Thái Sơ
Chương 34: Ác có ác báo (2)
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Tiêu Dao
———————–
Trước khi Thường Thanh Sơn đến, từng nhìn qua hình dạng của Tần Hạo Hiên, một người bình thường có thể làm tổn thương đệ tử Tiên Miêu cảnh ngũ diệp đã rất khó tin. Trong suy nghĩ của gã, không thể tin nhưng lời đồn nhảm, chí ít Viên Sơn Tượng không bại thê thảm như trong truyền thuyết, còn Tần Hạo Hiên có thể bị trọng thương sắp chết. Nhưng sau khi gã phát hiện lời đồn kia là thật, Viên Sơn Tượng lại bị thương nặng, nằm trên đất không thể động đậy, gãy mất hay chân và một tay, còn Tần Hạo Hiên thì có thể ăn cơm, cướp phần cơm của người khác và ngồi xuống tu luyện.
– Tần sư đệ khá lắm.
Thường Thanh Sơn khôi phụ tinh thần rồi chắp tay nói với Tần Hạo Hiên:
– Lý Tĩnh sư đệ và Từ Vũ tiểu sư muội bảo ta đến giúp sư đệ, nhưng bây giờ xem ra là hơi thừa.
Lý Tĩnh phái đến? Tần Hạo Hiên nhướng mày, lập tức nở nụ cười. E rằng Lý Tĩnh này không phải muốn giúp đỡ mình, mà là muốn lôi kéo Từ Vũ.
Lý Tĩnh và Từ Vũ phái đến? Con mắt của mấy tên già đời sắp rơi xuống, một đệ tử hạt giống màu tím phái cường giả Tiên Miêu cảnh ngũ diệp đến đây xử lý Tần Hạo Hiên, song hai gã đệ tử hạt giống màu tím khác lại phái người đến bảo vệ hắn.
Hạt giống vô thượng! Những tên già đời nhập môn nhiều năm này, đều hiểu rõ tiềm lực phát triển của hạt giống vô thượng. Nếu có thể có quan hệ với một hạt giống vô thượng, thì con đường tương lai sẽ vô cùng sáng lạng. Còn nếu đắc tội hạt giống vô thượng. thì chẳng khác nào tự sát.
Rốt cuộc Tần Hạo Hiên có lai lịch gì? Thế mà để một hạt giống vô thượng hận không thể đẩy hắn vào chỗ chết, càng khiến hai hạt giống vô thượng phái người đến bảo vệ quanh người.
Loại quan hệ phức tạp này, cũng khiến Viên Sơn Tượng đang bị trọng thương bắt đầu sợ hãi, may mà mình không giết Tần Hạo Hiên. Nếu không thì hai tên đệ tử hạt giống màu tím sẽ dùng môn quy giáo nghĩa giết mình. Dù Trương Cuồng cũng không gánh nổi, nên ý nghĩ sau khi khỏi hẳn đi tìm Tần Hạo Hiên báo thù cũng bị quên đi.
Lý Tĩnh? Tần Hạo Hiên chậm rãi đứng đậy rồi đi về phía trước. Nếu chỉ có Từ Vũ bảo người này đến, thì người này có thể tin được. Nhưng cộng thêm Lý Tĩnh? Gã đó xuất thân hoàng tộc, có rất nhiều thủ đoạn, nên mình phải cận thận hơn.
Viên Sơn Tượng thấy Tần Hạo Hiên cách mình càng ngày càng gần thì không hiểu, tiểu tử này muốn làm gì?
Không được! Viên Sơn Tượng bỗng nhiên cảm nhận được sát khí trên người Tần Hạo Hiên, vội vàng đứng dậy, nhưng vẫn chậm nửa nhịp. Tần Hạo Hiên đạp mạnh vào chỗ xương gãy ở chân trái của gã. Động tác mạnh này tác động đến vết thương ở xương sườn, khiến Tần Hạo Hiên đau nghiến răng nghiến lợi, còn Viên Sơn Tượng cũng hét thảm như heo bị đưa ra lò mổ.
Chuyện gì xảy ra? Thường Thanh Sơn sững sờ, không suy nghĩ nhiều, vội vàng phòng bị Viên Sơn Tượng phản kích.
– Ngươi muốn làm gì?
Viên Sơn Tượng nằm dưới đất không hiểu, trừng mắt nhìn Tần Hạo Hiên.
– Thế này… Mới an toàn.
Viên Sơn Tượng nghe thấy câu trả lời chậm rãi của Tần Hạo Hiên, đột nhiên muốn khóc. An Toàn? An toàn con bà mày. Nếu ta biết người có hai đệ tử hạt giống màu tím làm chỗ dựa, thì ta sẽ không đến gây chuyện với ngươi. Bên người ngươi còn xuất hiện người tu tiên Tiên Miêu cảnh ngũ diệp khá nổi danh. Ngươi còn muốn an toàn thế nào? Chẳng lẽ ta muốn chết? Loại tình hình này, ta sắp quỳ xin người ta thứ cho sự dốt nát của ta… An toàn…
Tu tiên, phải có quyết tâm này.
Mấy ngày sau, Tần Hạo Hiên cố gắng hấp thu linh lực. Ở trong mắt người khác, linh lực trong hầm nham tương là một quả bom hẹn giờ, nếu đưa vào trong cơ thể mà không loại bỏ nhiệt độc, thì rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng với Tần Hạo Hiên có rất nhiều dược lực của Nhất Diệp Kim Liên trong cơ thể, cộng thêm là võ tu, thì chính là đại bổ.
Nhưng thời gian ba ngày, thương thế của hắn đã đỡ sáu bảy mươi phần trăm. Người tu tiên có loại tốc độ khôi phục mà không dùng linh dược bồi bổ này, đều không thể tưởng tượng nổi, huống chi là Tần Hạo Hiên đang là thân thể người phàm.
Mặc dù có Thường Thanh Sơn bảo vệ nghiêm mật, Nhưng Tần Hạo Hiên vẫn kiên trì giẫm Viên Sơn Tượng hàng ngày, rồi giam đói gã ba ngày, đến mức thương thế của Viên Sơn Tượng không thể chuyến biến tốt, đói đến mức thoi thóp, đến ngày thứ tư…
Viên Sơn Tượng nhìn thấy Tần Hạo Hiên đi đến, bèn quỳ xuống dập đầu không do dự chút nào, thề đời này không có ý đồ xấu với Tần Hạo Hiên, chỉ cầu hắn tha thứ cho sai làm trước đây của mình, mới khiến gã không bị đánh tiếp.
Sau khi dùng hàng loạt linh lực đưa vào tiên chủng, Tần Hạo Hiên mơ hồ cảm thấy một khe hở trong tiên chủng, mầm tiên kia đã có một ít rễ nhỏ xíu, mặc dù chưa đâm vào đan điền, nhưng chỉ cần tiếp tục truyền linh lực vào tiên chủng một thời gian, thì có thể cắm rễ.
Bảy ngày thoáng cái đã qua, dưới sự áp giải của hai tên đệ tử chấp pháp, thì Tần Hạo Hiên sắp rời khỏi hầm nham tương nhưng vẫn có chút không nỡ. Lúc này, thương thế của hắn đã khôi phục tám phần mười, rễ mầm tiên cũng có thể thấy rõ ràng. Mặc dù ở nơi này hơi nguy hiểm, nhưng nguy hiểm trước mắt đã không còn, không cần phải lo lắng bị người khác ám hại. Một khi ra ngoài, lại phải phòng bị Trương Cuồng và Lý Tĩnh ở trong bóng tối, ngược lại không được thanh tịnh như nơi này.
Đám già đời đưa tiễn Tần Hạo Hiên cũng nở nụ cười phát ra từ nội tâm. Rốt cuộc, cuộc sống sau này có thể ăn được nhiềm cơm hơn. Viên Sơn Tượng bị trọng thương không dậy nổi cũng vui phát khóc. Ở năm ngày này, sau khi mình quỳ xuống đất cầu xin Tần Hạo Hiên tha thì không bị tra tấn tiếp, nhưng đúng lúc thương thế lại nghiêm trọng. Nếu như mình lại ở trong hầm nham tương mười ngày nửa tháng, có lẽ mình sẽ bị tàn phế. Trải qua vài ngày tàn tật như vậy, gã cũng cảm thấy thực lực của mình giảm xuống.
Song, không đợi gã thở dài một hơi, thì Hoàng Ly lạnh lùng mang theo hai tên đệ tử chấp pháp đi vào phòng tạm giam, rồi một tấm pháp chỉ trong tay Hoàng Ly mở ra:
– Tội đồ Viên Sơn Tượng, nhiều lần phạm vào môn quy. Nên! phế bỏ tu vi, hóa thành tên ngốc đưa vào Si Sỏa viện làm lao lực.
– Cái gì?
Viên Sơn Tượng bỗng nhiên cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, xụi lơ dưới đất hô lên:
– Các ngươi! Tại sao các ngươi dám làm như thế. Ta là sư đệ của Trương Cuồng! Các ngươi không thể làm như vậy! Trương Cuồng sư đệ có biết không?
Trên khuôn mặt Hoàng Ly như hiện lên màn sương:
– Trương Cuồng? Hạt giống màu tím bảo vệ được gã, nhưng không bảo vệ được ngươi. Chẳng lẽ xem môn quy của Thái Sơ là trang trí? Bay đâu! Kéo gã đi.
– Trương sư đệ cứu ta, Trương sư đệ cứu ta…
Viên Sơn Tượng cố gắng phản kháng, nhưng sao phản kháng được đội chấp pháp như lang như hổ, bị kéo ra khỏi phòng tạm giam, toàn bộ hành lang phòng giam đều quanh quẩn tiếng kêu cầu cứu của gã.
– Tần sư đệ, Tần sư đệ! Ta sai rồi, cầu ngươi cầu tình giúp ta…
Viên Sơn Tương bị kéo qua Tần hạo Hiên, bèn cầu xin tha thứ, nhưng đổi lấy chỉ là sự lặng lẽ của Tần Hạo Hiên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!