Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta - Chương 23: ✨
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta


Chương 23: ✨


Chương 23

Editor: Tâm Meoo 555

Thái giám tới để tuyên chỉ, là đại thái giám bên cạnh Lâm hoàng hậu, Chu Công công.

Tô Trạch và hai huynh đệ Tô gia đều không ở trong phủ, phủ Thừa tướng cũng chỉ còn nàng và Tô mẫu.

Khi Tô mẫu nghe được Chu Công công nói đến “Tuyên Tô thị nữ ngay trong ngày vào cung, tiếp nhận học quy củ”, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.

Tô Trường Nhạc còn điềm nhiên như không nhận lấy ý chỉ.

Tô mẫu lo lắng sốt ruột nhìn Tô Trường Nhạc: “Nếu không thì, ta và con cùng nhau tiến cung……”

Chu công công cười như không cười liếc nhìn Tô mẫu một cái: “Hoàng hậu nương nương chỉ tuyên gọi một mình Tô cô nương tiến cung, có lẽ Thừa tướng phu nhân không nên đi theo.”

Tô Trường Nhạc thấy sắc mặt mẫu thân có hơi khó coi, mắt cong cong ôm lấy cánh tay của bà: “Nương đừng lo lắng, không phải là nương đã nói Hoàng hậu nương nương luôn yêu thương con hay sao? Hiện giờ tuy rằng nữ nhi không còn nhớ được nhiều việc, nhưng vẫn có thể tự mình tiến cung.”

Chu Công công cười nói: “Từ nhỏ Tô cô nương đã được hoàng hậu nương nương yêu quý, Thừa tướng phu nhân còn có việc gì không yên tâm nữa chứ?”

Đại thái giám bên người Lâm hoàng hậu đã nói như vậy, Tô mẫu cũng không còn gì để nói, chỉ có thể yên lặng không nói để nữ nhi ngồi lên kiệu.

Tô Trường Nhạc cũng không phải ngốc thật, cho dù Lâm hoàng hậu muốn lấy việc học tập cung quy thì nàng cũng không sợ, nàng có hơi cảm thấy không ngờ, kiếp trước cho dù nàng gả vào Đông Cung, Lâm hoàng hậu vẫn đối xử tốt với nàng như cũ, chưa từng dùng cách ra oai phủ đầu như vậy.

Trong lòng nàng cũng không thấp thỏm bất an, nhưng khi kiệu tám người nâng đến ngọ môn, cung nhân xốc màn xe đỡ nàng xuống kiệu, chuẩn bị đổi sang xe liễn, thì bỗng thiếu niên mặc y phục đen đứng khoanh tay, bóng dáng cao dài thẳng tắp lọt vào trong tầm mắt của nàng, trên mặt nàng lại hiện lên một ý cười nhẹ, trong lòng nàng như có một dùng nước ấm chảy qua.

Cung nhân bên cạnh nhìn thấy Thái Tử, vội vàng khom mình hành lễ.

“Nô tài gặp qua Thái tử điện hạ.” Chu công công hành lễ.

Thẩm Tinh Lan không đáp lại.

Bông tuyết tung bay, bước chân của thiếu niên vững vàng, đi về phía nàng, hắn rõ ràng vô cùng ung dung tao nhã, nhưng mỗi một bước chân giống như đều tiến vào trong lòng nàng.

Tô Trường Nhạc hơi cúi đầu, đè lồng ngực của mình lại, luôn cảm thấy trong lòng như có con thỏ nhỏ, đập loạn không chịu sự khống chế.

“Cô nghe Mẫu hậu gọi nàng tiến cung, tới để đón nàng.” Thẩm Tinh Lan vừa nói, vừa điềm nhiên như không có việc gì dắt lấy tay nàng.

Tô Trường Nhạc ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt hắn dịu dàng ấm áp, đôi đồng tử đen nhánh phản chiếu hình bóng của nàng.

Tô Trường Nhạc cảm thấy hô hấp trật nhịp, gương mặt lại đỏ lên.

Thẩm Tinh Lan lạnh nhạt nhìn lướt qua Chu Công công: “Nếu mẫu hậu triệu Thái tử phi của cô vào cung diện kiến, cô nên tự mình dẫn nàng đi trước.”

Tô Trường Nhạc nghe thấy lời nói của Thẩm Tinh Lan, gương mặt còn nóng hơn nữa, ngay cả lỗ tai cũng chậm rãi đỏ lên.

Hiện giờ hai người bọn họ vừa mới định ra hôn sự, vẫn còn chưa thành thân, hắn lại dám chiếm lợi của nàng, gọi nàng là Thái tử phi ở trước mặt người khác! Đồ không biết xấu hổ!

Tô Trường Nhạc muốn tránh khỏi tay hắn, ở trong lúc không để ý, lướt qua đôi tai đỏ hồng của thiếu niên, nàng khẽ cắn môi không nói gì nữa.

Thẩm Tinh Lan vẫn luôn là một người khó chịu, hiện giờ lại mặt dày tới để chống lưng cho nàng, sao nàng lại có thể kéo chân sau của hắn lại?

Thánh chỉ đã được ban xuống, việc nàng trở thành thái tử phi là điều không phải bàn cãi, chẳng lẽ hai người còn phải đi tiếp con đường giống như kiếp trước?
Không, nàng không muốn.

Tô Trường Nhạc lẳng lặng nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên cong khóe môi, trong mắt hiện lên một tia gian xảo, ý xấu trong mắt đã được khơi dậy: “Thật tốt quá, có Thái Tử ca ca ở bên, ta sẽ không sợ!”

Thẩm Tinh Lan lại mang ánh mắt trầm trầm, dắt tay nàng, dẫn nàng ngồi lên xe liễn, vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng: “Không sợ, mọi chuyện sau này đều có cô.”

Tô Trường Nhạc cảm giác được bàn tay to đang nắm lấy tay nàng, trong nháy mắt càng siết chặt hơn, như muốn ép bàn tay nhỏ của nàng vào trong lòng bàn tay hắn.

Cảm nhận được sự cẩn thận, trân trọng của Thẩm Tinh Lan, Tô Trường Nhạc bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, có hơi cảm thấy như đang làm điều sai trái, mím chặt môi.

Thái Tử muốn cùng đi, Chu Công công đương nhiên không dám ngăn cản.

Khi Lâm hoàng hậu nhìn thấy Thái Tử và Tô Trường Nhạc sánh vai đi vào Phượng Nghi Cung, trong mắt lóe lên một tia sáng kì lạ.
Hai người vừa hành xong lễ, Lâm hoàng hậu đang muốn mở miệng, Thẩm Tinh Lan lại lên tiếng sớm một bước, chắp tay nói: “Nhi thần nghe nói hôm nay Mẫu hậu triệu kiến Trường Nhạc vào cung, nghĩ đến chuyện ban hôn mấy ngày hôm trước, đặc biệt đến đây để bẩm báo cho mẫu hậu một chuyện.”

Lâm hoàng hậu nhoẻn miệng cười, gật đầu, ý bảo Thái Tử tiếp tục nói.

“Ý chỉ tứ hôn này do nhi thần tự mình cầu xin, ngày đó khi phụ hoàng đã đồng ý ban hôn, đồng thời cũng đáp ứng với nhi thần, hiện tại Trường Nhạc đã trở nên như vậy, không cần phải học vội những lễ nghi cung quy, đợi sau khi gả vào Đông Cung, nhi thần tự mình dạy dỗ là được.”

Lâm hoàng hậu nghe thấy lời Thẩm Tinh Lan nói, nhẹ nhàng cười: “Phải không? Sao bổn cung lại chưa từng nghe Hoàng Thượng nhắc tới việc này.”
“Có lẽ do đã lâu phụ hoàng chưa từng đặt chân tới Phượng Nghi Cung, nên mẫu hậu mới không biết việc này,” Thẩm Tinh Lan lạnh nhạt nói, lấy thủ dụ của Tuyên Đế từ trong ống tay áo, đưa cho Chu Công công, “Đây là thủ dụ Phụ hoàng tự tay viết cho nhi thần.”

Lâm hoàng hậu nhận lấy thủ dụ mà Chu Công công đưa qua, thật sự là nét chữ của Tuyên Đế.

Lâm hoàng hậu cong mắt nở nụ cười: “Bổn cung cũng không biết Hoàng Thượng lại cho Nhạc Nhi đặc quyền như vậy.”

Thẩm Tinh Lan cúi đầu, có hơi ngượng ngùng cười cười, giống như thiếu niên lần đầu biết động lòng: “Thủ dụ này là do nhi thần tìm cách cầu được, có lẽ phụ hoàng sợ mẫu hậu chê cười nhi thần, mới không nhắc tới việc này.”

Từ sau Khánh Công Yến, phượng ấn của Lâm hoàng hậu đã bị Hoàng Thượng thu hồi, không chỉ có như vậy, phượng ấn này cuối cùng còn rơi vào tay Tiêu quý phi, Lâm hoàng hậu cảm thấy khó mà chịu đựng nổi.
Hiện tại Tuyên Đế còn trực tiếp lướt qua Hoàng hậu chủ quản hậu cung, miễn trừ việc Thái tử phi học cung quy lễ nghi, còn chưa hề nói với bà ta, việc này không thể nghi ngờ chính là một điều vô cùng nhục nhã.

Đốt ngón tay đang cầm thủ dụ của Lâm hoàng hậu hơi trở nên trắng bệch, khuôn mặt không hiện vẻ gì nhưng trong lòng vẫn đang sục sôi, nếu như Tuyên Đế đã lên tiếng, Lâm hoàng hâu đương nhiên cũng không có cách nào giữ người ở lại.

Khi Tô Trường Nhạc theo Thẩm Tinh Lan rời đi, vẫn còn cảm thấy khó mà tin được.

Thẩm Tinh Lan vừa rồi đã nói ý chỉ ban hôn là do hắn tự mình cầu xin Hoàng thượng, chứ không phải do cha nàng?

Khi hai người rời khỏi Phượng Nghi Cung, hắn vẫn giống như trước kia, không nhanh không chậm đi ở phía sau nàng nửa bước.

Mãi đến lúc nàng muốn ngồi lên xe ngựa, Thẩm Tinh Lan mới mở miệng: “Rất nhanh sẽ đến ngày cử hành đại hôn.”
“Cái gì?” Màn xe vừa được xốc lên, Tô Trường Nhạc quay đầu lại, ngây ngốc nhìn hắn, môi đỏ khẽ nhếch, để lộ ra hàm răng trắng bóc.

Thiếu niên mặc y phục đen, nở nụ cười lạnh nhạt, cũng khiến cho vạn vật phai màu.

“Lần trước nàng có hỏi cô, từ trước kia có phải đã thích nàng hay không, cô còn chưa trả lời.” Hắn tiến lên một bước, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của nàng, cầm lấy tay nàng đặt lên môi hắn.

Hô hấp ấm áp dừng lại trên da thịt mềm mại non nớt của nàng, cánh môi nhẹ nhàng vân vê mu bàn tay nàng, hàng mi dài xinh đẹp giống như lông vũ của thiếu niên chậm rãi buông xuống, đáy mắt hiện lên một tia ham muốn chiếm hữu nồng cháy.

Trước kia hai người vẫn chưa định ra hôn sự, hắn không thể nói, hiện giờ, hắn đã có thể quang minh chính đại nói hết tâm ý, không cần phải che che giấu giấu nữa.
Môi mỏng của Thẩm Tinh Lan nhẹ nhàng mổ lên mu bàn tay nàng, ánh mắt sáng như sao sớm, tình cảm nồng nhiệt chân thành ẩn giấu hết ở trong đó.

Tô Trường Nhạc bỗng dưng ngừng thở, không thể tin tưởng mở to hai mắt.

Hắn lại dịu dàng ngước mắt, ánh mắt dừng lại ở trên mặt nàng, khẽ cười một tiếng: “Là sự thật.”

Giọng nói của hắn vừa thấp vừa trầm, dễ nghe khiến lòng người say mê, truyền qua bên tai nàng, mang đến một cảm giác say mê cùng run rẩy.

Mặc dù Tô Trường Nhạc đã sớm biết sự thật này, hiện giờ nghe thấy chính miệng hắn bộc lộ, trái tim vẫn không chịu sự khống chế đập nhanh mãnh liệt.

Mặt nàng đỏ lên trong nháy mắt, đầu óc trở nên trống rỗng.

Thẩm Tinh Lan nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, có hơi bất ngờ, ngay tại lúc hắn vẫn đang còn ngây người, Tô Trường Nhạc bỗng nhiên đẩy hắn ra, hốt hoảng trốn vào trong xe ngựa.
“Ta, ta muốn về phủ!”

Bên trong xe ngựa truyền đến âm thanh hoảng loạn của Tô Trường Nhạc.

Thẩm Tinh Lan cười trong im lặng, đầu lưỡi nhẹ nhàng chậm rãi liếm bờ môi vừa mới vân vê mu bàn tay nàng, vừa nói vừa làm bộ như muốn vén màn xe lên: “Cô đưa nàng về?”

Tô Trường Nhạc hoảng sợ, giữ lấy màn xe, vội vàng nói: “Không, không cần! Tự mình ta trở về cũng được, Thái Tử ca ca không cần phải tiễn ta.”

Rốt cuộc Thẩm Tinh Lan có chuyện gì, tại sao bỗng nhiên hắn lại nhắc tới chuyện này, lại còn tại ở trước mặt nhiều cung nhân như vậy, trắng trợn táo bạo nói thích nàng!

“Được.” Thẩm Tinh Lan lại cười ra tiếng, đuôi mắt còn chứa vài phần thỏa mãn và suиɠ sướиɠ.

Tô Trường Nhạc ngồi trong xe ngựa, đương nhiên sẽ không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt hắn, cung nhân ở bên cạnh đã cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn loạn.
Tiếng cười sạch sẽ thuần túy, tùy ý trong sáng kia, vẫn khiến cho lòng người rồi bời lưu luyến.

……

Thẩm Tinh Lan nói sẽ nhanh chóng đến ngày cử hành đại hôn, quả thực rất nhanh đã đến ngày đó.

Ngay trước khi Thẩm Quý Thanh rước Ôn Sở Sở về phủ Tấn vương một ngày, hai người đã định ra ngày thành hôn, chính là một tháng sau.

Nghi lễ Thái Tử rước phi phải được tổ chức long trọng, Lễ Bộ vốn chọn được hai ngày hoàng đạo, đều ở trong năm sau, Thái Tử lại không hài lòng, thế nào cũng phải rước đích nữ phủ Thừa tướng vào cuối năm, việc này gần như đã truyền đi khắp toàn bộ kinh thành.

Trong ngày đại hỷ của Ôn Sở Sở và Thẩm Quý Thanh, đã có không ít khách khứa to tiếng thảo luận về hôn sự của Thái Tử và đích nữ phủ thừa tướng, có thể nói là hoàn toàn nổi bật hơn tất cả.
Tuy rằng Thẩm Tinh Lan đã vì Tô Trường Nhạc mà cầu được thủ dụ của Tuyên Đế, nhưng Tô mẫu vẫn không yên tâm, dù gì thì Tô Trường Nhạc cũng sắp bước vào cánh cửa hoàng cung sâu như biển, dẫu cho Tuyên Đế có rộng lượng đi nữa, cũng không thể chịu đựng việc Thái tử phi là một nha đầu không hiểu chuyện gì hết. Vì thế, Tô mẫu đã mời đến ma ma dạy cung quy, lễ nghi cho nữ nhi.

May mắn thay, Tô Trường Nhạc không phải là kẻ ngốc thật sự, nếu không nàng sẽ phải chịu khổ học quy củ, ma ma tới dạy dỗ thấy nàng vừa học đã thông, liên tục khen ngợi, Tô mẫu cũng có phần yên tâm hơn.

Trong lúc này, Thẩm Tinh Lan tự mình tới phủ Thừa tướng một chuyến, là vì muốn đưa mũ phượng khăn chùm đầu mà Tô Trường Nhạc sẽ đội trong ngày đại hôn, hành động này của hắn không hề nghi ngờ, rõ ràng thể hiện sự coi trọng của hắn đối với Tô Trường Nhạc.
Ngày ấy dù cho Tô Trường Nhạc không nhìn thấy mặt hắn, nhưng khi nàng nghe Tứ Hỉ thuật lại, nụ cười trên mặt Thái Tử có bao nhiêu suиɠ sướиɠ, trong lòng nàng lại chảy qua một dòng nước ấm.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã đến ngày đại hôn, Tô phủ giăng đèn kết hoa, đội ngũ đón rước tân nương vẫn kéo dài mênh mông cuồn cuộn như cũ, một màu đỏ rực, náo nhiệt vô cùng, tất cả đều không khác gì kiếp trước.

Tô Trường Nhạc mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, giữa mày nhẹ nhàng vẽ hoa điền đỏ rực, trang dung tinh xảo, da trắng như tuyết, cánh môi đỏ ướŧ áŧ xinh đẹp khẽ mấp máy, ngay cả Tứ Hỉ ngày thường vẫn luôn hầu hạ nàng, lúc này cũng bị dung mạo khuynh thành của cô nương nhà mình làm cho kinh ngạc.

Tứ Hỉ nhìn đến mức mặt mũi đỏ bừng, ngây ngốc khen ngợi: “Cô nương nhất định là tân nương xinh đẹp nhất mà đời này Tứ Hỉ nhìn thấy.”
Tô Trường Nhạc nhấp miệng cười khẽ: “Nói giống như muội từng nhìn thấy nhiều tân nương khác vậy.”

Tứ Hỉ lại cười lên vài tiếng, những người khác ở bên cạnh cũng liên tục phụ họa, Tô Trường Nhạc nghe được ngượng ngùng đỏ mặt.

Kiếp trước nàng đã từng gả cho Thẩm Tinh Lan một lần rồi, chỉ là khi đó lòng nàng đã lạnh như tro tàn, cho dù có ngồi kiệu hoa đỏ thắm thì vẫn như một con con rối mất hồn mất phách.

Hiện giờ lại một lần nữa đội mũ phượng khăn chùm đầu xuất giá, tâm tình lại có sự khác biệt lớn.

Tưởng tượng đến cảnh chính mình lại gả cho Thẩm Tinh Lan, trong lòng Tô Trường Nhạc lại căng thẳng hơn vài phần.

Khi Tô Thiên Dương cõng muội muội chuẩn bị lên kiệu hoa, phát hiện nàng đang căng thẳng bất an, không khỏi nhỏ giọng nói: “Niếp Niếp yên tâm, từ nhỏ điện hạ đã có ý với muội, hai năm trước ta và điện hạ gặp nguy ở Nhạn Môn Quan, sở dĩ có thể sống sót đến ngày hôm nay, tất cả đều là vì điện hạ còn nghĩ đến muội, nhị ca có thể bảo đảm, điện hạ nhất định sẽ là phu quân tốt, nhất định sẽ không phụ lòng muội.”
Tô Trường Nhạc ngẩn người, bỗng nhiên rất muốn biết hai năm trước bọn họ đến tột cùng đã gặp phải chuyện gì.

Thái Tử cưới phi, phủ Thừa tướng gả nữ nhi, bá tánh đứng vây xem nhiều không kể xiết, gần như mỗi một con đường trong kinh thành đều chật kín, đến con kiến cũng không chui lọt, đội ngũ rước tân nương vòng quanh kinh thành vài vòng, cuối cùng mới đi vào Đông Cung.

Kiệu hoa dừng lại, khi Tô Trường Nhạc xuống kiệu, lại cảm thấy có vài phần căng thẳng và ngượng ngùng.

Nàng hít sâu một hơi, đang chuẩn bị tiếp nhận tấm lụa đỏ mà hỉ nương đưa qua, bỗng nhiên bị người chặn ngang, ôm eo bế lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN