn có mỵ dược thêm vào. Hắn hôn thật động tình, rất thân mật, như thể nàng là
người hắn trân trọng sủng ái nhất thế gian này.

Mùi thơm ngào ngạt, dung nhan nhược thủy, đôi mắt trong suốt
không có bất kỳ tạp chất nào, nhiều năm như vậy, bóng hình này vẫn quanh quẩn
trong lòng hắn, chưa từng rời xa.

Mà đêm nay, hắn rốt cục cũng có thể ôm nàng trong lòng.

Tay hắn, không kiềm chế được xoa lên mặt Lưu Sương, cẩn thận
xoa lên vết thương. Hắn đau lòng vuốt ve vết thương, là hắn đã khiến nàng chịu
khổ.

Nhưng mà, hắn đột nhiên nhớ đến nam nhân đã làm nàng bị
thương.

Trong lòng hắn, như bị đâm một nhát, lý trí hồi phục trong
nháy mắt. Nheo mắt nhìn lại, hắn đột nhiên rõ ràng chính mình đang làm cái gì!

Hắn làm sao có thể làm như vậy chứ? Hắn làm sao có thể tổn
thương nữ tử mà hắn yêu thương nhất thế gian này.

Hắn đột nhiên đẩy Lưu Sương ra, lạnh lùng nói: “Huynh không
cần muội giải độc cho huynh, muội tránh ra đi.”

Dưới ánh trăng, đôi môi của Lưu Sương bị hôn đến sưng đỏ như
tường vy nở rộ, nàng nhìn bóng lưng sư huynh rời đi, nước mắt không ngừng tuôn
xuống.

Đêm hôm đó, Lưu Sương không biết Đoạn Khinh Ngân đã làm gì
để sống qua đêm đó, tóm lại, nàng biết, hắn không đi tìm nữ nhân khác, vẫn giải
mỵ dược. Hoặc là dùng thuốc, cũng có thể là vận công bức độc, nhưng mà Lưu
Sương biết, cách gì thì cũng khiến cơ thể bị tổn thương.

Sư huynh tình nguyện thương tổn chính mình, vẫn hết lòng bảo
vệ nàng. Cảm giác trong lòng Lưu Sương, không thể dùng hai chữ “cảm kích” để
diễn tả nữa

Lưu Sương tới Minh Nguyệt cung của Đoạn Khinh Ngân, hắn phái
người đưa Hồng Ngẫu đến

Hắn không cho phép Lưu Sương rời khỏi Minh Nguyệt Cung một
bước, nguyên nhân rất đơn giản, hắn không muốn Lưu Sương có cơ hội gặp nguy
hiểm. Lưu Sương chỉ có ở trong hoàng cung, ở bên cạnh hắn, mới là an toàn nhất.

Thanh phong sảng khoái, thu ý càng lúc càng dày. Mùi hoa quế
trong sân, thơm đến tận xương, khiến kẻ khác say mê.

Lưu Sương đứng trong Minh Nguyệt Cung, trời chiều chiếu lên
bàn đá, nhìn hành lang thật sâu, trong đầu như có sương mù bắt đầu bốc lên, lan
tràn lấp đầy, cảm giác quen thuộc lại đập vào mặt.

Có một loại bi thống, rất rõ ràng, rất quen thuộc kéo tới,
như thể nàng từng trải nghiệm.

Cảm giác chân thực này rất kì dị, nàng quay đầu hỏi Hồng
Ngẫu: “Hồng Ngẫu, ngươi có cảm giác Minh Nguyệt cung này rất quen thuộc không?”

Hồng Ngẫu lắc đầu, nói: “Không quen chút nào, nô tỳ chỉ cảm
giác được cung điện này rất tao nhã quí khí, dùng bạch ngọc dát lên tường, rất

đẹp mắt! Công tử thật sự là một người có phẩm vị!”

Lưu Sương thở dài lắc đầu, “Cung điện này không phải do
huynh ấy tạo ra!” Đúng vậy, mặc dù nàng thừa nhận sư huynh phẩm vị cao nhã,
nhưng cung điện này đã có ba mươi năm trơ mặt với gió sương rồi, Lăng Quốc, lập
quốc mới được mười năm.

Đây là cung điện của tiền triều – Vũ Quốc.

Mấy ngày nay, trong hoàng cung, Lưu Sương dần dần hiểu thêm
về Lăng Quốc.

Nghe nói, mười năm trước, Đại tướng quân Đông Phương Húc
Nhật liên thủ với tân hoàng của Thiên Mạc Quốc là Mộ Dã, lật đổ hoàng đế. Từ đó
về sau, giang sơn đổi chủ.

Nhưng mà, Đông Phương Húc Nhật không xưng đế, để cảm tạ sự
tương trợ của Thiên Mạc Quốc, chỉ xưng là quốc chủ, thần phục Thiên Mạc Quốc ở
phương bắc. Hàng năm tiến cống rất nhiều ti la tơ lụa, châu báu quý hiếm, lương
thực dụng cụ.

Sau khi Đông Phương Húc Nhật đọat quyền, lại đột nhiên lâm
bệnh nặng, thân thể yếu đi rất nhanh, lúc ấy Đông Phương Lưu Quang mới mười ba

tuổi cũng đột nhiên mất tích. Mọi người cứ tưởng rằng đó là báo ứng cho Đông
Phương Húc Nhật, đứa con bị chết trong cơn phản loạn.

Quyền lực của Lăng Quốc rơi xuống tay vương hậu. Vương hậu
này, vừa không có tài trị quốc, cũng không có người có tài giúp sức, càng không
có khả năng dùng người, Lăng Quốc dần dần suy sụp. Mãi đến năm năm trước, Đông
Phương Lưu Quang mới sống lại, về nước nhận ngôi thái tử, thực lực Lăng Quốc
mới dần dần được khôi phục.

Từ đoạn lịch sử này, Lưu Sương hiểu ra một điều, sư huynh
nói mình là cô nhi, có thể là bởi vì bất mãn với những chuyện cha mẹ đã làm,
cho nên mới bỏ nhà ra đi, tới Nguyệt Quốc, bái phụ thân làm thầy.

Năm năm trước, sư huynh đột nhiên thường xuyên xuất ngoại
hành y, thì ra là gạt nàng, hắn về nước thống trị triều chính, căn bản
không phải dạo chơi thiên hạ.

Sư huynh mấy năm nay chịu nhiều khổ sở buồn bực như vậy,
trái tim Lưu Sương không khỏi buồn bã.

Hy vọng Lăng Quốc có thể ngày càng lớn mạnh dưới sự trị vì
của sư huynh, sư huynh có thể làm được điều này, Lưu Sương biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN