Thái Tử Phi Rắc Rối - Chương 3: Ta là Chiêu Văn Như Ý nhưng lại không phải là Chiêu Văn Như Ý
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Thái Tử Phi Rắc Rối


Chương 3: Ta là Chiêu Văn Như Ý nhưng lại không phải là Chiêu Văn Như Ý


Ta chìm đắm vào giấc ngủ hai ngày sau không dậy được bởi vì còn phải thu nạp kiến thức trong giấc ngủ. Nói chi tiết và rõ ràng là phải nhập vào đầu ký ức của Như Ý trong vòng 16 năm qua, dù không phải là một cuộc sộng năng động và hào nhoáng như của ta ở hiện đại nhưng cũng có khá nhiều sự kiện. Ta chưa tiếp thu xong thì chưa tỉnh dậy được, mất công họ phát hiện ra ta là người giả mạo thì cái mạng của ta hết đường sống.

–        Ui da.

Ta rên rỉ, hix ta là đói bụng quá, ngủ hai ngày chưa ăn gì mà. Cô gái tên gọi Nguyệt Cát Tường nhanh chóng chạy lại đỡ ta dậy.

–        Tiểu thư, người tỉnh rồi, lão gia phu…

–        Im, im lặng nào đừng gọi họ.

–        Vâng, thưa tiểu thư.

Ta ngăn chặn sự đánh động nhân sự tới làm phiền ta ngay tức khắc. Ta mệt và đói như vậy mà phải ngồi nghe họ hỏi thăm chắc chết quá. Tình hình là ta phải ăn cái gì đã, đói chịu hết nổi.

–        Tường Nhi, đi lấy cái gì cho ta ăn nhưng đừng có gọi mọi người đến. Ta không sao đâu. Đi đi.

Cô ta nhìn ta hoài nghi khiến ta giục lần hai. Mệt chết được năng lượng tiêu tan sắp cạn kiệt mà còn phải nói chuyện.

–        Vâng.

Ta chống tay nằm tựa vào thành giường thở mệt nhọc, hix cái cơ thể này chẳng biết nó ra làm sao, mong rằng chỉ tại đói quá chứ cô ta mà yếu ớt như cọng hành thì ta đã lỗ lại càng lỗ hơn. Ta tên Chiêu Văn Như Ý, bây giờ thì không muốn cũng phải chấp nhận thôi, con gái của đương triều đại tướng quân Chiêu Văn Tống Ngọc. Ta là bảo bối của cả nhà, ai cũng yêu thương, chiều chuộng ta. Ta xinh đẹp khuynh thành, được mệnh danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân (hic, cô ta hơi bị kiêu thì phải, à không ta trước kia hơi bị kiêu). Trước tới nay ta muốn gì được cái đó, tháng trước ta đi dạo chơi hội đèn lồng ta nhìn thấy thái tử điện hạ thì đem lòng yêu thương ngay. Ta năn nỉ phụ thân giúp ta được chỉ hôn cho hoàng tử. Chiêu Văn gia tộc chúng ta, thế lực ngất trời hoàng thượng cũng phải nể mặt. Ta lại nổi danh nữ tài tử xuất chúng nên được ban thánh chỉ tứ hôn 3 ngày trước. Ta vui đến nổi nhảy nhót không cẩn thận rơi xuống hồ xém chết, thật mất mặt.

–        Quá mất mặt, thái tử có gì hay ho chứ, làm mạng nhỏ xém chết thật không đáng. Nếu mà ta không đến ngươi chết thật không phải chuyện này sẽ trở thành trò cười khắp thiên hạ sao? Thật là điên quá.

–        Tiểu thư.

Tiếng của Tường Nhi, cô ta đang bưng một khay thức ăn bước vào. Nhưng mà khổ sau lưng còn có người, đại ca của ta Chiêu Văn An Khang.

–        Muội muội chào đại ca.

–        Muội nằm đi không cần bước xuống giường đâu.

An Khang nhào tới bên giường định đỡ ta nằm xuống. Nhưng ta là muốn đến ghế ngồi ăn cơm, đói muốn chết rồi không khách khí được nữa nên cuối cùng hắn đỡ ta qua ngồi trên ghế kê giữa phòng.

–        Đại ca à, ngại quá nhưng muội đói bụng lắm rồi, muội ăn cơm nhé.

–        Nha đầu này, đây ăn từ từ thôi.

Đại ca của ta thật là ga lăng hết chỗ chê, gắp đồ ăn cho ta, rồi thấy vậy không tiện lắm hay sao, bón cho ta ăn luôn. Ta cũng chẳng thèm câu nệ, có người hầu đến tận miệng ngu gì không ăn.

–        Muội no rồi không ăn nữa.

Đại ca nhìn ta cười hiền lành, xoa đầu ta (hix hơi tức nhưng ráng chịu, dù sao anh ta cũng quá đẹp trai) rồi kêu người dọn hết đồ ăn xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người im lặng nhìn nhau. Anh ta có vẻ có tâm sự nặng nề.

–        Huynh có chuyện gì cần nói với muội sao?

–        À, có.

Anh ta có vẻ ngập ngừng, ừm ngần ngại vậy là cớ làm sao? Ta nâng chén trà lên uống một ngụm nhỏ, nhẹ nhàng giục.

–        Huynh nói đi, muội nghe mà.

–        Chuyện hôn sự của muội đó mà.

–        Ui da, chuyện đó thật mất mặt. Muội thật làm mất mặt cả nhà quá đi mất.

Anh ta nhíu mày, nhăn trán ngay tức thì, không hài lòng với câu nói vừa rồi của ta.

–        Sao muội nói vậy?

–        Huynh không thấy vì đạo thánh chỉ tứ hôn mà muội mừng đến phát điên xém gây ra án mạng sao? Giả sử muội lần này chết thật, thật xấu hổ, liên lụy cả nhà.

–        Nha đầu không được nói bậy, muội làm sao mà chết được.

–        Là muội sai rồi.

He, nhận sai trước đi, sắc mặt anh tuấn đại ca khó coi quá, mới nói thế mà đã sa sầm rồi, xem ra ta đúng là được cưng như bảo bối thật.

–        Không sao. Như Ý, muội là thích thái tử lắm sao?

–        Sao huynh lại hỏi lần nữa chuyện này? Thánh chỉ tứ hôn đã ban rồi mà.

–        Huynh biết, chuyện này huynh cũng có nhúng tay vào mà.

An khang trầm giọng. Như Ý thích thái tử nên chàng và cả tam đệ và phụ thân một mực tiến cử trước hoàng thượng em gái mình. Thực tế chỉ là tiến cử thôi, ý định cuối cùng vẫn là do hoàng thượng định đoạt. Nhưng ai nhìn vào cũng thấy, Chiêu Văn gia thế lực trong triều mạnh như vậy, hoàng thượng lần này ra quyết định hẳn là bởi vì nể mặt vài phần. Như Ý còn nhỏ không hiểu chuyện, cuộc hôn nhân này chàng sợ là em gái chẳng thể nào hạnh phúc được. Thái tử là người cao ngạo, hắn sẽ nghĩ là Chiêu Văn gia ép uổng hoàng tộc nên lo rằng ngày tháng sau này của muội muội… chỉ sợ sẽ bất hạnh triền miên. Như Ý tình tình thiện lương làm sao chịu đựng được sự ghẻ lạnh, khinh bạc của người khác. (Trong mắt ảnh á, em gái của ảnh là nhất nên ảnh nghĩ vậy à, tác giả thấy cô bé này kiêu ngạo và hơi bị nông cạn). Nhưng hy vọng thái tử yêu chiêu thương hoa tiếc ngọc đối với em gái này chỉ sợ là quá mỏng manh đi.

–        Chúng ta gây áp lực lên hoàng thượng ư?

An Khang trố mắt nhìn em gái, đứa trẻ này nói gì vậy.

–        Chắc không phải nhưng người ngoài nhìn vào sợ sẽ nghĩ như vậy.

Ta chỉ dựa vào một chút ký ức của Như Ý liền biết rõ vấn đề ngay. Chiêu Văn gia tộc thế lực lớn, chỉ sợ đã là cái gai trong mắt hoàng thượng rồi. Như Ý chỉ nhìn thấy thái tử trong vòng một tháng mà Chiêu Văn gia đã khiến cho hoàng thượng tứ hôn, sợ rằng đằng sau chuyện này có ẩn tình. Chiêu Văn cả nhà này chẳng lẽ không nhận thấy đây là một việc làm không thể coi là hoàn mỹ được, sao vẫn cứ cố dây dưa vào. Cái ghế thái tử phi quả thật hấp dẫn cho những người muốn vươn cao, dựa dẫm để tiến cao hơn nữa trong sự nghiệp quan trường cho gia tộc. Nhưng Chiêu Văn gia đã “cây cao bóng cả” quá mức rồi, lớn hơn nữa, chỉ sợ rước họa vào thân.

–        Muội làm chuyện tổn hại cả nhà rồi.

Ây da, anh tuấn ca ca vì lẽ gì mà nhìn mặt ta như bác sĩ tra xét, kiểm tra tìm kiếm vi trùng gây bệnh vậy cà. Thông minh như ta nhìn một cái là biết được nguyên căn, bản chất của vấn đề rồi. Ta đâu có khờ giống như em gái bảo bối của các người chứ.

–        Huynh nhìn muội như vậy làm chi?

–        Muội không làm gì tổn hại cả nhà cả, muội là báu vật của cả Chiêu Văn gia tộc chúng ta. Muội đừng lo nghĩ gì cả, chuyện của muội huynh sẽ tìm cách.

Anh tuấn ca nói câu sau nhỏ xíu nhưng mà ta tai thính nên nghe được cả. Ông anh trai này thương em gái quá nên trở nên suy nghĩ không được thấu đáo cho lắm. Chuyện này đã xảy ra rồi, tên thái tử đó giờ đang không hận chết ta mới là lạ. Đường đường một đấng anh hào mà lại bị ép gả, ui ui nghĩ thôi cũng thấy tức giùm hắn rồi. Ta, một tư tưởng hiện đại và dân chủ đối với chuyện hôn nhân ép uổng dị ứng hạng nặng huống hồ tên thái tử kia. Trừ phi hắn mê cái danh xưng đệ nhất mỹ nhân thì Như Ý còn vớt vát được chút đỉnh.

–        Thái tử đang hận không thể bóp chết muội quá. Ngày tháng sau này gặp hắn phải tránh xa chút mới được, huynh có nghĩ vậy không?

–        Muội….

–        Huynh đang lo cho muội sau này sẽ bị hắn ức hiếp chứ gì. Huynh không cần phải lo đâu, tên đó muội sẽ xử lý được.

An Khang xém cắn phải lưỡi, cô bé này khẩu khí sao mà ngang ngược quá vậy. Câu này mà truyền vào tai người ngoài mắc tội khi quân chứ chẳng chơi. Tội chém đầu đó, thái tử tôn quý mà để cho muội muội muốn “ xử lý” thì xử lý sao.

–        Muội lắm lời rồi.

Ta nhìn ánh mắt hơi bị hoảng của anh tuấn ca ca thì bồi thêm câu nữa. Tính cách của ta đó, ăn nói hơi bị mạnh miệng một chút, không có ý nhị nhẹ nhàng được như em gái ruột của anh ta là cái chắc rồi. Dẫu sao, ta bây giờ đã ở đây rồi thì cái hình tượng nhu mì, thục nữ của Như Ý chuẩn bị nói lời từ giã cõi đời đi là hơn. Đại tiểu thư ta đây không phải thục nữ khuê các, một điểm cũng không có. Ta phải tập dượt cho họ quen dần đi thôi nhưng “dục tốc bất đạt”, cái này phải rèn từ từ thay đổi nhanh quá mất công họ sốc bị nhồi máu cơ tim thì nguy ( sao nàng ăn nói ba trơn quá, suy nghĩ “hiền lành” thấy sợ luôn).

–        Muội đừng nói mấy lời bất kính này với người khác đấy, sẽ không hay ho gì đâu. Nhớ chưa?

–        Nhớ rồi.

Nói rồi, ta cười toe xí xóa, mất công anh ta càm ràm nữa thì khổ cho ta. Anh tuấn ca ca này thật dễ thương, ta phải công nhận lại một lần nữa anh ta đẹp trai lắm. Mắt sáng ngời, gương mặt cân đối, dễ nhìn, dễ gây thiện cảm, dễ thương, dễ yêu…. gì gì đó, tóm lại là trai đẹp (hiz, thật mất mặt, trai đẹp thôi mà làm gì mà cuống quýt mất bình tĩnh cả lên thế, tác giả bó tay với nữ chính này luôn).

–        Ngoan, huynh có việc bận rồi, huynh đi trước. Để huynh ra gọi mọi người vào thăm muội. Mẫu thân thức canh cho muội cả hai ngày nay rồi, mới đi nghỉ một chút thì muội tỉnh. Cả nhà ai cũng lo lắng chăm nom suốt cho muội đấy, lúc muội tỉnh không có ai bên cạnh đừng có tưởng là mọi người bỏ rơi muội nha.

–        Muội biết mà, cả nhà thương muội. Muội cũng thương cả nhà nên để cho mọi người nghỉ ngơi đi, muội khỏe rồi không cần thăm nom gì muội đâu, huynh đừng gọi ai tới đây.

–        Vậy cũng được, ngoan đi nghỉ đi.

Anh tuấn ca ca trước khi đi còn ráng buông lại lời vàng ngọc sợ ta hiểu lầm nữa chứ. Tiền nhiệm Như Ý kia, không lẽ nàng khó tính đến độ này hay sao? Khiếp thật, đáng để đương nhiệm Như Ý ta vái ba lạy. Ca ca nghĩ sao mà khuyên bảo ta sau hai ngày nằm dính như keo với cái giường còn có thể tiếp tục nghỉ ngơi chứ. Ta chỉ cần là ăn no thì sức khỏe sẽ tràn đầy hơn cả uống nước tăng lực Number One, đích đến tiếp theo của ta sẽ là thoát khỏi căn phòng u ám này. Ta nói nó u ám các vị cũng đừng tưởng nó u ám thật, ta là nói quá lên một chút. Căn bản là ta không thích cách bài trí của căn phòng này, nó rất kiểu cách nhưng lại chẳng phải kiểu ta thích.

Ta đứng lên thì dẫm phải váy, xém nữa “hôn” phải nền nhà. Váy dài, tầng tầng lớp lớp mà ta chưa quen. Ngày xưa, à không cách đây không lâu, cái thời ta còn mê tít phim kiếm hiệp cổ trang, ta thích nhất các nàng nữ diễn viên được khoác lên người mấy bộ váy đẹp mê ly. Ta cứ tưởng tượng mình mà mặc lên chắc đẹp phải biết, giờ thì sao, ta chẳng cần phải mong mỏi gì cũng đang mặc nó đây. Ba lớp vải lận, tuy không mềm mại như lụa tơ tằm Thái Tuấn thời hiện đại của chúng ta nhưng cũng khá chất lượng. Nghĩ cũng lạ ta nằm trên giường hai ngày liên miên cần gì phải quàng lên người ta cả ba lớp thế này, một lớp cũng đủ che chắn rồi, mấy người đó rõ rãnh rỗi mà ( tác giả thấy là nữ chính này khó chịu chết đi được, thân nhân người ta sợ bảo bối bị lạnh mặc nhiều quần áo để giữ nhiệt, nàng ấy xém chết đuối mà, thế mà nàng ấy bảo người ta rỗi hơi).

–        Tiểu thư sao cô lại ra ngoài này rồi, cô vừa tỉnh lại phải nằm nghỉ đi chứ. Nhanh nào muội dìu tiểu thư vào giường.

–        Không, cảm ơn Tường Nhi, ta không nằm nữa đâu, lưng tê rần hết cả rồi, ta ra ngoài đi dạo một vòng đã.

–        Ra ngoài?

–        Không hẳn, ta chỉ đi vòng vòng quanh khuôn viên trong nha thôi, được chứ.

Ta nói thật ta cũng muốn ra ngoài xem phong cảnh sinh hoạt ở cái thế giới này nó ra làm sao. Nhưng ta là người khá cẩn thận trong một số tình huống, đầu tiên là lạc vào một nơi mình không hiểu rõ như cái chốn này ta tạm thời yên phận. Ta đi vòng vòng trong nhà thôi, cái nhà này dù sao cũng lớn lắm ta đi coi cái đã.

–        Sao muội theo ta làm gì?

–        Tường Nhi theo hầu hạ tiểu thư?

–        Khách sáo rồi.

Ta lầm bầm nhưng cũng mặc kệ cô ta. Ý nhi ta thừa biết mấy cô tiểu thư thời xưa lúc nào cũng có ít nhất một cô hầu gái đi theo mọi lúc mọi nơi (thời hiện đại papa với lại mama ta gọi ta Ý nhi). Ta coi phim nên ta biết mà, cô bé Tường Nhi này là hầu cận thân tín của Như Ý cho cô ta đi theo là phải đạo rồi.

–        Tiểu thư, người làm muội sợ chết khiếp đi được, ngủ hai ngày mới tỉnh.

–        Cám ơn muội quan tâm, ta không sao. Mẫu thân ta đâu?

–        Tiểu thư đi thăm phu nhân bây giờ sao, Tường Nhi nghĩ người đang nghỉ trong phòng riêng.

–        Vậy phụ thân, nhị ca với tam ca của ta đâu?

Ta làm bộ hỏi han thân nhân của Như Ý, ai bảo hiện tại ta là cô ta chứ. Bây giờ họ cũng là thân nhân của ta rồi, hỏi thăm là điều nên làm. Nói mới nhớ tới cục cưng em trai yêu quý của ta, bây giờ chị hai bay tới cái phương trời nào cũng chẳng biết, thất hứa với em rồi. Cục cưng nhờ ta mua dùm một cây sáo trúc để tặng cho “ẻm” của nó. Ta đương nhiên nhận lời vì mua dùm thì ta có thể hưởng phí dịch vụ đó mà. Nó bảo ta mua cây sáo thượng hạng thì ta mua sáo thượng hạng, thể nào mà ta chẳng bòn rút một ít. Đại tiểu thư ta đây thực tế là nghèo rớt mồng tơi, nhà ta đại doanh thương thật đấy nhưng cha mẹ ta tư tưởng đi cùng thời đại “ tay làm hàm nhai”, ta phải làm công cho họ thì mới có tiền sài. Khổ cho ta là tín đồ của shopping thì tiền có bao giờ là đủ. Ta tự đánh giá mình “tiền thì bao la nhưng nợ lại bao vây”. Ta làm việc bán thời gian cho công ty của papa nhưng quý ngài đáng kính mặc dù tư tưởng đi kịp thời đại “có làm có hưởng” thật đấy nhưng có vài khía cạnh vẫn còn lạc hậu và không được xì tin lắm theo đánh giá của ta. Quý ngài vẫn còn tư tưởng bóc lột sức lao động của “nô lệ” ghê lắm cơ, ta làm việc quần quật như trâu bò mà trả ta mấy đồng lương còm cõi chẳng đủ ta mua sắm bao giờ. Hậu quả là bây giờ ta mất tích thế này sợ thiên hạ đã đồn ầm lên là ta chơi trò “ mất tích để trốn nợ” cũng nên. Thanh danh 22 năm trời của Ý nhi đại tiểu thư ta đây còn gì có thể cứu vãn nữa hic hic, số khổ số khổ.

–        Tướng quân và hai vị công tử vào triều rồi, còn nhị công tử Tường Nhi không rõ nữa.

–        Ừ.

Hỏi thế thôi ta còn đang bận làm một phút mặc niệm cho “thanh danh trong sạch” của ta ở thời hiện đại mà. Cục cưng của ta chắc đang làm ầm ĩ lên ở nhà vì không tìm được ta rồi, còn papa và mama thì chắc đang sầu thảm lắm. Lừng lẫy đại danh nữ thừa kế tương lai của Chiêu Thị tập đoàn lại chết lãng xẹt như vậy thật xấu mặt. Nhà ta không có người thứa kế thứ hai đâu, cục cưng của ta không học kinh doanh, nó học nhạc. Chiêu Văn gia tộc không có phân biệt nam hay nữ mà dựa vào trưởng bối tôn ti. Ta là trưởng nữ sinh ra đã nắm cái mệnh là nữ thừa kế tương lai nên ta đành phải gác cái mộng nho nhỏ trở thành đại tác gia đương đại vào một xó. Cục cưng của ta sinh sau đẻ muộn mà sướng, nó có thể theo đuổi giấc mộng âm nhạc của mình. Nhóc con chỉ 18 tuổi nhưng đã có một vài thành tựu trên thị trường nhạc Việt “mỳ ăn liền”. Nói thật ta chẳng biết một nốt nhạc nào hết á, nó viết cái gì ta nghe cái đó, nghe dở tệ hại nhưng mà các teen nghe đồn lại khoái. Ta cũng chẳng rõ tại sao nữa, chắc hợp “khẩu vị”. Đó là cái lý do mà cục cưng lại thành chủ nợ của ta, nó giàu hơn ta mà. Tính sơ sơ thì nó là đại chủ nợ của ta rồi, ta bây giờ không dám đảm bảo giả sử nó có làm ầm ĩ lên thì vì thương tiệc bà chị số khổ của nó hay là đang tiếc tiền, không biết đòi ai  hix ( Chiqu đến ho sặc sụa vì những lời tự sự của nữ chính).

Papa và mama của ta thì ta chắc chắn là sầu não, ta cá cược đến đồng xu cuối cùng đấy. Họ mất đi một tay chân đắc lực và không tốn kém lắm như ta thì không tiếc sao được ( tác giả nghĩ ba mẹ của nữ chính biết nữ chính nghĩ về họ như vậy chắc tức bốc khói). Cộng thêm các tiểu chủ nợ là những nhỏ bạn thân và mấy chàng trai ta đang hẹn hò hẳn cũng đang ngầm ngầm căm tức vì bị quỵt nợ. Nói thật ta còn ở đó chắc ta cũng ráng đi làm thuê trả nợ cho họ chứ, ta cũng không đến nỗi xấu xa định có mượn không có trả. Nhưng cái này là trời ép ta phải “quỵt nợ” ta cũng bó tay thôi he he ( ack ack, Chiqu xỉu vì sốc).

–        Như Ý.

Ai da, ai lại muốn đòi mạng ta vậy nhỉ? Ta thoát khỏi dòng suy nghĩ quay qua nhìn nhân vật vừa lên tiếng. Tuấn tú nhị ca ca của ta đây mà, trí nhớ của Như Ý không có nhiều lắm ký ức về vị ca ca này.

–        Nhị ca.

–        Muội tỉnh rồi, thật tốt quá. Sao lại ra đây ngồi, ngoài này có gió sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.

Tuấn tú ca ca xoẹt một cái đã đứng trước mặt ta, woa tốc độ gì đây? Mới một giây trước còn đứng cách cả mấy mét cơ mà, đáng nể thật.

–        Muội không sao đâu, nằm mãi trong phòng muội ngạt thở chết mất. Huynh mới đi đâu về sao?

–        Sao muội biết ta mới đi đâu về?

–        Huynh ăn mặc banh bao vậy không phải đi ra ngoài hẹn hò với ai sao?

Tuấn tú ca ca chớp mắt rồi nhẹ cốc đầu ta một cái. Này này ai cho phép hả, ui da tức tức tức quá, Ý nhi bình tĩnh nén xuống, không được phá hủy hình tượng.

–        Ui da nhị ca, huynh đánh ta.

–        Cho muội chừa thói lanh chanh.

–        Muội có sao?

–        Còn không?

Tuấn tú ca ca dám cốc đầu đại tiểu thư ta đây, nếu không phải ca ca đây đẹp trai như vậy ta chẳng cho mấy cước rồi ( nữ chính hơi bị bạo lực trong tư tưởng hen, đã vậy còn biện hộ kỳ quái nữa tại vì đẹp trai nên tha cho hix hix).

–        Muội là tỏ lòng ngưỡng mộ ca ca của muội anh tuấn, bảnh trai thôi, thế mà cú đầu muội, huynh không biết tốt xấu gì cả?

–        Ah, bảo bối bữa nay lại còn bắt bẻ huynh nha, muội không ngoan huynh không cho quà nữa.

ấy khoan quà hả? He he không cho là không cho thế nào? Ta vừa đến đây đã đại diện tiền nhiệm Như Ý nhận quà rồi, lần này mình không làm gì cũng có hưởng, thật tốt hi hi.

–        Ơ không, muội xin lỗi huynh. Nhị ca tốt nhất, đẹp trai nhất, thương muội nhất.

–        Thông minh, nè tặng muội.

Thịnh Vượng nhét vào lòng bàn tay đang mở ra của Như Ý một mảnh ngọc xanh biếc. Lục Vô Độc Ngọc, thế gian có một không có hai, đây là ngọc quý có khả năng ngừa mọi loại độc trên thế gian. Ngọc này nhìn bề ngoài rất bình thường nhưng nếu lọt vào tay chủ nhân thật sự sẽ phát huy được công dụng giải độc thiên hạ vô địch này.

Ý nhi nhìn mảnh ngọc từ màu xanh lá bỗng sáng lên trong bàn tay mình. Ngọc quý nha, cầm vào thấy mát lạnh lại còn có khả năng tự phát sáng như dạ quang nữa chứ. Tuấn tú ca ca thật hào phóng he he, ngọc này mà đem đấu giá chắc thu được cả một đống tiền. Trời không phụ ta, sau bao năm làm con nợ nghèo rớt ta đang chuẩn bị phi thăng thành quý cô giàu có.

Thịnh Vượng tròn mắt nhìn ngọc dần sáng lên trong tay muội muội, bất giác mỉm cười. Chủ nhân thực sự của Lục Vô Độc Ngọc ai có thể ngờ lại là em gái của ta chứ. Nghe đồn từ khi chủ nhân trước đây chết đi cách đây cả trăm năm, ngọc này chưa hề chấp nhận chủ nhân mới.

–        Như Ý số muội thật là tốt đó, ngọc này nhận muội là chủ nhân rồi.

–        Huynh tặng nó cho muội thì đương nhiên muội là chủ nhân của nó rồi.

Tuấn tú ca ca không lẽ định đổi ý không tặng ta nữa. Đùa, cho rồi thì cho luôn đi chứ, nó là tấm vé dẫn ta tiến vào con đường giàu sang đấy. Huynh lấy lại thì chẳng bằng lấy mạng ta ( hiz, khiếp quá Ý nhi ui, Chiqu vái sống nàng).

–        Không hẳn, huynh cũng không phải là chủ nhân của nó. Nó chỉ sáng lên trong tay muội thôi không thấy hả?

–        Là sao?

Ta ngu người hỏi lại. Ta phải hỏi chi tiết để biết được mà sau này nâng giá lên chứ. Mặc dù cứ cho là nó chỉ là một mảnh ngọc bình thường đi, đã vào tay ta, qua sự quảng cáo của ta, mảnh ngọc này sẽ nâng tầm cao mới.

–        Ngọc này là Lục Vô Độc Ngọc đó.

–        Thật sao?

Ta chẳng biết Lục Vô Độc Ngọc là cái quái quỉ gì, mà lục lọi trong ký ức của Như Ý cũng chẳng có tí khái niệm nào. Tuy nhiên ta vẫn cứ tròn xoe mắt, biểu lộ sự ngưỡng mộ đã, tuấn tú ca ca thấy ta khoái nó thể nào chả quáng cáo giới thiệu sản phẩm cho ta ngay. Ta học tâm lý ta biết mà, con người ta có nhu cầu nói tương đương với nhu cầu cơ bản ăn, uống, chỗ ở (nhu cầu đầu tiên trong kim tự tháp Maslow đó).

–        Đúng rồi, cả trăm năm nay nó mới nhận chủ nhân mới đó. Ngọc này có khả năng ngừa mọi loại độc nếu chủ nhân mang nó trong người. Muội bây giờ là đương nhiệm chủ nhân muội có nó rồi chẳng sợ bị hạ độc bởi bất cứ độc gì.

–        Woa, lợi hại quá.

Ta giật thót trầm trồ bảo vật quý giá này, nó có khả năng giải tất cả mọi loại độc sao có lẽ cả APTX 4869 cũng giải được ( nữ chính lại bắt đầu mơ màng rồi, APTX 4869 là độc teo nhỏ trong truyện tranh Thám Tử Conan). Khoan, ngọc quý vậy mà cho không thật à?

–        Nhị ca, ngọc quý như vậy mà huynh tặng cho muội sao?

–        Huynh cầm nó thì cũng chỉ để trang trí thôi, nó không có tác dụng trên người huynh.

Thảo nào đem cho ta, huynh dùng không có tác dụng thì giữ làm gì, vướng tay chân. Ngọc quý đi với quý nhân ta đúng là trời sinh một cặp (hiz, lại mắc bệnh “nổ”), ngọc này để phòng thân không nên đem đấu giá. Ta xin xỏ món khác đem bán sau vậy, vừa an toàn mạng sống lại vừa giàu có he he, ta thật phục Ý nhi ta.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN