Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta - Chương 30: ✨
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta


Chương 30: ✨


Góc nhỏ của Tâm Tâm

THÁI TỬ CỐ CHẤP YÊU THẦM TA

(Thái tử cố chấp yêu thầm ta) Chương 30:

8 APRIL, 2022

TÂM MEOO 555

1 COMMENT

3 Votes

Tâm Meoo 555

Tô Thiên Dương thấy thế, lại nở nụ cười thắng thắn.

Đợi đến khi Tô Trạch dẫn đầu mọi người trong phủ Thừa tướng, hành lễ thỉnh an một cách cung kính, Tô Trường Nhạc vội vàng đỡ Tô phụ Tô mẫu dậy.

Thẩm Tinh Lan đứng ở phía sau nhìn nàng, nhìn thấy nàng nở nụ cười, ý cười dịu dàng cũng dần dần hiện lên trong mắt hắn.

Thực ra hắn rất thích nhìn Tô Trường Nhạc cười, khi nàng cười lên rất xinh đẹp.

Kiếp trước khi Tô Trường Nhạc trở về lại mặt, ở trước mặt người khác nàng tỏ vẻ như bình thường, nhưng Thẩm Tinh Lan biết, khi nàng dùng bữa xong, trở về hậu viện với Tô mẫu, khi hai mẹ con nàng nói chuyện riêng ở trong phòng, nàng lại khóc.

Tô Trường Nhạc mà hắn quen biết, thực ra không phải là một người thích khóc, nàng luôn rất tự trọng, vô cùng bướng bỉnh, và cũng rất coi trọng mặt mũi.

Sau khi xảy ra chuyện kia, đã có một khoảng thời gian rất dài, nàng thường xuyên rơi nước mắt, có khi buồn bực không vui, có khi tức giận, hận đời.

Nàng trở nên rất kỳ lạ, còn ngang ngạnh, bất chấp lí lẽ.

Hắn vô cùng đau lòng, cũng rất khổ sở, muốn dùng những cách khác nhau, trăm phương nghìn kế muốn nàng trở lại thành tiểu cô nương thích cười kia, nhưng lại bất lực.

May mà đời này, nàng không biết gì hết, giữa bọn họ không xảy ra bất cứ hiểu lầm nào, nàng vẫn là tiểu cô nương đơn thuần thích cười kia.

Ở giây phút Tô phụ Tô mẫu muốn mời bọn họ đi vào phủ, Tô Trường Nhạc phát hiện Thẩm Tinh Lan vẫn không cử động.

Tuy rằng hắn vẫn đang cười, ánh mắt cũng nhìn nàng, nhưng nàng luôn cảm thấy hắn muốn nhìn ai đó thông qua bóng dáng của nàng.

Tô Trường Nhạc cảm thấy kì lạ, rõ ràng là Thẩm Tinh Lan vẫn đang cười, còn cười vô cùng dịu dàng, nhưng nàng lại cảm thấy, nụ cười dịu dàng kia còn mang cả sự khó chịu và bi thương không nói nên lời.

Nhìn dáng vẻ này của Thẩm Tinh Lan, trái tim nàng bỗng nhói đau.

Chẳng lẽ là do nàng giận hắn làm bậy, khi ngồi trên xe ngựa, bất kể hắn dỗ dành như thế nào, nàng cũng không thèm để ý đến hắn, còn đập vào cánh tay muốn duỗi ra của hắn nữa, cho nên hắn mới buồn, mới cảm thấy hắn bị vứt bỏ?

Nhưng khi vừa mới xuống xe ngựa, rõ ràng là nàng đã chủ động đưa tay, để hắn đỡ nàng xuống mà, nàng cũng không phải giận hắn thật.

Ai bảo hắn đang vẽ mi được một nữa, rồi bỗng nhiên lại hôn nàng, lúc ấy Tứ Hỉ còn đứng ở phía sau nữa chứ!

Tô Trường Nhạc nhíu mày, cảm thấy Thẩm Tinh Lan là một nam tử, mà còn khó dỗ hơn cả nàng nữa.

Vốn dĩ nàng không muốn để ý đến Thẩm Tinh Lan, cứ đi vào phủ với Tô phụ Tô mẫu trước, nhưng khi chuẩn bị xoay người, nàng lại mềm lòng.

Nàng đã quyết định phải đối xử tốt với Thẩm Tinh Lan, hơn nữa lúc nãy hắn cũng đã dỗ nàng một hồi lâu như vậy, lần này, cứ đổi thành nàng dỗ hắn vậy.

Tô Trường Nhạc đi đến trước mặt Thẩm Tinh Lan, ngửa đầu, đôi mắt hơi mở lớn, giả vờ tức giận với hắn: “Hôm nay là ngày ta về lại mặt, sao Thái tử ca ca sao lại không để ý ta vậy? Bao nhiêu người đang nhìn kìa!”

Ánh mắt nàng rực rỡ lấp lánh, giống như ngôi sao trên bầu trời.

Sau đó hình như nàng lại nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại.

Nàng cắn môi, tựa như có hơi thẹn thùng, con ngươi trong suốt lộ ra vẻ bất an, hỏi hắn với giọng mềm mại: “Chẳng lẽ là vì, lúc nãy ở trên xe ngựa, ta không để ý tới Thái tử ca ca, cho nên Thái tử ca ca tức giận?”
Thẩm Tinh Lan thấy Tô Trường Nhạc có vẻ tức giận, rồi lại nhìn hắn bằng ánh mắt đầy vẻ ấm ức kia, dáng vẻ xinh đẹp tràn đầy sức sống.

Giống như ánh dương ấm áp giữa trời đông.

Thẩm Tinh Lan cảm thấy đáy lòng hắn dần ấm lại, sự phiền muộn nặng trĩu, kéo dài liên miên kia tựa như biến mất đi.

Ánh mắt hắn dần ngấm sự vui vẻ của nàng, ý cười bên môi càng rõ ràng hơn, trong lòng tràn ngập hơi thở ấm áp.

Thẩm Tinh Lan cười lên, trong mắt như chứa ánh sáng, đang muốn duỗi tay dắt lấy tay nàng, Tô Trường Nhạc lại nhanh hơn một bước, nàng nắm lấy tay hắn trước.

Trái tim hắn bỗng nhiên run lên.

Chỉ thấy tiểu cô nương lúc nãy còn bất an, giờ lại nở nụ cười với hắn, nụ cười của nàng ngọt ngào, dường như cả không khí cũng chứa vị ngọt.

Trái tim Thẩm Tinh Lan đập nhanh, hoàn toàn không theo sự khống chế của hắn.
Tô Trường Nhạc dắt hắn tay, trên mặt nổi lên một áng hồng, giọng nói nàng còn mang cả vẻ làm nũng: “Lúc nãy ta không để ý đến chàng là vì ta thẹn thùng, Thái tử ca ca không được tức giận, ai bảo chàng bắt nạt ta trước!”

Dáng vẻ nũng nịu kia của nàng, thực sự rất đáng yêu.

Trái tim Thẩm Tinh Lan như bị hòa tan, mất đi khả năng suy nghĩ.

Hắn nắm chặt lấy tay nàng theo bảo năng, rồi kéo nàng bước nhanh vào trong phủ Thừa tướng.

Tiểu kiều thê của hắn khuynh quốc khuynh thành như vậy, trên đường lại nhiều người, chỉ cần nghĩ đến việc có người sẽ nhìn thấy dáng vẻ làm nũng thẹn thùng của nàng, thì hắn đã muốn quay trở lại móc hết mắt của bọn họ đi.

Thẩm Tinh Lan bỗng nhiên lại hơi tức giận.

Hắn không nên mất hồn lúc đứng ở cửa, để cho người khác có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ tốt đẹp của Tô Trường Nhạc.
Hắn lại ước gì có thể cho bản thân hắn một bạt tai.

Hiện tại hắn còn muốn giấu nàng ở Đông Cung, còn muốn nhốt nàng ở trong phòng, không cho nàng đi đâu hết, để cho người khác không thể nhìn nàng được nữa.

Cũng chỉ có mình hắn mới có thể nhìn, nàng cũng chỉ thuộc về mình hắn!

Tô Trường Nhạc ngẩn người, không rõ Thẩm Tinh Lan lại làm sao nữa.

Hắn lại khó dỗ như vậy, nàng không muốn dỗ hắn nữa đâu.

Tô Trường Nhạc tức giận cắn môi, khi nàng trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn thấy hai vành tai đỏ rực của hắn, nàng lại cắn môi, khóe miệng cũng nhếch lên.

Nàng cúi đầu xuống, che miệng nở nụ cười.

Hay do lúc nãy nàng mới làm nũng với hắn, nên Thẩm Tinh Lan lại xấu hổ rồi?

Đáng lẽ ra nàng không nên nói những lời này ở ngoài cửa phủ, nhưng cũng không có chuyện gì cả. Dù sao ở dưới ánh mắt của người khác, thì nàng vẫn là một kẻ ngốc, nàng nói vậy cũng không kì quái gì cả, sẽ không có ai nghi ngờ.
Tô phụ Tô mẫu cũng không hiểu chuyện gì cả, có điều Tô mẫu thấy nữ nhi vẫn nở nụ cười ngọt ngào giống như trước khi xuất giá, cũng không hờ hững lạnh nhạt với Thái tử, cuối cùng bà cũng yên tâm.

Tô Ngọc liếc Tô Thiên Dương với ánh mắt thản nhiên, hỏi: “Điện hạ sao vậy?”

Tô Thiên Dương nén cười, nói: “Có lẽ đang xấu hổ.”

Tô Thiên Dương là người hiểu rõ Thái tử thích muội muội nhiều như thế nào,  Thái tử lại là người vụng về lầm lì như vậy, chắc giọng nói lớn tiếng lúc nãy của muội muội đã khiến hắn ngại ngùng.

Sau khi ngồi vào vị trí, Thẩm Tinh Lan lại như không có việc gì, vẻ mặt bình tĩnh như thường, nói chuyện với Thừa tướng và Thừa tướng phu nhân.

Nhưng bàn tay nhỏ của Tô Trường Nhạc đang đặt ở trên đùi hắn, bị hắn nắm chặt lấy, khiến nàng lại xấu hổ, đôi má cũng đỏ ửng lên.
Tô phụ và Tô mẫu ngồi đối diện với bọn họ, hai huynh trưởng mỗi người ngồi một bên ở bên cạnh phụ mẫu.

Tô Trường Nhạc muốn rút tay lại mấy lần, nhưng Thẩm Tinh Lan nắm rất chặt, nàng không dám cử động mạnh, đành phải cắn môi, nhìn hắn với ánh mắt ấm ức.

Dường như Thẩm Tinh Lan cũng nhận thấy ánh mắt đáng thương của nàng, hắn nghiêng mắt nhìn nàng.

Tô Trường Nhạc thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên liền cúi đầu, ngoan ngoãn không cử động nữa.

Má nàng còn nóng bỏng hơn.

Nàng lại thấy khuôn mặt nghiêng của Thẩm Tinh Lan quá đẹp, vừa nhìn thoáng qua mà tim nàng đã đập thình thịch.

Thẩm Tinh Lan nhất định có độc rồi!

Tô Ngọc lại thu hết hành đông của hai người vào trong mắt, hắn đá vào chân Tô Thiên Dương một cách lặng lẽ, mắt phượng híp lại, ánh mắt dò hỏi: cái này là thẹn thùng?
Tô Thiên Dương nhún vai, nhìn đại ca với vẻ vô tội, trên mặt là vẻ “Đệ cũng không biết đâu.”

Tô mẫu nhìn đông tác nhỏ của nữ nhi và Thái tử, bà lại nở nụ cười dịu dàng.

Mãi đến khi nói chuyện xong, mọi người bắt đầu dùng bữa, Thẩm Tinh Lan mới buông tay nàng ra.

Tô Trường Nhạc thở phào một hơi, ngay tại lúc nàng nghĩ có thể dùng bữa một cách yên tâm rồi, thì Thẩm Tinh Lan lại không coi ai ra gì, hắn cúi đầu lấy món ăn cho nàng, giống như khi hai người ở Đông Cung.

Trong nháy mắt, tiếng chén đũa va chạm như ngừng lại.

Thẩm Tinh Lan dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn mọi người, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Tô Trạch lấy lại tinh thần, cười nói: “Những chuyện lấy thức ăn như vậy, cứ để cho nô tỳ thái giám làm là được, điện hạ không cần…….”

Thẩm Tinh Lan lại cắt lời ông lại: “không sao cả, không cần để ý đến cô.”
Hắn ngước mắt, cười với Tô Trạch: “Nhạc phụ đại nhân, dùng bữa tiếp đi.”

Tô Trạch nghe thấy câu “nhạc phụ đại nhân” của Thẩm Tinh Lan, bỗng nhiên giật mình, gật đầu với vẻ mặt phức tạp, tiếp tục dùng bữa.

Tô mẫu cũng ngơ ngác cầm chén lên, Tô Thiên Dương lại làm mặt quỷ với Thẩm Tinh Lan, rồi mới cúi đầu dùng bữa.

Sắc mặt Tô Ngọc vốn hơi sắc bén, lúc này đã khôi phục lại dáng vẻ ôn hòa như bình thường.

Mới vừa rồi hắn nhìn thấy Thái tử không để ý đến vẻ thẹn thùng của muội muội, nắm lấy tay, đùa giỡn muội ấy ở trước mặt mọi người, hắn vốn tưởng Thái tử chỉ xem muội muội như đứa trẻ bảy tuổi, mới dám bắt nạt như vậy, nhưng lúc này Thái tử lại gắp thức ăn, có vẻ như rất quan tâm đến muội ấy.

Chỉ mình Tô Trường Nhạc xấu hổ, bên tai nàng đỏ lên, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn mọi người.
Thẩm Tinh Lan giúp nàng gắp thức ăn ở Đông Cung thì có thể bỏ qua được, dù sao cũng không có ai nhìn thấy, nhưng sao hắn lại làm vậy ở trước mặt mọi người!

Tuy rằng Tô Trường Nhạc nghĩ như vậy, nhưng khi nàng nhìn thấy Thẩm Tinh Lan cầm lấy khăn lau, lau khô từng ngón tay hắn một cách nhẹ nhàng, sau đó tiếp tục bóc tôm giúp nàng, trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác ấm áp khó có thể miêu tả được.

Đời này về lại mặt hoàn toàn khác với đời trước, dù ở trước mặt người nhà nàng, Thẩm Tinh Lan cũng không hề tự cao tự đại,  thậm chí không chê phiền, giúp nàng lột vỏ tôm.

Tô Trường Nhạc ngơ ngác nhìn khuôn mặt dịu dàng của hắn, trái tim nàng đã chịu tổn thương từ lâu, đã vỡ nát từ sớm, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy lớp gai nhọn dần dần thu lại dưới sự dịu dàng của hắn, miệng vết thương cũng dần dần được chữa lành.
Nàng cúi đầu, khóe miệng lại cong lên, khẽ buông đũa ngọc ở trong tay ra, lặng lẽ tìm được bàn tay hắn ở dưới bàn, nắm lấy tay áo hắn.

Thẩm Tinh Lan sửng sốt, phát hiện nàng lại làm nũng với mình nữa, khóe miệng khẽ cong lên, trên mặt là nụ cười vui vẻ.

Sau khi dùng bữa xong, Tô Trường Nhạc trở về hậu viện với Tô mẫu, hai mẹ con nàng nói chuyện riêng với nhau.

Tô mẫu thấy nữ nhi và Thái tử hòa hợp với nhau, bà cũng dặn dò nàng: “Mẹ có thể thấy Thái tử đối xử tốt với con, nhưng dù điện hạ có đối tốt với con hơn nữa, thì con cũng không thể cậy sủng mà kiêu được.”

Tô Trường Nhạc không có tỷ muội, từ nhỏ nàng đã được hưởng hết mọi sự cưng chiều, cũng vì thế khi đến kinh thành, nàng còn dám mắng cả Thái tử

Nàng nghe thấy mẫu thân nói vậy, cũng gật đầu thuận theo: “Nữ nhi biết rồi!”
Nghĩ đến cảnh lại mặt trong kiếp trước, mẫu tử hai người nhốt mình ở trong phòng rồi ôm nhau khóc, đôi mắt nàng bỗng đau xót.

Tô Trường Nhạc không nhịn được, tiến lên ôm lấy mẫu thân, nũng nịu làm nũng.

Sau khi hai người quay trở lại ngoài sảnh, Thẩm Tinh Lan vốn đang vừa nói vừa cười với Tô Trạch, khi nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của Tô Trường Nhạc, có vẻ như vừa mới khóc, sắc mặt hắn lại trầm xuống.

Đợi đến khi hai người rời khỏi phủ Thừa tướng, ngồi lên xe ngựa, Tô Trường Nhạc đều còn chưa ngồi vững, Thẩm Tinh Lan đã kéo nàng vào trong ngực, bế lên đùi.

Hắn nâng mặt nàng lên, hôn lên lông mi hơi ướt của nàng.

“Sao lại khóc vậy?”

Nàng bỗng nhiên rơi vào trong một cái ôm ấm áp, trong nháy mắt cả người nàng căng thẳng, Tô Trường Nhạc phát hiện, chỉ cần nàng bị Thẩm Tinh Lan ôm lấy, trái tim nàng sẽ đập thình thịch liên hồi.
Nàng muốn né tránh về phía sau, nhưng Thẩm Tinh Lan lại giữ lấy eo nàng, dùng sức kéo nàng vào trong ngực.

Nàng bị Thẩm Tinh Lan giữ chặt lấy, không thể cử động, mùi mộc hương quanh quẩn trong hơi thở của nàng.

Đối diện với cặp mắt đen không thấy đáy của Thẩm Tinh Lan, eo nàng bỗng dưng mềm nhũn, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập.

Thẩm Tinh Lan không ngờ nàng vẫn khóc như kiếp trước, khi rời khỏi phủ Thừa tướng, đôi mắt nàng đã đỏ bừng, hắn lại thấy chân tay mình luống cuống.

Thấy nàng vội vàng tránh né, đáy lòng hắn lại trầm xuống, chân tay cả người lạnh toát, chẳng lẽ thật ra nàng vẫn không muốn gả cho hắn?

Hắn cúi đầu, nhìn thấy lúc nãy có mình đôi mắt của nàng đỏ, nhưng hiện giờ cả khuôn mặt lại đỏ lên.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của nàng hiện lên vẻ ngượng ngùng, trong mắt nàng là vẻ hoảng loạn, bờ môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, khiến hắn muốn lại gần nàng.
Tô Trường Nhạc liếm khóe môi khô khốc, lỗ tai cũng đỏ lên: “Ta, ta chỉ thấy vui khi được nhìn thấy cha mẹ mà thôi, không phải là khó chịu.”

Hai người rõ ràng đã là phu thê hai đời, nhưng hôm nay khi nàng bị Thẩm Tinh Lan ôm vào trong ngực, thì vẫn vô cùng căng thẳng.

Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, giọng nói mềm mại, hơi thở của Thẩm Tinh Lan dần dần nặng nề hơn.

Hắn như bị ma xui quỷ khiến, cúi đầu giữ lấy cằm nàng, hôn nhẹ lên cánh môi mềm mại.

Hai má Tô Trường Nhạc nóng lên, đôi tay đặt lên vai hắn, như đang do dự có nên đẩy hắn ra không, cuối cùng lại nhớ đến dáng vẻ hồn bay phách lạc của Thẩm Tinh Lan khi bị nàng từ chối kia, sức lực trên tay nàng nhẹ dần rồi từ từ thả lỏng.

Hắn dần dần nếm được vị ngọt trong miệng nàng, càng hôn sâu hơn.

Làn da trắng nõn càng được lớp hồng đậm bao phủ lên.
Xe ngựa bỗng nhiên dừng gấp lại.

Tô Trường Nhạc bỗng dưng tỉnh táo lại, đẩy hắn ra.

Nàng nâng tay che mặt, lồng ngực phập phồng, hoàn toàn không thể ngờ vừa rồi nàng lại không hề giãy giụa hay phản kháng gì cả.

Thẩm Tinh Lan nhất thời không kiềm lòng nổi, nhưng sao nàng cũng mạnh dạn như thế chứ, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì vậy!

Nếu như xe ngựa không dừng lại đột ngột, có phải nàng sẽ làm gì đó với Thẩm Tinh Lan ở trên xe ngựa hay không!

Nàng và Thẩm Tinh Lan mới thành hôn được ba ngày!!!

Hơi thở Tô Trường Nhạc như bị nghẹn lại, nàng thầm hét lên ở dưới đáy lòng, không dám nghĩ tiếp nữa, càng không dám đối mặt với Thẩm Tinh Lan.

Quả thực quá xấu hổ mà!

Khuôn mặt anh tuấn của Thẩm Tinh Lan hơi phiếm hồng, nhìn thấy Tô Trường Nhạc gập chân lên, vùi mặt vào chân giống như đà điểu, dáng vẻ vô cùng xấu hổ, hắn không nhịn được cười, cũng dần lấy lại tinh thần.
Tô Trường Nhạc nghe thấy tiếng cười của hắn, nàng cảm thấy bên tai lại nóng lên, khẽ nói: “Thái tử ca ca không được cười!”

“Được.” Thẩm Tinh Lan khẽ hôn lên vành tai nàng, duỗi tay che lớp y phục đã dần mở ra lúc nãy lại, lại vuốt sợi tóc dính trên mặt nàng vào sau tai.

Đợi đến để nàng ăn mặc chỉnh tề lại, lúc này hắn mới hỏi với giọng trầm thấp: “Đã xảy ra chuyện gì, sao lại dừng xe lại?”

Hết chương 30.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Trường Nhạc: Nhất định là do ta đã bị Thẩm Tinh Lan dạy hư, nên mới có thể như vậy!

Thẩm Tinh Lan: ???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN