Thái Tử Phi Có Bệnh - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Thái Tử Phi Có Bệnh


Chương 12


Trong lòng Thẩm Tân Di lo lắng đến điên cuồng. Nàng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lục Diễn, thấy biểu hiện của hắn vẫn bình thường, nên trong lòng khó tránh khỏi có cảm giác yên tâm. Khi đang muốn mở lời thì hắn lại giành nói trước một bước: “Lôi xuống đánh năm mươi bản, rồi kéo về Cung Nùng Hoa.”

Đánh năm mươi bản chính là muốn lấy mạng người đây mà. Sắc mặt cung nữ nhanh chóng trở nên trắng bệch, hốt hoảng quỳ xuống xin tha: “Nô tỳ là người của Cung Nùng Hoa, cũng không hề đắc tội với điện hạ!”

Lục Diễn xoay người trở về Tây điện: “Bất kính với ta, dĩ hạ phạm thượng.” Hắn tạm dừng, thản nhiên nói thêm: “Thân thể Thái Tử Phi không khoẻ, không thể đi gặp Thẩm Quý Phi.”

Đây chính là tội chết, mặt của cung nữ cắt không còn một giọt máu bị kéo xuống. Hắn xoay người cùng với vẻ mặt lạnh lùng: “Ta rất căm ghét lão bà Thẩm thị, nàng thân là vợ của ta, về sau cũng nên ít gặp bà ta lại đi.”

Lão bà Thẩm thị đương nhiên là nói đến Thẩm quý phi, cái miệng này cũng thật là thiếu đạo đức. Hắn chán ghét Thẩm quý phi như vậy, rõ ràng không phải chỉ là do không hòa hợp với Bát điện hạ, chẳng lẽ cái chết của tiên hoàng hậu năm đó có liên quan đến cô sao?

Trong lòng nàng suy nghĩ không ngừng, nhưng ngoài miệng lại thở dài: “Không cần điện hạ nói, hôm nay thiếp bị tính kế như vậy, tất nhiên không thoát khỏi liên can với cô, sau này thiếp sẽ tự biết tránh xa.” Ngày hôm nay nàng bị mật báo oan, chắc chắn rằng Thẩm quý phi có dính líu, lòng người dễ thay đổi, ngay cả cô cháu ruột thịt cũng không tránh khỏi các loại tính kế.

Không biết Lục Diễn có tin hay không, hắn tùy ý ‘ ừm ‘ nhẹ rồi xoay người đến Tây điện.

Đối với loạt hành động này, Thẩm Tân Di hoàn toàn nhìn không hiểu, nàng nhấc làn váy dài vội bước đuổi theo Lục Diễn, vươn tay nắm lấy cánh tay hắn: “Thiếp còn chưa nói xong mà! Tại sao đột nhiên Điện hạ muốn trượng hình nữ tỳ kia? Ngài… Không nghi ngờ thiếp sao?”

Lục Diễn nhìn bàn tay với năm ngón tay thon dài của nàng đang đặt trên cánh tay mình, mới vừa rồi còn một tiếng phu thê, vậy mà chớp mắt đã trở thành điện hạ.

Hắn chẳng muốn giải thích nhiều làm gì chỉ lạnh lùng nói: “Buông tay.”

Chẳng những Thẩm Tân Di không buông, ngược lại càng nắm chặt hơn, trêu chọc: “Thiếp biết Thái Tử ca ca khẩu thị tâm phi, tuy ngoài miệng kêu thiếp buông tay, nhưng trong lòng chỉ mong sao thiếp giữ lâu hơn một chút.”

Lục Diễn: “…”

Nhân lúc hắn không nói nên lời, Thẩm Tân Di đã nắm lấy hắn mà lôi kéo tới chính điện. Nàng kêu mọi người lui xuống, sau đó nhíu mày hỏi: “Hiện tại không có chứng cứ có thể chứng minh thiếp với việc này không liên quan, nên lấy hiểu biết của thiếp đối với điện hạ, thì ngài sẽ không chịu để yên như vậy, lại còn không truy cứu thiếp nữa?”

Suýt chút nữa Lục Diễn bị nàng chọc cho tức cười, hắn không truy cứu là sai ư?

Ánh mắt Thẩm Tân Di lóe sáng, nhìn hắn. Không đúng! Nói chính xác hơn một chút là ánh mắt của Thẩm Tân Di sáng ngời mà nhìn chằm chằm hắn: “Chỉ sợ là ngay từ đầu Điện hạ đã không tin là thiếp mật báo có đúng không?”

Lục Diễn phản ứng theo bản năng mà muốn đi lấy tách trà, thấy hắn không có nhăn mày lại, Thẩm Tân Di vội vẫy tay: “Trương ma ma, hãy giúp điện hạ pha một tách trà bích đàm phiêu tuyết.”

Hắn đợi trà đến, đơn giản ăn một chút điểm tâm rồi ừm một tiếng: “Lão Bát tính toán tỉ mỉ, từ trước đến nay làm việc đều vô cùng cẩn thận, có thể từng bước dẫn dụ ta vào bẫy như vậy, ngược lại lại để lộ sơ hở, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.”

Lão Bát chỉ đơn giản là muốn tính kế làm cho vợ chồng hai người không hòa thuận, để hắn ta ở giữa từ từ hưởng lợi. Nếu như Thẩm Tân Di và Thái Tử biến thành kẻ thù, hắn ta lại thuyết phục thêm một chút thì nhà họ Thẩm yêu thương con gái tất nhiên sẽ vì nàng mà ủng hộ lão Bát, đồng thời còn có thể mượn việc này diệt trừ phụ tá đắc lực của Lục Diễn – Thái Sử Tiệp, quả là kế một đá ném hai chim thật lợi hại mà!

Thẩm Tân Di nghĩ đến đây, sắc mặt đã trở nên khó coi.

Hắn thản nhiên nói tiếp: “Ta biết có khả năng có bẫy, cho nên trước tiên suy nghĩ biện pháp đối phó, còn nàng…” Hắn ho nhẹ vài tiếng: “Lúc đầu ta cũng nghi ngờ, nhưng thấy vẻ mặt nàng không giống như giả bộ, hơn nữa lão Bát quá nóng vội, lại tiếp tục phái người tới đào cho nàng thêm một cái hố, tốt quá hoá dở, lúc này nàng mới được rửa sạch hiềm nghi.”

Nàng nghe Lục Diễn tính kế thử nàng như thế thì sắc mặt thật sự không vui: “Cho nên điện hạ tương kế tựu kế, giả bộ tin rằng là do thiếp mật báo, nên dứt khoát muốn thử thiếp một lần, để xác định thiếp có phải thật sự không âm thầm tư thông với Bát điện hạ có đúng hay không?”

Lục Diễn gật đầu: “Như vậy thì sao?”

Bản tính nàng vốn cứng rắn, thà rằng chịu đựng tra hỏi nghiêm khắc của hắn, chứ không muốn thấy hắn lại hoài nghi mà thử nàng như vậy. Lúc này sắc mặt nàng đã u ám như nước, đột nhiên đứng dậy, nói với giọng lạnh lùng: “Điện hạ tính kế thật tốt.” Nói xong thì xoay người đi.

Lục Diễn: “…”

Hắn hoàn toàn không cảm thấy bản thân có sai ở chỗ nào. Chỉ thấy nàng bỗng đi ra ngoài chưa được hai bước đã vòng trở lại, đoạt lấy tách trà Lục Diễn đang cầm trong tay: “Trong lòng điện hạ đã nghi ngờ thiếp, còn uống trà của thiếp làm cái gì?” Nói xong vẫn thật sự cầm tách trà mang đi.

Lục Diễn: “…”

Trong chốc lát hắn bị nàng cợt nhả, sau đó chớp mắt lại nàng trở mặt vô tình, cái tính chó con này làm cho hắn không nói nên lời, khó tránh có hơi đau đầu: “Nàng là mười sáu tuổi chứ không phải sáu tuổi, làm gì lại giở tính trẻ con thế này.”

Thẩm Tân Di không thèm để ý đến hắn. Nhanh chóng bước ra cửa điện mới nghiêng đầu nói thêm một câu: “Tuy mật báo không phải là thiếp, nhưng trong Cung Thiếu Dương nhất định có người truyền tin.”

Lục Diễn không ngạc nhiên khi nàng biết, nhưng lại kinh ngạc không nghĩ rằng nàng sẽ nhắc nhở mình, hắn gật đầu: “Ta đã biết là ai.”

Thẩm Tân Di không nói tiếng nào mà bước đi.

Lục Diễn quay trở lại Tây điện, đã bắt được người thông truyền kia, thì ra lại là thị nữ mà Tề hoàng hậu đưa tới. Nguyên nhân thông truyền tin tức cũng rất đơn giản, là do Thẩm quý phi cho ả không ít bạc.

Thị nữ nhìn thấy hắn, không ngừng rơi nước mắt cầu xin tha mạng. Nhưng không biết làm sao miệng đã bị bịt kín, chỉ đành phải khóc nức nở không phát ra được tiếng động, mày rũ xuống, làm cho lòng người sinh ra thương tiếc.

Lục Diễn không liếc mắt nhìn ả dù chỉ một cái, thuận miệng nói: “Trượng hình đánh chết rồi sau đó hồi bẩm lại với mẫu hậu một tiếng.” Lập tức cho người kéo xuống.

Lúc sau hắn trở về phòng vẫn luôn thất thần. Thái Sử Tiệp bưng chén thuốc đi tới, thấy vậy cười nói: “Bát điện hạ khinh người quá đáng, điện hạ đang suy nghĩ sẽ đáp trả như thế nào ư?”

Lục Diễn bất chợt bị hắn hỏi, buộc miệng nói ra: “Thái Tử Phi giống như vì chuyện này mà giận ta, ta đang suy nghĩ phải tặng gì thì mới có thể làm cho nàng hết giận.”

Hắn nói xong mới ý thức được bản thân mình nói gì, gương mặt lộ vẻ xấu hổ, vội tự giúp mình sửa lại: “Thái Sử Công biết ta không thích nợ người khác, nói cho cùng đúng là do ta vô cớ nghi ngờ nàng, mới vừa rồi nàng còn nhắc nhở ta một câu.”

Thái Sử Tiệp giả vờ không phát hiện vẻ xấu hổ trên mặt hắn, đành phải buông tay: “Việc này, điện hạ, lão là một lão già mắt kém, làm sao có thể biết con gái yêu thích cái gì?”

Lục Diễn nhíu mày lại, nghĩ rằng phụ nữ đơn giản thích nhất là châu báu, trang sức, son phấn. Thế là hắn sai người chọn vài thứ mã não phỉ thúy tốt nhất để tặng. Không nghĩ tới cả người đi lẫn đồ vật đồng thời đều bị từ chối qua cửa.

Lục Diễn: “…”

Thái Sử Tiệp cười nói: “Điện hạ hãy xem của hồi môn của Thái Tử Phi, hiện bạc vạn lượng, ruộng tốt vạn mẫu, cửa hàng tiền trang vô số, châu báu trang sức lại càng có thể chất thành núi nhỏ. Người nhìn kỹ đi, biết nàng không thiếu những thứ đồ này, nếu thật là muốn thành tâm tạ lỗi thì người vẫn nên suy nghĩ lại.”

……

Bên này Lục Diễn đang nhức đầu thì nơi đó Thẩm Tân Di cũng chẳng thoải mái gì.

Hai ngày sau khi thị nữ kia bị đánh chết, Tề hoàng hậu lại phái một công công đến truyền lời. Hắn ta hất cằm, treo mày mà nói: “Điện hạ, Hoàng Hậu nương nương mời ngài đi Cung Thúy Vi một chuyến.”

Thẩm Tân Di cúi đầu giả bệnh, Trương ma ma cung kính thay mặt hỏi: “Hôm trước điện hạ chúng tôi bị nhiễm phong hàn, chỉ sợ mang bệnh qua sẽ khiến nương nương tức giận. Xin hỏi Hoàng Hậu có việc gì phải mời đến? Nếu là chuyện trong cung có thể làm, thì điện hạ ở trong cung giúp trình lên cho Hoàng Hậu.”

Thái giám liếc nhìn bà một cái: “Ngày hôm trước Thái Tử đánh chết thị nữ của nương nương tặng, nương nương muốn hỏi Thái Tử Phi một chút, vì sao lại xui khiến điện hạ đánh chết người?”

Thẩm Tân Di trừng mắt ngây người, cái này, cái này từ đâu lại ra một Hoàng Hậu không bình thường như vậy, cái logic quỷ gì đây? Thái Tử đánh chết người cùng với nàng có quan hệ gì đâu, làm sao lại thành nàng xui khiến rồi?

Trương ma ma phản ứng cực nhanh, mặt bà làm ra vẻ có hơi khó xử: “Nhưng… Điện hạ chúng tôi vì bệnh của Thái Tử mà chép kinh cầu phúc, e rằng không thể bị chuyện khác quấy rầy, nếu không kinh thư sẽ không còn ý nghĩa cầu phúc nữa, ngươi xem…”

Thái Tử Phi vì Thái Tử sao chép kinh thư cầu phúc, nếu lúc này Tề hoàng hậu lại làm khó con dâu thì còn gì để nói. Thái giám nghĩ thế nào cũng đều không đưa ra được lý do, nên chỉ đành nhìn Thẩm Tân Di, rồi hậm hực trở về.

Khuôn mặt Ngọc Yên lộ vẻ không vui: “Không biết Hoàng Hậu dạy dỗ hạ nhân như thế nào? Một thái giám cũng dám trừng mắt với nương tử nhà chúng ta? Hừ!”

Thẩm Tân Di nhàn nhã lật kinh thư: “Đều là học theo chủ tử đấy chứ.”

Trương ma ma vội vỗ Ngọc Yên một cái, lại trách Thẩm Tân Di một chút: “Tai vách mạch rừng, nương tử không nên nói lung tung.”

Trương ma ma hơi do dự rồi hỏi: “Nương tử, không phải ta nhiều lời, chỉ là… Ngày hôm trước Thái Tử kêu người đến tặng đồ vật, sao ngài không nhận? Những thứ kia đều là vật hiếm có tuyệt phẩm, có thể thấy được là Thái Tử đã dùng tâm, ngài cần gì phải lạnh nhạt như vậy?”

Thẩm Tân Di bĩu môi: “Đồ vật lại quý giá thì sao? Chẳng lẽ với thân phận của hắn lại thiếu mấy thứ này? Cùng lắm là sai người chọn vài món từ nhà kho cho ta thôi, coi ta là nhặt phế liệu à. Chẳng qua ta chỉ tặng cho hắn một cái mặt lạnh, người nhìn hắn đi? Mấy ngày nay hắn cho ta bao nhiêu lạnh nhạt?”

Trương ma ma cũng biết tính tình con lừa này của nương tử nhà mình, chỉ đành thở dài chứ không hề khuyên thêm nữa.

Thẩm Tân Di rảnh rỗi nửa ngày, Tề hoàng hậu lại sai người tới tìm việc, vẫn là tên thái giám lúc sáng. Lúc này có ba nữ tỳ kiều mị theo sau hắn ta, đều là những cung nữ phong tình xinh đẹp. Hắn ta khom người, không nặng không nhẹ mà nói: “Thái Tử Phi, Hoàng Hậu nương nương nói, chẳng qua chỉ là một cung nữ, chết cũng đã chết, người yêu thương ngài như vậy, nên lần này lại tặng cho ngài ba tỳ nữ mới, để bọn họ hầu hạ tốt cho ngài và Thái Tử.”

Ba cung nữ này đều có mỹ mạo xuất chúng, người tinh mắt vừa thấy đã biết Hoàng Hậu có tâm tư gì. Nhưng mà thần sắc của Trương ma ma vẫn như thường. Những người này tuy đẹp, nhưng so với mấy người Ngọc Yên đều còn thua một bậc, càng miễn bàn đến Ngũ Nương nhà mình. Thái Tử đối với Ngũ Nương tuyệt sắc như vậy còn không có chút động lòng nào thì làm sao có thể bị mấy cung nữ này mê hoặc được?

Thẩm Tân Di thuận miệng hỏi: “Tên gọi của bọn họ là gì?”

Dường như thái giám chỉ chờ nàng hỏi đến câu này, lập tức cười nói: “Là Tân Hảo, Tân Dung, Tân Ca.”

Nô tài có tên trùng với chủ tử chính là điều đại kỵ nhất. Mọi người trong cung đều hít vào một hơi thật sâu. Tề hoàng hậu này cũng muốn vả mặt người khác quá mà! Vẻ mặt Thẩm Tân Di vẫn như cũ: “Ta không thích mấy cái tên này, sau này gọi bọn họ là Elle.”

Thái giám: “…”

Hắn ta lau mồ hôi: “Là Hoàng Hậu đặt tên cho bọn họ.”

Thẩm Tân Di không kiên nhẫn mà nói: “Là tặng cho ngươi hay là tặng cho ta?”

Thái giám không dám nhiều lời, muốn thành công đưa người vào Cung Thiếu Dương cũng coi như có thể báo cáo kết quả, qua loa hành lễ rồi cáo lui.

Trước tiên Thẩm Tân Di kêu Ngọc Yên dẫn mấy người kia đi xuống, sau đó ngẩng đầu nói với Trương ma ma: “Sao Hoàng Hậu lại tặng ta món quà quý trọng như vậy chứ? Trong tên mỗi người đều có chữ ‘ Tân ‘ của ta, Hoàng Hậu cũng thật là quá cuồng nhiệt rồi.” Có kiểu fan này thật là đau đầu.

Trương ma ma: “???”

Bà nghe thấy lời này không đúng lắm, đang muốn mở miệng, đúng lúc này Lục Diễn lại đi tới, hắn nhướng mày: “Mẫu hậu tặng người cho nàng sao?”

Kỳ thật sau khi hắn tặng lễ gặp phải trắc trở, Thái Sử Công đã khuyên hắn nên bắt đầu từ người bên cạnh Thái Tử Phi, đến tìm hiểu một chút sở thích của Thái Tử Phi rồi hãy tặng lễ vật xin lỗi thật tốt. Cho nên hắn phải chuẩn bị tâm lý thật lâu mới quyết định bước vào Đông điện, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, chỉ biết nói toàn chuyện không liên quan.

Thẩm Tân Di gật đầu: “Ta đang bàn chuyện này với Trương ma ma đây, nhưng cung nữ này trùng tên với ta.”

Chẳng mấy chốc Lục Diễn đã biết Tề hoàng hậu muốn làm gì, ánh mắt hơi trầm xuống.

Nàng lại nói: “Thật ra thì ta thấy tên của mình cũng quá tùy tiện, chó mèo gì cũng có thể trùng tên với ta. Nhưng ta cũng không thể mỗi lần đều buộc người khác sửa tên, cho nên ta quyết định đổi tên mình…”

Nàng nói xong đã bá khí điên cuồng mà ngẩng đầu, trầm giọng nói: “Từ nay về sau, hãy gọi ta là Long Ngạo Thiên.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN