Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế - Chương 10: Hoàng đế khốc nhi tử
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế


Chương 10: Hoàng đế khốc nhi tử


Editor: Tiểu Song

――― Ánh mắt thái hậu tuyệt đối có vấn đề, nếu không đời trước chính là chim cánh cụt hoặc là gấu Bắc cực tái sinh chuyển thế, nếu không sao lại giống như tảng băng trôi thế này?

”Hoàng thượng giá lâm!” Đang ở tôi lâm vào cảnh thiên lâm giao chiến, nhi tử lớn nhất cũng xuất hiện..

Cái gì cái gì cái gì…… Hoàng đế tới? Không phải đâu không phải đâu? Vào thời điểm này?

Tôi sững sờ nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của Hạ Hầu Du, coi lại thân người nhếch nhác đầy dầu mỡ của tôi, trời ạ, là Hoàng đế giá lâm đấy, chẳng lẽ tôi dùng dáng vẻ này để gặp Hoàng đế sao? Hắn có thể vì thấy tôi ăn mặc quần áo không chỉnh tề mà đưa tôi ra ngoài chém?

Nghĩ tới đây cả người tôi run lên, bi thảm vô cùng liếc nhìn ra phía ngoài cửa, tiếng bước chân càng ngày càng gần, nếu thay một bộ quần áo khác thì hoàn toàn không đủ thời gian, làm thế nào làm thế nào?

Vẻ mặt tôi đưa đám giằng co ở trong phòng chính, chợt nhớ tới tiểu nhi tử kia cũng không tốt hơn chỗ nào so với tôi, mặc dù hắn đã thay y phục nhưng lúc nãy tôi vừa mới tặng hay hai bàn tay đầy dầu mỡ, bộ dạng này của hắn cũng không khá khẩm hơn gì……

Nghĩ như vậy, tôi ngẩng đầu lên nhìn trước ngực Hạ Hầu Du, bàn tay nhầy nhầy ấn mạnh, nhất thời sạch đi không ít.

Ai, nếu như hoàng đế nhìn tôi không vừa mắt thì cũng không thể cùng mang đệ đệ mình đi chém, đáng tiếc là vừa rồi tôi chưa kịp tìm hiểu xem mối quan hệ huynh đệ của bọn họ tốt hay không tốt, nếu như không tốt thì thảm rồi, nói không chừng vị hoàng đế coi đây là cớ đem tất cả ra Ngọ môn. Edit tại dien.dan.le.quy.don

Chỉ là người trôi nổi trong giang hồ, làm sao có thể không bị chém, đánh cược thôi!

Vì vậy tôi như tráng sĩ chặt tay quyết tâm, không ý thức được Hạ Hầu Du đang nghiêm nghị, hướng tới cửa chạy vội, vừa nhìn thấy hoàng đế tôi liền quỳ phịch xuống, vô cùng cung kính áp dụng những bài tôi đã học trong lớp học lễ nghi cung đình, cực kỳ nịnh hót hô ba tiếng vạn tuế, nghênh đón hoàng đế đại giá quang lâm.

”Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn tuế, tiếp giá chậm, mong bệ hạ thứ tội.” Nói xong, tôi lộ ra một nụ cười cực kỳ kính cẩn, ngẩng đầu lên cười híp mắt nhìn nhi tử Hoàng đế của tôi.

Chỉ là, rất kỳ quái, sao mọi người lại cứng ngắc nhìn tôi? Còn sắc mặt của Hạ Hầu Du sao lại xanh thế này, còn có Như Nguyệt, toàn thân hình như đang phát run……

Tại sao vậy? Hoàng đế bệ hạ có này sao đáng sợ sao? Ngay cả nhi tử như hồ ly chuyển thể cũng sợ đến vậy sao? Chẳng lẽ nhi tử của tôi là bạo quân?

Tôi nháy mắt mặt suy nghĩ sâu xa ngẩng đầu lên, chưa từng gặp qua bạo quân nên tôi cực kỳ tò mò, tôi hoàn toàn quên tôi chưa được ân chuẩn mà đứng lên rất có thể sẽ đắc tội với bạo quân này, nhưng nói tóm lại, lòng hiếu kỳ chiến thắng tất cả, tôi đứng lên, còn vô cùng cả gan ngước đầu hào hứng nhìn Hoàng đế.

Ôi chao, là mỹ nam!

Đôi mắt tôi nhất thời biến thành những ngôi sao màu hồng bay múa tới hắn đánh giá, đẹp trai, thật sự rất đẹp trai, nhưng thực sự quá lạnh, hại hai mắt tôi không nhịn được phát run. Đẹp trai cũng rất phụ thuộc, cực phẩm mỹ nam đầu năm nay rất khó gặp được, đặc biệt ở thời cổ đại này khoa học kĩ thuật rất kém, không có việc phẫu thuật thaarmm= mỹ, đây là một chuyện cực kỳ đáng giá, các mỹ nam……

Tôi ở bên trong cảm động, hoàn toàn không thấy Như Nguyệt đang run rẩy, còn có khuôn mặt cố nén cười của Hạ Hàu Du, tiếp tục si mê nhìn mỹ nam sánh ngang như băng sơn Bắc Cực này.

Chỉ là tôi còn chưa kịp nhìn đủ, Như Nguyệt đã phịch một tiếng quỳ xuống, không ngừng hướng về phía Hoàng đế mỹ nam dập đầu, ai, rốt cuộc là thế nào, cổ nhân chinh là không tốt ở điểm này, động một chút là muốn quỳ xuống, vậy thân thể ta đây không dẻo dai thì tính thế nào? Đặc biệt mau quên không nhớ rõ phải lạy làm thế nào à?

Hơn nữa, nơi này chính là địa bàn của tôi, mới vừa rồi đã quỳ, sao bây giờ còn phải lạy, vì vậy hảo cảm của tôi đối với mỹ nam mất đi vài phần, đi lên phía trước kéo cánh tay Như Nguyệt,”Như Nguyệt, đã đứng dậy rồi, không có chuyện gì sao lại quỳ…”

“Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng thứ tội, không phải nô tỳ khiến thái hậu nương nương quỳ xuống…”

NHưng tôi càng kéo Như Nguyệt càng run như lá rụng bay trong gió, còn kém một chút là”ô hô thương thay” rồi. Gương mặt có chút thương hại, tôi nhìn một hồi đau lòng, trong nháy mắt liền nổi giận, Hoàng đế thì Hoàng đế, sao lại chạy đến địa bàn của tôi làm cho nô tỳ sợ?

Tôi trợn to hai mắt, quay đầu lại nhìn Hoàng đế mỹ nam, quyết định dung cảm thay mặt thế lực đen khiêu chiến hoàng quyền, vào thời điểm nhìn thấy khuôn mặt hắn đang gắt gao nhìn tôi, thì chợt có thứ gì đó tiến vào đầu óc tôi…Trời ạ, rốt cuộc tôi cũng nghĩ tới! Tôi là Thái hậu, là Thái hậu, sao tôi lại có thói quen nghe tiếng “Hoàng đế giá lâm” mà quỳ được! Ối trời, tôi thật sự quá mất mặt rồi, quá mất mặt rồi, mất mặt muốn vứt xuống nước, khó trách Hoàng đế mỹ nam mặt đen như muốn giết người, hắn cho là tôi cố ý làm hắn khó chịu rồi.

Chỉ là, Hạ Hầu Du đáng chết, biết rõ tôi quên điều này, lại còn không nhắc nhở, như thế rất tốt, hại tôi bị hoàng đế này ghét. Ôi, sinh mạng mới của tôi chỉ mới viết trang đầu, một tờ huy hoàng, kết quả, lại trở nên đáng sợ.

Khóe miệng tôi co quắp, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Hạ Hầu Du.

Tiểu tử chết toi, tiểu tử chết toi, tại sao ngươi không nhắc ta!!!

Tôi dùng tất cả oán niệm tụ lại trong mắt nhìn Hạ Hầu Du, rốt cuộc nhi tử anh tuấn của tôi bị tôi thuyết phục, ở một bên len lén cười rồi đi lên phía trước, thật không nghiêm chỉnh ôm bả vai Hoàng đế mỹ nam, làm nũng.

“Hoàng huynh, huynh đừng tức giận, lần này mẫu hậu không phải cố ý, nàng chỉ là vì lần trước gặp chuyện ngoài ý muốn mà quên đi trước kia, không tin huynh hỏi Như Nguyệt”. Nói xong, hắn hề hề liếc tôi một cái, tựa như sợ tôi nghe được mà đến gần bên tai Hoàng đế, vừa lúc mọi người chung quanh nghe rõ rang liền nhìn hoàng đế giải thích,”Những thứ này lại càng không liên quan đến Như Nguyệt, mấy ngày nay nàng bị mẫu hậu chơi đùa cho thê thảm, mẫu hậu, cái gì cũng không nhớ.”

Lạnh đến buồn nôn, thanh âm gì đây…

Tôi run rẩy nhìn Hạ Hầu Du hướng về phái Hoàng đế Hạ Hầu Dận làm nũng, thấy quan hệ huynh đệ Hoàng thật cũng không tệ lắm, không giống như huynh đệ tranh đoạt, ngươi sống ta chết, đao quang kiếm ảnh, ngươi lừa ta gạt, âm mưu quỷ dị… Đợi chút, loại này gọi là bình thường, còn hai mỹ nam trước mắt này quá không bình thường…

Ánh mắt tôi đảo qua đảo lại, từ lạnh lẽo khôi ngô thoạt nhìn thấy thân hình vạm vỡ là hoàng đế bệ hệ Hạ Hầu Dận từ từ chuyển qua người giống như liễu yếu đu đưa theo gió, mỹ thiếu niên thanh lịch nhẹ nhàng Hạ Hầu Du, nhất thời bừng tỉnh hiểu ra!

Oa, đầu năm nữ đồng nhân [1] tầng tầng lớp lớp, đam mỹ dậy song bùng nổ không phải là không có nguyên nhân, thì ra không chỉ là xuyên tới, không xuyên cũng cao thượng bùng nổ đam mỹ, tôi hiểu ra, rốt cuộc tôi đã hiểu rõ.

[1] Đồng nhân: thể loại truyện lấy bối cảnh từ truyện tranh, phim ảnh, phim hoạt hình, hoặc một câu chuyện nào đó có sẵn. Nhân vật chính có thể là nhân vật đến từ thế giới hiện thực hoặc một nhân vật hoàn toàn mới trong câu chuyện đó.

Khó trách khó trách, xem ra là như vậy, thái hậu nương nương trẻ tuổi tướng mạo xinh đẹp không cam lòng thủ tiết vì trong lòng đã có đối tượng, nhưng hoàng đế của chúng ta trong lòng đã có đệ đệ Hạ Hầu Du, kết quả là quan hệ một nhà ba người không tốt lắm, Thái hậu Tần Phiêu Phiêu can thiệp vào tình thâm ý trọng của bọn họ, khó trách ai cũng không thích nàng…

Tôi hiểu tôi hiểu! Tôi bội phục bản than mình có sức phán đoán nhìn thấu mọi việc, vừa cực kỳ kích động chạy lên, nắm tay hai nhi tử bảo bối, vô cùng kích động thổ lộ,”Nhi tử, vi nương ủng hộ các ngươi!” A a a, lần đầu tiên tôi thấy chân nhân bl [2], hơn nữa còn là tổ hợp tuấn mỹ như thế, đã từng coi là một nửa đồng nhân nữ tôi làm sao có thể không kích động không thét chói tai?

[2] Boy’s love

“Ngươi nói gì? Quên? Ngay cả than phận của mình cũng quên? Ngươi nói hươu nói vượn coi trọng cái gì? Tần Phiêu Phiêu, ngươi thật đúng là quên sao!” Đáng tiếc, soái can hi tử Hoàng đế hoàn toàn không thấy tôi kích động và thành khẩn, mặtkhinh thường nhìn tôi, ánh mắt khinh bỉ, lòng tôi lạnh lẽo, nhất thời uất ức, nhìn hắn nước mắt lưng tròng.

Ôi, tôi cũng không phải là Tần Phiêu Phiêu, tôi quên cũng không phải rất bình thường sao; tôi thành khẩn cầu phúc bọn họ, vì sao không chịu tin tưởng tôi; coi như Tần Phiêu Phiêu đã từng làm rất nhiều chuyện sai trái, bây giờ tôi thay nàng sửa lại chẳng lẽ không được, thiệt là, Hoàng đế không rộng lượng, Tể tướng trong bụng cũng có thể chống thuyền đâu rồi, người này không hợp cách, quá hẹp hòi.

Tôi hừ hừ nhìn của hắn, ghét, người ta cũng chỉ muốn bày tỏ than thiết đối với ngươi, không thích thì thôi, mỹ nam rất giỏi, ta không muốn khúm núm với ngươi!

Gương mặt hoàng đế ngày càng âm trầm, mà trong lòng càng nghĩ càng nổi giận, cô tức giận, Thiên Vương lão tử cũng tới cũng sẽ không vui mừng cúi đầu, tôi nhớ ra rồi, vị quỷ sai xấu xí đã nói, sẽ không cần đầu của tôi, vậy nên tôi có thể tiếp tục càn rỡ.

Vì vậy, tôi vô cùng khinh thường trừng trừng, đối với nam nhân lòng dạ hẹp hòi tôi luôn có cảm giác ấy! Dù là soái ca cũng không tha tha thứ!

“Hẹp hòi, thích so đo, không giống nam nhân, Stop!” Tôi tức giận quăng tay của hắn, hướng về hắn làm mặt quỷ, sau đó tiêu sái đi đến bên cạnh Như Nguyệt, hất đầu, “Đi thôi Như Nguyệt, có ta ở đây, hắn sẽ không dám chém đầu của ngươi, đi, chúng ta đi ăn cái gì đi!” Uhm, náo loạn nửa ngày, mới vừa rồi ăn cũng chưa ăn gì, phải tiếp tục bổ sung năng lượng mới được, tôi sờ bụng của mình, phát hiện hân thể này thật cực kỳ tốt: ăn thế nào cũng không mập, a, thần đâu, tôi quá hạnh phúc…

Hoàng đế nhi tử bị tôi khinh bỉ cực kỳ tức giận phát run nhìn tôi, ánh mắt kia hận không đục một cái lỗ trên lưng tôi.

“Nàng nàng nàng…coi như nàng là Thái hậu, cũng không nên vô lễ với trẫm như vậy, nàng…” Hạ Hầu Dận tức giận trên đầu một luồng gió lạnh, lâng lâng.

Hạ Hầu Du che miệng cười, kéo huynh trưởng lại, “Hoàng huynh, ta nói rồi, nàng không nhớ cái gì cả.” Nói xong, hắn lộ ra nụ cười thâm ý, Hạ Hầu Dận mấp máy môi, ánh mắt hướng phía trước nhìn lướt qua, quay đầu lại, rơi vào trầm tư.

Ở thời điểm bọn họ nói nhỏ âm thầm làm việc quỷ quái gì, tôi và thị nữ đáng yêu tiếp tục ăn cơm.

Ở đây tôi không thể không khen ngợi một cái đầu bếp ngự thiện phòng, bởi vì tài nấu nướng cực kỳ đỉnh, khiến cho tôi cuối cùng cũng tìm được một tia ấm áp trong hoàng cung lạnh lẽo này, thức ăn ấm áp, một tia nhân tình vị mùi thơm của thức ăn…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN