Thác Phi Dụ Tình - Chương 85
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Thác Phi Dụ Tình


Chương 85


QUYẾT ĐẤU

Đêm thu, không có ánh trăng, không có ánh sao, chỉ có bóng
đêm, bóng đêm vô tận.

Mưa thu, tí tách dịu dàng, liên miên không ngừng, liên tục
không dứt, giống như dòng lệ đang không ngừng tuôn trong trái tim Đoạn Khinh
Ngân.

Trong Nguyệt Minh Cung, chỉ treo một lồng đèn, tỏa ra thứ
ánh sáng mơ mơ hồ hồ. Từ sau khi Sương Nhi rời đi, hắn dần quen với bóng đêm.

Cửa sổ chỉ khép hờ, có mưa hắt vào, thị nữ muốn đi đóng cửa
sổ, Đoạn Khinh Ngân phất tay không cho.

Hắn ngồi trước bàn, đánh cờ một mình. Tay
trái đánh cờ với tay phải, ván cờ rất vững vàng, hắc bạch tương ứng, không phân
thắng bại. (=.=)

Nơi cửa phòng, dược xoa lặng lẽ đi đến, sắc mặt thương xót
bẩm báo: “Bẩm điện hạ, thuộc hạ đáng chết, vẫn không tìm được Sương tiểu thư!”

Tay phải Đoạn Khinh Ngân

run lên, quân cờ trên tay rơi xuống, cặp mắt đen như ngọc trở nên u ám.

Đã năm ngày bốn đêm rồi, vẫn không tìm được bất cứ tin tức
nào của Sương Nhi. Nàng biến mất nhưthể chưa từng tồn tại, cũng không tìm được
bất cứ tung tích gì.

Hắn nhớ tới lời Tả Thiên nói: “Điện hạ, Bạch cô nương là một
nữ tử thông minh, nếu nàng muốn ra đi, nhất định sẽ không để ai tìm được. Cho
nên, thần xin khuyên điện hạ hãy ngừng việc tìm kiếm, lấy quốc sự làm trọng.”

Quốc sự, quốc sự!

Trong một khoảnh khắc, Đoạn Khinh Ngân thật muốn xông lên
bóp cổ vị lão thần, ông ấy dám đưa Sương Nhi ra khỏi hoàng cung, bảo Đoạn Khinh
Ngân làm sao có thể không phẫn nộ. Nhưng mà, ông ấy chỉ nói một câu, đã đánh
gục Đoạn Khinh Ngân: “Điện hạ, nếu muốn bảo vệ người mà ngài yêu thương, chỉ có
thể khiến chính mình trở nên mạnh mẽ. Ngài thử nghĩ mà xem, nếu ngài đủ mạnh
mẽ, Bạch cô nương có phải ra đi không?”

Đúng vậy, hắn còn chưa đủ hùng mạnh.

Xung quanh hắn, đầy rẫy địch nhân. Mộ Dã, mẫu hậu, ngay cả
người cũ tiền triều không biết thân phận thật sự của Sương Nhi, tất cả đều nhìn
Sương Nhi chằm chằm, đều muốn giam giữ Sương Nhi, dùng Sương Nhi uy hiếp hắn.

Lúc này, có lẽ, hắn nên suy nghĩ nghiêm túc chuyện đăng cơ.

Hắn muốn trao lại cho Sương Nhi một thời kỳ thanh bình thịnh
thế.

Mái ngói lưu ly được nước mưa rửa qua, dưới ánh đèn rực rỡ,
phát sáng chói cả mắt.

Bách Lý Hàn giẫmlên ngói lưu ly bóng loáng, thân thể linh
hoạt phi thân, nhẹ nhàng như mây trôi, lại nhanh như cuồng phong và sao băng.
Từng mái nhà lùi sau lưng hắn.

Khi đến mái của Nguyệt Minh Cung, hắn chậm rãi dừng lại, gục
lên nóc nhà.

Kỳ thật tối nay hắn không nên tùy tiện đến đây, nhưng ban
ngày nghe tên tiểu nhị kia nói, hắn không giữ được bình tĩnh nữa. Hắn nôn nóng
muốn biết tình trạng hiện giờ của Sương Nhi, nếu không, hắn nhất định sẽ bị dày
vò đến chết.

Dùng chiêu kim chung đảo quải, hắn nhìn vào trong phòng.

Dưới ánh nến chập chờn, Hồng Ngẫu đang ngồi ở trước bàn thêu
hoa, vì Hồng Ngẫu không yên lòng, thỉnh thoảng lại đâm kim vào tay, đau đến
nhăn cả mặt.

Trên giường, một bóng người nằm đó, quay mặt vào trong, tóc
đen xõa trên đệm, như một đóa sen đen như mực. Trái tim Bách Lý Hàn đột nhiên
đập thình thịch, như muốn bắn ra khỏi lồng ngực.

Hồng Ngẫu thủ hộ, đương nhiên đó chính là Sương Nhi.

Nghĩ đến việc người mà hắn ngày nhớ đêm thương đang ở trước
mắt, mà hắn chỉ có thể lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng rất không cam lòng. Trái

tim hắn thét gào, chỉ nhìn mặt một chút thôi, chỉ xem nàng một chút thôi. Hắn
muốn xác định xem nàng có bình yên vô sự không, phải như thế hắn mới yên tâm
được.

Mặc dù biết, giờ phút này có lẽ nàng không tình nguyện gặp
hắn, nhưng mà, hắn vẫn muốn thấy nàng.

Thuận tay háimột chùm hoa quế, bứt ra hai bông hoa nhỏ xinh,

hắn búng tay hai cái, một bông bay về phía ngọn nến, một bông bay về phía Hồng
Ngẫu.

Ngọn nến đang chập chờn tắt ngấm. Hồng Ngẫu không kêu một
tiếng gục xuống bàn ngủ.

“Hồng Ngẫu, ngươi làm sao vậy?” Nữ tử nằm trên giường nhẹ
giọng hỏi.

Thanh âm mặc dù nhỏ, nhưng lại giống như sấm giật bên tai
làmhắn choáng váng, giọng nói đó không phải giọng của Lưu Sương.

Trong lòng đột nhiên đau xót, hắn phi thân từ cửa sổ để vào,
mang theo sự lạnh lẽo của gió mưa, đứng trong phòng. Ngón tay nhanh như chớp,
điểm huyệt nữ tử trên giường. Nhờ ánh sáng hắt vào phòng, hắn nhìn thấy gương
mặt nữ tử, gương mặt này không phải Lưu Sương.

Vì sao Hồng Ngẫu lại hầu hạ người không phải Lưu Sương?
Chuyện mà tên tiểu nhị nói lúc sáng, chẳng lẽ, Sương Nhi thật sự đã…đã không
còn trên nhân thế.

Bi thương cùng tuyệt vọng đồng thời tập kích hắn, hắn lảo
đảocơ hồ đứng không vững.

Phẫn hận trong lòngbành trướng, hắn đột nhiên xoay người,
lại đi ra từ cửa sổ. Lúc này đây, hắn không có khả năng ẩn thân, đi thẳng đến
tẩm cung của Đoạn Khinh Ngân.

Thị vệ trên đường gặp hắn, chẳng đỡ được đến chiêu thứ ba đã
ngã xuống.

Gió đêm chợt nổi lên, tiếng gió tiếng mưa dần to hơn.

Cánh tay đang cầm quân cờ của Đoạn Khinh Ngân đột nhiên dừng
lại, đưa mắt nhìn phía cửa sổ, một bóng đen bay vào, mang theo gió mát cùng mưa
phùn, hiện ra trước mắt hắn.

Lồng đền lắc lư, ánh sáng cũng lắc lư, không biết là vì bị
mưa hắt gió thổi, hay là vì bị hàn ý trên người hắn tấn công.

“Thân thủ của Trữ Vương thật tốt, đêm khuya tới chơi, không
biết có chuyện gì quan trọng?” Đoạn Khinh Ngân nhếch mép cười, giọng nói thanh

nhuận mà lãnh đạm.

Mặc kệ vừa rồi Đoạn Khinh Ngân thương tâm mất mát thế nào,
tại giờ khắc này, đối mặt vớitình địch, hắn lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh ưu
nhã.

Bách Lý Hàn nhìn nụ cười nhẹ như khói sương của Đoạn Khinh
Ngân, thần kinh đang căng như dây đàn khẽ buông lỏng. Đoạn Khinh Ngân còn có
thể cười, Sương Nhi, chắc là vô sự!

“Lưu Sương ở đâu?” Hắn lạnh giọng hỏi. Toàn thân từ trên
xuống dưới như đóng băng, lãnh ý rõ ràng không che đậy.

“Ở phòng bên cạnh!” Đoạn Khinh Ngân lãnh đạm cười nói.

“Người đấy không phải nàng, ngươi nói cho ta biết, nàng ở
nơi nào?” Bách Lý Hàn hỏi lần nữa.

Gương mặt tuấn mỹ của Bách Lý Hàn như bị ngọn lửa tức giận
thiêu đốt, đôi mắt đen thâm u, lóe ra sát khí.

Đoạn Khinh Ngân không chút nghi ngờ, giờ phút này chỉ cần
hắn há mồm nói một câu, Lưu Sương đã chết. Kiếm của Bách Lý Hàn, lập tức sẽ
chém qua cổ hắn.

“Nàng vô sự, Vương gia không nên lo lắng. Vương gia nếu đã
tới, có nhã hứng đánh với tại hạ một ván cờ không?” Đoạn Khinh Ngân đột nhiên
chuyểnđề tài, dường như là đang muốn hành hạ thần kinh của Bách Lý Hàn.

Bách Lý Hàn cúi đầu, quét mắt qua bàn cờ, rồi dừng lại trên
gương mặt tuấn mỹ nhưng tiều tụy của Đoạn Khinh Ngân.

Hắn đột nhiên cười một nụ cười ấm áp tao nhã, thong dong giũ
vạt áo dạ hành. Quần áo đã bị mưa phùn làm ướt, nhưng nhìn hắn vẫn phong độ khí

phách như bình thường.

Bách Lý Hàn cầm quân cờ trắng, hạ xuống.

Đoạn Khinh Ngân cầm quân cờ đen, đặt xuống góc tây bắc.

Cờ chạm xuống bàn không một tiếng động, chỉ nghe thấy tiếng
gió mưa.

Lúc đầu, hai người còn có thể tâm bình khí hòa mà đánh cờ,
chỉ một khắc sau, thái độ chuyển sang cấp bách nôn nóng. Thế cục không còn vững
vàng, mà là ngươi chết ta sống.

Bách Lý Hàn cầm quân cờ, tiện tay ném xuống, vào giữa bàn
cờ.

Mặt Đoạn Khinh Ngân biến sắc, cầm quân cờ lên, đặt xuống bên
trái bàn cờ. Các quân cờ trắng xung quanh nảy lên rồi lại hạ xuống.

Mặc dù, nét mặt hai người vẫn vân đạm phong khinh như trước,
nhưng trái tim cả hai đều vô cùng hỗn loạn.

Bách Lý Hàn hận Đoạn Khinh Ngân đoạt Lưu Sương đi, Đoạn
Khinh Ngân tức giận Bách Lý Hàn nửa đêm xông vào hoàng cung. Bách Lý Hàn hận
Đoạn Khinh Ngân để cho Lưu Sương thay mình nhận một kiếm. Đoạn Khinh Ngân hận
Bách Lý Hàn không quý trọng Lưu Sương.

Chỉ trong chốc lát, cuộc chiến của những quân cờ đen trắng
chuyển thành cuộc chiến của tay chân.

Quân cờ đen vừa ăn được quân cờ trắng, quân cờ trắng đã đập
thẳng vào cổ tay Đoạn Khinh Ngân.

Rốt cục, công cuộc chém giết chuyển từ bàn cờ lên người cả
hai.

Lồng đèn che cho ngọn đèn, hai bóng đen giao đấu kịch liệt,

tay áo tung bay, gió thổi lạnh cả người, chưởng phóng ra như bướm vờn hoa.

Tuy tẩm cung của Đoạn Khinh Ngân rộng lớn thế, nhưng cũng không
đủ cho hai người quyết đấu.

Hai người nhảy ra ngoài từ cửa sổ, rút kiếm, tiếp tục quyết
đấu ngoài sân.

Hàn quang bốn phía, kiếm khí như du long biến ảo, những giọt
mưa dường như cũng bị chém làm hai nửa.

Bóng kiếm mờ ảo, hoa tànđầy đất, tầng vân điệp chướng, mưa
bụi phất phơ.

Mưa gió dần dần mạnh hơn, thỉnh thoảng lại có sấm sét, ánh
sáng chiếu lên hai gương mặt tuấn mỹ mà tiều tụy, còn có hàn quang bắn ra từ
mắt cũng giống nhau. Mái tóc hai người ướt đẫm, quần áo chẳng bay nổi nữa vì
sũng nước.

Hai người lại như không hề biết, vẫn cứngươi chết ta sống.

“Sương Nhi thật ra đang ở nơi nào?” Bách Lý Hàn đâm tới một
kiếm, không quên hỏi.

“Đánh thắng thì ta nói cho ngươi!” Đoạn Khinh Ngân lắc mình
né qua, lựa đúng thời cơ, đâm kiếm về phía Bách Lý Hàn.

Hai người ngươi tới ta đi, đã đấu đến trăm chiêu, cả hai
cùng bị thương, vết thương bị nước mưa đâm vào, đau đớn thấu xương. Nhưng chẳng

ai trong hai người có ý định dừng lại.

Thị vệ của Đoạn Khinh Ngân dứng cách đó không xa, nhưng
không ai dám chen vào giữa.

Một là bởi vìĐoạn Khinh Ngân đã có lệnh, hai là, lúc này
chen vào thì chết là điều không cần băn khoăn. Hai người đều là tuyệt thế cao
thủ, bọn họ chẳng biết chen vào đâu.

Hai người giao chiến đến lúc hết sạch sức lực, mới chịu dừng
tay.

Chân trời có tiếng sấm rền vang, đèn lồng lắc lư dữ dội,
chiếu lên dáng vẻ chật vật của cả hai.

Đoạn Khinh Ngân chống kiếm xuống đất, lo lắng nói: “Bách Lý
Hàn, nàng không ở đây, nàng đã rời đi.”

Bách Lý Hàn nghe vậy, đưa mắt cười lãnh đạm, hắn biết Đoạn
Khinh Ngân sẽ không lừa gạt hắn. Nếu không như thế, tại sao Đoạn Khinh Ngân
phải tức giận mà giao chiến với hắn, đôi mắt tràn ngập sự mất mát của Đoạn
Khinh Ngân là minh chứng cho điều đó.

Nếu nàng không ở đây, hắn cũng không cần dây dưa ở đây thêm
nữa.

Trong mưa gió, hắn thản nhiên nói: “Đông Phương Lưu Quang,
ta nhất định sẽ tìm ra nàng trước ngươi!” Dứt lời, nhếch môi cười, thê lươngmà
kiên định.

Hắn đột nhiên phi thân lên mái nhà, biến mất trong bóng đêm.

……………………………………………………….

Nhã Tâm Cư.

Liên tiếp mấy ngày, Lưu Sương không nhìn thấy Bách Lý Hàn
tại đại sảnh. Trương Tá Lý Hữu Tiêm Y Khinh Y thì thường xuyên xuất hiện, nhưng
đều là sáng sớm đi ra ngoài, nửa đêm trở về, khi trở về thì gió bụi đầy người,

dường như là bôn ba rất nhiều.

Lưu Sương không biết bọn họ bận rộn cái gì, nàng cố gắng ít
chú ý đến bọn họ, tránh để bọn họ nhận ra.

Ba ngày sau, Bách Lý Hàn rốt cục xuất hiện ở đại sảnh, hắn

ngồi dựa vào cửa sổ, gọi một ấm mai hoa trà.

Trời trong, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống, làm hắn càng thêm
tiều tụy. Sắc mặt hắn tái nhợt, thân làm thầy thuốc, Lưu Sương biết, hắn bị mất
máu.

Không còn nghi ngờ gì nữa hắn đã bị thương.

Bất quá, chuyện đó không liên quan tới nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN