Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta - Chương 13: ✨
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta


Chương 13: ✨


Chương 13:

Editor: Tâm Meoo 555

Lương cô cô đã nói đến nước này, Tô Trường Nhạc có thể làm bộ giả vờ không hiểu, Tô Thiên Dương lại không thể.

Tô Thiên Dương bất đắc dĩ thở dài, cười dỗ dành nàng: “Nhạc Nhạc theo Lương cô cô đi thay y phục, ngàn vạn lần không thể làm phật ý tốt của Hoàng hậu nương nương.”

Nàng lắc đầu, nhìn nhị ca bằng ánh mắt đáng thương: “Muội không muốn đi.”

Tô Thiên Dương im lặng một lát, đi đến bên cạnh nàng, chậm rãi ngồi quỳ một gối xuống đất, kiên nhẫn giải thích cho nàng.

“Tuy Bình Nhi là nha hoàn mà hoàng hậu nương nương ban thưởng cho muội, nhưng từ lâu nàng ta đã là nô tỳ của Tô phủ, là người bên cạnh muội, sự việc hôm nay cũng là do Tô phủ không chỉ bảo dạy dỗ tốt cho nàng ta, mới khiến cho Hoàng hậu nương nương lo lắng đến như thế, nếu Nhạc Nhạc cáu kỉnh làm phật ý tốt của nương nương, thì đó chính là lỗi lầm của Tô phủ.”

Tô Trường Nhạc sao lại không biết điều đó chứ, nhưng nàng lại không thể nói với nhị ca, nàng biết việc Lâm hoàng hậu ban thưởng này không hề có ý tốt, cho nên nàng mới không thể đi.

Lương cô cô nghe thấy Tô Thiên Dương nói, đồng ý gật đầu, cười nói: “Tô nhị công tử nói rất đúng, Tô cô nương chớ nên phụ tâm ý của Hoàng hậu nương nương.”

Thấy Tô Trường Nhạc vẫn không có ý muốn đứng dậy, Lương cô cô lại tiếp tục nói: “Yến tiệc hôm nay, Hoàng Thượng tổ chức riêng cho Thái Tử, không chỉ ăn mừng việc Thái Tử chiến thắng trở về, còn thay Thái Tử lựa chọn Thái tử phi, nếu như Tô đại cô nương cứ có thái độ như vậy, thì không chỉ phụ tâm ý của nương nương, cũng ngang với việc làm mất thể diện của Hoàng Thượng, nếu như Hoàng Thượng trách tội xuống dưới, phủ Thừa tướng không để ý đến mặt mũi của Hoàng Thượng như thế, thì chắc chắn sẽ gặp tai họa, điều này tuyệt đối không nên.”

“Tô đại cô nương vẫn nên theo nô tỳ đi thiên điện để thay y phục, chớ để việc nhỏ này làm Thánh thượng tức giận.”

Tô Trường Nhạc cắn môi, không dấu vết liếc về phía Thẩm Tinh Lan ở phía đối diện một cái, thấy tuy rằng hắn bị mấy người bao quanh kính rượu, nhưng sắc mặt vẫn không khác gì ngày thường, trái tim đang lơ lửng cuối cùng cũng an tâm hơn một chút.

Kiếp trước ở trong yến tiệc, Thẩm Tinh Lan uống đến say mèm, hiện giờ khuôn mặt hắn không hề có men say, chắc hẳn sẽ không có việc gì.

Nàng hít một hơi thật sâu, tuy rằng đốt ngón tay dưới ống tay áo đã dùng sức nắm đến mức trắng bệch, nhưng vẫn không lộ vẻ gì, cười ngọt ngào với Lương cô cô: “Trường Nhạc làm sao có thể phụ tâm ý của nương nương được.”

Dứt lời, đứng dậy theo Lương cô cô rời đi.

Ôn Sở Sở bước nhanh đuổi kịp, khóe môi đỏ nở một nụ cười kỳ dị.

Ba người đi ra khỏi đại sảnh của chính điện, xuyên qua một đình viện rộng lớn, hành lang uốn lượn, các lầu đình các, dựa vào ký ức của kiếp trước, Tô Trường Nhạc biết được đây chính là đường đi đến thiên điện.

Đôi tay giấu ở dưới lớp áo choàng căng thẳng nắm chặt lại, nàng thật sự không nghĩ tới Lâm hoàng hậu vì muốn đạt được đại sự, mà lại dám trắng trợn táo bạo đưa nàng rời đi như thế.

Ôn Sở Sở sánh vai đi bên cạnh nàng, thấy nàng yên tĩnh bất thường, môi đỏ hơi cong lên: “Nhạc Nhạc đừng sợ, có tỷ ở bên cạnh, sẽ không có việc gì cả.”

Lương cô cô nghe thấy lời Ôn Sở Sở nói, nhẹ giọng cười: “Ôn Nhị cô nương nói phải, mỗi một ngõ ngách trong hành cung này, đều có Ngự lâm quân tuần tra, cực kỳ an toàn, Tô cô nương chớ phải lo lắng……”
Hai chữ “lo lắng” còn chưa nói hết, Tô Trường Nhạc đã cảm thấy cơn đau từ phía sau cổ, trong chớp mắt mất đi ý thức.

Lương cô cô cùng Ôn Sở Sở lại điềm nhiên như không có việc gì, dừng bước chân lại, rồi nhìn nhau cười.

“Ngươi bình tĩnh chút…… Ngươi tỉnh táo chút đi!”

Người nọ dính đầy mùi rượu, ngày thường giọng nói trầm thấp lành lạnh, hiện giờ giọng nói lại khàn khàn, khi nói chuyện mùi rượu và hơi nóng phả vào mặt nàng.

Nàng rõ ràng nóng đến mức không thoải mái, nhưng khi nàng bắt lấy cánh tay rắn chắc dưới lớp y phục của người nọ, nàng lại muốn đến gần hắn một cách không thể giải thích được.

Bàn tay mềm mại không xương mấy lần bị đẩy ra, kéo xuống, nhưng chủ nhân của đôi tay ấy lại giống như đã mê dại, không chịu từ bỏ từng bước bám lấy, mỗi một động tác, đều hết sức mê hoặc.
Giữa lúc lôi kéo, y phục phù dung lại nhăn thêm một chút.

Da thịt tuyết trắng, lộ ra mùi hương nhàn nhạt, như cánh hoa đào thi nhau nở rộ giữa đình viện ngày xuân.

Lúc đó nàng cũng không biết, dưới đôi mắt đỏ ngầu kia, đến tột cùng đã phải kiềm chế áp lực không muốn người nào biết, ham muốn chiếm hữu đã ẩn sâu luôn phải kìm chế.

“Tô Trường Nhạc!” Người trước mắt đột nhiên khẽ quát một tiếng, tựa như cố kìm nén điều gì, giọng nói khàn khàn rõ ràng còn mang theo áp lực.

Nhưng tiếng nói này không thể ngăn cản được mọi thứ, sắc mắt nàng vẫn đỏ như cũ, ánh mắt mê ly khiến người khác không khống chế không được nhịp tim.

Nàng vẫn luôn bị đẩy ra, không ngừng bị đẩy ra.

Trong lúc hỗn loạn, bên tai lại vang lên một tiếng quát mắng: “Không được tới gần cô, ngươi cách xa cô ra một chút!”
Hình ảnh theo ý thức mơ hồ không rõ lại bị gián đoạn đứt quãng.

Nàng chỉ nhớ rõ, ngay lúc người nọ muốn đẩy nàng ra lần thứ hai, nàng mơ mơ màng màng gọi tên của hắn.

“Thẩm Tinh Lan……”

Nàng cũng không biết được, khi ba chữ rơi vào trong tai hắn, mềm mại ngọt ngào như thế nào.

Khiến hắn quân lính tan rã mất hết ý thức.

Ôn hương nhuyễn ngọc* nhào vào trong lòng, dồn ép người khác khó có thể giữ được lý trí.

Ôn hương nhuyễn ngọc*: hình như đã giải thích 1 lần rồi, tóm lại miêu tả vẻ đẹp của người con gái…

Người nọ cuối cùng cũng không chống cự nữa, đưa tay ôm chặt lấy nàng vào lòng.

Tô Trường Nhạc đột nhiên mở mắt ra, tỉnh lại từ trong mớ hỗn độn, chỉ cảm thấy hơi nóng không tản đi được trong mộng kia, tựa như lại chầm chầm xuất hiện ở trong hiện thực.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng giữa trán, y phục sau lưng ướt đẫm.

Nàng cũng không biết cuối cùng nàng đã ngủ bao lâu.

Huân hương ấm áp, trong phòng có hơi tối tăm, một tia sáng mỏng manh khẽ lọt qua song cửa sổ, mơ hồ có thể thấy được chăn đệm tinh xảo hoa mỹ, và màn lụa hình hoa phù dung giống hệt như trong trí nhớ.

Hơi thở của nàng chậm lại, hoảng sợ ngồi dậy.

Lòng bàn tay vừa mới hạ xuống, đã cảm thấy khác thường, không giống chiếc giường bình thường khác, mùi rượu nồng cũng theo đó chui vào trong chóp mũi.

“A!!!”

Nàng bị dọa đến mức trái tim mạnh mẽ run rẩy, trong nháy mắt thét chói tai, một bên cúi đầu xác nhận y phục của chính mình có còn chỉnh tề hay không, một bên hoảng hốt lo sợ bò xuống giường.

May mắn, đó chỉ là giấc mộng thôi, y phục của nàng vẫn còn chỉnh tề.
Tô Trường Nhạc nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng hoảng sợ, trọng tâm không vững lăn xuống dưới.

Nàng đau đớn kêu lên một tiếng, lại lập tức nghiêng ngả lảo đảo bò về phía cửa phòng, không hề quan tâm người đang nằm trên giường là ai, một lòng chỉ nghĩ đến việc mau chóng chạy đi.

Nhưng rất nhanh lại phát hiện trong tuyệt vọng, bất kể là cửa phòng hay song cửa sổ, toàn bộ đều bị bịt kín, cho dù dùng phương pháp nào cũng không thể mở được.

Môi Tô Trường Nhạc khẽ run, cho dù đây không phải là lần đầu tiên lâm vào tình cảnh khó khăn như thế này, nhưng tim vẫn đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực*.

*Câu gốc là tim đập nhanh như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng ở Việt Nam lại không có cách nói như thế, ở đây mình dịch theo cách dịch dị hóa.
Đại khái do nàng mới vừa rồi đập cửa sổ tạo ra âm thanh quá lớn, người vốn đang ngủ ở trên giường, vào lúc này cũng che đầu, lảo đảo ngồi dậy.

Bên cạnh giường, ánh sáng mỏng manh từ song cửa sổ, chiếu vào sườn mặt xinh đẹp, bóng dáng anh tuấn của hắn dưới ánh sáng tạo nên một bóng râm, cực kì lạnh nhạt.

“Ồn ào cái gì?”

Giọng nói khàn khàn khô khốc bỗng dưng vang lên, Tô Trường Nhạc vốn đang đưa lưng về phía giường, còn không buông tay muốn phá cửa ra, bỗng cả người cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại.

Nàng nhìn thiếu niên mặc y phục đen ở trên giường, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong đáy lòng lại toát ra một cơn giận không thể nói rõ.

Tóm lại thì Thẩm Tinh Lan đã xảy ra chuyện gì, vì sao cả hai đời đều không cảnh giác như vậy, đều bị chuốc đến say mèm.
Đôi mắt Tô Trường Nhạc ửng đỏ, dựa lưng vào cửa, không nói một câu nào, chậm rãi ngồi xuống đất, cuộn tròn cơ thể, hai tay ôm lấy đầu gối.

Vẫn không có gì, dù sao thì việc tồi tệ nhất vẫn đến với Thẩm Tinh Lan mà thôi, nàng chỉ cảm thấy tức giận, tức giận vì sao sống lại một đời, vẫn trốn không thoát khỏi những mưu kế của đám người đó, tức giận vì sao Thẩm Tinh Lan lại không sống lại giống như nàng.

Nhưng điều này cũng chứng minh quả thực Thẩm Tinh Lan không có ký ức của kiếp trước, nếu hắn cũng sống lại giống như nàng, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị Thẩm Quý Thanh hãm hại như thế.

Trước kia quả nhiên do nàng quá đa nghi.

Thẩm Tinh Lan nhìn xung quanh bốn phía, giống như cuối cùng cũng đã phát hiện chỗ chính mình đang đứng không thích hợp, xuống giường đi về phía nàng: “Tại sao ngươi lại ở đây?”
Nàng nghe được giọng nói của hắn không giống ngày thường, không phải tiếng nói khàn khàn sau khi say rượu, mà là giọng nói mang theo sự ngấm ngầm chịu đựng và kiềm chế.

Mọi thứ đều chưa xảy ra, nàng bỗng cảm thấy buồn cười.

Thẩm Tinh Lan dừng bước chân, dường như cũng nhận thấy được sự khác thường của bản thân hắn, sắc mặt khó coi, đôi mắt dần đỏ lên.

Hai má hắn ửng hồng một cách không bình thường, ở phía đuôi mắt cũng có một vệt đỏ tươi, khiến nốt ruồi lệ dưới mắt trái của hắn càng trở nên kỳ dị lạ thường.

“Không mở được cửa?”

Nàng gật đầu.

Yết hầu của hắn chuyển động lên xuống, ánh mắt trở nên thâm thúy xen lẫn u ám, hít một hơi thật sâu, quay đầu đi không nhìn nàng nữa: “Đi đến bên cạnh, để cô tới.”

Nàng đứng dậy không nói một câu nào, đi đến một bên góc.
Ngay tại lúc Thẩm Tinh Lan tính toán muốn đá văng cửa ra, thì nghe thấy ở một chỗ cách bọn họ không xa, truyền đến từng tiếng thét chói tai và tiếng khóc.

Tô Trường Nhạc bị dọa đến mức cả người run lên, theo bản năng quay đầu nhìn về phía nơi phát ra tiếng động.

Tiếp theo nàng nghe thấy được giọng nói của nhị ca.

“Nương, đừng…… Nương bình tĩnh một chút, muội ấy không…… Nhạc Nhạc, ta và đại ca…… tiếp tục tìm.”

Giọng nói của Tô Thiên Dương vang dội, cho dù có cách căn phòng mà bọn họ đang ở một đoạn, nhưng vẫn có thể nghe rõ một hai câu trong đó.

Đồng tử của Tô Trường Nhạc bỗng nhiên co rút lại, bỗng dưng lại nghĩ tới cảnh chật vật nhếch nhác không chịu nổi của nàng và Thẩm Tinh Lan trong kiếp trước.

Nàng biết, do nàng đã biến mất quá lâu, các ca ca đang tới tìm nàng.
Cũng giống như kiếp trước, hai vị huynh trưởng cuối cùng sẽ dẫn người phá cửa vào, rất nhiều người sẽ thấy nàng và Thẩm Tinh Lan ở chung một phòng.

Tô Trường Nhạc chỉ hồi tưởng tình cảnh chật vật xen lẫn kiều diễm trước kia, đã khó chịu đến mức không thở nổi.

Tuy rằng lúc này đây bọn họ không lại làm ra bất cứ việc hoang đường nào, nhưng cũng khó ngăn chặn được miệng lưỡi của đám người đó.

Bên ngoài lại vang lên từng tiếng bước chân hỗn loạn, cùng với từng tiếng cửa phòng bị người đá vào.

Thẩm Tinh Lan vốn đang đứng ở cửa, bỗng nhiên xoay người, bước chân lảo đảo đi về phía nàng.

Tô Trường Nhạc cứng người lại, nhớ tới cảnh hắn cũng từng thất tha thất thểu đi về phía nàng giống như vậy, trong mắt bất giác lộ ra vẻ cảnh giác và sợ hãi: “Ngươi làm gì thế? Ngươi đừng lại gần đây!”
Editor có lời muốn nói: mình đã quay lại rồi đây, mấy hôm Tết có hơi bận decor WordPress:))

Spoil cho MN là mấy chương sau cuốn lắm luôn nhaa

Trên WordPress của mình đã đăng đến chương 20, mọi người qua đó đọc trước nhé. Lịch up trên truyenlol.com là 2 ngày 1 chương cho đến hết chương 20 :vv

Do truyện đang bị reup nên mình ngại đăng tiếp :))

Link WordPress mình để dưới cmt nhé, mong MN qua đó ủng hộ nhà mới 🥰, nếu không load đc cmt thì MN vào trong tường nhà mình nhé :)))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN