Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây! - Chương 12: KHỨ LAI
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây!


Chương 12: KHỨ LAI


Liễu Nguyệt Đan phục hồi tri giác, nàng khẽ khàng mở mắt.

Nàng nhận ra bản thân đang đứng trong hậu viện của một ngôi nhà lớn. Cảnh vật xung quanh mang đến cho nàng một cảm giác quen thuộc. Nàng hồi tưởng rồi nhớ lại, đáng lẽ nàng không nên ở đây.

Sau khi bị chiếc xe kia tông trúng, nàng liền chìm vào hôn mê. Bây giờ tỉnh lại đáng lẽ nàng nên ở trong bệnh viện mới đúng.

Đang mãi theo đuổi dòng suy nghĩ, tiếng đùa giỡn của tiểu hài tử trong viện kéo nàng về với thực tại.

Chạy đằng trước là một bé gái khoảng gần mười tuổi, dáng người nhẹ nhàng thanh thoát, tóc thả ngang lưng, chân mang hài gót sen, thoạt nhìn như một đóa bạch liên đang độ xuân thì. Phía sau cũng là một bé gái, nhìn dáng người thì có vẻ nhỏ hơn, trông có vẻ hoạt bát, năng động. Nàng khoác trên mình chiếc áo màu lụa đỏ điểm xuyến trân châu lấp lánh, tóc bới gọn làm khuôn mặt có chút phần bầu bĩnh.

“Tiểu Nhu tỉ tỉ, nếu sau này tỉ thành hôn với ca ca muội thì chúng ta sẽ ở chung một nhà rồi. Thật thích quá!” Nữ hài tử nhỏ tuổi hơn lên tiếng.

Liễu Nguyệt Đan liền nhận ra, nàng đang ở trong phủ thừa tướng, trong nhà của nàng, và người vừa lên tiếng nói chính là nàng của mấy chục năm về trước.

Những ký ức xa xăm đột nhiên ùa về như thác đổ khiến tâm tư Liễu Nguyệt Đan lúc này trở nên hỗn loạn.

Thừa tướng và quốc sư nước Đông Tề là bạn nối khố từ nhỏ, học cùng thầy, lớn lên cùng nhau, cùng làm quan chung triều. Trịnh quốc sư có ba người con trai lớn đều đóng quân ở biên cương, nhà chỉ còn mình đứa con gái duy nhất là Trịnh Nhu. Ông thường hay đưa con gái mình sang nhà Liễu thừa tướng đàm đạo, nhân tiện để con gái mình bồi con gái thừa tướng.

Hai tỉ muội này cũng giống như phụ thân họ, thân nhau từ nhỏ, dù không phải tỉ muội ruột thịt nhưng dường như lúc nào cũng xuất hiện cùng nhau như hình với bóng. Đối với Liễu Nguyệt Đan, Trịnh Nhu không những là tỉ tỉ mà còn là đại tẩu tương lai của nàng. Hai nhà đã có hôn ước, khi Liễu Quan Trúc đại ca của Liễu Nguyệt Đan tròn nhược quán sẽ mang sính lễ sang nhà đón Trịnh Nhu về làm vợ.

Nhưng thời thế thay đổi, Trịnh Nhu không những không gả cho đại ca nàng, mà còn cùng nàng bước vào hậu cung, làm phi tần của Cảnh Lâm hoàng đế, cùng nàng đấu đá ngần ấy năm.

Hỏi Liễu Nguyệt Đan có hận không? Đương nhiên là có, tình tỉ muội mười mấy năm đâu thể nói vứt bỏ là vứt bỏ, nhưng đối phương có quyền mưu cầu hạnh phúc, ai mà chẳng muốn mình có được cuộc sống giàu sang sung sướng. Mà trong đất nước này ai có thể giàu có hơn hoàng đế?

“Sao thế được, không lẽ Tiểu Đan nhà ta không muốn làm thê tử sao. Gả cho người ta rồi cũng sẽ phải theo phu quân, làm sao mà ở chung nhà với tỉ được.” Trịnh Nhu vuốt nhẹ lên mái tóc Liễu Nguyệt Đan.

“Không đâu, không đâu, Nguyệt Đan sẽ không gả cho ai hết, mãi mãi ở cùng Tiểu Nhu tỉ tỉ.” Tiểu Nguyệt Đan chu môi nói.

Liễu Nguyệt Đan đứng từ xa hận không thể bước tới vả vào cái mỏ đang chu ra kia. Sao ngày xưa mình lại có thể ấu trĩ như thế, lời nói kia sau này ứng nghiệm thật, Trịnh Nhu kia ám mình tới nửa đời người.

Nàng đưa tay định ngắt đám lá cô tòng thì phát hiện nàng căn bản không thể chạm vào được. Liễu Nguyệt Đan chạy tới cạnh đám người tiểu Nguyệt Đan, thét lớn với họ cũng không ai để ý. Đến lúc này mà còn không hiểu điều gì xảy ra thì nàng sẽ là con đần.

Nhưng sao nàng lại trở thành vô hình rồi xuất hiện ở đây? Chuyện gì đang xảy ra? Sau khi xe đụng thì mất tư cách đầu thai luôn rồi à? Nàng vẫn chưa sống đủ ở thế giới hiện đại đâu.

Bất thình lình, một cơn gió thoảng qua, không gian trước mắt Liễu Nguyệt Đan liền thay đổi. Nàng liền xuất hiện trong phòng mình. Phải, chính là căn phòng của nàng trong phủ Thừa tướng.

“Tiểu Tuế, em đã nghe ngóng được gì rồi, mau thuật lại cho ta nghe.”

Ngồi tại bàn trang điểm là một thiếu nữ tầm mười sáu tuổi, dáng người thẳng tắp, đôi chân mày cong vút, mắt phượng sâu thẳm, mái tóc dài mượt mà như một dải lụa thượng hạng, đâu đó còn phảng phất mùi ngọc lan thoang thoảng.

Dù đang đứng sau lưng người thiếu nữ ấy nhưng thông qua phản xạ của chiếc gương trước mắt, Liễu Nguyệt Đan có thể biết người vừa cất tiếng nói kia là ai.

“Dạ bẩm tiểu thư, đúng như lời đồn, Trịnh tiểu thư đang chuẩn bị nhập cung, được hoàng thượng phong là một trong tứ phi, ngày nhập cung được định là sau tiểu thư một ngày.”

Thiếu nữ kia chính là Liễu Nguyệt Đan năm mười sáu tuổi, cái tuổi đẹp nhất của một người con gái, cũng là thời điểm lụi tàn của một bông hoa chưa kịp nở.

Thiếu nữ kia đột ngột đứng dậy thét lớn, “Không thể được, Trịnh Nhu tỉ tỉ chỉ được gả cho đại ca ta, làm thế nào mà lại nhập cung. Chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, ta phải tìm tỉ ấy hỏi cho ra lẽ.” Nói rồi nàng tung cửa chạy ra ngoài.

“Tiểu thư, người không thể ra ngoài vào lúc này, còn ba ngày nữa là đại hôn rồi, người ăn mặc thế này không thể rời phủ được.” Tiểu Tuế liều mình giữ lấy tay Liễu Nguyệt Đan.

“Không thể rời phủ? Cứ chờ trong phủ rồi nhập cung thì ta còn có thể làm gì được nữa hả? Bỏ tay ra.” Nàng giật mạnh tay ra khỏi Tiểu Tuế, vì sợ tiểu thư nhà mình bị thương nên Tiểu Tuế cũng không dám thật sự giằng co với nàng. Lợi dụng cơ hội đó, Liễu Nguyệt Đan liền chạy ra khỏi phủ.

“Người đâu, tiểu thư chạy mất rồi, mau đuổi theo!” Tiểu Tuế la rát cả cổ họng.

Liễu Nguyệt Đan vẫn còn đứng trông theo thân ảnh mười sáu tuổi của mình vút ra khỏi phủ thừa tướng. Năm ấy cạnh tranh giữa các vị hoàng tử ngày càng trở nên khốc liệt. Liễu thừa tướng cho rằng Tứ hoàng tử sẽ giành được thắng lợi trong khi Trịnh quốc sư lại nghĩ Thất hoàng tử là người chiếm ưu thế. Hai người bất đồng quan điểm. Những cuộc cãi vã nổ ra, hai gia đình không còn qua lại thân thiết như trước. Đừng nói vì sao tình cảm suốt mấy chục năm có thể rạn nứt như thế. Con người chỉ cần lợi ích của mình gặp nguy hại thì sẽ chẳng cần tình thân gì nữa, huống chi là tình bạn.

Kết quả là, Tứ hoàng tử lên ngôi hoàng đế, phong con gái Liễu thừa tướng làm hoàng hậu. Không những thế, người còn phong luôn con gái Trịnh quốc sư, người cản trở ngôi vị của mình, làm một trong tứ phi. Ngạc nhiên chưa?

Trịnh quốc sư lúc đó biết mình đã thua một vố quá nặng, nhưng ông chỉ có một đứa con gái duy nhất, làm sao có thể đưa nó vào hậu cung. Ông biết bản thân mình không ủng hộ hoàng đế, làm sao người có thể sủng ái con gái mình, phong con mình lên phẩm vị cao như thế chẳng qua là muốn vạch lá tìm sâu, kiếm cớ để diệt trừ nhà họ Trịnh mà thôi.

Dù là người coi trọng lợi ích nhưng Trịnh quốc sư biết con gái ông quý giá hơn tất cả. Ông đưa quyền lựa chọn cho Trịnh Nhu, nếu nàng không đồng ý, ông sẽ lập tức từ quan, rời khỏi triều đình, dẫn con gái về quê sinh sống. Nhưng lạ lùng thay, Trịnh Nhu nghe xong chiếu chỉ hoàng đế ban, không suy nghĩ liền gật đầu cái rụp. Bất ngờ chưa?

Làm Liễu Nguyệt Đan ngày xưa còn nghĩ nàng ấy bị phụ thân ép phải nhập cung, nên ba chân bốn cẳng leo rào nhảy vào phủ quốc sư rủ nàng cùng nhau bỏ trốn.

“Tiểu Nhu tỉ tỉ, tại sao tỉ không đợi đại ca muội? Huynh ấy đang tức tốc trở về kinh thành xin hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh, nói rằng tỉ và huynh ấy đã có hôn ước, mong hoàng thượng tác hợp. Tỉ tỉ, có phải tỉ có nỗi khổ phải không, mau kể cho muội nghe đi.” Lúc này, cả hai Liễu Nguyệt Đan đều đang ở trong phòng của đại tiểu thư Trịnh gia, chỉ có điều một người hiện hình, một người ẩn hình mà thôi.

“Tiểu Đan, muội về đi, ta sẽ không gả cho đại ca muội.” Trịnh Nhu không bất ngờ vì sự xuất hiện của Liễu Nguyệt Đan. Nàng nhẹ nhàng đặt tách trà đang uống dở xuống bàn, tay thuận thế vén nhẹ mái tóc ra sau lưng, để lộ một khuôn mặt đẹp không son phấn, không mắt phượng mày ngài. Đó là vẻ đẹp thoát tục, là vẻ đẹp vượt khỏi quan niệm về cái đẹp của thế gian.

“Tại sao?”

“Muội hỏi ta tại sao? Tại sao nhỉ? Tại sao muội có thể gả cho hoàng đế còn ta thì không? Tại sao muội có thể làm hoàng hậu còn ta thì không? Tại sao ta phải gả cho đại ca muội chỉ vì đó là hôn ước của hai nhà Trịnh-Liễu, hoàn toàn không phải là ý muốn của ta?”

Trịnh Nhu nói hết những điều như thể nàng ấy kìm chế từ lâu. Liễu Nguyệt Đan đau, không phải người mười sáu tuổi kia, mà là linh hồn Liễu Nguyệt Đan. Nàng vẫn luôn đi theo chính mình, vào phủ quốc sư. Sau mấy chục năm rồi mà khi nghe lại từng câu từng chữ này, Liễu Nguyệt Đan vẫn không khống chế được. Nó như ngàn lưỡi dao đâm vào tim nàng. Làm sao một người có thể thay đổi nhanh như thế. Hay vốn dĩ Liễu Nguyệt Đan nàng đã lầm. Trịnh Nhu hoàn toàn không thay đổi, chỉ là nàng ta che đậy quá tốt?

“Tiểu Nhu tỉ tỉ, có phải Trịnh bá bá ép tỉ không? Tỉ đừng lo, muội đã định liệu hết rồi. Tỉ đi theo muội ra ngoại thành, đại ca muội sẽ chờ ở đó. Hai người sống cùng nhau, vài ba năm nữa khi mọi chuyện lắng xuống thì trở về. Có được không?” Liễu Nguyệt Đan vẫn không từ bỏ.

“Liễu Nguyệt Đan! Muội mau về đi. Ta sẽ không đi cùng muội. Ta sẽ gả cho hoàng thượng.” Trịnh Nhu một mực từ chối.

“Tỉ thực sự coi trọng giàu sang sung sướng hơn hạnh phúc của mình à?” Liễu Nguyệt Đan gào lớn.

“Chỉ cần giàu sang sung sướng là ta hạnh phúc rồi.” Trịnh Nhu thở ra.

Liễu Nguyệt Đan bật khóc rồi chạy đi.

Linh hồn Liễu Nguyệt Đan vẫn đứng đó thẩn thờ. Hơn bốn mươi năm rồi mà vẫn không thể chấp nhận như cũ. Vừa định quay đi thì đằng sau có người lên tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN