Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế
Chương 29-2
“Đương nhiên không có buồn chán như thế, ngươi cho là trời nóng như vậy ta đến chỉ nói cho
ngươi cái này, ta là ăn no không có việc gì làm chắc?” Ta liếc nàng một
cái, “Ta tha cho ngươi một mạng, không phải là vì cái khác, mà là để cho ngươi biết, ta không có ý định cùng ngươi làm đối thủ, vô luận là địa
vị cũng được, hay là vì Hạ Hầu Dận cũng được, ta cũng không muốn cùng
ngươi cướp cái gì, hôm nay ngươi là Hoàng Hậu, chỉ cần tự mình nắm hắn
chắc chắn, ngày mai hắn vẫn là của ngươi, vĩnh viễn là vậy, người sẽ
cùng ngươi tranh đoạt gì gì đó, cũng sẽ không là ta, ta, chí nguyện
không ở chỗ này, mà hy vọng, ngươi sau này không có việc gì chớ có gây
phiền toái cho ta, làm phiền kế hoạch của ta.”
Đây mới là mục đích của nhân gia.
”Người…”
”Ta đây nghiêm túc, mặc kệ từng như thế nào, nhưng dù sao mọi thứ đã qua,
biết đâu ta còn thích Dận, hắn có lẽ không cách nào không thích ta, mà
mấy ngày nay, hắn giống như trước quấn quít lấy ta, cho ngươi khủng
hoảng, thế nhưng ngươi đừng quên, có lúc, thân phận là thứ ràng buộc tốt nhất, tuy rằng hắn trời không sợ đất không sợ, thế nhưng hắn không thể
không sợ miệng người trong thiên hạ, bất kể ý nghĩ của ta, cho nên chỉ
cần ngươi không đi ép buộc hắn, miễn là cho hắn thời gian, hắn sẽ từ từ
nghĩ thông suốt việc này, hắn rất thông minh, hắn biết nắm chắc cái gì,
bằng không lúc đó hắn tại sao lại đồng ý cưới ngươi, vì sao không bức
bách ta vào cung? Ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta và hắn quan hệ tốt hay
không tốt, cũng không quan trọng, điều quan trọng là, ta đối với ngươi
không có uy hiếp, đối với ngươi có uy hiếp, là đám phi tử, là những
hoàng tử kia!”
”Coi như là như vậy, vậy thì thế nào?” Thu Nhược
Thuỷ nhìn ta, nhàn nhạt mở miệng, “Người nam nhân ta yêu vốn là yêu
người, lý do như vậy không đáng để ta đối địch với người sao?”
”A, ngươi xem một nữ nhân không thể nào cùng ngươi cướp lão công làm địch
nhân, vậy ngươi là ngu ngốc, đối với ngươi mà nói, hắn không tốt với
ngươi sao? Không thể nào, Mật phi Uyển phi kia bề ngoài không còn trẻ
tuổi, người nào không có bối cảnh không có người đứng sau? Hài tử Mẫn
phi Đức phi người nào không đủ uy hiếp? Các nàng ở bên tai Hạ Hầu Dận
thổi gió sẽ ít? Thế nhưng vì sao ngươi vẫn ngồi ở ghế Hoàng Hậu vững
vàng, cũng bởi vì trong lòng Hạ Hầu Dận rất rõ ràng thái độ làm người
của ngươi, rất rõ ràng ngươi là một người có thể để cho hắn yên tâm, cho nên hắn mới có thể lập Thái tử sớm như vậy, đó là bởi vỉ hắn tin tưởng
ngươi có thể bồi dưỡng được một Hoàng đế tương lai, tín nhiệm và tình
cảm như vậy còn chưa đủ?” Ta cười nhạt người nữ nhân này, cũng là rất có lòng tham mà.
Thu Nhược Thuỷ không nói lời nào, nàng nhìn ta,
bỗng nhiên thở dài thật dài, “ Đoạn Phiêu Phiêu, ngươi… Thực sự không
ngu ngốc?”
Dựa vào, bản tiểu thư đương nhiên không ngu ngốc.
Ta khó chịu nhìn nàng liếc mắt, tiếp tục, “Cho nên, không có việc gì phãi
biết dừng nhé, đừng đi đối ngược hắn, và ngươi không có uy hiếp cũng
phải vắng mặt, bằng không ta sẽ phản kích, ta chưa bao giờ là thiện nam
tín nữ, có điều là, Thu Nhược Thuỷ, ta vẫn là câu nói kia, ta không muốn cùng ngươi làm đối thủ, ta chĩ nghĩ hợp tác với ngươi.”
”Hợp tác?” Thu Nhược Thuỷ mờ mịt nhìn ta.
”Không sai, hợp tác.” Ta gật đầu, cười híp mắt nhìn nàng, “Yên tâm đi, ta sẽ
không để ngươi giúp ta đi giết người phóng hoả, loại chuyện này ta không có hứng thú, ta cần ngươi, nhưng mà lần sau ngươi không cần tiếp tục
ngầm đồng ý gì đó, nên lấy thân phận của ngươi mà làm việc, thỉnh cầu
cũng làm xong, đừng cho người nào không có mắt chạy đến địa bàn của ta
để bị ta chỉnh, bản tiểu thư không có thời gian rãnh.”
”A, các
nàng hiện tại ai còn dám chọc giận người? Vậy còn người, mục đích là cái gì? Nếu như ta làm như vậy, vậy lấy được cái gì?”
”Rất đơn giản, các nàng tuy rằng bị ta chỉnh như vậy, thế nhưng nói không chừng trong
lòng còn có rất nhiều mưu ma chước quỷ, đối với ngươi hiện tại không có
thời gian đi quản bọn họ, ta có suy nghĩ chuyện ta cần làm, mà ta một
khi thành công, có thể giải trừ tai hoạ ngầm trong lòng của ngươi.” Ta
hào phóng cười, khẽ mở môi, “Ta muốn xuất cung.”
”Người muốn xuất cung?” Thu Nhược Thuỷ nhanh đứng lên, nhìn ta, không dám tin tưởng.
”Đúng, ta muốn xuất cung.” Ta cũng đứng lên, nhìn thẳng mắt của nàng, “Chẳng
phải đi ra ngoài hóng mát nghỉ hè, cũng không phải đi cầu thần bái phật, mà làa một đi không trở lại, cho nên, cơ hội như vậy ta không thể trông cậy vào Hạ Hầu Dận có thể làm ra cho ta, ta thậm chí không thể cho hắn
biết, bằng không, ta cũng không biết ta có thể hay không ra đi, nhưng
mà, nếu như là lời của ngươi, Đoạn Phiêu Phiêu, ta nếu như có thể ra
cung, vĩnh viễn sẽ không trở lại, coi như là hoàn thành đáp án trong
lòng của ngươi nhé. Cho nên, ta theo như nhu cầu của ngươi, ngươi không
có đạo lý không hợp tác với ta.”
”Hợp tác?” Thu Nhược Thuỷ hiển
nhiên không ngờ mục đích của ta lại là như vậy, nhất thời có chút chưa
tỉnh hồn lại, hơn nữa ngày, nàng rốt cuộc tỉnh táo lại, nhìn ta cười
nhạt, “Nếu như Hoàng thượng phát hiện là ta cho ngươi ta cung, ta đây
chẳng phải là xong rồi sao?”
”Ha hả, cho nên, ngươi chỉ cần không cho những nữ nhân kia đến gây sự với ta, biểu hiện một mặt thoải mái liền
ok, những thứ khác ta sẽ nghĩ biện pháp, không cần làm phiền ngươi, vì
vậy sau khi chuyện thành công vô luận như thế nào tra cũng không tra
được trên người của ngươi, ngươi phải làm, chỉ cần quản những nữ nhân
kia, không nên tự dưng đến gây phiền toái cho ta, phá hư kế hoạch của
ta.”
”Vì sao ngươi cần làm như vậy, lẽ nào ngươi không thích Hoàng thượng hay sao?”
”Đoạn Phiêu Phiêu đã từng thương hắn, nhưng bây giờ Đoạn Phiêu Phiêu, yêu
nhất chính là tự do.” Ta nhìn Thu Nhược Thuỷ bình tĩnh mĩm cười, không
chút nào trốn tránh.
Ta nói không sai, Đoạn Phiêu Phiêu yêu Hạ Hầu
Dận đã chết, hôm nay ta, chẳng qua là đối với Hạ Hầu Dận thì Tần Phiêu
Phiêu chỉ có cảm giác dễ nhìn như người xa lạ mà thôi.
Mà ta đây, tuy rằng có thể cảm giác được Hạ Hầu Dận đối với Đoạn Phiêu Phiêu đó
hao tốn sức lực tình cảm, cảm giác được trong mắt hắn lưu động tình cảm
mập mờ, thế nhưng ta đối với một nam nhân đã có thê nhi cả sảnh đường là không có hứng thú.
Nhân gia xuyên qua cũng không phải là cùng một đám nữ nhân tranh đoạt một nam nhân đến cùng!!
”Phải không?”
”Đúng!” Đối mặt với nghi vấn của Thu Nhược Thuỷ, ta đơn giản đáp không hề chần chờ.
”Như vậy…. vui mừng hợp tác.” Thu Nhược Thuỷ khoé miệng quyến rũ, đưa tay ra.
Ta cũng cười, cầm tay của Thu Nhược Thuỷ.
Tốt, hậu cung, bị ta xưng bá, từ nay về sau, nhân gia ở đây đúng là có thế lực đen tối lớn nhất!
Ha hả quả thật sinh động!
Ta cười híp mắt rời đi Lăng Tiêu Cung, căn bản không lo lắng Thu Nhược
Thuỷ sẽ đổi ý, nàng thích Hạ Hầu Dận, như vậy thì nhất định khát vọng ta rời đi, chỉ cần ta ở chổ này, đối với nàng mà nói chính là đứng ngồi
không yên, chỉ cần ta đi, sẽ lại không liên luỵ nàng, nàng sao lại không làm? Hiện tại giúp ta quản lý tốt đám phi tử kia, một là để tạo uy tín, hai là không để cho ta phiền, Hạ Hầu Dận cũng sẽ cảm kích nàng, cớ sao
mà không làm?
Ưm, ta quả nhiên thông minh.
Được rồi, Như Nguyệt đi đâu rồi?
Ta nhìn chung quanh một chút, thẳng đến đi ra khỏi Lăng Tiêu Cung, cũng không thấy Như Nguyệt.
Nha đầu kia, lẽ nào lại vụng trộm tìm lình lang, a a a a, chẵng lẽ nói,
người tình của Như Nguyệt ở trong Lăng Tiêu Cung là một tiểu thái giám?
Sắc mặt ta đột nhiên đại biến, tâm tình phập phồng, không phải đâu, tên
nha đầu ngu ngốc này, đần như vậy sao?
”Như Nguyệt, ngươi đi tới chỗ chết tiệt nào?” Nhân gia đầy sốt ruột, lập tức rống lên…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!