Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta - Chương 16: ✨
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta


Chương 16: ✨


Chương 16:

Editor: Tâm Meoo 555

Tô Trạch vừa mới nói muốn nuôi dưỡng nữ nhi cả đời, Thẩm Tinh Lan vốn đã bị Tô Thiên Dương đánh vào đầu, bỗng nhiên mở mắt ra, giọng nói khàn khàn, lời nói ra khiến người khác kinh ngạc.

“Sự trong sạch của Tô cô nương, cô sẽ phụ trách.”

Tô Trạch bị dọa đến mức cả người run lên, vội vàng uyển chuyển cự tuyệt: “Thần không dám, thần cho rằng tiểu nữ không có khả năng để gánh vác vị trí Thái tử phi.”

Tô Trạch nghi hoặc nhìn Thái Tử một cái, thầm nghĩ, Thái Tử vẫn còn chưa tỉnh táo hay sao? Lại dám nói ra những lời mê sảng như thế ở trước mặt tất cả mọi người.

Khi Tuyên Đế tiến vào, vừa đúng lúc nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, đương nhiên cũng nghe thấy lời nói của Thẩm Tinh Lan, sắc mặt cứng đờ, mắng mỏ: “Lan Nhi chớ có nói năng xằng bậy, mọi việc xảy ra ngày hôm nay, trẫm chắc chắn sẽ tra ra manh mối, rồi sẽ cho Tô gia một lời giải thích.”

Mọi người trong phòng nhìn thấy Hoàng Thượng tới, tới tấp đứng dậy hành lễ.

“Miễn lễ.” Tuyên Đế xua tay, bước nhanh đi đến trước giường, nhìn thấy cả người Thẩm Tinh Lan đều là máu, trong lòng bỗng dưng bùng lên một ngọn lửa phẫn nộ.

“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì cớ gì mà Thái Tử lại bị thương như vậy?”

Tô Thiên Dương chắp tay trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, khi thần phá cửa vào, tâm trí điện hạ đã không còn rõ ràng, điện hạ sợ chính mình làm điều sai trái, cho nên mới sẽ dùng phương pháp tự làm chính mình bị thương để duy trì sự tỉnh táo.”

Tuyên Đế nhíu mày: “Thái Tử không phải chỉ say rượu thôi sao, tâm trí không rõ ràng là thế nào?”

Một vị thái y đang trị thương cho Thái Tử trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng, thái tử điện hạ e rằng không chỉ say rượu, thần đã có nhiều năm kinh nghiệm, từ hành vi và phản ứng của điện hạ có thể suy đoán rằng, điện hạ đã trúng ‘ phi yến hỉ xuân tán ‘.”

Tuyên Đế có kiến thức rộng rãi, sao lại không biết “Phi yến hỉ xuân tán” trong miệng thái y là thuốc gì chứ, lập tức tức giận đến mức thái dương nổi đầy gân xanh: “Ngươi, hiện giờ ngươi lập tức đi xem Tứ hoàng tử, xem hắn có phải cũng trúng thuốc đấy hay không!”

Vị trí căn phòng của Thẩm Quý Thanh cách phòng này không xa, thái y đã nhanh chóng trở về, nói Tứ hoàng tử quả thực cũng trúng dược này.

Tuyên Đế lập tức lại bảo thái y đi kiểm tra số rượu mà vừa rồi Thái Tử  đã uống, quả nhiên, trong ly rượu còn sót lại có trộn lẫn phi yến hỉ xuân tán.

Không chỉ trong ly của Thái Tử có, mà ngay cả ly rượu của Tứ hoàng tử cũng có.

Thẩm Tinh Lan nghe vậy, giãy giụa đứng dậy, vẻ mặt đầy lo lắng: “Rượu của Tứ đệ cũng bị người khác động tay vào? Tứ đệ đã xảy ra chuyện gì?”

Tuyên Đế nhớ tới hình ảnh chật vật khó coi của Thẩm Quý Thanh, khuôn mặt anh tuấn kia bỗng dưng tối sầm lại: “Hắn và Ôn Nhị đã làm ra chuyện sai trái!”

Tuy hai tay Thẩm Tinh Lan đã được băng bó xong, nhưng khi chống tay ngồi dậy, miệng vết thương lại mở ra, máu chảy không ngừng.

Các vị thái y nhanh chóng nâng hắn dậy: “Vết thương ở cánh tay Điện hạ thật sự quá sâu, hiện giờ khó khăn lắm mới ngừng chảy máu, ngàn vạn lần không thể cử động mạnh.”

Thẩm Tinh Lan lại không thèm để ý, chắp tay về phía Tuyên Đế rồi nói: “Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng giải trừ hôn ước của Tô cô nương và Tứ đệ, nhi thần cũng cần gánh vác trách nhiệm của sự việc ngày hôm nay.”

Tuyên Đế vẫn luôn dung túng cưng chiều Thái Tử, hiện giờ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng giữa trái, lại im lặng một lát, vẻ mặt nghiêm túc một hồi lâu.
“Thái Tử nói năng cẩn thận, mới vừa rồi con cũng nghe những lời thái y nói, ly rượu của con và lão tứ đều bị người khác động tay vào, hiển nhiên hai ngươi đều bị người khác hãm hại, việc này sao lại đến phiên con phụ trách, hơn nữa, Trường Nhạc và con cũng không có xảy ra việc gì? Trẫm sẽ giữ kín việc này, sẽ không cho người khác biết được……”

Tô Trạch thấy Hoàng Thượng muốn dẹp yên chuyện, nhất thời không vui, tiến lên một bước, chắp tay nói: “Hoàng Thượng, mặc dù tâm trí của tiểu nữ chỉ như đứa trẻ bảy tuổi, nhưng nàng đã đến lễ cài đầu, nàng lại ở cùng một phòng với Thái Tử, dù chưa làm chuyện gì nhưng trong sạch cũng gần như bị hủy, thần không có mộng tưởng hão huyền rằng tiểu nữ có thể làm Thái tử phi, chỉ hy vọng Hoàng Thượng có thể giải trừ hôn ước của tiểu nữ với Tứ hoàng tử, bất kể tương lai có như thế nào, thần cũng sẵn sàng nuôi dưỡng Nhạc Nhạc cả đời.”
Ôn Sở Sở là đính nữ của Ôn phủ, hiện giờ nàng ta đã thất thân với Thẩm Quý Thanh, về tình về lý, Thẩm Quý Thanh đều cần phải phụ trách, Tô Trạch đã sớm biết Hoàng Thượng có ý muốn tìm chính phi khác cho Thẩm Quý Thanh, sự việc ngày hôm nay, Ôn Sở Sở chắc chắn không thể nghi ngờ sẽ ngồi trên vị trí chính phi.

Dù thế nào Tô Trạch cũng không có cho phép nữ nhi gả vào Tấn Vương phủ làm trắc phi, càng không thể để quãng đời còn lại sau này của nữ nhi đều phải xem sắc mặt của Ôn Sở Sở mà sống qua ngày.

Sự việc ngày hôm nay, mặc kệ là ngoài ý muốn hay có người sắp đặt, hai nhà Tô Ôn có thể nói là hoàn toàn kết thúc, lúc này không giải trừ hôn ước, thì còn muốn đợi đến khi nào.

Ngay tại lúc Tuyên Đế đau đầu không thôi, khuôn mặt đầy suy tư, đến tột cùng có muốn đồng ý với Tô Trạch hay không, thì Thẩm Tinh Lan lại một lần nữa nói ra những lời khiến người khác khiếp sợ: “Nhi thần dù chưa làm gì quá phận, nhưng nhi thần cũng đã chạm vào Tô cô nương.”
Tô Trạch nghe thấy nữ nhi bị Thái tử chạm vào, không thể tin được, trừng lớn hai mắt, quả thực sắp tức giận đến bùng nổ, bất chấp việc Hoàng Thượng đang đứng ở bên cạnh, tức muốn hộc máu truy hỏi: “Thái tử điện hạ đã chạm vào chỗ nào trên người tiểu nữ?!”

Thẩm Tinh Lan hơi quay đầu đi, bên tai đã ửng đỏ, thấp giọng nói: “Ngay từ đầu cô tưởng đấy là giấc mộng, mãi đên khi cô không kìm lòng nổi hôn nàng, phát hiện ôn hương noãn ngọc trong ngực lại chân thật giống hệt như hiện thực, mới kinh ngạc phát hiện hóa ra đó không phải là giấc mộng.”

“Cô không phải cố ý mạo phạm, sau khi phát hiện không phải là mơ, cô đã lập tức buông nàng ra, cách xa nàng, chỉ là cô thường xuyên mơ thấy giấc mộng này, mới có thể nhất thời mơ hồ không rõ đâu là mộng đâu là hiện thực.” (:vvv)
Lời vừa nói ra, không chỉ Tô Trạch tức đến đen mặt, ngay cả sắc mặt của Tô Ngọc cũng u ám lại.

Những lời này của Thái Tử có ý gì?! Gì mà hắn thường mơ thấy giấc mộng này?!

Nghe thấy Thái Tử thường mơ thấy khuê nữ của chính mình, Tô Trạch nhất thời tức giận đến đến mức có suy nghĩ đi lên đánh chết Thái Tử.

Tô Thiên Dương lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ, lắc đầu đỡ trán, giống như hắn đã thấy qua cảnh này rồi, tập mãi thành thói quen.

Tô Trường Nhạc lại mang vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Thẩm Tinh Lan, trong lòng tràn đầy nghi vấn: Thẩm Tinh Lan chạm vào nàng lúc nào, còn hôn nàng, nàng lại không biết gì cả? Chẳng lẽ hắn hôn nàng lúc nàng còn chưa tỉnh lại?!

Hắn còn nói, hắn vẫn luôn mơ thấy nàng?

Trong mắt Tô Trường Nhạc đều là sự không tin tưởng được.
Tuyên Đế nghe vậy, vốn vẫn mang sắc mặt không tốt, trong nháy mắt còn trở nên khó coi hơn.

Tuyên Đế biết từ nhỏ Thái Tử đã lỗ mãng, nhưng không nghĩ rằng bây giờ hắn vẫn lỗ mãng như thế, trong phòng còn có các vị thái y, hắn lại có thể nói những lời ngông cuồng như thế.

Tuyên Đế lập tức ra lệnh cho các vị thái y rời đi.

Đợi thái y rời đi, Tuyên Đế mới gằn ra mấy chữ từ trong cổ họng: “Nghĩ đến Thái Tử chịu sự khống chế của mê dược, tâm trí vẫn mơ hồ không rõ ràng ──”

“Nhi thần vô cùng tỉnh táo, khẩn cầu phụ hoàng tác thành cho nhi thần.” Thẩm Tinh Lan không màng tới lời cảnh báo trước khi rời đi của các vị thái y, xoay người bước xuống giường, quỳ xuống dưới đất.

Cánh tay đang quấn đầy băng vải, trong tức khắc máu lại chảy đầm đìa, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất, màu đỏ tươi chói mắt.
Sắc mặt Tuyên Đế đang từ màu hồng, chuyển sang giận tím mặt, gằn giọng trách mắng: “Làm càn! Trẫm sẽ không đồng ý!”

Đế vương vô cùng giận dữ, uy nghi khiếp người, tất cả mọi người trong phòng đồng thời quỳ sát đất, không dám nhìn thẳng.

Thẩm Tinh Lan cụp mi rủ mắt, câu chữ lại không kiêu ngạo không xu nịnh: “Tuy rằng nhi thần và Tô Trường Nhạc đều bị người khác hãm hại, nhưng nhi thần quả thực đã khiến cho trong sạch của nàng bị tổn hại.”

“Khi còn nhỏ, phụ hoàng thường nói với nhi thần, ngày sau phải làm một người có trách nhiệm, gặp chuyện không thể trốn tránh, phải dũng cảm đứng ra gánh vác, hiện giờ nhi thần vốn là người sẽ kế vị, phụ hoàng lại muốn nhi thần bỏ mặc, làm như việc này chưa từng xảy ra? Nhi thần không làm được, khẩn cầu phụ hoàng hủy bỏ hôn ước của nàng và Tứ đệ, để nhi thần có thể gánh trách nhiệm.”
Tuyên Đế nhìn Thái Tử, không nói một câu nào, sắc mặt vô cùng âm u.

Thẩm Tinh Lan ngẩng đầu, đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào đế vương: “Hôm nay ở trong yến tiệc, Phụ hoàng từng hỏi nhi thần có người trong lòng hay chưa, còn nói nếu như nhi thần nhìn trúng quý nữ nhà ai, phụ hoàng sẽ chỉ hôn cho nhi thần, nhi thần từ lâu đã ngưỡng mộ Tô Trường Nhạc, nàng chính là người trong lòng không thể nói trong miệng nhi thần.”

Thẩm Tinh Lan nói, to gan trắng trợn, tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Tô Thiên Dương, đều dồn dập hít vào một hơi, hoàn toàn không thể tin được từ nhiều năm trước, Thái Tử đã ôm cái suy nghĩ đó với Tô Trường Nhạc.

Tô Trường Nhạc nghe thấy những lời này, tim đập loạn nhịp, trong đầu một mảnh trắng xóa, cả người ngơ ngác nhìn Thẩm Tinh Lan.

“Nhi thần vốn đợi sau khi lấy được công danh chiến tích, hồi kinh cầu xin phụ hoàng tứ hôn, lại không nghĩ đến, Tứ đệ đã xin tứ hôn sớm hơn một bước, lúc trước nhi thần đã bỏ lỡ một lần, hiện giờ không nghĩ đến sẽ bỏ lỡ lần nữa, khẩn cầu phụ hoàng tác thành cho nhi thần, chỉ hôn cho nhi thần, để nhi thần gánh vác trách nhiệm, nếu như nhi thần không thể phụ trách sự trong sạch của một cô nương, sau này làm sao có thể gánh nổi ngôi vị trữ quân của Đại Tề.”
Thẩm Tinh Lan không màng đến đôi tay vẫn đang chảy máu, lần nữa dập đầu cầu xin.

Tuyên Đế xanh mặt, nhàn nhạt quét qua người Tô Trường Nhạc, đầu tóc rối bời, vành mắt ửng đỏ, hiển nhiên đã phải chịu ấm ức, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, khiến người khác thương tiếc, hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Nếu như Tô Trường Nhạc không bị ngã thành kẻ ngốc, sự việc xảy ra ngày hôm nay, Tuyên Đế đương nhiên sẽ tác thành cho tâm nguyện của Thái Tử, cũng không để cho Tô Trường Nhạc phài chịu nỗi ấm ức này, nhưng hiện giờ Tô Trường Nhạc chỉ mang tâm trí lúc bảy tuổi, làm sao có thể gánh vác vị trí Thái tử phi?

Tuyên Đế đương nhiên sẽ không đồng ý cho nàng làm Thái tử phi, chỉ đồng ý giải trừ hôn ước giữa nàng và Thẩm Quý Thanh.

Sự việc ngày hôm nay, rốt cuộc cũng có liên quan đến sự trong sạch của cô nương trong hai phủ Tô Ôn, hơn nữa thái y đã nói Thái Tử và Tứ hoàng tử quả thực đều bị người khác hãm hại mới có thể làm như thế, Tuyên Đế lập tức hạ lệnh tra rõ việc này.
Không nghĩ tới, sự việc này vừa tra đã có kết quả không ngờ tới.

Trong cùng ngày thái giám phụ trách hầu hạ bên người Thẩm Tinh Lan và Thẩm Quý Thanh, cùng với thái giám quản sự phụ trách yến tiệc trong hành cung, tất cả đều bị bắt nghiêm hình tra tấn.

Chỉ qua vài ngày, đã có được manh mối.

Tiểu thái giám hầu hạ Thẩm Tinh Lan, số ly rượu của Thẩm Tinh Lan đều qua tay hắn ta, tên tiểu thái giám này không chịu nổi việc dùng hình tra khảo, nên đã kể hết tất cả mọi việc từ đầu đến đuôi.

Tuyên Đế nghe xong quả thực tức giận bật cười: “Hắn nói hắn là chịu sự sai khiến của Hoàng Hậu, cho nên mới hạ dược vào trong rượu của Thái Tử?! Nói hươu nói vượn! Mau chóng dẫn tên tiểu thái giám này tới, trẫm muốn đích thân thẩm vấn!”

Chưởng sự cai quản Thận Hình Tư quỳ xuống đất: “Hoàng Thượng bớt giận, tên tiểu thái giám này không thể chịu đựng việc dùng hình, người đã không còn nữa.”
Ngay tại lúc Tuyên Đế cho rằng đây đã là chuyện tồi tệ nhất, thì thái giám bên người Thẩm Quý Thanh cũng khai hết mọi chuyện ra.

Chưởng sự cai quản Thận Hình Tư lần thứ hai đi vào bẩm báo: “Tiểu thái giám phụ trách hầu hạ bên người Tứ hoàng tử có khai rằng, ngày đó hắn ta bị Tứ hoàng tử sai khiến mới có thể động vào ly rượu của Thái Tử, nhưng không nghĩ tới lại đưa nhầm bình rượu, mới khiến cho Tứ hoàng tử uống phải ly rượu có vấn đề.”

Trên người tên thái giám này không bị dùng hình quá nặng, nhưng sau khi hắn nói xong, lập tức cắn lưỡi tự sát, người bên cạnh muốn ngăn cản nhưng đã không kịp.

Hai nhân chứng đều thẳng tay chỉ về phía mẫu tử Lâm hoàng hậu, dù cho Tuyên Đế không muốn tin cũng phải tin.

Nhưng dù gì việc này cũng là đấu đá giữa chốn hoàng thất, dù Tuyên Đế tức giận đến khóe mắt nứt ra, cũng chỉ có thể tạm thời áp xuống sự việc này.
Cho dù Tuyên Đế đã hạ lệnh kín miệng, nhưng trên đời làm gì có bức tường nào kín gió, hai vị hoàng tử liên tiếp xảy ra chuyện trong Khánh Công Yến, Tuyên Đế còn nổi trận lôi đình ở trong yến tiệc, gần như hầu hết mọi người đều nghe thấy Tứ hoàng tử và Ôn Nhị cô nương đã gian díu với nhau.

Hơn nữa lúc trước khi huynh đệ Tô thị dẫn người phá cửa vào, khung cảnh trong phòng thật sự quá mức chật vật, việc Thẩm Quý Thanh sau khi say rượu làm chuyện thất đức với Ôn Nhị cô nương và một cung tỳ khác, gần như trong cùng ngày đã truyền đi sôi nổi xôn xao khắp chốn quyền quý, không bao lâu cũng lan rộng khắp toàn bộ kinh thành.

Tác giả có lời muốn nói:

Vẻ mặt Thái Tử đứng đắn lại nói hươu nói vượn, ăn vạ một cách hợp tình hợp lý, cuối cùng cũng có thể giải trừ hôn ước!!!
Tô Trường Nhạc: Ta thật không nghĩ tới, Thẩm Tinh Lan lại là loại người như vậy.

Thẩm Tinh Lan: Cô thật sự chờ không nổi nữa =_=

Tô Trường Nhạc:……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN