Edit: Rine Hiền phi
Beta: Vy Phi
Tiết tử
Giấu trời qua biển, chính là dùng lời bịa đặt và ngụy trang để giấu giếm người khác ý đồ thật sự của mình, lén lút hành động sau lưng.
Cao hơn một bậc, chính là giấu âm mưu quỷ kế vào giữa những hành động công khai, đạt tới mục đích khiến đối phương bất ngờ, ra tay là thắng.
1.
Thu lại quyền
Vào trung tuần tháng ba, mặc dù mai vàng đã rụng nhưng không tránh khỏi vẫn còn hơi lạnh.
Những chồi non xanh mướt trên cành đã nảy nở, non nớt mơn mởn, còn đọng lại những giọt sương.
Tại hoàng cung này, càng tạo thành một cảnh tượng sáng sủa.
Mấy ngày nay, trên dưới hoàng cung đều bận rộn công việc, bởi vì mười sáu tháng ba chính là sinh thần của Nguyên Quý phi.
Hoàng thượng đăng cơ đã được bốn năm, từ khi Hoàng hậu mắc bệnh về trời, vị trí Trung cung vẫn luôn bỏ trống.
Nguyên Quý phi và Thục phi đều là Trắc phi năm đó do Thái hậu đích thân chọn khi Hoàng thượng vẫn còn là Thái tử.
Bây giờ, Nguyên Quý phi là chính nhất phẩm Quý phi, ở tại Phượng Nghi cung, tay nắm quyền lực quản lý lục cung và giữ gìn phượng ấn thay Hoàng hậu, còn Thục phi cũng giữ quyền cùng giải quyết việc lục cung.
Đã là sinh thần của Nguyên Quý phi thì đương nhiên chuyện tổ chức gia yến sẽ rơi vào đầu Thục phi.
Mạch Ca làm cung nữ thiếp thân cũng phải bận trong bận ngoài, nhất là trên phương diện món ăn và điểm tâm, mỗi một loại đều phải kiểm tra vô cùng cẩn thận.
Chớp mắt đã đến mười sáu tháng ba, trong cung giăng đèn kết hoa, sáng trưng giống như một cái mâm ngọc phủ đầy tia sáng nhàn nhạt đang chuyển động dưới ánh trăng.
Đêm nay Nguyên Quý phi mặc một bộ váy lụa Vân Cẩm đỏ thẫm, thêu mẫu đơn bằng chỉ vàng quý giá, vạt áo hoa sau lưng màu nước xanh biếc, sắc lá xanh tươi, uốn lượn kéo dài không dứt cả chín thước.
Trên đầu vấn búi tóc phù dung quy vân, cài thêm trâm hoa hải đường bằng vàng, đính chuỗi ngọc rực rỡ, hiện rõ phong thái phượng hoàng bay lên.
Nàng khoác tay Hoàng thượng chậm rãi đi đến, quả thật đẹp như một đôi trời sinh.
Các cung phi còn lại cũng theo sau đi vào, không có ai mà không phải là dáng vẻ khuynh quốc, dung mạo như hoa như trăng.
Cũng phải, tại hậu cung thịnh thế phong hoa này, thứ không thiếu nhất chính là nhan sắc xinh đẹp.
Đợi Hoàng thượng lên tiếng “Bữa tiệc bắt đầu”, cung nữ lần lượt dâng lên các loại món ngon do Ti Thiện phòng làm, trông có vẻ cảnh đẹp ý vui.
Các phi tần theo thứ tự nâng chén chúc phúc Nguyên Quý phi, Nguyên Quý phi cười đáp lời, bảo cung nữ bên cạnh tặng lại lễ tạ cho các nàng.
Sau đó, tất cả mọi người đắm chìm trong âm thanh đàn sáo, Mạch Ca đứng bên cạnh Thục phi cũng nghe đến say mê.
Bỗng nhiên, dường như Mạch Ca nghe có người nhỏ giọng gọi Thục phi: “Hạ tỷ tỷ, Hạ tỷ tỷ!” Nàng nhìn lại theo tiếng kêu, đúng là bạn chơi cùng thuở nhỏ của Thục phi, tiểu nữ nhi Tô Nguyệt Thấm nhà Binh bộ Thị lang.
Lần gia yến này vốn không cho phép thần nữ cùng đến nhưng bởi vì Tô Nguyệt Thấm là đường muội của Nguyên Quý phi, vì thế Hoàng thượng mới cho nàng ấy vào cung chúc mừng.
Nói đến Tô Nguyệt Thấm, Mạch Ca vô cùng thích nàng.
Từ năm tuổi, Mạch Ca đã vào phủ Trấn Quốc công, trở thành thị nữ theo hầu bên cạnh Thục phi Hạ Ngữ Dao.
Lúc đó, Hạ Ngữ Dao có rất nhiều tiểu thư chơi cùng nhưng được xưng một tiếng tiểu tỷ muội chỉ có Tô Nguyệt Thấm.
Nàng ấy nhỏ hơn Hạ Ngữ Dao hai tuổi, lại lương thiện đáng yêu, khi biết trong nhà Mạch Ca nghèo túng, hai người thường lén lút đi theo Mạch Ca về nhà, mua rất nhiều đồ ăn cho cha mẹ Mạch Ca.
Ba người các nàng cùng nhau lớn lên, mãi đến khi Hạ Ngữ Dao trở thành Trắc phi của Thái tử.
Bây giờ gặp lại nàng, Mạch Ca lập tức nói với Thục phi: “Nương nương mau nhìn kìa, Tô tiểu thư ở ngay bên đó!”
Thục phi ngước mắt, nhìn Tô Nguyệt Thấm ở cách đó không xa, gật đầu cười.
Sau đó dặn Mạch Ca: “Nguyệt Thấm thích quan yến[1] hạng nhất nhất, ngươi mau đưa chén trước mặt bản cung qua cho nàng ấy.”
[1]Quan yến: tổ yến thượng phẩm thường dùng để tặng cho quan lại.
Mạch Ca nghe lệnh, vui vẻ muốn đi sang chỗ Tô Nguyệt Thấm nhưng vừa đi được nửa bước đã nghe Anh Chiêu nghi ngồi bên phải Thục phi không mặn không nhạt cười ra tiếng.
“Thế nào, ngay trước mặt Nguyên Quý phi mà muốn đi lấy lòng biểu muội của nàng, Thục phi thật đúng là tấm gương của hậu cung đấy!”
Mạch Ca chợt dừng lại, đi cũng không được mà ở cũng không xong.
Anh Chiêu nghi cẩn thận đánh giá Mạch Ca, hồi lâu mới cười nói: “Đây chính là cung nữ của Thục phi tỷ tỷ đấy à? Muội muội cũng từng nghe bản lãnh của nàng, thật sự là khiến người ta rất yêu thích, có nàng hầu hạ tỷ tỷ, đương nhiên là chiếm được sủng ái không ai sánh bằng rồi.
Xem ra ngày nào đó, muội muội cũng phải đi Ti Thiện phòng chọn thêm mấy cung nữ mới được, Ti Thiện phòng này thật đúng là nhiều nhân tài, tỷ tỷ thấy có phải không?”
Lời này của nàng ta là nói Liễu Diệp, từng làm cung nữ ở Ti Thiện phòng, chợt lắc mình biến thành Liễu Mỹ nhân, mặc dù kết cục cuối cùng thê lương nhưng ẩn ý bên trong lại khiến người ta không khỏi ngẫm lại.
Mạch Ca lập tức quỳ xuống trước Thục phi: “Nô tỳ tuyệt đối trung thành với nương nương, không dám có tâm tư gì khác.”
Thục phi đỡ Mạch Ca lên, nói với ánh mắt kiên định: “Lòng ngươi thế nào, đương nhiên bản cung hiểu rõ.
Thôi được rồi, đặt quan yến xuống bàn đi, đành để sau này mời Nguyệt Thấm đến Dục Tú cung làm khách vậy.”
Thục phi vừa mới nói xong, Nguyên Quý phi bên kia đột nhiên kêu to một tiếng, cung nữ bên cạnh lập tức đỡ lấy nàng: “Nương nương, nương nương!”
Mọi người đều bị âm thanh này thu hút sự chú ý, trên mặt Nguyên Quý phi đột nhiên nổi lên vô số mụn nước, trong suốt như bong bóng, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn.
Hoàng thượng lập tức tuyên ngự y tới, sau khi các ngự y bắt mạch thì xác nhận chắc chắn là dị ứng.
Từ nhỏ, Nguyên Quý phi đã dị ứng đậu phộng, lần gia yến này, tất cả món ăn điểm tâm đều đã được Mạch Ca kiểm tra một lượt, nàng tin chắc rằng không có gì khả nghi.
Thế nhưng ngự y phát hiện trong món hạt vừng Nguyên Quý phi ăn có trộn lẫn một ít bột đậu phộng, chứng cứ vô cùng xác thực, không còn lời nào giải thích.
Hoàng thượng im lặng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Thục phi đang quỳ gối trước mặt – buổi gia yến này là do một tay nàng lo liệu.
Giọng hắn trầm thấp pha chút không tin: “Dao nhi…!Có phải nàng làm hay không?”
Trên gương mặt xinh đẹp của Thục phi vương đầy nước mắt, từng giọt óng ánh chầm chậm rơi dọc theo đường nét khuôn mặt, nàng dập đầu một cái với Hoàng Thượng, chậm rãi nói: “Thần thiếp oan uổng, Nguyên tỷ tỷ và thần thiếp không oán không thù, ngày thường cũng là tình như tỷ muội, thử hỏi vì sao thần thiếp lại muốn hãm hại tỷ tỷ chứ? Hơn nữa, cho dù thần thiếp có làm cũng nhất định sẽ không lỗ mãng như vậy, khẩn cầu bệ hạ nghĩ lại!”
Mạch Ca cũng nóng lòng dập đầu: “Xin Hoàng thượng minh xét, xưa nay nương nương nhà nô tì bản tính đơn thuần, lương thiện, thường ngày cũng không đối địch với ai.
Lần gia yến này nhất định là có người cố ý hãm hại, nương nương tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì hại người!”
Hoàng thượng nhìn Mạch Ca: “Nương nương nhà ngươi…!Cung nữ như ngươi gan cũng lớn quá nhỉ!”
Anh Chiêu nghi cướp lời, cười lạnh: “Ngay cả một nô tỳ mà cũng dám mạnh miệng, từ đó có thể thấy được hành vi của chủ tử như thế nào.
Mặc dù sự việc hôm nay đúng thật là có hơi gượng ép nhưng cũng không thể loại trừ nghi ngờ.
Lỡ như là cố ý bày ra, vậy chẳng phải là Nguyên Quý phi bị sợ hãi vô ích ư?”
Hoàng thượng suy nghĩ thật lâu mới liếc nhìn Thục phi, lạnh lùng nói: “Thục phi ——”
“Bệ hạ?” Thục phi ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy thâm tình.
“Trẫm thấy nguyên nhân của việc này là do nàng làm việc không chu đáo, cho dù không phải lỗi của nàng thì cũng do nàng sơ suất.
Nàng vốn mới từ Lãnh cung ra không lâu, trước hết vẫn nên dưỡng thân thể cho tốt…!Còn quyền trợ giúp xử lý sự vụ lục cung thì giao cho Đức phi đi!”
Thục phi hốt hoảng cười cười, thân thể có chút run rẩy nhưng vẫn cung kính cúi người: “Thần thiếp lĩnh chỉ.”
2.
Lạnh nhạt
Dục Tú cung nhanh chóng trở thành thùng rỗng kêu to, giống như là một Lãnh cung khác.
Mà chuyện Nguyên Quý phi bị dị ứng cuối cùng tra ra được là do một cung nữ mới vào Ti Thiện phòng, không biết sở thích của Nguyên Quý phi cho nên gây ra sai lầm.
Mặc dù chân tướng rõ ràng nhưng chuyện Thục phi làm việc sơ suất vẫn bị định tội, không thể đùn đẩy.
Từ khi Thục phi bị thu quyền trợ giúp giải quyết chuyện lục cung, những người trước kia thường đến nịnh bợ đã không còn bước vào nơi này nữa.
Mà từ sau ngày đó, thân thể Thục phi động một chút là ngã bệnh, nàng ở Lãnh cung hai năm, sức khỏe vốn đã suy nhược, bây giờ bị hãm hại, tích tụ uất ức, thường xuyên ho ra máu.
Trấn Quốc Công phu nhân sợ nữ nhi chịu ấm ức, đưa thị nữ Linh Lung của mình vào cung để chăm sóc Thục phi tốt hơn.
Thế nhưng bệnh tình của Thục phi lại không thấy chuyển biến tốt đẹp, mỗi lần chứng kiến, Mạch Ca đều đau lòng không ngớt, lại không có biện pháp nào.
“Ngươi đừng quá áy náy, số mệnh bản cung đã như thế, chẳng trách được.” Thục phi giữ tay của nàng, mái tóc đen xõa sau lưng.
Dưới ánh trăng, mày như trăng khuyết, mắt sáng như sao, giọng nói dịu dàng như tiên nhạc mang theo vài phần trấn an: “Bổn cung biết ngươi hằng đêm đọc sách thuốc, muốn trị hết bệnh cho bổn cung.
Bổn cung còn không hiểu ngươi à? Thuở nhỏ, bảo ngươi đi học cùng ta, ngươi vừa xem được mấy chữ đã ngủ gà ngủ gật, bây giờ ngươi cũng đừng quá gắng sức.”
“Là nô tỳ ngu dốt, năm ngoái chỉ lo học tập độc dược, không có khả năng am hiểu y thuật.” Mạch Ca tự trách quỳ xuống, trong ánh mắt đều là ảo não.
Thục phi hơi cúi người, dịu dàng đỡ nàng dậy: “Ngươi yên tâm, mẫu thân bổn cung đã tìm một ngự y, thân thể bổn cung sẽ chuyển biến tốt lên thôi.”
Linh Lung ở một bên cũng xen vào: “Mạch Ca, ngươi đừng quá lo lắng, ngự y mà phu nhân tìm đến đương nhiên là người giỏi nhất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nương nương nói cho ta biết ngươi chính là Lạc Mai, vậy thì phu nhân cũng không cần lo lắng cung nữ sẽ hầu hạ nương nương không chu đáo.”
Thục phi nói nhỏ: “Thân phận của Mạch Ca tuyệt đối không thể để cho người ta nắm thóp, nhất định phải cẩn thận.”
Linh Lung gật đầu đáp: “Nô tỳ hiểu ạ, để tránh người khác sinh nghi thì cứ làm theo lời phu nhân nói, sau này nô tỳ phụ trách hầu hạ sinh hoạt ngày thường của nương nương, Mạch Ca lo liệu những việc khác.” Nàng ta thoáng dừng lại, nhìn về phía Mạch Ca: “Mạch Ca, ngươi tuyệt đối đừng lo nghĩ lung tung, phu nhân không biết thân phận của ngươi, vì thế đều vô cùng cảnh giác với những cung nữ trong điện, đây cũng là suy nghĩ cho an toàn của nương nương mà thôi.”
Mạch Ca gật gật đầu: “Hành động lần này của phu nhân rất đúng, tất nhiên Mạch Ca hiểu được.”
Khi đang nói chuyện, Thục phi chợt cười chua xót: “Dù nương suy nghĩ chu đáo thì thế nào, hiện tại ta cũng không lọt được vào mắt Hoàng thượng, thân thể này tốt lên thì có ích gì…”
Nước mắt nàng không ngăn được rơi xuống, hai con ngươi tràn đầy tình cảm mang theo đau xót khó nén, khiến người ta vô cùng thương tiếc.
Trong đêm, Mạch Ca dọn dẹp giấy viết chữ của Thục phi trên bàn sách trong tẩm điện, dọn đến tờ cuối cùng thì trông thấy trên mặt giấy toàn là vết máu đỏ tươi.
Chỉ một cái nhìn này mà nước mắt nàng lập tức rơi xuống.
Đây mà là thơ từ cái gì? Rõ ràng chính là những lời từ máu và nước mắt, khiến người ta không đành lòng đọc.
Ngọc lạnh hương tan tiếng sáo trong đêm.
Rót rượu độc uống, gắng nở nụ cười.
Nhớ sương tuyết cùng chàng nấu rượu.
Không sợ sinh tử, nói lời tình ái.
Ai nói tình đầu vĩnh viễn không phụ.
Nâng chén kính nguyệt, bóng nghiêng cô độc.
Ta gửi nhân gian cả cuộc đời, tiếc thương ước định xưa, dùng máu viết chữ.
Làm sao Mạch Ca có thể không hiểu, tình ý nóng bỏng của Thục phi dành cho Hoàng thượng vô cùng rõ ràng.
Từ nhỏ nàng đã làm bạn bên cạnh Thục phi, dù là một ánh mắt thoáng qua của nàng ấy, Mạch Ca cũng có thể cảm giác được.
Mạch Ca vẫn nhớ rõ, lúc Thục phi vừa được phong làm Trắc phi của Thái tử, giữa đôi lông mày nàng ấy tràn ra ý cười sáng lạn còn rực rỡ hơn cả ánh nắng mùa xuân tháng ba.
Cho dù qua lâu như vậy nhưng Mạch Ca vẫn nhớ rất rõ ràng.
Thục phi là một nữ tử vô cùng thâm tình, chỉ cần nàng ấy nhận định người nào đó thì cho dù liều cả tính mạng cũng phải bảo vệ cả đời.
Mạch Ca cất giấy viết chữ vào, nhẹ giọng hỏi Linh Lung: “Ngươi nói xem, chuyện Nguyên Quý phi bị dị ứng rốt cuộc là do ai hãm hại?”
“Ngươi không biết sao? Người biết chuyện trong cung đều truyền nhau rồi.” Linh Lung lại gần, cũng nhỏ giọng: “Là Nguyên Quý phi tự bày khổ nhục kế.”
Theo lời nói của nàng vừa thốt ra, nắm tay Mạch Ca vô thức siết chặt hơn chút nữa.
3.
Biến cố
Nguyên Quý phi là người thích hợp nhất được chọn cho vị trí Trung cung nhưng bởi vì phụ thân của nàng ta nên mãi chưa được phong vị.
Hoàng thượng trẻ tuổi nóng tính, bất mãn việc mỗi một quyết sách của mình đều bị người khác hạn chế, mà Tô Thừa tướng, phụ thân của Nguyên Quý phi ỷ vào mình là lão thần ba đời, luôn kiềm chế quyền lực của quân vương trong mọi chuyện, khiến cho Hoàng thượng vô cùng không vui.
Dù rằng quần thần ở triều đình nhao nhao dâng tấu đề nghị lập Nguyên Quý phi làm Hậu nhưng đều bị Hoàng thượng lấy cớ Tiên hậu mới mất không lâu để ngăn chặn mồm miệng nhàn rỗi của bọn họ.
Một phái khác đối lập với Tô Thừa tướng thì đề nghị lập Thục phi làm Hậu.
Thục phi là nữ nhi duy nhất nhà Trấn Quốc công, từ lâu trước khi vào cung đã có tiếng là tài nữ trong kinh thành, mà nàng lại thông minh xinh đẹp, dịu dàng lễ độ, Thục phi có thể thật sự trở thành một Trung cung hiền đức lại tài năng.
Hoàng thượng đối với nàng cũng luôn tương kính như tân[2], duy trì ân ái.
[2] Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách.
Nhưng vào đúng tại thời điểm này, bởi vì quản lý không chu đáo nên Thục phi mất đi quyền trợ giúp giải quyết sự vụ lục cung, đây chắc chắn là muốn chặt đứt con đường tranh Hậu vị của nàng.
Thật ra, tranh giành vị trí Trung cung không chỉ có hai người họ, nhóm phi tần ở sau lưng đã tranh đấu nhau đến đầu rơi máu chảy từ lâu.
Nhất là ba người còn lại trong Tứ phi, vì đoạt ngôi Hoàng hậu mà liên tục đấu đá không ngừng, nhưng chung quy các nàng lại danh không chính, ngôn không thuận, từ đầu đến cuối đều không có cơ hội.
Bày ra kế hoạch như thế, người được lợi nhất trong chuyện này không nghi ngờ gì chính là Nguyên Quý phi.
Có một lần, Mạch Ca đến Nội Thị giám nhận chi tiêu hàng tháng, lúc đi ngang qua Ngự Hoa viên đụng phải cung nữ Tố Tâm của Nguyên Quý phi.
Nàng ta cười tươi rói, ngay cả tư thế đi đường cũng rất đắc ý.
“A…!đây không phải là cung nữ của Thục phi sao? Nghe nói trước kia ngươi ở Ti Thiện phòng, bây giờ có thể theo hầu hạ cung phi chắc là vui sướng đến điên phải không?” Lúc nàng ta nói lời này, khóe mắt đầy sự khinh bỉ, tay thì vuốt ve cây trâm ngọc bích tinh xảo nhưng cực kỳ không hợp thân phận trên đầu nàng ta, lại cười lạnh nói: “Chẳng qua, nếu muốn hơn hẳn người khác thì nên chọn đúng chủ tử mới phải, mà cũng may nhờ có chủ tử không ra hồn kia của ngươi giúp Quý phi nương nương nhà ta càng đến gần ngôi vị Hoàng hậu hơn.”
“Vậy sao?” Mạch Ca nghe nói, chỉ cười nhạt.
“Hơn nữa, đường muội của nương nương nhà chúng ta, Nguyệt Thấm tiểu thư đã được phong làm Trinh Chiêu nghi…” Nàng ta dương dương đắc ý nói, không thèm để ý đến sắc mặt của Mạch Ca: “Từ nay, trong hậu cung chính là thiên hạ của Tô gia, còn Thục phi kia của các ngươi thì đừng nhắc đến nữa, về sau nàng ta có thể tiếp tục ngồi ở vị trí này hay không, còn phải xem Quý phi nương nương nhà ta có đồng ý không đấy!”
“Nếu thật là vậy, Mạch Ca xin chúc mừng trước tại đây.
Nương nương còn đang chờ ta, ta phải đi trước một bước.”
Không đợi Tố Tâm trả lời, Mạch Ca đã vội vã rời đi, nàng thực sự không muốn dây dưa quá nhiều với nàng ta, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Trái lại tin tức Tô Nguyệt Thấm vào cung khiến nàng vô cùng vui vẻ, quyết định ngày mai đưa điểm tâm mà Tô Nguyệt Thấm thích nhất đến cho nàng ấy.
Mới trở về cung đã nghe trong điện truyền đến tiếng nức nở yếu ớt.
Mạch Ca vốn tưởng rằng Thục phi lại âm thầm sầu não, vừa định đi vào điện an ủi vài câu thì đoạn đối thoại tiếp đó đã khiến nàng kinh sợ tại chỗ.
Trong tay Thục phi siết một mảnh giấy, mấy ngón tay đã trắng bệch từ lúc nào, hai tay nàng run lẩy bẩy, nước mắt đã sớm tuôn rơi như suối trào, thê lương khóc lên.
Hồi lâu sau nàng mới nghẹn ngào: “Linh Lung, chuyện này tuyệt đối không thể để Mạch Ca biết được.”
Linh Lung gật đầu, trên mặt cũng có giọt nước mắt rơi xuống.
Nàng cầm tay Thục phi, quỳ gối trước người nàng ấy, nói nhỏ: “Nương nương đừng thương tâm, nếu còn tiếp tục khóc như vậy, lát nữa Mạch Ca trở về chắc chắn sẽ hỏi thăm nương nương xảy ra chuyện gì, đến lúc ấy thì giấy không gói được lửa.”
Nghe vậy Thục phi mới ngưng bi thương, dùng khăn gấm lau nhẹ khóe mắt, nói: “Ta và Mạch Ca cùng nhau lớn lên, từ lâu đã tình như tỷ muội, giống như người thân, thuở nhỏ ta còn thường cùng nàng đi thăm người nhà nàng.
Thế nhưng ai có thể ngờ trước mọi chuyện? Cha mẹ của nàng xưa nay thiện lương trung thực, muội muội của nàng lại còn nhỏ như vậy, làm sao có thể xảy ra…”
Lời nói đến đây, trong lòng Mạch Ca như dây cung chợt đứt, nàng lập tức xông vào trong điện, vội hỏi: “Nương nương, rốt cuộc cha mẹ nô tì xảy ra chuyện gì? Người mau nói cho nô tì biết đi, rốt cuộc bọn họ thế nào rồi?”
Thục phi ngước mắt lên, nước mắt giàn giụa.
Nàng nhìn Mạch Ca, đôi môi đỏ thắm hơi hé ra, cuối cùng lại không nói gì, hồi lâu sau chỉ đành than thở: “Mạch Ca…” Vừa nói xong lại thút thít.
Mạch Ca hỏi Linh Lung nhưng nàng ấy cũng ấp úng không chịu trả lời, Mạch Ca không nhịn được nữa, trực tiếp đoạt lấy mảnh giấy trong tay Thục phi.
Nàng mới chỉ nhìn thoáng qua đã suýt chút mất đi dũng khí sống tiếp.
Nàng ngồi sụp xuống nền gạch sứ men xanh, trái tim như bị người ta dùng dao rạch một đường, đau đến mức khiến nàng không thể thở nổi.
Nước mắt lạnh buốt chảy ra từ hốc mắt, nàng khóc trong bất lực, thân thể không ngăn được run lẩy bẩy.
Giọng nói cũng run run hỏi: “Nương nương, rốt cuộc là ai lại ra tay ác độc với bọn họ như vậy?”
Nàng tự nhận là cha mẹ mình cả đời luôn đối xử nhân hậu, lương thiện với người khác, xưa nay không trở mặt kết thù kết oán với ai.
Vậy mà bây giờ lại có người sinh lòng giết bọn họ, tàn nhẫn sát hại người thân quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng.
Sao bọn chúng có thể xuống tay được? Hai người tàn phế tay trói gà không chặt và một đứa bé gái chưa tròn mười tuổi, ba người họ yếu ớt như thế, đến cùng là bọn chúng vì mục đích gì?
Từ nhỏ nàng đã rời nhà, không thể luôn bên cạnh bầu bạn với họ, nàng cho rằng chỉ cần mình cố gắng tích lũy tiền để đỡ đần trong nhà, như vậy là bọn họ có thể sống an ổn cả đời.
Là do nàng sai lầm, nàng sớm nên hiểu rõ thế gian có nhiều chuyện ghê tởm hơn là lương thiện.
Nàng sống lại một đời, càng phải hiểu rằng có một số việc không phải ngươi không động chạm đến thì người khác sẽ bỏ qua ngươi.
Trời xanh ở thế gian này sớm đã bị phủ lên lớp bụi u ám, chỉ cần ngươi hơi thả lỏng là người khác sẽ ăn ngươi đến không sót cả xương.
Nàng ở tại hậu cung bốn năm đã nhìn thấu tất cả từ lâu.
Nếu không sai thì nàng đã đoán được hung thủ, trước mắt chỉ có Nguyên Quý phi là có khả năng sinh lòng giết người, chiêu giết gà dọa khỉ thế này chẳng qua chính là làm cho Thục phi nhìn mà thôi.
Nguyên Quý phi đương nhiên không dám động đến người của phủ Trấn Quốc công, vì thế chỉ đành ra tay với người nhà của Mạch Ca.
Người khác không biết Mạch Ca chính là Lạc Mai đã “chết đi”, chỉ cho rằng Lạc Mai thật sự đã chết, mà cha mẹ nàng thì vẫn còn sống trên đời.
Thuở nhỏ, Thục phi lại có quan hệ tốt nhất với nha hoàn Lạc Mai, đối đãi với cha mẹ nàng như cha mẹ ruột, chỉ có giết cha mẹ Lạc Mai mới tỏ rõ sự cảnh cáo, khiến Thục phi sợ hãi.
Móng tay Mạch Ca khảm sâu vào trong thịt, máu đỏ tươi chảy xuống, giọng nàng rét lạnh cực độ: “Là Nguyên Quý phi, đúng không? Nàng ta đường đường là Quý phi mà ngay cả những người yếu đuối nhất cũng không buông tha, thật đúng là gánh vác nổi hai chữ Quý phi! Thù này không báo, thề không…”
Lời nàng còn chưa dứt, Thục phi đã lập tức ôm chặt lấy nàng: “Là lỗi của ta, nếu không phải ta, sao nàng ta lại ra tay với đại bá và đại nương? Mạch Ca, là ta có lỗi với ngươi, muốn hận thì ngươi hận ta đi!”
Không đợi Mạch Ca nói chuyện, trong chớp mắt tiếp đó Thục phi đã quỳ xuống, Mạch Ca vội vàng muốn đỡ nàng dậy nhưng bị nàng dùng tay giữ chặt, ánh mắt kiên định nói: “Từ nhỏ ngươi đã cùng ta lớn lên, tình cảm sâu nặng, sau này chỉ cần ngày nào ta còn an ổn thì ngày đó ngươi sẽ còn chỗ đứng trong hậu cung.” Đôi mắt như lưu ly rơi lệ: “Từ nay, muội chính là muội muội ruột của ta…”
“Nương nương…” Mạch Ca cảm động nắm chặt đầu ngón tay của nàng: “Nô tì nguyện vì nương nương vượt mọi chông gai, giúp nương nương ngồi lên vị trí Trung cung.”
“Mạch Ca, ta không mong ngôi vị Hoàng hậu gì đó, ta tin tất cả đều có số mệnh, thuận theo tự nhiên, sống thanh thản tùy duyên là được rồi.”
4.
Cầu tình
Hôm sau trời vừa sáng, Mạch Ca lập tức đưa quan yến hạng nhất đến Cảnh Dương cung.
Trinh Chiêu nghi vừa nhập cung hôm qua, Hoàng thượng ban thưởng chủ điện Cảnh Dương cung cho nàng, thân thể Thục phi khó chịu nên không thể đi lại khắp nơi, vì vậy Mạch Ca đưa món ăn mà Trinh Chiêu nghi thích nhất đến để chúc mừng nàng.
Mới vừa vào cửa cung đã gặp một nữ tử đang cười đùa chơi đu dây, giống như một con bướm nhẹ nhàng bay lượn – mặt trái xoan, mày liễu, mũi ngọc tinh xảo, đôi mắt xinh đẹp, trong veo như ánh trăng, hai má lúm đồng tiền trên má càng thu hút hơn, quả thật là mềm mại, đáng yêu.
Mạch Ca cung kính quỳ xuống trước nàng ấy, nói rõ mục đích chuyến thăm này.
Tại tiệc tối lần trước Trinh Chiêu nghi đã gặp qua Mạch Ca, cũng nhớ rõ nàng là cung nữ của Thục phi nên khá nhiệt tình mời nàng vào điện.
Vừa đi vào lập tức ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, đó là hương hoa mai mà Trinh Chiêu nghi vô cùng yêu thích.
Nàng còn nhớ thuở nhỏ ba người các nàng cùng nhau điều chế hương, đặt một mảnh vải lọc mỏng phía trên, cô đặc mật ong rồi chia đều thành từng phần, vo tròn thành viên to như hạt đậu.
Châm lửa đốt, hương không nồng không nhạt, khiến người ta khoan khoái dễ chịu.
Bây giờ ngửi lại mùi hương này, khóe mắt Mạch Ca hơi ướt át, tựa như trở lại khoảng thời gian lúc trước.
Trinh Chiêu nghi thấy nàng như vậy, không khỏi có chút hiếu kì, vội hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Có phải là mùi hương trong điện của bổn cung hun mắt ngươi không? Nếu như thế thì thật xin lỗi ngươi.”
Mạch Ca vội vàng điều chỉnh cảm xúc, cung kính nói: “Chiêu nghi nương nương hiểu lầm rồi, nô tỳ rất thích mùi hương này, chắc đây là hương hoa mai phải không ạ? Dùng bảy lượng hai chỉ trầm hương, năm lượng sạn hương, bốn lượng kê thiệt hương, đàn hương và xạ hương mỗi loại hai lượng, sáu chỉ hoắc hương, bốn chỉ linh lăng hương, hai chỉ giáp hương, một chút long não, cho tất cả vào mài cùng nhau để tạo thành.”
Trinh Chiêu nghi hơi kinh ngạc, hưng phấn nói: “Ngươi cũng hiểu biết về chế tác hương liệu à?”
Mạch Ca lắc đầu, mỉm cười: “Sao nô tì có thể hiểu những thứ này, sở dĩ biết được phương pháp điều chế là vì Thục phi nương nương đã từng nhắc qua với nô tỳ.
Nếu nói đến chế hương thì Thục phi từng kể Chiêu nghi nương nương am hiểu nhất.”
“Hạ tỷ tỷ…!à không, Thục phi tỷ tỷ đã từng nhắc đến bổn cung với ngươi à? Tỷ ấy nói như thế nào?” Mặt mày nàng đều là ý cười, giống như lập tức xem Mạch Ca trở thành bằng hữu, không có chuyện gì không thể nói với nhau, chậm rãi tán gẫu.
“Thục phi nói thuở nhỏ, Chiêu nghi nương nương vô cùng ham chơi, thường bày bừa nguyên liệu chế hương khắp nơi, thậm chí còn lén lút đảo lộn bố trí của hương liệu trong hoa viên, nói là muốn trồng thêm hương liệu khác.”
Trinh Chiêu nghi dường như rơi vào hồi ức, cười lớn tiếng: “Đúng đúng đúng, khi đó bổn cung vô cùng ham chơi, thường xuyên trêu chọc khiến Thục phi tỷ tỷ đau đầu.”
Hơi dừng lại, đôi mi thanh tú đột nhiên nhíu lên, thở dài: “Không biết hiện tại sức khỏe của tỷ tỷ như thế nào rồi? Ta rất muốn đến thăm hỏi tỷ ấy nhưng chỗ đường tỷ của ta…”
“Lúc Thục phi ở Lãnh cung thì cơ thể bị suy nhược, không còn khỏe mạnh như lúc trước.” Mạch Ca nhẹ giọng nói, lại quay sang nhìn nàng: “Nếu Chiêu nghi nương nương thật lòng thương xót, vậy mong nương nương trợ giúp một tay.”
Nói nửa chừng thì Mạch Ca đã cung kính quỳ xuống trước nàng, dập đầu ba cái vang dội.
Mạch Ca nhờ Trinh Chiêu nghi giúp đỡ đưa mình đến Minh Túy cung của Nguyên Quý phi.
Nếu Mạch Ca tự mình chủ động đi, nhất định Nguyên Quý phi sẽ không dễ dàng để nàng cầu kiến, nhưng nếu có Trinh Chiêu nghi dẫn dắt, Nguyên Quý phi không thể không nể mặt mũi đường muội nhà mình.
Cho dù nàng ta không muốn gặp Mạch Ca thì cũng sẽ nghe Trinh Chiêu nghi nói tốt vài câu.
Quả thật, khi Trinh Chiêu nghi dẫn Mạch Ca đi Minh Túy cung, người của Nguyên Quý phi không hề ngăn cản.
Tiến vào trong điện, Nguyên Quý phi đang đánh cờ cùng cung nữ, nàng ta mặc một bộ váy thêu hoa như ý mỏng manh như sương khói, nổi bật lên dáng người thanh mảnh tao nhã.
Hành lễ xong nhưng từ đầu đến cuối Nguyên Quý phi đều không bảo Mạch Ca đứng dậy.
Trinh Chiêu nghi nói vài việc trong nhà với Nguyên Quý phi sau đó dẫn câu chuyện đến chỗ Thục phi, nói yến hội lần trước xảy ra hiểu lầm, biểu tỷ nên nghe cung nữ của Thục phi giải thích đôi điều.
Mạch Ca lập tức cúi người: “Nô tỳ biết rõ lần trước Quý phi nương nương bị khiếp sợ nhưng Thục phi nương nương đã nhận ra sai lầm, mong Quý phi nương nương xem xét bởi vì thân thể Thục phi yếu ớt mà giúp nương nương nhà nô tỳ một tay!”
“Ồ? Ý ngươi bảo bổn cung đi xin Hoàng thượng khai ân ư?” Nguyên Quý phi uống một ngụm trà, tay phải nhẹ nhàng hạ một quân cờ.
Mạch Ca đánh bạo nói: “Bây giờ Quý phi nương nương là người cao quý nhất hậu cung, lại phụ trách quản lý Phượng ấn, sau này hẳn là mẫu nghi thiên hạ, nương nương nhà nô tì ở trước mặt nương nương chỉ như con sâu con kiến, không đáng để tâm.
Nếu hôm nay Quý phi nương nương ra tay tương trợ, ngày sau chúng nô tì nhất định dũng tuyền báo đáp[3].”
[3] Lấy từ câu “Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”, có nghĩa là sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa người khác, dù nhận ơn nhỏ bằng một giọt nước thì cũng phải báo đáp bằng một dòng suối mạnh mẽ.
“Nô tài khốn kiếp!” Nguyên Quý phi đột nhiên biến sắc: “Chẳng qua chỉ là một cung nữ mà cũng dám tùy ý nghị luận cung phi!” Mắt phượng híp lại, nhìn sang Tố Tâm bên cạnh: “Lời nói không ra thể thống gì, không biết quy củ.
Tố Tâm, thay bản cung vả mặt nàng ta.”
“Đường tỷ! Không thể…” Trinh Chiêu nghi giật nảy mình, vội vàng ngăn cản nhưng lại bị ánh mắt của Nguyên Quý phi ép trở lại.
Mạch Ca trông thấy rõ ràng giữa ngón trỏ và ngón giữa của Tố Tâm có giấu một cây kim bạc, chỉ cần tát xuống một cái nhất định nàng sẽ máu me đầm đìa.
Có lẽ Trinh Chiêu nghi cũng nhìn thấy kim bạc nên trong mắt nàng ấy mới ngập tràn sự hoảng sợ.
Mắt thấy tay Tố Tâm sắp vươn tới, Mạch Ca dùng một tay đẩy nàng ta ra, quỳ lao đến chỗ Nguyên Quý phi, nắm kéo mép váy nàng khóc gào lên: “Nô tỳ biết sai rồi, xin Quý phi nương nương tha thứ, nô tỳ không dám nói những lời này nữa, mong Quý phi nương nương tha mạng!”
Sao Nguyên Quý phi có thể tha cho nàng, hung ác đạp nàng một đạp, hai tên thái giám lập tức đè thân thể nàng lại, Tố Tâm cầm kim bạc hung hăng rạch trên mặt nàng, cảnh tượng nhìn thấy đã giật mình đau nhức kia quả thật khiến người ta muốn chết đi.
Một nhát, hai nhát, ba nhát…
Tố Tâm đánh tổng cộng mười lần mới dừng tay, trên mặt Mạch Ca từ lâu đã không còn cảm giác gì, khắp mặt đều là máu, dòng máu đỏ tươi trượt xuống đến khóe miệng, rất tanh rất đắng.
Thân thể dường như bị rút cạn, cảm giác linh hồn bay bổng như muốn tách ra khỏi thân thể.
Trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, rất đau, đau vào tận xương cốt.
Nàng cắn chặt răng, biết rằng hiện tại nhất định mình không thể gục xuống, nhất định không thể.
“Tố Tâm, đi lấy tấm gương ra cho nàng ta nhìn một cái.”
Tố Tâm cười tươi lấy gương đặt ở trước mặt Mạch Ca, liếc mắt nhìn qua dáng vẻ trong gương đã khiến người ta sợ hãi.
Mặc dù dung mạo của Mạch Ca không được coi là quá xuất sắc nhưng lại có một khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn thuần khiết, đứng giữa một đám cung tỳ cũng tạo ra vẻ đẹp khác biệt.
Thế nhưng bây giờ, trên mặt nàng có từng vết từng vết bị rạch, làm sao có thể gọi đây là một khuôn mặt? Quả thật chính là máu thịt be bét, giống như quỷ quái.
Nguyên Quý phi thỏa mãn trưng ra nụ cười, chầm chậm đi đến trước mặt nàng, thản nhiên nói: “Ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần phạm phải sai lầm thì đều bị trách phạt.”
Nói xong lời này, nàng ta phất tay áo, sai người ném Mạch Ca ra ngoài cửa cung.
“Mạch Ca, bây giờ ta lập tức sai người đi mời ngự y cho ngươi!” Trinh Chiêu nghi vội vàng đỡ nàng dậy, lệnh cho cung nữ bên cạnh đi mời ngự y nhưng lại bị Mạch Ca ngăn cản: “Tạ ơn Chiêu nghi nương nương quý mến, nô tì tự biết thân phận, sao dám làm phiền ngự y? Lát nữa trở về, nô tì tự thoa chút thuốc là được rồi.”
Sau khi cảm ơn Trinh Chiêu nghi, Mạch Ca lê thân thể nặng nề trở lại Dục Tú cung.
Vừa mới vào sân, hai mắt đã tối sầm lại, ngất lịm đi.
5.
Hỏa hoạn
Thục phi nhìn thấy mặt Mạch Ca, hết sức kinh hãi.
Sau khi bình tĩnh lại, vội vàng gọi Linh Lung mời ngự y chuyên dụng của mình tới.
Ngự y nhanh chóng cầm máu tiêu sưng, bôi thuốc băng bó, liên tục bận rộn đến nửa đêm.
Từ đầu đến cuối Thục phi luôn canh giữ bên giường bệnh, khi nghe ngự y nói câu không sao cả mới thở phào một hơi.
Đợi ngự y đi rồi, nàng vừa chảy nước mắt vừa nói: “Mạch Ca, muội thật là khờ, cớ gì phải vì ta mà đi xung đột với Nguyên Quý phi chứ…” Giọng nói nàng có chút nghẹn ngào, giống như lâm vào bi thương nặng nề: “Nếu muội xảy ra chuyện gì, ta nên…”
Nàng còn chưa nói dứt lời đã bị Linh Lung vội vàng vào cửa cắt ngang.
Trên mặt Linh Lung vô cùng lo lắng: “Nương nương, không xong rồi, Minh Túy cung xảy ra hỏa hoạn…!sợ là Nguyên Quý phi không qua khỏi…”
Tin tức này không khác nào sét đánh ngang trời, Thục phi sửng sốt hồi lâu mới giật mình đứng dậy, vội vội vàng vàng khoác thêm áo ngoài, dẫn theo Linh Lung nhanh chóng chạy đến Minh Túy cung.
Lúc này, Minh Túy cung đã trở thành một biển lửa, tất cả cung nhân đều xách theo thùng nước đến dập lửa.
Nhưng thế lửa vô cùng dữ dội, đến lúc thị vệ xông vào khiêng Nguyên Quý phi ra tới thì nàng ta đã ngưng thở từ lâu.
Cung nữ thiếp thân Tố Tâm của Nguyên Quý phi dù cũng bị bỏng nửa người nhưng vẫn còn giữ được một hơi yếu ớt.
Song, lúc ngự y kiểm tra thương thế của nàng ta lại ngửi được mùi rượu quanh người nàng ta.
Hoàng thượng cũng vừa chạy đến từ Cần Chính điện, nghe những lời này lập tức giận dữ: “Điều tra cho trẫm, nhất định phải tra ra nguyên nhân hỏa hoạn.”
Trận hỏa hoạn nhanh chóng bị dập tắt, trong điện gần như bị thiêu rụi sạch sẽ nhưng thị vệ vẫn tìm được mảnh vỡ vò rượu ở gần cửa lớn, mùi hương giống như đúc với mùi trên người Tố Tâm.
Đám người lập tức hiểu rõ nguyên do sự việc, nhất định là Tố Tâm lén uống rượu, sau đó cầm đèn trong tình trạng say khướt, lại không cẩn thận làm rơi nến, dẫn đến cung điện bị cháy.
Đêm đó Tố Tâm lập tức bị ném vào trong hồ Thái Dạ.
Đối với chuyện Nguyên Quý phi mất đi, Hoàng thượng vô cùng đau buồn, gia phong Nguyên Quý phi thành Hoàng Quý phi, hậu táng trong Hoàng lăng.
Hơn nữa, còn ban thưởng an ủi nhà ngoại Hoàng Quý phi, tấn phong Trinh Chiêu nghi lên Trinh Phi.
Lúc Mạch Ca tỉnh lại đã là ba ngày sau.
Mấy ngày nay, sương mù dày đặc, đưa mắt nhìn quanh toàn là một mảnh tối tăm, mịt mờ.
Thế nhưng nàng lại gắng chịu đựng đau đớn đứng dậy khỏi giường, khóe môi lộ ra ý cười kín đáo.
Không có ai biết được rốt cuộc trận hỏa hoạn ở Minh Túy cung xảy ra như thế nào.
Bên trong tường đỏ này có thể chôn giấu rất nhiều bí mật, giữa những bụi hoa rực rỡ khoe sắc, bò ra đầy những con rắn độc đang thè đầu lưỡi mang đến sự chết chóc.
Hôm đó, trước khi nàng đến tìm Trinh Chiêu nghi đã sớm đi đến Ti Thiện phòng.
Thật ra, Ti Thiện phòng là nơi có khả năng nghe ngóng được nhiều bí mật nhất, kể cả là ai thích ăn uống món gì, chỉ cần vào Ti Thiện phòng thì đều có thể biết được rõ ràng.
Minh Túy cung có một cung nữ tên Thu Thủy rất thích uống rượu, mỗi ngày đều tới Ti Thiện phòng lấy một chút, để dành ban đêm uống.
Mạch Ca đã hạ thuốc mê vào rượu của Thu Thủy, thuốc đó là nàng đặc biệt bào chế, không màu không vị, gặp nước tan ngay.
Sau đó Mạch Ca đi theo Trinh Chiêu nghi đến Minh Túy cung.
Lúc nàng quỳ cầu xin Nguyên Quý phi đã lén lút bôi bột bạch lân lên mép váy nàng ta, lúc bị tát còn nhân cơ hội vẩy bột vào người mấy cung nhân và các góc trong điện.
Nguyên Quý phi cực kỳ sợ lạnh, cho dù đã vào tháng ba nhưng trong điện vẫn luôn đốt than trắng như trước.
Ban đêm, than trắng đốt nóng làm không khí ấm áp như ngày xuân, bạch lân gặp nhiệt tự bốc cháy, Nguyên Quý phi vẫn còn trong giấc mơ, xảy ra chuyện, đương nhiên là không thể cứu nổi.
Khi đó, Thu Thủy và Tố Tâm ở ngoài điện canh giữ, đúng lúc Tố Tâm không nhịn được cơn buồn ngủ nên gật gù, còn Thu Thủy mới uống một ngụm rượu đã ngất đi, vò rượu trong tay rơi xuống đất vỡ nát, rượu lập tức chảy ra đầy đất, thấm ướt quần áo của hai người.
Một cái bẫy như thế, cuối cùng không có ai tra ra được.
Nàng nhìn màn sương trắng ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Cha, mẹ, tiểu muội, rốt cuộc con cũng báo được thù cho mọi người.”
6.
Chết tâm
Thời gian nhanh chóng đến tháng tư, đúng lúc này, Thục phi lại được kiểm tra ra đã mang thai ba tháng.
Mạch Ca hết sức kinh ngạc đối với việc Thục phi mang thai, ngay cả Thục phi cũng một mực nửa tin nửa ngờ, hỏi đi hỏi lại ngự y có phải thật hay không.
“Nương nương, thật ra trước đó vi thần đã dò ra hỉ mạch, chỉ là thân thể nương nương vô cùng yếu ớt, hỉ mạch lúc ẩn lúc hiện, tùy theo hoàn cảnh mà thay đổi, khí huyết suy nhược.
Vì thế vi thần đành phải nghe theo ý phu nhân là tạm thời không nói việc này cho nương nương.” Ngự y cười trả lời, lại nói tiếp: “Bây giờ thân thể nương nương đã tốt lên, mà hoàng tự cũng vô cùng khỏe mạnh, vi thần chúc mừng nương nương!”
Hốc mắt Thục phi lập tức đỏ lên, nắm tay Mạch Ca thật chặt, nước mắt rơi như mưa.
“Nương nương, đây là chuyện tốt ạ! Chúng ta cuối cùng cũng khổ tận cam lai.” Mạch Ca ôm chặt lấy nàng, từ đáy lòng mừng thay cho nàng, “Từ đầu đến cuối nô tỳ luôn tin trời cao chắc chắn sẽ không đối xử tệ với nương nương, người xem đi, nên là của người thì cuối cùng cũng sẽ là của người.”
Thục phi bị lời này của nàng chọc phì cười, cẩn thận từng li từng tí vuốt bụng dưới.
Hoàng thượng vui mừng quá đỗi, nghe tin tức xong lập tức buông tấu chương trong tay xuống, chạy thẳng một đường đến thăm Thục phi.
Đây là hài tử đầu tiên của Hoàng thượng, tất nhiên vô cùng được coi trọng, lập tức tấn phong Thục phi làm Dực Quý phi, nắm giữ Phượng ấn.
Điều dưỡng một thời gian, vết thương trên mặt Mạch Ca gần như không nhìn thấy nữa, mà Dực Quý phi cũng càng ngày càng lộ rõ bụng.
Tất cả mọi người đều nói vị trí Trung cung này hẳn là thuộc về Dực Quý phi.
Mọi chuyện đều kết thúc, ván đã đóng thuyền.
Vậy mà, có một lần Mạch Ca định đi nhận vật tư hàng tháng, bởi vì có việc đột nhiên trở về Dục Tú cung, trùng hợp nghe được cuộc nói chuyện giữa Dực Quý phi và Linh Lung.
“Nương nương, đến giờ vẫn chưa tìm được đứa bé kia, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không thì thôi bỏ đi, dù sao đêm đó trời tối đen, nó nhất định sẽ không biết được là ai đã giết cha mẹ mình.”
Giọng của Dực Quý phi đột nhiên lạnh lẽo, nghiêm nghị nói: “Nhất định phải xử lý, một khi nó và Mạch Ca gặp được nhau chắc chắn sẽ biết là do bản cung làm.”
“Vâng, nô tỳ hiểu rồi ạ.”
Cảm giác khắc cốt ghi tâm tràn ngập đáy lòng Mạch Ca, giống như băng tuyết bắn tung tóe, xâm nhập vào lồng ngực nàng, lạnh thấu xương.
Nàng cắn chặt đến nát bờ môi, thù hận trong lòng như ngàn vạn con dao găm cắm vào ngực, khoét ra từng mảnh máu thịt của nàng.
Dực Quý phi vuốt bụng dưới, cười lạnh: “Bổn cung đi từng bước một tới bây giờ quả thật không dễ dàng, nếu như không độc ác, làm sao có thể cười đến cuối cùng? Mạch Ca tự cho là đúng, nghĩ rằng Nguyên Quý phi cố ý hãm hại bổn cung, thật ra nàng ta lại không biết bột đậu phộng đó chính xác là bổn cung thêm vào.
Chỉ có làm như thế bổn cung mới có thể diễn một màn giấu trời qua biển, con của bản cung mới có thể an toàn vượt qua ba tháng đầu.
Chỉ cần qua ba tháng này, cái thai ổn định, người khác có muốn làm gì cũng không làm được nữa.
Tất cả mọi người đều cho rằng bổn cung bị suy nhược cơ thể, thật ra lại không biết bản cung rất khỏe mạnh.
Nói ra thì bổn cung cũng rất thích Mạch Ca, nàng ta rất thông minh, tưởng rằng Nguyên Quý phi hại người nhà mình thì lập tức bày một mưu kế thay bổn cung loại trừ ả ta.
Muốn trách thì trách sao nàng ta lại sống lại, người sống lại một lần bổn cung không nắm chắc được tâm tư thật sự của nàng ta.
Lỡ như nàng ta cũng giống Liễu Diệp, có lòng dạ khác, muốn bay lên đầu cành, vậy thì bổn cung đúng là tự tìm đường chết.”
“Nương nương có đôi mắt thật tinh tường, một cung nữ nho nhỏ như nàng ta đương nhiên không đấu lại nương nương.
Sau này nương nương muốn làm gì với nàng ta ạ?”
“Chỉ cần muội muội nàng ta chết rồi thì việc này không ai biết được.
Nàng ta vẫn còn giá trị lợi dụng, cứ để nàng ta ngoan ngoãn đi theo bổn cung đi.
Dù sao ở trong mắt nàng ta, bổn cung là một người yếu đuối khiến người ta thương xót, ha ha ha…” Giọng điệu của Thục phi tràn đầy vẻ đắc ý.
Thật hay cho một kẻ tâm tư nhanh nhẹn, hay cho một kế hoạch tuyệt diệu!
Mạch Ca không nhớ rõ mình đã rời khỏi Dục Tú cung như thế nào, lòng của nàng dường như đã chết đi, mặc dù trái tim trong lồng ngực vẫn nhảy lên nhưng nàng hiểu, ấm áp còn sót lại nơi đó đã bị Dực Quý phi tự tay bóp chết, lòng như tro tàn, sẽ không bao giờ ấm trở lại nữa.
Nàng siết chặt nắm tay, sau khi hạ quyết tâm, từng bước từng bước đi thẳng đến Đường Lê cung.
7.
Dục hỏa trùng sinh
Mạch Ca tự cho rằng nàng và Dực Quý phi tình nghĩa sâu nặng, từ nhỏ các nàng đã cùng nhau lớn lên, trải qua mưa gió, những năm tháng vui buồn cùng nhau không phải người khác có thể hiểu được.
Nàng luôn trân quý tình nghĩa giữa hai người bọn họ, thề bảo vệ Dực Quý phi cả đời.
Nhưng Dực Quý phi lại tự tay vứt bỏ tình nghĩa kia, giết chết người thân của Mạch Ca để thực hiện mục đích ngồi lên vị trí Hoàng hậu cao cao tại thượng.
Nàng ta cũng quên mất Mạch Ca đã cứu nàng ta ra khỏi Lãnh cung lạnh lẽo kia như thế nào, giúp nàng ta lần nữa giành được thánh sủng.
Kết quả là nàng ta lại lấy oán trả ơn, tàn nhẫn chà đạp lên những năm tháng quá khứ.
Phải rồi, lẽ ra Mạch Ca nên sớm nhận ra, bất kể là ai, một khi bước vào thâm cung này, thứ thay đổi không chỉ là địa vị, còn có lòng người.
Thứ gọi là lòng người này vốn dĩ cũng không đáng bao nhiêu tiền, nếu ngươi trút hết tấm lòng mình mà không nhận lại được gì thì chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Đây là quy tắc trong thâm cung, đám người ở hậu cung cũng không ngoại lệ.
Nàng cần gì phải khổ sở?
Đừng trách nàng lòng dạ độc ác, người không có trái tim thì cũng sẽ không quan tâm đến gì khác.
Hôm đó, Mạch Ca đến Đường Lê cung gặp Anh Chiêu nghi, hai người thương nghị đạt thành liên minh, Mạch Ca vì báo thù, Anh Chiêu nghi vì đoạt sủng.
Sau một tháng, Anh Chiêu nghi dẫn Mạch Ca đến Cần Chính điện bái kiến Hoàng thượng, nói là có âm mưu cần tố giác.
Lập tức, cung nhân tìm ra con rối vu cổ thêu ngày sinh tháng đẻ của Hoàng thượng trong tẩm điện Dục Tú cung và vô số sách giấy ghi đầy lời nguyền rủa, oán hận Hoàng thượng.
Hoàng thượng quen thuộc với nét chữ của Dực Quý phi nhất, hơn nữa trải qua sự so sánh của nhiều quan văn, xác nhận đó đúng thật là do Dực Quý phi viết.
Dực Quý phi giải thích đủ kiểu, còn cùng đối chất với Mạch Ca, thế nhưng có ai tin chứ? Mạch Ca vốn là cung nữ đến từ Ti Thiện phòng, không hề biết chữ, hồ sơ của Nội Thị giám đều có ghi lại.
Huống chi nàng luôn rũ mày cụp mắt, dáng vẻ vô cùng khéo léo, dịu ngoan.
Lại thêm Anh Chiêu nghi chỉ tội Dực Quý phi ngày đó chính xác là cố ý bỏ bột đậu phộng vào điểm tâm của Nguyên Quý phi, còn tung ra một nghi ngờ nữa, đó là cố gắng khiến cái chết của Nguyên Quý phi có dính líu tới Dực Quý phi.
Dù sao Nguyên Quý phi vừa chết thì người được lợi lớn nhất chính là Dực Quý phi.
Ngày kế tiếp, Hoàng thượng hạ chiếu, Dực Quý phi thất đức, biếm thành Tô Nương tử, cấm túc ở Dục Tú cung.
Còn hài tử trong bụng nàng ta đợi sinh ra sẽ giao cho ma ma ở Hoàng tử phủ nuôi dưỡng.
Mất đi địa vị, không có hài tử, cả đời này nàng ta cũng không thể tạo nên sóng gió gì nữa.
Không ai biết được, từ nhỏ, chữ viết của Mạch Ca là do Tô Nương tử chỉ dạy, nếu không tận mắt chứng kiến Mạch Ca viết thì đủ để có thể làm giả.
Tháng sau, Mạch Ca lại trở về làm việc ở Ti Thiện phòng.
Có một lần Hoàng thượng sinh bệnh nặng, cả ngày ăn uống không ngon, vậy mà lúc cung nữ trình lên một món ăn tầm thường trong gia đình bình dân – đậu hũ hạnh nhân thì Hoàng thượng chỉ vừa nếm một miếng đã bỗng chốc thèm ăn, lập tức sai người tìm cung nữ đã làm ra món ăn này tới.
Ngày hôm sau, thái giám cười uyển chuyển đến truyền chỉ, Mạch Ca được phong làm cung nữ ở Ngự Càn, hầu hạ bên cạnh thánh thượng.
Một ngày trước khi thu dọn hành lý đi Ngự Càn cung, Mạch Ca đến thăm Tô Nương tử, suốt cuộc gặp mặt nàng không để ý tới sự nhục mạ của nàng ta.
Mạch Ca nhìn nàng ta, chỉ thản nhiên nói một câu: “Lúc trước, ta vì ngươi mà sống.
Nhưng bây giờ, cái mạng này là của chính ta.”
“Từ nay về sau, mệnh ta do ta, không do trời định.”.