Thái Tử Phi Rắc Rối
Chương 22: Nhất quyết không buông
Buổi vào triều ngày hôm nay khiến ta bực tức, bức bối không chịu được. Ta vừa phải tế nhị từ chối hảo ý cầu thân của Kim Quốc xong thì lại phải căng não phủ quyết bẩm tấu của Chiêu Văn gia ba vị thần tử xin được thánh ân hủy bỏ hôn ước cho nữ nhi. Bọn họ nghĩ cái gì, là đang nghĩ cái gì vậy? Nữ nhi của họ gả cho ta có điểm nào ủy khuất sao? Chẳng phải họ là những người khơi mào sự việc, những kẻ đầu tiên muốn thánh chỉ ban hôn còn gì. Hành động của Chiêu Văn gia tộc cũng khiến cho quần thần trong triều kinh ngạc không ai hiểu nổi. Ai cũng nghĩ gia tộc này đang lo sốt vó lên tìm mọi cách kéo dài thời gian, tìm mọi cách để hôn ước không bị bãi bỏ. Nhưng họ cương quyết muốn hủy bỏ đến mức khiến người khác ai nấy đều lắc đầu nhún vai không rõ.
– Chủ nhân, Phục Du cầu kiến.
Thanh âm của Thanh Minh vang lên từ bên ngoài, khiến ta hồi tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Ta cảm nhận có cái gì đó không ổn ở đây. Ngày đó khi phụ hoàng triệu riêng ta và đại tướng quân vào thư phòng, lão già đó tuy không biểu hiện gì nhiều nhưng không phải mãnh liệt như hôm nay sống chết cũng muốn xin được đặc ân hủy hôn ước. Rốt cuộc là ẩn tình gì khiến cho Chiêu Văn gia thay đổi thái độ đột ngột như vậy. Nữ nhân trong thiên hạ ai không muốn gả cho hoàng tộc, huống hồ nữ nhi của họ không gả cho ta thì nàng muốn gả cho ai.
– Vào đi.
– Thuộc hạ tham kiến chủ nhân.
Phục Du sau lần làm việc tắc trách bị phạt “tự xử’ kia thì có tập trung tinh thần làm việc cao độ hơn. “ Tự xử” của làm việc không thành là 100 hèo không bớt một cái. Hắn ngày đó cứ tưởng mạng cũng giữ không nổi, chịu 100 gậy xong đau điếng người thở hắt ra, thầm nghĩ mình vẫn còn may mắn lắm.
– Nói.
– Hồi chủ nhân, Phi Bách Chiến vừa đến Chiêu Văn phủ vào buổi tối ngày hôm qua. Chúng thuộc hạ bất tài không thể nghe lén được họ nói chuyện gì.
– Tối qua?
Phi Bách Chiến đến Chiêu Văn phủ làm gì chứ? Tại sao hắn đến hôm trước thì hôm sau Chiêu Văn phủ đòi hủy hôn. Tên họ Phi kia là muốn cản trở nhân duyên của ta sao? Thánh nữ của Huyền Băng Cung trở thành nữ nhân của ta đối với bọn họ nữa điểm cũng không tốt. Giang hồ và triều đình không có mối quan hệ kiểu đặc biệt như thế này bao giờ. Nhưng hắn cũng không suy xét cho kỹ là ai cướp người trước, thiên hạ bao người không chọn lại đi chọn nữ nhân của ta làm Thánh nữ. Muốn giành với ta sao, đừng có ảo tưởng.
– Báo cáo xong rồi thì ra ngoài đi. Thanh Minh vào đây.
– Có thuộc hạ.
– Triệu hồi Ảnh Long về đây ngay.
– Vâng lệnh.
Huyền Băng Cung chắc chắn đã tìm ra người rồi, ta tìm không ra nhưng các ngươi có thể, tạm thời nhường các ngươi một nước cờ vậy. Nhưng mà Như Ý mệnh của nàng phải là người của ta, chỉ có thể là thái tử phi chứ không thể là thánh nữ.
Phủ đại tướng quân.
Bốn người im ngồi rầu rĩ, có tướng quân và phu nhân cộng thêm đại ca và tam ca của Như Ý. Nhị ca của nàng là nhân vật rất ít khi xuất hiện trong phủ, chàng ta thoắt ẩn thoắt hiện chỉ có mặt trong phủ những thời khắc quan trọng nhất. Thịnh Vượng không phải không lo lắng cho tiểu muội, chỉ là biết muội muội đã an toàn thì phải xuất phủ giải quyết công việc riêng thôi. Người của Chiêu Văn phủ chí hướng không giống nhau, ai muốn hướng đường nào thì cứ việc chỉ là không được làm việc bị người người phỉ nhổ hay tội nhân thiên cổ thôi. Con cả theo đường võ nghiệp, con thứ hai hướng đường doanh thương, con thứ ba lại chọn văn chương tiến thân. Bảo bối còn lại những tưởng sẽ hướng theo con đường vạch sẵn là trở thành mẫu nghi thiên hạ nhưng bây giờ chỉ sợ… có một nơi chốn khác đang run rẩy chờ đón kỳ nhân.
– Thái tử này thật lạ vì lẽ gì mà cứ cố chấp không buông tha muội muội của chúng ta. Hà nhi dù có bị xử tội cũng quyết ngăn cản bằng được hôn lễ này. Nữ nhân Đại Nam Quốc trong phủ của hắn có cả một bầy rồi vẫn còn muốn thêm bảo bối.
Vạn Sự bất bình có ý kiến. Chàng ta thương cho tiểu muội đang ở tình cảnh bị nguy hiểm đến tính mạng nên gấp gáp quên mất là ai lúc đầu cố gắng tiến cử hôn ước này.
– Hắn từ khi thấy bức họa của muội muội thì thái độ thay đổi hẳn. Ngày đó khăng khăng xin xỏ bức họa đó, biết trước hắn trở nên cứng đầu thế này đã không cho hắn rồi.
An Khang còn phát biểu ngớ ngẩn hơn. Chàng ta phải biết rằng bức họa đó không lọt vào tay thái tử thì hắn không sớm thì muội cũng thấy mặt Như Ý thôi. Thêm nữa thái tử muốn bức họa của hôn thê, chàng dùng lý do nào từ chối.
– Như Ý bảo bối của chúng ta xinh đẹp như vậy, bảo thái tử làm sao mà buông tay. Thái tử hắn thích mỹ nữ mà. Như Ý mệnh con thật khổ.
Nức nở, thê lương thế này còn ai nếu không phải là mẫu thân Lệ Như. Nữ nhi trong thiên hạ lớn lên nên được gả chồng, mẫu thân nào lại không mong muốn như vậy. Có điều xuất giá đồng nghĩa với tử thì để bảo bối ở nhà là tốt hơn. Không có gả với cưới hỏi gì sất.
– Tướng công à, không có cách nào sao?
– Thái tử không đồng ý cũng không phải hết cách. Hoàng thượng mới là người ra quyết định cuối cùng. Buổi triều hôm nay, chúng ta chưa có nhờ cậy người ngoài chỉ có ba người trong nhà. Ngày mai chúng ta nhờ thêm vài vị đại thần góp vài câu có thể hoàng thượng sẽ ban hủy hôn thôi.
Đại tướng quân trầm trầm đáp lời phu nhân. Ngài vốn nghĩ xin hủy hôn không khó lắm, dù sao nữ nhi mất tích lâu như vậy, bệ hạ lần trước cũng đã có ý muốn hủy hôn rồi. Ngài nghĩ chuyện này chỉ cần Chiêu Văn gia thỉnh cầu hoàng thượng sẽ chấp nhận, ai mà ngờ thái tử lồng lộn lên như bị đánh vào điểm yếu. Giữa triều trước mặt bá quan văn võ, mặt mũi đằng đằng sát khí phủ quyết cho bằng được thỉnh cầu này. Hắn biểu hiện cứ như đạo tặc vào nhà cướp thê tử của hắn vậy. Như Ý còn chưa gả cho hắn, gặp mặt còn chưa có lấy một lần.
– Hy vọng thế. Chuyện này đối với các vị đại thần có nữ nhi trong nhà chẳng có hại gì cho họ cả. Họ hẳn sẽ nhiệt tình giúp đỡ.
Tướng quân phu nhân gật gù cho là phải. Như Ý được hủy hôn thì vị trí thái tử phi sẽ để trống. Các thiên kim tiểu thư khác có cơ hội còn nữ nhi của Chiêu Văn phủ sẽ không bị nguy hiểm tính mạng nữa. Mọi người đều có lợi trong thỏa ước này, trừ mỗi một người.
– Thánh chỉ tới.
Bốn người vẫn còn đang âm thầm tính kế, đang bận rộn kéo dài thêm danh sách những quan viên trong triều có thể tâu bẩm đồng lòng với họ thì có tiếng báo đó. Nhìn nhau, trong lòng họ lóe lên một hy vọng, có thể là đạo thánh chỉ họ đang mong. Trên dưới phủ đều nhanh chóng ra nghênh đón tiếp chỉ.
– “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Chiêu Văn Như Ý, tài nữ xuất chúng đã được Trẫm ban hôn cho thái tử hoàng triều. Xét thấy trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, khắp thiên hạ không có nhân duyên nào tốt đẹp hơn. Nay ban chỉ nàng suốt đời là nữ nhân của thái tử không được thành thân với bất kỳ ai khác. Khâm thử”.
– Thần lĩnh chỉ tạ ơn.
Chiêu Văn phủ dập đầu tạ ơn, cung tiễn vị công công tuyên chỉ đi rồi thì liếc mắt nhìn nhau. Gia nhân bắt đầu xì xầm, thánh chỉ gì mà kỳ lạ. Tứ tiểu thư đương nhiên phải gả cho thái tử rồi, ngài ấy cần gì đề phòng cao độ đến mức chặt đứt mọi đường lui của tiểu thư chứ. Không lẽ thái tử nghe lời đồn tiểu thư yêu nam nhân khác muốn hủy hôn nên ra tay trước, ép nàng nếu không cưới ta thì ở giá cả đời đi.
– Thái tử ra tay cũng thật nhanh chóng. Bất quá cũng có lợi cho chúng ta, không cho thành thân với bất kỳ ai, sau này chúng ta cũng đỡ phải từ chối lên xuống nữa. Chỉ cần tìm cách hủy hôn ước này là muội muội ổn rồi.
Vạn Sự cao hứng nói, ba người còn lại cũng cao hứng. Vương Bạch Trường ra chiêu này có ý cắt đứt mộng tưởng của Chiêu Văn gia muốn gả nữ nhi cho nam nhân khác. Chàng nghĩ Chiêu Văn phủ sẽ biết điều mà dừng lại không muốn hủy hôn nữa. Có cha mẹ nào lại muốn nữ nhi xuất đời không được xuất giá đâu. Vấn đề là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không có cha mẹ nào muốn con ở giá suốt đời, nhưng càng không có đấng sinh thành nào muốn chứng kiến cảnh ngày thành thân của con cũng là ngày giỗ của nó. Nếu phải lựa chọn để nữ nhi ở trong phù suốt đời nhưng lưu được mạng sống với xuất giá vào nhà hoàng đế nhưng chết ngay không có một ngày hưởng phước thì còn cần gì phải đắn đo nữa.
Ngày hôm sau trong triều còn có chuyện vui hơn, phải nói là cổ kim không biết đã từng xảy ra bao giờ chưa. Thân nhân của thái tử phi tương lai huy động được một lực lượng hùng hậu dâng tấu xin hủy hôn, thái tử cũng không kém cạnh đã “chuẩn bị đến tận răng” một đoàn quân cũng khí thế hừng hực dâng tấu xin không được hủy hôn ước đã ban. Vương Bạch Trường là một người làm việc khá cẩn thận, chàng thấy Chiêu Văn gia hôm qua trong triều gay gắt, nhất quyết muốn hủy hôn nên đã ra tay trước xin bệ hạ ban chỉ dụ cấm thành thân với người khác cho nữ nhi kia. Nhưng bản tính đa nghi, chàng lo rằng Chiêu Văn gia sẽ vẫn tiếp tục xin ban ân nên đã chuẩn bị thêm một lực lượng hậu thuẫn cho mình ngày hôm nay. Chàng không hy vọng sẽ phải dùng đến họ nhưng rốt cuộc là đúng như chàng lo lắng Chiêu Văn gia quả nhiên sống chết cũng muốn hủy hôn.
Đại Nam Quốc hoàng triều lần đầu tiên trong lịch sử chia ra làm hai phe đấu võ mồm. Đành rằng chuyện quần thần chia làm hai phe ngang ngửa trước giờ có nhiều nhưng toàn là để thảo luận vấn đề to tát. Nhưng lần này chỉ là chuyện cỏn con hôn sự của thái tử mà thôi. Hủy hôn và không được hủy hôn. Nói là quốc gia đại sự thì cũng đúng nhưng mà cũng đâu có hệ trọng đến mức đấu khẩu từ đầu buổi triều đến cuối buổi triều cũng không rút ra được kết quả gì. Tương quan lực lượng vẫn như cũ, khí thế vẫn hào hùng như lúc đầu. Các vị đại thần hình như thấy chuyện này thú vị lắm hay sao ấy? Hoàng đế bệ hạ ngồi trên ghế rồng chóng hết mặt mũi, quái lạ có mỗi chuyện nhỏ này mà sao “đám khỉ” ở dưới cao hứng quá vậy. Chỉ có mệt cho ta thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!