Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây! - Chương 7: HIỆP TRƯỢNG NGHĨA
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
219


Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây!


Chương 7: HIỆP TRƯỢNG NGHĨA


“Những gì em nói chỉ là đoán bừa, anh không cần tin là thật.” Liễu Nguyệt Đan khuyên Tường Tín lần nữa.

“Nếu cậu ta không bị bắt cóc, anh đi theo xem một tí chắc cũng không sao.”

Liễu Nguyệt Đan hết cách. Nếu ông ta đúng thật là bắt cóc thì sao. Tên nhóc này!

“Nếu anh muốn cứu cậu bé kia thì mau quay lại nói với ba mẹ, em bị người lạ dẫn đi mất, giục ba mẹ mau đuổi theo. Để em bám theo níu chân người đàn ông đó.”

Liễu Nguyệt Đan không nỡ trách móc Tường Tín. Thế giới của cô phải nói là rất ít người có tinh thần trượng nghĩa như cậu, cô không nên vùi dập tính cách tốt đẹp này. Hơn nữa dù sao thì Tường Tín cũng đáng tuổi nội tôn của cô, cô không thể để hắn làm chuyện nguy hiểm như chạy theo tên bắt cóc kia được.

“Được, vậy anh sẽ thật nhanh đưa ba mẹ đến đây.” Tường Tín vì muốn làm anh hùng mà hoàn toàn quên rằng em gái của cậu chỉ mới hơn ba tuổi.

Sau khi thỏa thuận xong, hai người chia ra hai hướng. Liễu Nguyệt Đan tứ chi chưa phát triển hoàn thiện, đuổi theo người đàn ông kia một quãng thì đã mệt bở hơi tai. Đến khi đuổi kịp, cô liền ngồi phịch xuống khóc ầm lên.

Tên bắt cóc nghe tiếng khóc, sợ mọi người chú ý sẽ phát hiện hắn đang làm việc xấu nên vội đặt cậu bé kia xuống chiếc ghế đá bên cạnh, nhỏ giọng nói với Liễu Nguyệt Đan, “Này cháu bé, đừng khóc. Có chuyện gì nói chú nghe được không.”

Thật đúng là giọng điệu dụ dỗ của những kẻ buôn người, Liễu Nguyệt Đan trong lòng trề môi khinh bỉ nhưng ngoài mặt nước mắt vẫn tèm lem. Kĩ năng sống còn này đã ăn vào máu cô từ lâu rồi.

“Cháu không tìm thấy ba mẹ, hic…, hic… vừa nãy anh cháu còn ở đây.”

Nói xong cô ngước đầu giả vờ vừa mới thấy cậu bé đang ngồi trên ghế, sau đó quẹt nước mắt đứng phắc dậy la toáng lên, “Cứu với, anh trai cháu bị người ta đánh ngất xỉu rồi.”

Vừa nói Liễu Nguyệt Đan vừa chạy loạn. Cô đã nhìn thấy hiệu quả của thuốc mê, không muốn tự mình thử nghiệm.

Tên bắt cóc có tật giật mình, cộng thêm việc có nhiều người sau khi nghe tiếng thét thất thanh cùa Liễu Nguyệt Đan đều vội vàng tiến về hướng của hắn, đành phải nuốt cục tức này ngược lại vào bụng, thầm chửi Liễu Nguyệt Đan 32 lần (thực ra đó là số tuổi của hắn năm nay), rồi nhanh chóng chuồn mất.

Ba mẹ Liễu Nguyệt Đan cũng nhanh chóng có mặt, thấy con gái mình không sao thì thở phào nhẹ nhõm. Sợ con hoảng sợ, vợ chồng Liễu Tinh không hỏi rốt cục có chuyện gì xảy ra, chỉ lẳng lặng kiểm tra thân thể con gái xem có bị thương hay không.

Tường Minh cầm khăn tay lau mặt cho em gái.

Tường Tín thấy cả Liễu Nguyệt Đan và cậu bé kia đều bình an vô sự liền chạy đến hỏi, “Tên bắt cóc đâu rồi?”

Liễu Nguyệt Đan trừng mắt cảnh cáo, ý bảo Tướng Tín mau ngậm miệng lại. Tên ngốc thối này, không lẽ muốn bảo cô kể cho ba mẹ hắn nghe rằng hắn muốn làm người hùng nên để em gái theo dấu tên bắt cóc rồi gọi ba mẹ đến lập công à.

Tường Tín thấy ánh mắt em gái quả thực đáng sợ, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Liễu Nguyệt Đan như thế bao giờ, trong lòng cho rằng em gái đang giận vì bỏ em lại một mình nên không dám mở miệng nữa.

“Làm phiền mọi người, ba mẹ cháu đã đến. Thật cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.” Ý Liễu Nguyệt Đan là “Mọi người mau giải tán giùm, hết chuyện rồi.”

Mọi người lần lượt tản ra. Trước khi đi không quên giáo huấn vợ chồng Liễu Tinh, có đứa con gái đáng yêu như vậy lại để lạc mất, nếu nghĩ không nuôi được thì để chúng tôi nuôi, chọc mẹ Trịnh đến nỗi muốn phát khóc.

Sau khi không còn ai, Liễu Nguyệt Đan mới tiến lại gần chỗ cậu bé kia, mở miệng nói, “Đừng giả vờ nữa, tôi biết cậu đã tỉnh.”

Lúc nãy để ý, lúc cô thét lên, cậu ta rõ ràng nhăn mày lại. Tuy không biết tại sao cậu ta lại giả vờ ngủ, Liễu Nguyệt Đan cũng không rảnh hỏi.

Sau khi Liễu Nguyệt Đan gọi, quả thật cậu nhóc liền mở mắt ra, tươi cười nói, “Cậu quả thật thông minh nha, biết tớ không phải đang ngủ thật.”

Liễu Nguyệt Đan cười lạnh trong lòng, bà bà ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm đấy nhóc con, chút trò ranh này mà muốn qua mắt ai gia, không biết tự lượng sức mình.

Đang tự kỉ với những suy nghĩ của mình, Liễu Nguyệt Đan nghe tiếng la thất thanh từ xa vọng lại, “Thiếu gia, cậu không sao chứ?”

Chạy về hướng Liễu Nguyệt Đan là một cô gái, dáng người nhỏ nhắn nhưng mặt lại khá tròn, nhìn tổng thể lại càng không đẹp mắt. Bộ dạng rất không có quy củ, vừa chạy tới chỗ Liễu Nguyệt Đan cùng gia đình cô ta vừa hét, “Các người đúng là gan cùng mình, ngay cả thiếu gia nhà tôi cũng dám bắt cóc!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN