Thai Rắn - Chương 32: Duyên âm chưa hết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Thai Rắn


Chương 32: Duyên âm chưa hết


Khi bọn cô tới nhà Trần Giai Văn, đèn nhà bọn họ sáng, nhưng bọn cô gõ cửa một lúc lâu không có ai ra mở cửa:

– Ra cửa quên tắt đèn sao?

– Làm sao có thể? Đều đã muộn thế này cho dù ra cửa cũng chỉ mua đồ ở gần đây, sẽ quay về nhanh thôi!

Diệp Tử nhảy từ trong ngực cô xuống, dựa vào cạnh cửa ngửi tới ngửi lui:

– Bên trong có mùi của quỷ.

Dù sao nơi này là nhà riêng của người ta, bọn cô không phải là cảnh sát, đương nhiên không thể tùy tiện xông vào, cho nên đứng đợi ngay ở cửa.

Đợi khoảng hơn nửa tiếng cũng không ai quay về, trái lại người qua đường từ trên xuống dưới nhìn thấy vài người bọn cô đứng ở cửa, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm bọn cô. Cô không nhịn được ấn chuông cửa, vẫn không có ai như trước.

Lúc này có một bác gái đi tới, bác gái nhìn thấy bọn cô muốn nói lại thôi, đi vài bước lại xoay người lại:

– Các cháu tìm người nhà này sao?

Nhìn thấy có người để ý bọn cô, đương nhiên bọn cô vô cùng vui vẻ:

– Đúng vậy ạ! Nhưng nhà bọn họ có đèn sáng, lại không có ai ở, cũng không biết khi nào mới quay về. Dì à, dì từng thấy người nhà bọn họ không?

Bác gái khoát tay, vẻ mặt tò mò nói:

– Đừng nói thấy, từ khi nàng dâu nhà này qua đời, bọn cô đều chưa từng thấy nhà bọn họ mở cửa, đều cho rằng họ chuyển đi rồi! Hơn nữa đèn nhà bọn họ vẫn luôn sáng, nhưng không thấy người nào ở. Ai ôi, dọa chết người ta rồi.

Cho nên ý là nhà bọn họ có đèn sáng cũng không nhất định có người ở?

– Dì à, vậy dì có biết nhà bọn họ còn có người nào hay không?

– Các cháu hỏi chuyện này làm gì?

Bác gái nhìn bọn cô, hình như đang suy nghĩ ý đồ của bọn cô:

– Không phải nhà bọn họ nợ tiền các cháu đấy chứ?

– Không phải không phải, cháu và Trần Giai Văn là bạn tốt, nhưng vài năm nay luôn ở khác nơi, cháu nghe nói cô ấy qua đời khó mà tin nổi, đặc biệt đến xem.

Cô nghiêm túc nói linh tinh, may mà bác gái tin là thật.

Nghe cô nhắc tới tên Trần Giai Văn, bác gái muôn vàn cảm khái:

– Giai Văn là cô gái tốt, chúng tôi đều thích cô ấy, đáng tiếc trẻ tuổi như vậy đã qua đời.

Bác gái tiếp tục nói với bọn cô:

– Nhà bọn họ vốn có hai vợ chồng, vẫn không có con, sau khi Giai Văn qua đời, cũng không biết Lưu Hằng đi đâu, tình cảm của hai người khá tốt. Chúng tôi còn tưởng rằng Lưu Hằng sẽ nghĩ quẩn trong lòng, đi theo Giai Văn!

Đang nói đến cao hứng, bỗng nhiên bác gái kinh ngạc nhìn về phía khác, bọn cô nhìn theo tầm mắt của bà ấy, chẳng biết phía sau có người hơn bốn mươi tuổi đứng từ lúc nào.

– Ai nha, Lưu Hằng à! Đã lâu không gặp!

Hóa ra người này là Lưu Hằng, cô cẩn thận đánh giá anh ta, diện mạo anh ta vô cùng dáng vẻ thư sinh, nhìn vô cùng thành thật, chẳng qua ánh mắt không sáng lắm, không khí trầm lặng.

Lưu Hằng gật đầu với bác gái liền chuẩn bị mở cửa, kết quả vừa mới cắm chìa khóa vào trong lỗ, trong phòng truyền đến tiếng đồ vật bị ném xuống đất.

Bao gồm cả Lưu Hằng, tất cả mọi người đều sửng sốt một phen, bác gái kia lại càng hoảng sợ, lập tức nói lời tạm biệt với bọn cô rồi lên lầu. Phản ứng đầu tiên của cô là trong phòng có người, nhưng vừa rồi bác gái còn nói bọn họ chỉ có hai vợ chồng, không có người thân khác, như vậy rốt cuộc trong phòng là ai?

Lưu Hằng mở cửa:

– Vào đi!

Bộ dạng anh ta giống như sớm biết bọn cô sẽ tới tìm.

Sau khi bọn cô vào phòng, Lưu Hằng rót cho mỗi người một chén trà, Trương Doãn Hiên lại đi thẳng vào vấn đề:

– Nhìn dáng vẻ của anh, nên biết chúng tôi tới tìm anh là vì chuyện gì.

– Quả thật nhang Tê Giác là tôi lấy, nhang Tê Giác trong tòa nhà kia cũng là tôi đốt, còn có phong ấn, tôi đều thừa nhận những chuyện này.

Lưu Hằng ngồi đối diện bọn cô, luôn cúi đầu:

– Nhưng mà lúc tôi phát hiện ra tòa nhà kia những người ở đó đã chết, tôi chỉ muốn đòi nhang Tê Giác, nên mới nghĩ ra biện pháp này.

– Anh dùng nhang Tê Giác gọi Quỷ Hồn của Trần Giai Văn trở về, còn nuôi trong căn phòng này sao?

Nếu cô không đoán sai, động tĩnh vừa rồi là do Trần Giai Văn tạo thành.

Lưu Hằng mãi không lên tiếng, trên mặt đều là mệt mỏi:

– Đúng vậy, tôi muốn trông coi Giai Văn, không có nghĩ tới chuyện hại người, hi vọng các vị giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho chúng tôi đi! tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện này lần nữa.

– Người đã chết nên đi đến Địa phủ, đầu thai trọng sinh, anh giữ Trần Giai Văn như vậy, đối với anh đối với cô ấy không là chuyện tốt. Anh có nghĩ tới, đợi sau khi anh già đi, lúc đó cô ta dính trọc khí quá nặng, nói không chừng muốn đầu thai cũng không được, các người phải làm sao bây giờ?

Liên quan đến chuyện của quỷ, cho đến bây giờ trong mắt Chung Linh đều không chứa một hạt cát.

Lưu Hằng tiếp tục trầm mặc:

– Vậy tôi và cô ấy cùng ở lại nhân gian làm Cô Hồn Dã Quỷ, chỉ cần có cô ấy ở đây, tôi ở đâu cũng được.

Rốt cuộc thích bao nhiêu, mới có thể vì một người làm đến mức này! Nhưng vì sao Trần Giai Văn lại muốn tới tìm cô? Cô đánh giá căn phòng này, chắc vì luôn đóng cửa sổ, trong không khí tỏa ra mùi nấm mốc, còn có hương vị cô không nói rõ được.

Cô không nhìn thấy Trần Giai Văn, không biết Chung Linh và Trương Doãn Hiên có cảm nhận được quỷ khí của Trần Giai Văn hay không. Bỗng nhiên lúc này Lưu Hằng thay đổi đề tài:

– Các người đừng nói chuyện nữa, dùng trà đi, đây là trà tương đối quý của nhà chúng tôi đó, bình thường tôi đều không nỡ uống.

Hình như Lưu Hằng nói nhiều hơn, vậy mà giới thiệu trà với bọn cô, thấy thế nào cũng không bình thường lắm, cô nâng chén trà lên nhìn, là trà bình thường, hương vị cũng không ngon lắm.

Chung Linh và Trương Doãn Hiên ngồi bên cạnh cô còn cảnh giác hơn cả cô, ngay cả chén trà cũng không đụng chạm:

– Lưu tiên sinh, cho dù hôm nay anh đồng ý hay không, chúng tôi đều phải mang Trần Giai Văn đi, đưa cô ta đến nơi nên đến.

– Nếu tôi không đồng ý thì sao?

Vẻ mặt Lưu Hằng trở nên hơi kỳ lạ:

– Các người ai cũng đừng nghĩ mang Giai Văn đi.

– Chúng tôi hi vọng anh có thể lý trí một chút, nếu không nói được đạo lý, vậy đừng trách chúng tôi ra tay.

Trương Doãn Hiên nói xong lấy kiếm gỗ của anh ta ra.

Trái lại lúc này Chung Linh bình tĩnh hơn nhiều:

– Lưu tiên sinh, tôi có thể hỏi anh một câu không, sao anh biết thuật phong ấn? Còn biết nhang Tê Giác gọi hồn nuôi quỷ?

– Bình thường tôi thích đọc sách linh tinh, cho nên biết chút da lông.

Đọc sách liền có thể biết chút da lông sao? Cô yên lặng bực bội trong lòng, cô đây vẫn luôn đọc chú ngữ gì đó, còn có Chung Linh dạy cô, đến nay đều không biết phong ấn, có phải cô rất ngu ngốc hay không?

– Vậy tôi có thể hỏi một câu nữa hay không? Vì sao anh phải phong ấn trong nhà mình? Là sợ ai rời khỏi sao?

Chung Linh nói xong câu đó, rõ ràng sắc mặt Lưu Hằng càng khó coi hơn.

Lúc này cô lại nghe thấy tiếng âm thanh bát đĩa bị vỡ, kết hợp với phong ấn Chung Linh nói, chẳng lẽ Lưu Hằng phong ấn Trần Giai Văn ở đây?

Khó trách cô ta muốn cô giúp, khó trách cô ta vẫn luôn tạo ra động tĩnh.

Bỗng nhiên Lưu Hằng chạy tới góc phòng, lúc cô còn đang buồn bực anh ta chạy tới đó làm gì, dưới đáy bàn tràn ra sương mù, trong chớp mắt cả căn phòng đều bị sương mù bao phủ.

– Tô Tô, đừng hô hấp, đây là sương mù.

– Hả?

Cô còn chưa kịp che miệng mũi, liền thấy Chung Linh và Trương Doãn Hiên đều ngã xuống, chỉ có một mình cô tỉnh táo đứng đó, đây là chuyện gì thế?

Hình như Lưu Hằng đứng ở góc phòng cũng rất kỳ lạ, đợi sương mù tản đi, anh ta bước từng bước một về phía cô:

– Quả nhiên khác với người thường, vậy mà những sương mù này không có tác dụng với cô.

Nói xong anh ta cầm lấy một cái gậy đánh vào gáy cô, cô muốn trốn nhưng không kịp.

Bị đánh mạnh một cái, nhất thời cô cảm thấy đầu mơ màng, sau đó không biết gì nữa.

Cũng không biết cô hôn mê bao lâu, lúc ý thức hơi tỉnh táo một chút, cô nghe thấy có tiếng người nói chuyện, cho nên tiếp tục nhắm mắt giả bộ hôn mê.

Người nói chuyện là Lưu Hằng và Trần Giai Văn, cô có thể nghe thấy tiếng bọn họ, hình như bọn họ đang tranh cãi.

– Anh đừng mắc thêm sai lầm nữa, cô gái này không thù không oán với chúng ta, anh đừng làm cô ấy bị thương.

– Có trách thì trách mệnh cô ta không tốt, ai bảo thân thể cô ta thích hợp nuôi quỷ. Giai Văn, em đừng ngăn cản anh, chuyện đã phát triển đến mức này rồi, anh không quay đầu được.

– Quay đầu được, Lưu Hằng, bây giờ anh đưa cô ấy quay về, buông tha chính anh cũng buông tha cho em đi!

– Giai Văn, có phải em không muốn ở cùng với anh không?

– Không phải, em yêu anh hơn tất cả ai khác, muốn ở cùng với anh, nhưng em đã chết rồi, anh đừng đối nghịch với ông trời, anh biết rõ anh không thể giữ được em.

– Sẽ không sẽ không, em không sao, bây giờ anh đặt em vào trong thân thể cô ta, em sẽ không biến mất.

Cô cảm thấy Lưu Hằng đi tới cạnh cô, cô lập tức mở mắt ra bò đến bên cạnh, nhanh chóng đứng dậy;

– Anh muốn làm gì?

Thấy cô đột nhiên tỉnh lại, hình như Lưu Hằng vô cùng kinh ngạc.

– Chỉ cần cô chịu phối hợp, cô sẽ không làm cô đau đớn gì, nếu cô muốn phản kháng, vậy đừng trách tôi không khách sáo…

Cô vừa nghe thấy Lưu Hằng nói muốn đặt hồn phách Trần Giai Văn vào trong cơ thể cô, vậy hồn phách của cô làm sao đây? Chẳng lẽ giống như Linh Mộc lần trước, để ý thức của cô ngủ say?

Lưu Hằng nói xong đi tới, Trần Giai Văn ở phía sau anh ta muốn ngăn cản anh ta, nhưng vươn tay ra lại xuyên qua người Lưu Hằng, cô ta lại chạy đến trước mặt Lưu Hằng, nhưng không thể nào bắt được anh ta.

Vậy mà hồn phách của Trần Giai Văn trong suốt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hồn phách như vậy.

Thấy Lưu Hằng sắp bắt được cô, cô nhanh chóng chạy đến cửa, lấy ngọc thạch trước ngực ra:

– Liễu Huyền Dạ, Liễu Huyền Dạ – –

Lúc này cô hoàn toàn quên mất chuyện cãi nhau với Liễu Huyền Dạ, nghĩ Trương Doãn Hiên và Chung Linh đều đã ngã xuống, chỉ có anh mới có thể cứu được cô.

Nhưng mãi đến khi Lưu Hằng dùng dây thừng trói cô lại, cô cũng không đợi được Liễu Huyền Dạ, quả nhiên anh không quản cô nữa rồi.

Lưu Hằng ném cô lên một cái giường, không biết gắn cái gì lên người cô, lại dán một lá bùa gì đó lên trán cô, ý thức của cô bắt đầu hỗn loạn, cảnh tượng trước mắt càng ngày càng mơ hồ.

Trước khi hôn mê cô không nghĩ tới Liễu Huyền Dạ, cô nghĩ Lưu Hằng thật lợi hại, xem vài quyển sách có thể làm đến nước này, mà cô học lâu như vậy ngay cả con người cũng không đối phó được.

Ngay lúc cô sắp ngủ say, Lưu Hằng hét to một tiếng, cô sợ tới mức tỉnh lại, đã xảy ra chuyện gì thế? Quay đầu nhìn, liền nhìn thấy con rắn lớn khốn nạn mặc trường bào màu đen, nhìn cô ý vị thâm trường, anh vẫn đến đây.

Ngực cô khó chịu, nhưng động một tí là khóc không giống cô, chắc là vì phụ nữ có thai dễ đa cảm:

– Anh đã đến rồi!

– Ừ! Em không sao chứ?

Thực ra giọng nói của Liễu Huyền Dạ rất êm tai, trầm thấp như vực sâu, lại ấm áp như ngọc, mỗi lần cô nghe đều bị mê hoặc.

———–

Dịch: Hà My

Biên tập: BảoNhi

Team: Bảo My

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 04/11/2018

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN