Thai Rắn
Chương 48: Mất mà được lại
Cô không hiểu vì sao lại có người muốn bắt cóc cô, lần trước là vì con rắn nhỏ, lần này là sao đây? Lúc tỉnh lại cô phát hiện mình bị vứt ở trong một kho hàng, bên trong để rất nhiều đồ lộn xộn, còn có bụi khắp nơi.
-Tỉnh rồi sao?
Nghe thấy giọng nói, cô nhìn qua theo phản xạ có điều kiện, cách đó không xa có một người đàn ông mậc tây trang thẳng tắp ngồi trên ghế dựa, hình dáng khuôn mặt rõ ràng, khóe môi nhếch lên cười như không cười.
Cô nghe ra giọng nói của anh ta, tuy ngày đó bị bịt kín mắt, nhưng cô vô cùng mẫn cảm với âm thanh, chính anh ta giết con rắn nhỏ của cô.
Bây giờ anh ta không trói chặt cô, nhưng cô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, lửa giận trong lòng sớm không đè nén được, ngực cô lên xuống kịch liệt, rất muốn tiến lên băm anh ta ra vạn đoạn.
-Cô đừng nhìn tôi như vậy, giống như chúng ta có thâm cừu đại hận gì vậy.
-Anh là ai?
– Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là… Đứa bé của cô vẫn còn, thế nào, muốn gặp mặt nó hay không?
Người đàn ông đi tới trước mặt cô, nâng cằm cô lên đánh giá.
Anh ta híp đôi mắt nhỏ dài, cô không nhìn ra được anh ta suy nghĩ cái gì, càng không đoán ra được câu nói của anh ta có mấy phần thật mấy phần giả:
-Khó trách được xà tiên nhìn trúng, trái lại bộ dạng cũng không tệ, nếu lần này cô phối hợp với tôi thật tốt, nói không chừng tôi sẽ suy nghĩ đến việc nhận cô.
Cô không nói lời nào cũng không vùng vẫy, muốn nhìn xem anh ta muốn làm gì…
Hình như anh ta rất kiên nhẫn, giống như tất cả thời gian tiêu hao theo cô:
-Xem ra cô không thèm để ý đến thai rắn kia, nhưng mấy ngày nay nó vẫn luôn ầm ĩ muốn tìm cô đó!
-Cái gì?
Nghe câu này, cuối cùng cô không bình tĩnh được, nắm lấy cổ áo người đàn ông:
-Đứa bé tìm tôi sao? Đứa bé ở đâu? Đứa bé không chết sao?
– Tôi nói với cô nó chết khi nào?
Nói xong câu đó, người đàn ông càng không vội, quay về ghế dựa ngồi xuống:
-Thế nào, tôi mang cô đi gặp nó.
Cô không tin anh ta tốt bụng như vậy:
-Anh muốn tôi phối hợp với anh chuyện gì?
Nếu Trương Doãn Hiên không nói với cô hung thủ phía sau trò chơi tử vong là nữ quỷ, cô nhất định sẽ liên tưởng đến người trước mắt này.
Anh ta sớm không xuất hiện muộn không xuất hiện, lại cứ lúc cô bảo vệ mấy sinh viên thì mang cô đi, nếu lúc ấy cô còn ở dưới lầu, cho dù là quỷ lên, hay là người lên đều có thể phát hiện.
-Lát nữa cô sẽ biết.
Người đàn ông vẫy vẫy tay với thuộc hạ bên cạnh:
-Chuyển qua đây.
Cô nhìn chằm chằm mấy người kia đi ra ngoài, nghĩ lát nữa có thể thấy con rắn nhỏ, trái tim đập thình thịch, tâm tình hơi kỳ lạ, không hiểu sao còn có chút khẩn trương.
Kết quả liền thấy bọn họ chuyển vào một thứ như quả trứng tròn gì đó, không phải nói mang con rắn nhỏ tới gặp cô sao?
-Đứa bé của tôi ở đâu?
Người đàn ông giơ tay chỉ vào quả trứng tròn:
-Ở đó.
Con rắn nhỏ ở trong trứng sao? Cô nhanh chóng chạy đến bên cạnh quả trứng tròn, mấy thuộc hạ kia muốn ngăn cản cô lại, kết quả người đàn ông kia nói câu để cô qua đó, bọn họ liền tự động lùi sang một bên.
Cô chạm vào quả trứng, nó không cứng rắn như cô tưởng tượng, trái lại mềm, rất co dãn:
-Đứa bé thật sự ở bên trong sao?
-Đương nhiên.
-Anh chứng minh thế nào đây?
-Chứng minh sao?
Người đàn ông kia nói xong lấy một con dao ra đâm liên tiếp vào quả trứng tròn, trái tim cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, vậy mà cuối cùng con dao bị văng ra:
-Tuy cái bụng của cô rất dễ mở ra, nhưng trứng rắn này… Cô cũng thấy rồi đó, cứng rắn đến mức không có gì đâm vào được.
Hóa ra anh ta muốn cô mở trứng ra giúp anh ta, để con rắn nhỏ đi ra:
-Chỉ sợ không có cách nào phối hợp với anh, tôi cũng không biết nên làm sao bây giờ.
Nếu con rắn nhỏ ở trong trứng, nó sẽ an toàn, đương nhiên cô sẽ không ngốc đến mức phối hợp với anh ta.
-Bảo cô phối hợp là vì tôi không muốn làm tổn thương một mỹ nhân như hoa như ngọc, nhưng nếu cô đã dẫn cô đến nơi này, tất nhiên cũng có biện pháp ép cô phối hợp.
Ý cười trên khóe miệng người đàn ông càng sâu, cô nhìn thấy thì lạnh cả người, đôi khi con người còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Người đàn ông mới bóp chặt cổ cô, quả trứng kia liền hoảng sợ, sau đó cô nghe thấy giọng nói của con rắn nhỏ:
-Không được làm tổn thương lão mẹ của tôi!
Lúc này cô chân chính cảm nhận được tình cảm của người mẹ, vui mừng mà khóc:
-Mẹ không sao, con đừng lo lắng.
Nhưng sao đứa bé ở trong trứng mà có thể nói? Còn gọi cô là lão mẹ nữa? Cô còn tưởng rằng cha đứa bé luôn mặc trường bào màu đen, còn để tóc bó buộc mũ, đứa bé nhất định sẽ gọi cô là mẹ!
Nhưng hình như bây giờ không phải lúc suy nghĩ những chuyện này, cô đều cao hứng quên mất tình cảnh của mình rồi.
Không đợi cô nói tiếp với con rắn nhỏ, tay người đàn ông bóp cổ cô chậm rãi dùng lực:
-Nếu nhóc không ra, người phụ nữ này sẽ phải chết trong tay tôi rồi.
-Chú dám.
Rõ ràng là giọng nói ngọt ngào ngây thơ, nhưng nghe xong lại làm người ta vô cùng an tâm, hình như còn có lực uy hiếp.
Người đàn ông cũng không yếu thế:
-Nhóc xem tôi có dám hay không.
Cô nghe thấy cổ ‘rắc’ một tiếng, giống như anh ta hơi dùng lực một chút, cổ của cô sẽ bị gãy mất. Cô muốn nhắc nhở con rắn nhỏ ngàn vạn lần đừng trúng kế của anh ta, nhưng không phát ra được tiếng.
Sau đó cô nghe thấy tiếng ‘rắc rắc’ của vỏ trứng vỡ, bởi vì người đàn ông nắm chặt lấy cổ cô để cô quay lưng về phía con rắn nhỏ, cô không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau đó người đàn ông bỏ qua cho cô, đi về phía sau cô.
Hai tay cô chống đỡ thân thể, cũng không quản đau đớn trên cổ, gian nan xoay người, liền thấy được con rắn đen nhỏ mảnh, đôi mắt trên đỉnh đầu rất to, phát sáng.
Hóa ra thật sự giống như cha đứa bé, là con rắn đen, dù sao cũng là cô hoài gần mười tháng mới có đứa bé, thấy thế nào cũng cảm thấy đáng yêu.
-Lão mẹ.
Con rắn đen nhỏ muốn bò tới trước mặt cô, nhưng người đàn ông và nhóm thuộc hạ của anh ta vây quanh con rắn nhỏ thật chặt, cô bò qua từng chút từng chút một, nhìn thấy người đàn ông nắm lấy cái đuôi của con rắn đen nhỏ, để nó vào trong gói to.
-Anh muốn làm gì?
Người đàn ông cảm thấy hài lòng buộc cái túi to lại:
-Tuy cô không phối hợp với tôi thật tốt, nhưng cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, lần này tạm thời bỏ qua cho cô.
Anh ta nói xong chuẩn bị rời đi.
Đương nhiên cô không thể để anh ta rời đi, dùng tất cả sức lực lung lay đứng dậy. Cô muốn lấy Ngọc Thạch ra tìm Liễu Huyền Dạ, nhưng không đợi cô chạm vào Ngọc Thạch, vậy mà anh xuất hiện, cô trừng mắt nhìn, quả thật là Liễu Huyền Dạ.
Anh đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của cô một lát, lại hơi vén góc áo lên nhìn vết thương của cô, hình như Liễu Huyền Dạ tức giận.
Không biết gió thổi từ đâu tới, cuốn tro bụi lên làm người ta không mở mắt ra được, đám đàn ông còn trong kho hàng bị dọa tại chỗ:
-Vậy mà có thể nhìn thấy xà tiên, đúng là vô cùng vinh hạnh.
-Ngay cả vợ và con của tôi cũng dám động.
Liễu Huyền Dạ bước từng bước về phía người đàn ông kia, giọng nói giống như có thể xuyên qua tim, cô nghe đều hơi sợ hãi:
-Anh ngại mình sống không quá lâu sao?
Người đàn ông còn muốn nói gì, đã bị Liễu Huyền Dạ phất tay ngã trên mặt đất, túi lớn chứa con rắn đen nhỏ cũng bị hất ra ngoài, cô nhanh chóng chạy đến.
Mới vừa cởi túi ra, con rắn đen nhỏ liền ló đầu ra:
-Lão mẹ, hình như cha tức giận rồi!
-Con biết nhiều thật.
Cô ấn đầu đứa bé, lấy đứa bé ra khỏi túi, để lên lòng bàn tay mình, tuy Liễu Huyền Dạ còn đang xử lý những người đó, nhưng cô lại không có tâm tư nhìn anh, trong mắt cô chỉ có con rắn đen nhỏ.
-Đại tiên, nhanh cứu tôi.
Đại tiên sao? Cô tò mò nhìn qua, liền thấy con chồn vàng chui ra, thả rắm phun ra rất nhiều khí đục, Liễu Huyền Dạ dùng tay áo che miệng mũi, để con chồn vàng mang người đàn ông kia đi rồi.
Khó trách vừa rồi người kia đắc ý như vậy, hóa ra anh ta có chỗ dựa là con chồn vàng này.
Liễu Huyền Dạ đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu không nói lời nào, bởi vì cô làm mất con của anh, tuy bây giờ đã quay lại, nhưng vẫn có chút chột dạ.
Cô cho rằng Liễu Huyền Dạ sẽ mắng cô, dù sao trước kia chỉ cần xảy ra chuyện, anh sẽ hỏi con rắn nhỏ có sao không, còn dặn đi dặn lại cô quan tâm con trai của anh.
Kết quả thiếu chút nữa bị cô làm mất.
Chắc là không chịu nổi nãy giờ các cô không nói gì, trái lại con rắn nhỏ mở miệng trước:
-Cha, lão mẹ, lâu rồi hai người không gặp mặt, chẳng lẽ bây giờ không nên ôm hôn nhẹ sao? Hai người còn phát ngốc gì thế!
-Những lời này là ai dạy con thế?
Cô ấn đầu của đứa bé, vừa sinh ra đã biết nhiều đến vậy, sau này còn hơn nữa.
-Con thông minh như vậy, không cần người khác dạy.
-Đi về trước.
Cuối cùng Liễu Huyền Dạ cũng nói với cô, có phải đại biểu anh không giận cô hay không? Cô nghe lời đi theo sau anh ra khỏi kho hàng.
Lúc quay lại nhà trọ, Chung Linh, Trương Doãn Hiên và Trạch Thiên đều ở đây. Rõ ràng bọn họ đều bận rộn nhiều việc, cô lại gây thêm phiền phức cho bọn họ rồi.
Nhìn thấy cô, đương nhiên Chung Linh là người chạy tới đầu tiên, chắc là cũng muốn hỏi cô có bị thương hay không, nhìn thấy Liễu Huyền Dạ liền sửa miệng:
– Tôi không liên lạc được với cô, cho nên đến nhà trọ tìm cô, kết quả có nữ quỷ nói cho tôi biết cô bị người ta mang đi, chúng tôi lo lắng rất lâu.
Nữ quỷ sao?
Trên thế giới này vẫn có quỷ hồn tốt bụng:
-Nữ quỷ kia đâu?
Cô nhìn xung quanh, cũng không phát hiện bóng dáng của cô ta, không phải bình thường cô ta luôn vây quanh cô sao!
Đám Chung Linh không trả lời câu hỏi của cô, hai mắt lóe lên, hình như có việc gì gạt cô:
-Sao thế?
-Nữ quỷ kia là hung thủ, mọi người là do cô ta giết.
Thấy Chung Linh không trả lời, Trương Doãn Hiên giải thích cho cô:
-Lúc chúng tôi bắt cô ta đã để cô ta chạy thoát.
-Cô ta là hồn phách bình thường nhất, không thể nói chuyện với chúng ta, cũng không gặp được người khác, quan trọng nhất là cô ta không thể rời khỏi nhà trọ này, anh chắc chắn là cô ta sao?
Không phải cô nói chuyện thay nữ quỷ, chỉ là muốn làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Giải thích lần này là Trạch Thiên:
-Cô ta phụ thân trên internet, dựa vào sóng điện từ để giết người, thực ra những người chết đều là bị hù chết.
-Chúng ta cùng đi tìm cô ta, cô ta không thể tách rời nơi này, chắc là đang trốn ở một góc nào đó.
Cô không biết có phải mình biến nhẫn tâm hay không, đối với nữ quỷ giúp mình cũng không mềm lòng, cô ta hại nhiều người như vậy, phải trả giá thật nhiều.
-Nhất định phải nhanh chóng tìm được cô ta, nhỡ đâu cô ta không đợi những người đó hoàn thành nhiệm vụ liền giết bọn họ…
Trương Doãn Hiên nói xong chạy ra ngoài với Trạch Thiên.
Chung Linh cũng chạy đi về một phía khác, cô quay đầu nhìn Liễu Huyền Dạ:
– Tôi cũng đi xem.
Anh không nói chuyện, nhận lấy con rắn nhỏ quay về nhà trọ trước, mà cô lập tức tìm nữ quỷ kia từng phòng từng tầng, không dám lãng phí từng giây từng phút.
————
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 23/11/2018
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!