Thai Rắn - Chương 34: Sầu triền miên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Thai Rắn


Chương 34: Sầu triền miên


– Chuyện còn lại giao cho chúng tôi xử lý đi!

Trương Doãn Hiên nhìn Chung Linh, hình như trong mắt có chút không nỡ:

– Đã chậm trễ thời gian của mọi người nhiều rồi.

– Chúng tôi còn phải cảm ơn nhà họ Trương tiếp đãi, còn bằng lòng giúp chúng tôi, sao có thể làm chậm trễ được?

Chung Linh nói khách sáo với Trương Doãn Hiên, hình như không có một chút ý tứ với anh ta:

– Với năng lực của nhà họ Trương hoàn toàn có thể xử lý tất cả mọi chuyện, chúng tôi không quấy rầy nữa, ngày mai sẽ quay về thành phố Y.

Trải qua mấy ngày quan sát, rõ ràng Trương Doãn Hiên này có ý với Chung Linh! Cô đều nhìn ra được:

– Đợi quay về thành phố Y làm việc, chắc chắn sẽ có một đống lớn việc cần hoàn thành, nếu anh không bận thì đến giúp đỡ nhé!

Lúc quan trọng, vẫn nên để cô ra tay.

– Đương nhiên, nếu có bất cứ chuyện gì đều có thể đến tìm tôi.

Đã nói đến nước này không có ý mới có quỷ, các cô nói với hai anh em Trương Doãn Hiên và Trương Doãn Thần xong, lại quay sang nhìn Trương lão thái gia, lúc ông ta nhìn cô hình như lo lắng do dự chuyện gì đó:

– Thành phố Y cách thành phố N không xa, các cháu nhớ thường xuyên đến thăm ông cụ già như ông nhé, ngàn vạn lần đừng quên ông!

Đối với Trương lão thái gia, ấn tượng của cô vẫn rất tốt, dù sao ông ta cũng rất tốt với cô!

– Đương nhiên sẽ không quên ông rồi, nếu ông không sợ phiền phức, chúng cháu nhất định sẽ đến thăm ông.

– Đúng vậy! Sau này chúng cháu còn làm phiền nhà họ Trương nhiều, ông đừng chê chúng cháu là được.

Chung Linh cũng ở một bên nói.

Lại nói chuyện một lát, các cô mới quay về phòng mình, cô thu dọn đồ của mình xong, đợi sáng sớm ngày mai về thành phố Y với Chung Linh.

Chung Linh sớm quay về nghỉ ngơi, Diệp Tử cũng quay về phòng cô ấy. Bận rộn cả một ngày cô muốn tắm rửa nhanh rồi lên giường ngủ, cô mở vòi hoa sen ra tắm, mới bắt đầu cởi quần áo, đợi cởi xong trong toilet đã hơi nước lượn lờ, cô đứng dưới nước ấm áp, mặc nước lướt qua mỗi tấc trên làn da, rất thích loại cảm giác này.

Nếu thời gian cho phép, cô nhất định sẽ tắm một lát, nhưng buồn ngủ quá, phải tắm nhanh rồi đi ngủ mới được! Nghĩ như vậy động tác của cô nhanh hơn.

Nhưng cô mới tắm xong, đã bị người ta ôm lấy từ phía sau, cô kêu ra tiếng:

– Ai thế?

Lúc ngửi được mùi cây tùng, mới nhớ tới hôm nay Liễu Huyền Dạ đến đây, vậy mà cô lại quên chuyện lớn như vậy, đây không phải là dẫn sói vào nhà sao? Không đúng, phải là dẫn rắn vào nhà sao?

– Hôm nay em rất mệt mỏi.

Liễu Huyền Dạ không để ý cô một lúc lâu, nhưng tay vẫn không thành thật.

– Liễu Huyền Dạ?

Cô thăm dò gọi tên anh, có chút sốt ruột đợi anh tiến vào bước tiếp theo.

Anh nhẹ nhàng thở bên tai cô:

– Có nhớ anh hay không?

Cô cảm thấy yết hầu hơi khô khốc, đã không nói nên lời, cô xoay người ôm lấy cổ anh, dùng hành động nói cho anh biết cô rất nhớ anh.

Nụ hôn tinh tế của Liễu Huyền Dạ rơi vào mi tâm cô, cô cũng cố gắng đáp lại anh, thân thể không kìm lòng nổi dán lên người anh.

Một lúc lâu sau Liễu Huyền Dạ mới thoáng buông, trong đáy mắt đều là trêu đùa:

– Nhớ hay không nhớ?

Cô không biết tối qua Liễu Huyền Dạ dừng lại khi nào, dù sao cuối cùng cô ngất đi, không biết chuyện gì cả, buổi sáng tỉnh lại toàn thân đau nhức, xương cốt như sắp tách ra.

– Hôm nay tôi còn về thành phố Y đó?

Cô nhìn Liễu Huyền Dạ vẫn còn nằm trên giường, bất mãn oán hận.

– Ừm.

Mà anh xoay người lại, tiếp tục ngủ.

Cô rời khỏi giường một cách khó khăn, mỗi bước đi đều cảm thấy hai chân như nhũn ra, có thể ngã xuống đất bất cứ lúc nào, không dễ dàng gì mới rửa mặt xong, Liễu Huyền Dạ còn đang ngủ.

– Nhanh rời giường, Chung Linh sắp tới gọi em rồi.

Tôi vén chăn của Liễu Huyền Dạ ra, nhất thời anh nhíu mày, tôi có từng nói hay không, Liễu Huyền Dạ là con rắn sợ lạnh nhất, siêu cấp sợ lạnh.

Anh kéo lấy chăn của cô, còn trợn mắt nhìn cô một cái.

Cô còn muốn nói gì đó, Chung Linh đã đến gõ cửa:

– Tô Tô, cô tỉnh chưa?

– Tôi tỉnh rồi, bây giờ tôi ra đây.

Tôi cô không quản Liễu Huyền Dạ, cầm lấy ba lô đi ra mở cửa:

– Khi nào chúng ta xuất phát vậy?

Sau khi tôi nói xong câu đó, liền phát hiện ánh mắt Chung Linh nhìn tôi rất kỳ lạ, tôi lập tức quay đầu lại, cho rằng cô ấy thấy Liễu Huyền Dạ, đúng lúc phía sau không có gì.

Tôi giơ tay quơ quơ trước mặt cô ấy:

– Làm sao vậy? Hôm nay tôi rất kỳ lạ sao?

Ánh mắt Chung Linh ái muội cười với tôi:

– Có phải cô nên đeo một cái khăn quàng cổ hay không? Như vậy ra ngoài mà nói, sẽ làm người ta có ý nghĩ kỳ lạ…!

– Cái gì?

Tôi lập tức phản ứng kịp, che cổ mình chạy vào toilet, Liễu Huyền Dạ khốn nạn, hại tôi mất mặt. Tôi lấy khăn quàng cổ trong ba lô ra đeo, vừa ra cửa lại không có mặt mũi gặp Chung Linh.

Kết quả Chung Linh không nói gì, Diệp Tử con thỏ trắng nhỏ bắt đầu cọ bên tai tôi:

– Chúng tôi đều đã biết, tiểu biệt thắng tân hôn mà! Ngàn vạn lần đừng xấu hổ.

– Cô biết cái lông ấy.

Lúc các cô đi, đám Trương Doãn Hiên có tới tiễn các cô, may mà Chung Linh nhắc cô, nếu không cô sẽ bị mất mặt trước nhiều người như vậy.

Vừa mới lên xe, bên tai truyền đến tiếng tên khốn nạn Liễu Huyền Dạ:

– Anh ngủ thêm lát nữa.

Trái lại anh thoải mái, muốn ngủ thì ngủ, cô không muốn để ý đến anh, nói chuyện phòng làm việc với Diệp Tử và Chung Linh, Chung Linh đã tìm được địa điểm, trước mắt đang trang trí, nhưng chưa đặt tên.

– Tô Tô, cô nói xem tên là gì đây?

– Tôi không lấy được, cô nên tự mình nghĩ đi! Tôi thực sự không giúp được cô chuyện này.

– Tôi muốn tôi muốn.

Diệp Tử vĩnh viễn đều thích xem náo nhiệt.

– Tên Vô Quy rất tốt.

Cô ấy nghiêm túc nói.

Sau khi cô nghe xong bật cười không phúc hậu:

– Ô Quy sao? Tên này quá… Diệp Tử, cô không thích phòng làm việc này như vậy sao?

– Không có văn hóa đúng là đáng sợ, tôi nói Vô Quy trong luân hồi sầu sở, U Minh nan úy, độc bộ vô quy lộ, cô nghĩ cái gì thế?

Lại bị Diệp Tử ghét bỏ rồi.

Hình như cô nhìn thấy những lời này ở đâu rồi, chỉ là không nghĩ ra:

– Vô Quy sao? Ý là để cho những quỷ này không thể quay về à? Nhưng âm này rất dễ làm người ta nghe thành Ô Quy.

– Vậy tên là Vô Quy.

Bỗng nhiên Chung Linh ngồi phía trước nói.

Đột nhiên bầu không khí trong xe không thích hợp, cô không biết có phải mình nói sai gì rồi không, lập tức thay đổi đề tài:

– Đợi tôi quay về làm đồ ăn thật ngon cho các cô, đã lâu rồi không có làm cơm, không biết tay nghề có lùi bước hay không.

– Được đó được đó!

Diệp Tử vừa mới im lặng lập tức nhảy lên.

Nhưng Chung Linh lại nói:

– Sau khi quay về tôi sẽ dạy cô vẽ bùa giấy, sử dụng lá bùa như thế nào, phòng làm việc có hai người chúng ta, chỉ có thể để cô vất vả học rồi.

– Đương nhiên phải học rồi, tôi còn mơ ước có một ngày trở thành phú bà đó!

Nghĩ đến chi phiếu hơn hai mươi vạn, cô liền cảm thấy vô cùng an toàn, đột nhiên cô nhớ một câu trong tiểu thuyết, đương nhiên rất muốn tình yêu, rất nhiều rất nhiều tình yêu, nếu không có tình yêu, có tiền cũng tốt.

Bây giờ cô đã gả cho Liễu Huyền Dạ, đừng hi vọng nói đến chuyện yêu đương, nếu không có tình yêu, cô kiếm tiền là được, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền, mua quần áo mới cho bà ngoại, mua căn nhà lớn cho bà ngoại.

Lúc đến thành phố Y mới giữa trưa, các cô định xem phòng làm việc trang trí thế nào, nhưng Chung Linh nói nhà cửa đang tu sửa không tốt với phụ nữ có thai, không để cho cô đi.

Cô quay về nhà trọ, nhiều ngày không ở nhà trọ tích rất nhiều bụi, vì thế cô lại ngựa không dừng vó bắt đầu thu dọn căn phòng, còn giặt sạch chăn đệm.

Sau đó mở tủ lạnh ra, nhất thời cô cảm thấy không tốt, lúc ấy đi rất gấp, hơn nữa Liễu Huyền Dạ đang ở nhà, cho nên chưa từng nghĩ tới chuyện dọn dẹp đồ trong tủ, kết quả bây giờ mở ra, mùi thối nhẹ nhàng bay ra.

Cô quay đầu trừng mắt với Liễu Huyền Dạ đang nằm trên ghế sofa:

– Có phải trong khoảng thời gian này anh không ở đây hay không?

Anh không ngẩng đầu lên nói:

– Anh không chỉ có mỗi chỗ này để ở.

Những lời này là có ý gì?

– Ý của anh là anh có rất nhiều phụ nữ ở bên ngoài sao? Hay là có rất nhiều mẹ của rắn?

Cô biết rắn không là động vật tốt đẹp gì mà.

– Trong đầu em nghĩ cái gì thế? Anh cũng có nhà của mình.

Nhà của Liễu Huyền Dạ? Hình như cho đến bây giờ cô chưa từng nghe anh nhắc đến:

– Anh có nhà sao? Đều là rắn à?

Nhưng Liễu Huyền Dạ không định trả lời vấn đề của cô.

Cô đợi một lúc lâu anh cũng không để ý đến cô, cô ném đồ trong tủ lạnh vào thùng rác dưới tầng, lại ôm cái bụng tròn tròn chậm rãi quay về nhà trọ. Cô tính ngày, nếu theo người thì hoài thai mười tháng, tháng sau sẽ sinh con rắn nhỏ rồi.

Tháng sau sao? Ôi trời ơi!

Cô nhanh chóng chạy đến cạnh ghế sô pha kéo Liễu Huyền Dạ dậy:

– Có phải tháng sau em sẽ sinh rồi không? Có phải hay không?

Liễu Huyền Dạ nâng mí mắt nhìn cô một cái:

– Còn cần một thời gian nữa, bây giờ mới tháng năm, ít nhất phải đợi thời tiết ấm lên con mới ra.

Hóa ra đứa bé cũng sợ lạnh như cha nó:

– Vậy nhóm người rắn các anh đẻ trứng hay là đẻ con vậy?

Bây giờ Liễu Huyền Dạ còn chẳng thèm nâng mí mắt lên, xoay người đối mặt với sô pha ngủ tiếp. Tuy Liễu Huyền Dạ không ngủ đông, nhưng thời gian ngủ cũng không ít.

——–

Dịch: Hà My

Biên tập: BảoNhi

Team: Bảo My

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 04/11/2018

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN