Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây! - Chương 39: KHAI MÁY
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây!


Chương 39: KHAI MÁY


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoàn phim “Phượng Khuynh” đang sắp xếp chuẩn bị đạo cụ, Liễu Nguyệt Đan đã được đưa vào phòng hóa trang.

Hôm nay cô đóng cảnh Ngụy Lan Đình lần đầu gặp Thái tử ca ca, đem lòng yêu mến sẵn sàng bỏ đi theo hắn.

Sau này vì hắn lên làm Hoàng đế lại tiếp tục quản lý vợ bé cho hắn.

Con gái khi yêu, Liễu Nguyệt Đan không giải thích được a. Cũng giống như cô ngày trước…

Ép mình vào khuôn khổ, nữ tắc phải tuân theo, nhún nhường cam chịu, che giấu đi cái tôi, cái cá tính thực sự của mình, để người khác giẫm đạp lên sự tự tôn, xem nhẹ sự hi sinh của bản thân.

Có đáng không?

Liễu Nguyệt Đan giờ đây đã tìm được câu trả lời, thỏa sức vùng vẫy, phơi bày bản chất thật sự mà trước đây cô phải gồng mình che đậy vì sự bình yên của mình và người thân.

Người trong đoàn phim tất bật, các diễn viên khác cũng ngồi ôn lại thoại. Nghe nói vai nữ chính được giao cho Ảnh hậu nào đó, là phái thực lực.

Liễu Nguyệt Đan chỉ phụ trách vai hoàng hậu lúc còn bé thôi, ngoài đời thì dài chứ trong phim thì chỉ cần dòng chữ: “Mười năm sau.”

Minh Quân Đạo ngồi bên ngoài, có nhiều nhân viên thắc mắc hắn là ai, là minh tinh hay ca sĩ, nhiều nữ nhân viên thậm chí là nữ diễn viên cũng nhìn chằm chằm hắn.

Lúc nãy Liễu Nguyệt Đan đã có nói với đạo diễn hắn là anh trai cô, hôm nay phụ trách coi chừng cô thay vì Lương Nhĩ Tâm

“Tiểu ca ca, sao lại ngồi đây một mình vậy?” Vừa nghĩ liền có thí sinh đầu tiên.

“Cút!” Minh Quân Đạo chỉ lo nhìn về phòng hóa trang thôi, hắn không có tâm tình nói chuyện với người khác.

Nữ diễn viên đó lạnh mặt: “Nghĩ mình là ai chứ!” Nói rồi tức giận bỏ đi.

Liễu Nguyệt Đan ngồi trong phòng hóa trang, nhìn thiếu nữ trong gương, mỉm cười.

Là khuôn mặt này, là khoảnh khắc này, là việc cô làm mỗi ngày ở kiếp trước. Cô tự hỏi tại sao mình lại phải trang điểm?

Khi đi ra ngoài, người nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này, đâu phải cô.

Sau này cô mới biết, trang điểm là để che giấu những tổn thương phơi bày trên khuôn mặt, để trở thành một người khác hoàn hảo hơn, để khiến người khác cư xử chừng mực.

Chỉ có hoàng hậu mới được trang điểm như vậy, ngoài ra phi tần khác có người có, có người không.

Trang điểm để bọn họ biết cô chính là hoàng hậu, danh phận cô bày ra, không ai được bất kính với cô.

Liễu Nguyệt Đan thở ra, cài chiếc cúc áo cuối cùng rồi bước ra, nhân viên há hốc mồm.

Liễu Nguyệt Đan cười mỹ lệ, lách nhẹ qua người cô ấy rồi bước ra khỏi phòng.

Nhân viên hóa trang: “Má ơi, đẹp quá rồi, mù mắt tôi rồi!”

Liễu Nguyệt Đan vừa đi ra khỏi phòng hóa trang, cả đoàn phim như bừng sáng.

Thiếu nữ thuần khiết, đôi môi e ấp, đôi mắt tinh nghịch nhưng ẩn sâu là sự đa sầu đa cảm.

Làn da nàng mịn màng như được làm từ bạch ngọc, mỗi bước chân của nàng làm người đối diện phải dõi theo.

Đôi gót ngà lả lướt.

Áo lụa trắng tung bay cùng với mái tóc mượt mà như con suối non uốn lượn.

Bàn tay uyển chuyển, nàng mỉm cười làm người ta hạnh phúc.

Nàng là người phàm hay là tiên tử, nếu là người phàm ta nguyện làm tri kỷ cùng nàng, nếu là tiên tử ta nguyện dùng tính mạng này, cầu cho nàng mãi mãi thanh cao thuần khiết.

Nàng vừa là mây, vừa là gió, cao không với tới nhưng lại gần gũi kề bên.

Cả trường quay đắm chìm trong mỹ cảnh, đạo diễn Lý là người tỉnh lại đầu tiên, ông hắng giọng.

“Mọi người chuẩn bị, tất cả vào vị trí!”

Minh Quân Đạo cũng đã lấy lại tinh thần.

Hắn nói chớ có sai, lơ là một chút cô sẽ bị người khác cướp mất.

Lúc đó hắn kêu trời không thấu, kêu đất không nghe.

Không được, hắn phải đẩy nhanh tiến độ mới được!

Cảnh dựng là khuôn viên Ngụy gia, thời điểm trong phim đang là mùa đông, nhân viên kĩ thuật phải chuẩn bị tuyết.

Tuyết rơi lác đác hòa quyện cùng sắc lụa của Liễu Nguyệt Đan tạo hiệu ứng cảm quan cực tốt, cô lấy khăn che mặt lại.

Nữ tử khuê phòng, không thể lộ mặt.

Đạo điễn Lý dặn dò: “Lát nữa, cháu chỉ cần vờ như gảy đàn thôi, hậu kì sẽ chỉnh sửa âm thanh. Tiểu Đan, cháu nắm chắc chưa?”

Cái ông quan tâm là tâm lý nhân vật, tuần trước đã dẫn cô làm quen với phim trường, tạo cho cô sự thoải mái khi diễn.

Liễu Nguyệt Đan gật đầu: “Cháu hiểu rồi!” Cô biết đàn nha, không cần phải chỉnh sửa.

Đạo diễn Lý hài lòng, gọi mọi người vào chỗ.

“Thái tử” cũng là người mới, trông cũng rất đẹp trai, đường nét thiếu niên trong sáng, phù hợp với vai diễn mối tình đầu.

Đạo diễn: “Diễn!”

Liễu Nguyệt Đan nâng đôi tay chạm nhẹ vào bông tuyết còn vương trên cành cây gân guốc, thông qua màn lụa, người ta có thể thấy nụ cười khuynh thành.

Đôi mắt nàng mơ màng như dõi theo bóng dáng ai kia rồi lẳng lặng quay đầu.

Nàng thướt tha đi tới cạnh bàn đá, tay bấm nhẹ lên phím đàn.

Cả trường quay như ngừng thở, Minh Quân Đạo nhìn không rời mắt. Nếu không phải đoàn làm phim không cho phép chụp ảnh, hắn từ nãy giờ có thể tạo cả một album ảnh của cô trong điện thoại, hình nền mỗi ngày thay một tấm.

Liễu Nguyệt Đan nghe lời đạo diễn, không có đàn thật, chỉ giả vờ nhưng thao tác của cô là hoàn toàn chuyên nghiệp.

Thái tử đi lạc, nhìn thấy mỹ nhân đàn, vô thức tiến tới.

Cảnh đẹp ý hay, cả không gian như dừng lại.

Minh Quân Đạo bực mình nhìn Thái tử.

“Ngụy tiểu thư!” Thái tử lên tiếng.

Lúc này gió nhân tạo sẽ tự động thổi, màn che mặt của Liễu Nguyệt Đan rơi xuống, tóc mai nhẹ nhàng bay, đôi mắt ngọc chậm rãi ngước lên.

Thái tử đỏ mặt, quên lời thoại.

Đạo diễn hô “Cắt!” xong liền giáo huấn cậu trai.

Liễu Nguyệt Đan cười cười, nhìn về phía Minh Quân Đạo thì thấy hắn một mặt hả hê.

Cô lắc đầu cười trừ.

Mọi người vào lại vị trí.

Thái tử cũng đã lấy lại tinh thần.

Liễu Nguyệt Đan cười trấn an cậu ta: “Không sao đâu, cứ bình tĩnh diễn tự nhiên là được!”

Thái tử lại được phen đỏ mặt: “Cảm…cảm ơn chị, em sẽ cố gắng.”

Lần này mọi thứ đều tốt, đạo điễn Lý rất hài lòng.

Mấy cảnh tiếp theo là được thêm vào cho Liễu Nguyệt Đan vì đạo diễn rất ưng ý với khí chất của cô trong buổi đầu thử vai.

Liễu Nguyệt Đan cũng làm rất trọn vẹn. Mọi người trong đoàn được về sớm, ai nấy đều hớn hở.

“Thái tử” đợi đến khi Liễu Nguyệt Đan diễn xong liền chạy đến: “Lúc nãy, rất cảm ơn chị. Em có thể mời chị ăn cơm được không?”

Liễu Nguyệt Đan nhìn thiếu niên rụt rè như một con thỏ con, tay vô thức xoa đầu cậu ta.

“Không cần đâu, chị đây cũng không có giúp gì được cậu, toàn bộ là do cậu nỗ lực!”

Thái tử: “Vậy em có thể xin số điện thoại của chị không?”

Cùng lúc Minh Quân Đạo chen ngang: “Cô ấy không dùng điện thoại”, bonus cho Thái tử cái nhìn cảnh cáo rồi nắm tay Liễu Nguyệt Đan kéo ra khỏi đoàn phim.

Thái tử đứng nhìn đến ngỡ ngàng rồi vỗ đầu: “Ấy chết, quên hỏi tên chị ấy rồi!”

—–

Bạch y nữ tử

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN