Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây! - Chương 57: GÌ TỚI SẼ TỚI
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây!


Chương 57: GÌ TỚI SẼ TỚI


Chương này không dành cho trẻ nhỏ, cũng như phụ nữ mang thai hoặc đang cho con bú!

—–

Hai tên đàn ông khiêng Tiêu Mai vào phòng, Liễu Nguyệt Đan vô cùng tức tối trước sự ngu ngốc của Cao Nghệ.

Bị cô đánh bao nhiêu lần vẫn không rút kinh nghiệm, mấy người này có thể khống chế nổi cô sao?

Bọn chúng bỏ lại Tiêu Mai trong phòng rồi ra ngoài gọi điện thoại.

Liễu Nguyệt Đan nghe nói Cao Nghệ sẽ qua đây trực tiếp kiểm tra.

Xem ra cũng vớt vát được chút ít chỉ số thông minh, không làm xấu mặt mấy đời học trưởng học tập trường Trung Đại.

Cao Nghệ vừa mở cửa phòng, một cảm giác nhức nhói sau ót khiến cô chìm vào hôn mê.

Liễu Nguyệt Đan kéo Tiêu Mai đi ra ngoài chờ thì thấy một ông già bụng phệ đang đi về hướng phòng Cao Nghệ.

Liễu Nguyệt Đan vỗ đùi, chơi ác thật, bàn bạc để Minh Quảng Tuân vào phòng cô, cuối cùng lại để một lão già bụng phệ tới làm nhục cô.

Khoan đã, vậy thì Minh Quảng Tuân sẽ vào phòng nào?

Liễu Nguyệt Đan nhanh chóng suy nghĩ, Cao Nghệ, Minh Quảng Tuân, Lý Tuyên?

Lý Tuyên?

Hiểu rồi, Lý Tuyên và Cao Nghệ là cùng một giuộc, lừa gạt Minh Quảng Tuân nói rằng sẽ để hắn cùng với Liễu Nguyệt Đan, nào ngờ lại sắp xếp cô với một tên già bụng phệ.

Vậy thì Lý Tuyên và Minh Quảng Tuân sẽ vào cùng một phòng?

Nghĩ thế, Liễu Nguyệt Đan dáo dát nhìn xung quanh, cô cẩn thận xem xét tên bụng phệ đã vào phòng Cao Nghệ chưa.

Dám tính kế cô, cô sẽ khiến cô ta chết trong kế của cô ta.

Còn bây giờ, cô phải đi tìm Minh Quảng Tuân.

Bước xuống lầu một, Liễu Nguyệt Đan thoáng thấy Minh Quảng Tuân đang mở cửa một căn phòng.

Cô nhanh chóng kéo tay hắn ra, Minh Quảng Tuân vô cùng ngạc nhiên khi thấy Liễu Nguyệt Đan đứng đây, đáng lẽ cô phải nằm trong phòng chứ.

Hai người chăm chăm nhìn nhau, trên lầu hai bỗng vang lên tiếng la thất thanh.

Mọi người nhanh chóng tập trung tại lầu hai, tình cảnh đáng sợ không dành cho học sinh dưới 18 tuổi.

Cao Nghệ da thịt bị trầy xước, quần áo lộn xộn, đang hốt hoảng ôm lấy đầu gối run lên bần bật.

“Cao Nghệ, con bị làm sao?” Cao phụ hốt hoảng tìm chăn quấn quanh con gái mình. Ông nhìn tên cặn bã nằm bên cạnh, người không ra người, ngợm không ra ngợm, máu nóng dồn lên não khiến ông muốn giết hắn ngay lập tức.

Tất cả mọi người đều đang xì xào bàn tán, Liễu Nguyệt Đan cùng Minh Quảng Tuân cũng vừa chạy đến.

“Đáng lẽ tôi chính là người nằm đó!” Liễu Nguyệt Đan chỉ chỉ.

Minh Quảng Tuân tức điếng người, ả đàn bà kia lại dám chơi xỏ hắn.

“Anh cũng rất tuyệt, lại dám tính kế tôi, hôm nay niệm tình anh đã từng cứu tôi và mẹ tôi một mạng, chúng ta không ai nợ ai. Sau này nếu còn dám đụng tới tôi hoặc Minh Quân Đạo, tôi có ngàn cách để khiến anh sống không bằng chết! Không tin cứ thử!”

Liễu Nguyệt Đan nhẹ nhàng cảnh cáo nhưng lời nói lại không hề nhẹ nhàng.

Minh Quảng Tuân biết mình hoàn toàn sai lầm, nếu như cô không phát hiện kế hoạch của bọn hắn, người bị hủy hoại danh tiết sẽ chính là cô.

Còn căn phòng kia, là ai trong đó, hắn thực sự không dám nghĩ tới.

“Thực xin lỗi!”

Liễu Nguyệt Đan cười cười rồi nhanh chóng rời khỏi. Cô tìm Tiêu Mai rồi an bày cho cô ấy về nhà, còn mình thì đi tìm Minh Quân Đạo.

Chuyện xảy ra tại Minh gia, đương sự sẽ chịu trách nhiệm.

Cao Nghệ bị cú sốc tâm lý nặng nề nhưng cô ta vẫn còn đủ thông minh, biết bản thân bị tính kế nên không đồng ý điều tra, chấp nhận bồi thường của Minh gia.

Nếu điều tra, không chừng cô ta phải vào tù.

Chuyện cô ta làm, mọi người biết hết rồi, chỉ là không muốn truy cứu mà thôi.

Liễu Nguyệt Đan cảm thấy cô ta có thể làm đến bước này, quả thật đã không còn đường cứu chữa. Mặc dù không muốn tha cho cô ta nhưng nể tình Minh gia, cô cũng lười để ý.

Cho dù có đấu một trăm năm, Liễu Nguyệt Đan cô vẫn sẽ thắng.

Hôm dạ tiệc của Minh phụ, có một người con gái nằm đợi mãi cũng không thấy bạch mã hoàng tử của mình tới. Lúc bước ra khỏi phòng thì mọi người đã về hết, chỉ còn một người đứng trước cửa.

Lý Thường đưa tay, “Chị à, về thôi!”

Ba tháng sau.

Cao Nghệ phát hiện bản thân có thai.

Cô ta phát điên, muốn bỏ đứa con này nhưng khi bác sĩ bảo nếu bỏ con, rất có thể sẽ không thể có con được nữa, Cao phụ bất đắc dĩ phải giữ lại đứa bé.

Sĩ diện Cao gia đều sụp đổ!

Liễu Nguyệt Đan nghe tin thì hết hồn, tên bụng phệ đó, là của hắn?

Thực đáng sợ!

Minh Quân Đạo cùng Liễu Nguyệt Đan ôn tập, kì thi tốt nghiệp sắp tới, cô phải nỗ lực chiếm được hạng cao.

“Anh à, cô ta thực sự có thai?”

“Tin tức đã đầy mặt báo, bụng cô ta cũng bắt đầu nhô lên rồi, không muốn tin cũng khó!” Minh Quân Đạo chậm rãi gạch bỏ những đáp án sai trong bài tập của bạn gái.

Liễu Nguyệt Đan gật gù, vô thức sờ bụng của mình, rồi nhìn sang bạn trai.

Cô đã tròn 18 tuổi rồi, nếu bây giờ cùng hắn, có thể có Thành Triệt không?

Suy nghĩ này đã có từ rất lâu từ khi cô đồng ý quen hắn. Cô muốn con trai mình cũng hiện diện ở thế giới này, nơi mà cha mẹ của nó tìm lại được tình yêu sau ngần ấy năm sống trong hậu cung tăm tối.

Nghĩ là làm, Liễu Nguyệt Đan sấn tới nằm cằm Minh Quân Đạo.

“Mỹ nhân, trẫm để ý nàng từ lâu, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, không nên bỏ lỡ!”

Minh Quân Đạo còn đang mơ hồ không biết bạn gái đang hàm hồ điều gì thì đôi môi mềm mại kia đã áp tới.

Cả hai hòa quyện vào nhau, Minh Quân Đạo dần lấy lại y thức dành quyền chủ động, bàn tay ôm lấy Liễu Nguyệt Đan, nhấn sâu nụ hôn.

Minh Quân Đạo đặt Liễu Nguyệt Đan xuống giường, tay vuốt nhẹ lọn tóc phủ xuống má cô.

“Anh sẽ nhẹ nhàng!”

Liễu Nguyệt Đan trề môi, có quỷ mới tin!

Cô chủ động ôm lấy cổ hắn, bắt đầu một nụ hôn mới. Từng mảnh quần áo rơi ra, da thịt chạm vào nhau, tâm hồn cả hai hòa thành một thể.

Bọn họ thực sự đã thuộc về nhau!

Cầm giấy siêu âm trên tay, Liễu Nguyệt Đan mừng khôn xiết. Cô run run cầm tờ giấy, tay còn lại lục tìm điện thoại.

Cô phải gọi cho Minh Quân Đạo.

Vừa định bấm nút gọi, một cuộc gọi khác tới trước.

Là của ba Liễu.

Liễu Nguyệt Đan ấn nghe.

“A lô, ba, có chuyện gì thế ạ?”

“Tiểu Đan, mẹ con đang cấp cứu ở bệnh viện, con mau tới đi!”

Chiếc điện thoại rơi xuống nền nhà lạnh toát, tiếng vang vọng khắp cả hành lang, lạnh lẽo tột cùng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN