Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây! - Chương 2: SINH HÀI TỬ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây!


Chương 2: SINH HÀI TỬ


Liễu Nguyệt Đan dần chìm vào bóng tối, bên tai không còn vang lên tiếng la hét thất thanh của Thường Ngọc và tiếng bước chân dồn dập của thái giám tổng quản. Nàng cảm thấy toàn thân ê ẩm, cả người chẳng buồn cử động, mắt cũng không thể nào mở ra. Chả lẽ thật sự Liễu Nguyệt Đan nàng đã chết. Chắc là vậy! Thật sự rất mệt!

“Con chúng ta sau này sẽ thật xinh đẹp và thông minh cho xem.”

Dừng lại, ai đang nói thế? Là Diêm Vương sao? Diêm Vương sắp có con à? Ừ nhỉ, tại sao không chứ? Ông ta cũng là vương, mà đã là vương thì hậu cung chắc cũng chẳng thua kém phu quân nàng. Giờ này chắc là một trong những phi tử của ông ta đang mang thai rồi, mong cho họ mẹ tròn con vuông. Được Thái hậu chúc phúc, đứa trẻ này chắc sẽ luôn may mắn và khỏe mạnh cho xem. Lại mệt nữa rồi, ngủ thôi!

Kể từ hôm đó trở đi, Liễu Nguyệt Đan liên tiếp nghe được những cuộc đối thoại của “vợ chồng Diêm Vương”, thỉnh thoảng còn có tấu nhạc và xướng ca. Nhưng lời bài hát nghe sao thật lạ, tuy vậy lại rất êm tai. Đúng là cuộc sống xa hoa mà!

Liễu Nguyệt Đan hiện tại không thể tính toán được thời gian cụ thể, mắt nàng chỉ có thể động đậy một tí chứ chưa thực sự linh hoạt, trước mặt vẫn là một mảng tối mơ hồ. Không gian dần trở nên chật hẹp khiến nàng phải cựa mình tìm tư thế thoải mái hơn một chút.

Đột nhiên ngay lúc đó, Liễu Nguyệt Đan nghe tiếng hét chói tai của một người phụ nữ, cùng với sự rung động không ngừng nơi mình đang nằm. Chuyện gì xảy ra vậy, động đất à? Xuống đây rồi mà vẫn gặp động đất sao? Nhớ năm xưa lúc nàng còn mang thai Thái tử, một trận động đất rất lớn càn quét Trường Lạc cung của nàng, cũng may lúc đó nàng đến Thiên Âm Tự cảm tạ Phật tổ vì đã ban cho nàng hài tử và cũng cầu nguyện cho nó lớn lên một đời bình an. Tuy rằng mẹ con nàng thoát nạn, nhưng lại trở thành vô gia cư cho đến khi cung điện được tu sửa lại.

Chờ đã, đây không phải là lúc nhớ về quá khứ, “Ai đó cứu ta với. Ta không đứng dậy được!”. Nàng muốn la lên nhưng sực nhớ ra một chuyện. Nực cười thật, đã chết rồi mà vẫn còn sợ chết nữa sao? Mặc kệ, chết bao nhiêu lần thì nàng cũng không sợ. Nhiều người như vậy, không sợ phải chịu cô đơn!

Qua thật lâu sau, Liễu Nguyệt Đan cảm nhận được sự nhức nhối nơi đôi mắt do ánh sáng mang lại. Ôi thật tuyệt vời, thoát khỏi cái nơi gò bó đó rồi, chắc là đã đầu thai.

Tuy nhiên việc đầu thai này lại không hề giống với những gì nàng đã được đọc trong kinh thư; không canh Mạnh Bà cũng chẳng có cầu Nại Hà như tưởng tượng.

Điều kỳ lạ nhất là ký ức về tiền kiếp của nàng vẫn hiện rõ mồn một. Chẳng lẽ, Diêm Vương vì việc phi tần đang có hỷ mà phạm phải sai sót này? Nhưng điều đó giờ không còn quan trọng nữa, chỉ cần nàng sớm thoát khỏi nơi tối tăm chật chội này là được.

Vươn vai ngáp dài một cái…

“Oa oa oa…..”

“Là một bé gái xinh xắn, chúc mừng gia đình.” Nữ hộ sinh tay vừa bế đứa bé vừa hướng người thai phụ kiệt sức vì vừa sinh xong đang thở hổn hển nói.

“Còn dám kiểm tra giới tính của ta, đám người này thật to gan”. Liễu Nguyệt Đan thầm nghĩ. Tuy nhiên lúc nãy hình như vươn vai hơi mạnh nên bị trật vai thì phải.

Vươn tay muốn xoa một chút thì phát hiện không thể chạm tới đầu vai. Nhìn lại cánh tay ngắn cũn cỡn khiến Liễu Nguyệt Đan không khỏi thở dài. Mất mặt quá.

“Ông xã ơi, chúng ta thành công rồi. Em sinh được con gái rồi.” Thai phụ dù mệt mỏi vẫn rướn cổ gọi người đàn ông bên ngoài. Anh ta nghe thấy tiếng vợ mình thì lập tức nhào vào phòng sinh. Nhìn vợ mình bình an trên chiếc giường trắng cùng một sinh linh bé nhỏ đang cựa quậy khiến anh bất giác nở nụ cười.

Trịnh Nhu ở lại bệnh viện khoảng ba ngày thì cùng chồng là Liễu Tinh về nhà. Bế trên tay cục bông đang ngủ, cô cảm giác thành tựu vô cùng.

“Thấy chưa em đã bảo anh ăn chua sẽ sinh con gái mà phải không. Không chỉ mình em ăn, anh cũng phải phối hợp thì mới được.” Trịnh Nhu kể công.

Không nỡ phá hủy cảm xúc của vợ mình, anh Liễu đành chỉ cười trừ. Nghĩ tới suốt năm nay anh “ngốn” không biết bao nhiêu là mận, xoài, nho, ổi mà vợ cung cấp. Đến cả chanh và trái hạnh Liễu Tinh cũng phải nhắm mắt mà nuốt. Nhưng nghĩ tới cố gắng bấy lâu đã được đền đáp, anh Liễu vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Vợ chồng Liễu Tinh hiện nay đã có hai cậu con trai, vì thế họ rất mong có một bé gái trong nhà.

Con trai lớn của họ Liễu Tường Minh năm nay tám tuổi, ít nói, đeo kính, học sinh tiêu biểu ba tốt, đang học lớp ba trường tiểu học Tĩnh Thiên.

Con trai thứ Liễu Tường Tín năm tuổi hiện thời vẫn còn học mẫu giáo tại Thanh Hoa, năng động, nghịch ngợm, nói nhiều.

Vâng, chính là thế, nếu không nói ra thì chẳng ai nghĩ Tường Minh và Tường Tín là anh em ruột đâu. Vốn dĩ gia đình đã khá cân bằng vì có một năng nổ, một trầm ổn, nhưng Trịnh Nhu vẫn luôn ấp ủ muốn có một bé gái. Mọi người ai cũng biết điều đó nên sau khi biết Trịnh Nhu mang thai công chúa đều vô cùng hào hứng và phấn khởi, nhất là Tường Tín. Cậu luôn muốn mẹ mau chóng sinh em gái để chơi cùng.

“Bảo bối, đây là nhà của chúng ta.” Nhẹ nhàng đặt em bé vào nôi, Trịnh Nhu quay sang hỏi ông xã nàng “Nên đặt tên con là gì đây anh?”

“Liễu Nguyệt Đan em thấy được không? Anh suy nghĩ rất lâu rồi đấy.” Mặt trăng đỏ sao, cái tên nghe hay và đẹp đấy. Trịnh Nhu cười, “Duyệt!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN