Thuận tay dắt dê nghĩa là không tốn sức lực, thừa cơ có được thứ mình muốn.
Tiến thêm một bước nghĩa là giỏi nắm bắt thời cơ, chờ đợi đạt được thời cơ, lợi dụng sơ hở nhỏ của đối phương để giành thắng lợi.
1.
Chí tử
Buổi chiều nhàn nhã, lư hương trong Hàm Phúc điện đang đốt hương Nga Lê, xông trong điện đầy hương thơm ngát dễ chịu.
Hoàng thượng đang nghiêm túc phê duyệt tấu chương trước bàn, Mạch Ca thì ngồi ở bên cạnh thưởng thức một quyển từ phú.
Quân vương nho nhã, giai nhân như ngọc, cảnh tượng này tuyệt đẹp như một bức tranh.
Cửu Hạ và Lý Hỉ đã sớm lui ra ngoài, không quấy rầy bọn họ, nếu không phải Tiểu Phúc tử chạy vội từ ngoài cửa cung chạy vào, căn bản sẽ không ai làm kinh động sự yên tĩnh nhất thời này.
Tiểu Phúc Tử không kịp thở, chỉ vội vã nói: “Nô tài muốn gặp Hoàng thượng và Quý phi nương nương!”
Nhin trán hắn đổ đầy mồ hôi, hiển nhiên là có chuyện quan trọng, Lý Hỉ vội vàng đi vào bẩm báo.
Sau đó, Tiểu Phúc Tử được cho phép đi vào.
Vừa quỳ xuống, hắn đã vội vàng nói: “Hoàng thượng, Quý phi nương nương,…!điện hạ…!ngài…ngài…”
Mạch Ca nghe thấy đề cập đến Nguyên Hòa, lập tức hỏi: “Ngươi nói mau! Hòa nhi thế nào? Chẳng lẽ bị thương?”
Tiểu Phúc Tử hung hăng lắc đầu, nuốt nước miếng, cẩn thận dè dặt nói: “Không phải điện hạ xảy ra chuyện, mà là…!mà là điện hạ không cẩn thận…! không cẩn thận…”
Hắn chần chừ một lát, đổi sang cách nói khác: “Là Đại công tử nhà Ngô Thị lang chết rồi!”
Cái gì! Tại sao lại như vậy!
Cho dù Tiểu Phúc Tử không nói rõ ràng nhưng Mạch Ca và Hoàng thượng vẫn nghe ra điểm mấu chốt, cái chết của Đại công tử Ngô gia có liên quan đến Nguyên Hòa.
Bọn họ gần như đứng lên đồng thời, trong mắt toát lên vẻ không dám tin, há mồm trợn mắt.
Qua hồi lâu, bọn họ mới hồi phục tinh thần, chậm rãi ngồi xuống.
Từ khi Nguyên Ý bị đưa ra cung, bên cạnh Nguyên Hòa rất ít bạn bè đồng trang lứa, để hắn không cô đơn, Hoàng thượng bèn chọn mấy vị công tử nhà triều thần đến làm bạn học của hắn.
Mấy người thiếu niên cùng ăn cùng học, tính ra cũng vui vẻ tự tại.
Sắc mặt Hoàng thượng cực kỳ khó coi, vỗ bàn rầm rầm, chấn động khiến toàn bộ tấu chương trên bàn đều rơi xuống đất.
Trong mắt hắn đều là thất vọng hận rèn sắt không thành thép.
“Đứa con ngỗ nghịch này! Từ trước đến giờ học hành không tới nơi tới chốn, cả ngày chỉ biết đánh nhau, chơi đùa, sau này sao có thể tiếp quản giang sơn xã tắc!”
Tiểu Phúc Tử đang quỳ bị dọa tới mức không biết làm sao, chỉ đành nhìn Mạch Ca với ánh mắt cầu cứu.
Mạch Ca biết Hoàng thượng tức giận là bởi vì hắn thất vọng, hắn sớm coi Hòa nhi như Trữ quân mà đào tạo, nhưng Hòa nhi lại cứ kháng cự với việc học, chỉ thích múa thương cầm bổng, bây giờ xảy ra chuyện này, Hoàng thượng cngx là yêu nhiều nên giận nhiều.
Nàng cố hết sức để giọng nói không run rẩy, nói khẽ với Hoàng thượng: “Bất kể thế nào, chúng ta vẫn nên đi xem thế nào đã! Hiện giờ chúng ta chưa biết cớ sự ra sao, cứ đi xem Hòa nhi nói thế nào?”
Hoàng thượng nhắm mắt thở dài: “Cũng được, dù sao cũng phải cho nhà Ngô Thị lang một câu trả lời.”
Trên đường đi, Mạch Ca vẫn không tin nổi đây là sự thật, dù Nguyên Hòa thích chơi đùa nhưng cũng sẽ không đánh người, càng không có khả năng đánh chết người.
Rốt cuộc bên trong có hiểu lầm gì?
Nàng chưa từng ép buộc Nguyên Hòa đọc sách, nhưng nàng lại hết sức coi trọng đạo đức.
Nàng thường dạy bảo người khác tính bản thiện, không được xích mích với người khác.
Nguyên Hòa nghe lời hiểu chuyện, những điều này đều ghi trong lòng.
Cho nên rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
2.
Thất thủ
Đi đến sau Thượng Thư uyển, bọn họ đã thấy tất cả mọi người mặt mũi lo sợ.
Nguyên Hòa đứng chính giữa, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt chăm chú nhìn thi thể không nhúc nhích trên mặt đất, trong mắt có sợ hại, lại có ấm ức, có luống cuống, còn có hối hận.
Hoàng thượng đi đến trước mặt hắn, giơ tay tát hắn một cái: “Ngươi nhìn chuyện tốt ngươi làm đi!”
Nguyên Hòa quỳ phịch xuống, nước mắt nhanh chóng phủ kín gương mặt: “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, người muốn đánh muốn phạt tùy người, chỉ tiếc có làm bất cứ thứ gì thì Duy Chi cũng không thể tỉnh lại!”
Mạch Ca nhìn Ngô Duy Chi, trái tim cũng quặn thắt, hắn mới là một đứa nhỏ, nghe nói hắn bản tính thông minh, nổi danh khắp Kiến khang, hôm nay cô độc nằm trên đất, không còn hơi thở, cho dù ai nhìn cũng không khỏi thương tâm rơi lệ.
Nàng còn đau lòng khổ sở như vậy, nếu là cha mẹ hắn nhìn thấy, sợ là đau đớn đến đứt từng khúc ruột, tê tâm liệt phế.
Lão thái giám Thượng Thư uyển kể lại ngọn nguồn sự việc một lượt.
Bọn nhỏ vốn đang đá xúc cúc ở trong sân, Nguyên Hòa và Ngô Duy Chi theo thứ tự là thủ lĩnh hai đội.
Ban đầu bọn chúng chơi đến quên cả trời đất, nhưng về sau hai người vì tranh xúc cúc mà bắt đầu kèn cựa, hơn nữa mấy đứa trẻ khác hò hét giật dây, hai người bèn một người đuổi theo, một người xông vào, lúc này vì tranh giành hạng nhất mà đánh nhau.
Con trai đánh nhau cũng là chuyện thường, huống chi hai người bọn họ sớm đã thành thói quen, ngược lại càng đánh càng thân nên bọn hạ nhân cũng mặc kệ.
Nhưng hoàn toàn không ngờ tới là đùa giỡn giữa trẻ nhỏ với nhau lại thành mất mạng người, Đại công tử Ngô gia nôn ra mấy ngụm máu tươi rồi tắt thở.
Lão thái giám gấp đến độ mặt mũi nhăn nhúm: “Lão nô thật sự không hiểu, bình thường Ngô đại công tử và điện hạ cũng là như vậy, làm sao hôm nay lại…!thành như vậy chứ?”
Vu ma ma ở bên cạnh quỳ xuống xin tha thứ thay Nguyên Hòa: “Điện hạ chỉ là một đứa trẻ, đừng nói là đùa giỡn, kể cả có đánh nhau thật, một đứa bé nắm tay lớn hơn nữa cũng không có khả năng đánh chết một người đang sống sờ sờ.”
“Nô tỳ cảm thấy chuyện này có điểm kỳ quái! Có phải Ngô đại công tử hắn vốn khó chịu trong người không?”
Lời này của bà nhắc nhở Hoàng thượng, Lý Hỉ vội sai người gọi ngự y đến.
Nhưng ngự y cẩn thận xem xét thân thể Ngô Duy Chi rồi lắc đầu: “Xương ngực của Ngô đại công tử bị gãy, căm vào tim phổi mà chết.”
Mạch Ca vẫn chưa tử bỏ ý định, nàng tin chắc Nguyên Hòa sẽ không chừng mực như vậy, lại hỏi cung nhân có nhìn thấy người nào khác không, nhưng trừ những đứa trẻ này ra không còn ai khác.
Chân tướng hiện ra sống động, Ngô Duy Chi chính là bị điện hạ đánh chết.
Lần này mọi người đều yên lặng, không thể không lật đổ suy tính vốn có trong lòng.
Kể ra, tuy điện hạ không thích học nhưng có khuynh hướng thích tập võ, thầy giáo dạy hắn đao kiếm gậy gộc thì có khá hơn chút.
Hắn trời sinh chính là kỳ tài võ học, mới mười tuổi đã là tay kiếm nổi danh kinh thành.
Mà võ thuật của Ngô Duy Chi cực kém, căn bản không phải đối thủ của điện hạ.
Nếu đánh thật…!Bọn họ không dám nghĩ tiếp nữa.
Điều này khiến tôn nghiêm của hoàng thất bị chà đạp dưới bùn lầy.
Dĩ nhiên không được! Bất kể Ngô đại công tử chế thế nào, cũng tuyệt đối không được có chút liên quan tới điện hạ!
Lão thái giám vội vàng nói: “Lão nô chợt nhớ tới, hình như Ngô đại công tử đụng phải núi giả, có phải vì thế nên gãy xương ngực không?”
Những cung nhân khác lập tức hưởng ứng, ngự y cũng vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng! Vi thần vừa rồi cũng cảm thấy là bị thứ sắc bén đụng gãy xương, hiện giờ nhìn lại, nhất định là Ngô đại công tử vô tình đụng phải núi giả nên mới đột tử.”
Lý Hỉ tiến đến bên cạnh Hoàng thượng, thấp giọng giảng hòa: “Bệ hạ, chuyện này đã sáng tỏ, điện hạ vốn đã bị kinh sợ, ngài đừng trách cứ điện hạ nữa.
Chuyện Ngô đại công tử bất ngờ đụng phải núi giả mà bỏ mạng, nô tài lập tức lệnh cho người đến Ngô phủ truyền tin, để bọn họ thu xếp nhận xác.”
Hoàng thượng nhắm mắt, không nói gì, nhưng Lý Hỉ biết đây là ngầm đồng ý, bây giờ cũng không có biện pháp nào khác.
Hay cho câu chỉ hươu bảo ngựa, sự việc cứ vậy mà bị che giấu.
Mạch Ca tất nhiên không đồng ý.
Cho dù Nguyên Hòa là con trai nàng nhưng nàng cũng không cách nào trơ mắt nhìn một đứa bé chết một cách không rõ ràng như thế.
Nếu Nguyên Hòa thật sự là hung thủ, nàng nhất định phải để hắn chính miệng nhận lỗi với vợ chồng Ngô thị.
Nàng đang định gọi Lý Hỉ lại nhưng Nguyên Hòa lại níu lấy áo Lý Hỉ trước tiên, lớn tiếng nói: “Không được đi! Các ngươi không thể như vậy! Là ta hại chết Duy Chi, ta phải đền mạng cho hắn! Hắn là huynh đệ tốt của ta, nếu như ngay cả ta cũng nói láo, hắn sẽ đau lòng đến thế nào.
Phụ hoàng, mẫu phi, nhi thần muốn đi nhận tội với cha mẹ hắn!”
Hoàng thượng trố mắt, ngược lại Mạch Ca lại vui mừng trong lòng.
Không e ngại, dám thừa nhận, đây mới là con trai nàng.
Nàng nhìn Hoàng thượng, cũng quỳ xuống: “Nguyên Hòa là cốt nhục của thần thiếp, Nguyên Hòa có lỗi, làm mẫu thân, thần thiếp cũng có lỗi.
Nếu đã có lỗi thì nên nhận lỗi, thần thiếp tình nguyện dẫn Nguyên Hòa đến cho Ngô gia một câu trả lời.”
3.
Nhận tội
Ban đầu Hoàng thượng không đồng ý, một khi thừa nhận thì chẳng khác nào tát vào mặt hoàng gia.
Mấu chốt nhất là đời này Nguyên Hòa sẽ vô duyên với ngôi vị Thái tử.
Hắn gánh chịu vết nhơ này, triều thần chắc chắn nắm chặt không buông, cuối cùng sẽ cùng kết cục với Nguyên Ý.
Nhưng Mạch Ca không quan tâm, nàng là người làm mẹ, tất nhiên hiểu rõ Nguyên Hòa muốn gì nhất.
Nguyên Hòa không hề để ý, chỉ dập đầu nói với bọn họ: “Phụ hoàng, mẫu phi, nhi thần không cần gì hết, chỉ xin để Duy Chi được nhắm mắt nơi suối vàng.”
Hắn ham chơi hiếu động đã quen, lần này là lần đầu tiên nghiêm túc một cách khó hiểu, tựa như phút chốc trưởng thành hiểu chuyện, lại có dáng vẻ của người lớn thành thục.
Sau khi cân nhắc hồi lâu, cuối cùng Hoàng thượng đồng ý, chỉ là mặt hắn ngập tràn lo lắng: “Các ngươi phải hiểu rõ, từ nay về sau mãi mãi không thoát khỏi phiền toái và tranh đấu.”
Mạch Ca biết, tất nhiêu nàng hiểu rõ hậu quả, phía trước chờ đợi nàng và Nguyên Hòa sẽ là con đường đầy gai nhọn.
Nàng sai người dời thi thể đến Hàm Phúc cung, lại sai người dàn xếp ổn thỏa, chờ người Ngô phủ vào cung.
Quả thật, một khi tin tức truyền ra, Thuần Quý nhân là người đầu tiên chạy đến, còn chưa nhìn thấy thi thể phủ vải trắng, nàng ta đã xụi lơ ngã xuống, khóc không thành tiếng.
Nàng ta là cô mẫu của Ngô Duy Chi, tận mắt nhìn hắn lớn lên, rõ ràng hai canh giờ trước hắn còn đến chỗ nàng thỉnh an, sao hiện giờ lại nằm ở nơi này.
Nàng không dám xốc lên nhìn, nàng sợ nhìn thấy nàng sẽ trực tiếp ngất xỉu mất, chỉ một mực lắc đầu: “Không thể, Duy Chi thông minh hiểu chuyện, thầy tướng đều nói hắn sống lâu trăm tuổi, đây nhất định không phải Duy Chi, nhất định không phải!”
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Vợ chồng Ngô thị đuổi tới, bên cạnh còn có Chử Tần và một đám học sinh của Thượng Thư uyển.
Sắc mặt Ngô phu nhân trắng bệch làm người khác sợ hãi, run rẩy đi đến trước mặt thi thể, lật vải trắng lên, gần như là trong nháy mắt, nàng nhào lên người Ngô Duy Chi, gào khóc.
Ngô Thị lang cũng như si ngốc, bước chân nghiêng ngả, mỗi bước đi thân mình như trực đổ, lảo đảo muốn ngã.
Hắn là nam nhi bảy thước, vốn không nên rơi lệ nhưng giờ phút này nhìn tháy cốt nhục của mình nằm đó, rốt cuộc không khống chế nổi nước mắt, từng giọt rơi xuống.
Bi thương thấm đẫm không khí, rõ ràng là nắng ấm, không khí lại thảm đạm như vũng nước đọng, lạnh thấu xương như rơi vào hầm băng, soi trên khuôn mặt không còn màu máu phủ vải trắng, tỏa ra cảm giác rét lạnh thê lương.
Mạch Ca muốn mở miệng nói gì đó nhưng lời đến khóe miệng rồi lại nuốt trở vào.
Có lẽ yên lặng mới là an ủi lớn nhất với bọn họ.
Nguyên Hòa quỳ xuống với bọn họ, nặng nề dập đầu vang thành tiếng, rồi nói: “Là ta có lỗi với các ngươi, là ta hại chết Duy Chi.
Ta biết hiện tại nói gì cũng vô dụng, các ngươi muốn ta trả mạng ta cũng không có lời oán hận.”
Ngô phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Nguyên Hòa, trong mắt đầy tia máu.
Nàng nắm chặt tay thành quyền, tùy ý cắn rách môi chảy máu, khó khăn nói ra một chữ: “Ngươi…” Những lời phía sau lại không thốt ra.
Ngô Thị lang ôm lấy bà, thở dài thật sâu, bọn họ có thể làm gì chứ, bọn họ dám làm gì.
Hại chết Duy Chi là thiên chi kiêu tử, là Hoàng tử cao cao tại thượng chẳng lẽ bọn họ còn có thể muốn hắn mạng đổi mạng? Loại đau khổ này chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, bọn họ chẳng thể làm được gì.
Chử Tần ở bên cạnh khuyên can: “Xảy ra chuyện này cũng không ai muốn cả.
Quan hệ của điện hạ và Đại công tử vốn rất tốt, chẳng qua chỉ chơi đùa bình thường thôi, không ai ngờ sẽ như vậy.
Bây giờ người khổ sở nhất là điện hạ rồi, nhỏ như vậy đã phải gánh chịu những chuyện này.”
Đệ đệ của Chử Tần cũng ở trong đó, chỉ một mực khóc.
Ngược lại là Tạ Thanh bên cạnh hắn quỳ xuống dập đầu với Ngô thị, sau đó nói: “Chuyện này chúng ta cũng có lỗi, nếu không phải chúng ta vui vẻ góp phần cổ vũ, căn bản sẽ không…!Điện hạ luôn đối xử với chúng ta như bạn bè, xưa nay không kiêu căng tự đại với chúng ta, cho nên chúng ta mới chơi vui như vậy.
Ta tin tưởng thế huynh ở trên trời có linh cũng không muốn nhìn thấy điện hạ phải bị trách phạt! Huống chi chuyện này không phải một mình điện hạ sai, chúng ta cũng có lỗi, nếu phạt thì chúng ta cũng phải bị phạt!”
Hắn nói đến đây, những con em cùng lứa khác cũng đều quỳ xuống, nhao nhao nhận lỗi.
Ngô phu nhân hốt hoảng cười một tiếng: “Đúng vậy, suy cho cùng điện hạ cũng chỉ là đứa nhỏ, chẳng qua nhất thời lỡ tay, sao thần phụ có thể trách hắn? Muốn trách thì phải trách số mệnh Duy Chi không tốt.”
“Không phải!” Nguyên Hòa nóng nảy, nghẹn ngào nói: “Ta biết ngươi không dễ chịu, ngươi không cần để ý thân phận của ta, ta thật lòng muốn nhận lỗi!”
“Thôi, điện hạ không cần nói nữa.” Ngô phu nhân lau nước mắt, thản nhiên nói: “Thần phụ còn vội đưa Duy Chi về.
Thứ cho thần phụ vô lễ, nếu không còn chuyện gì nữa, thần phụ xin cáo lui.”
Vợ chồng Ngô Thị cùng Thuần quý nhân rời đi.
Nguyên Hòa nhìn theo bọn họ thật lâu, bi thương cười: “Dù sao cũng là một mạng người, vì sao lại tùy tiện tha thứ chứ?”
4.
Điểm đáng ngờ
Rất nhanh, chuyện Đại hoàng tử lỡ tay hại chết Đại công tử Ngô gia đã truyền khắp đầu đường cuối hẻm.
Ngô Duy Chi vốn nổi danh thiếu niên tài tử ở kinh thành, bây giờ chết thảm, mọi người không khỏi tiếc hận, thậm chí có người căm thù hung thủ giết người – Đại hoàng tử đến tận xương tủy, nói thẳng thói đời này đúng là không công bằng, hoàng tử phạm pháp mà vẫn ung dung tự tại.
Dư luận oán hận và đòi phạt càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã truyền đến hoàng cung.
Các quan viên chĩa áp lực vào thiên tử, bày tỏ nếu không xử trí thích đáng sẽ khiến lòng dân sôi trào.
Hoàng thượng sớm biết sẽ có kết cục như vậy, chỉ thầm nghĩ có thể kéo dài một chút nhất thời, nhưng với tình hình bây giờ, hắn cũng chỉ có thể nhốt Nguyên Hòa vào Tông Nhân phủ.
Nhưng thánh chỉ còn chưa hạ, Nguyên Hòa lại đột nhiên sốt cao nghiêm trọng.
Từ hôm qua hắn không ăn gì, cũng không hề có chút khẩu vị, tinh thần hốt hoảng, nửa đêm mê man, miệng nỉ non: “Duy Chi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Cung nhân phục vụ thưa: “Điện hạ luôn nói gặp được Ngô Đại công tử, còn muốn mình đi bồi mạng, lặp đi lặp lại.
Điện hạ nghỉ ngơi không tốt nên lúc này mới bị bệnh.”
Mạch Ca đau lòng không thôi, từ nhỏ đứa nhỏ này lớn lên trong vô ưu vô lo, chưa từng gặp qua chuyện gì trắc trở, hiện giờ tổn thương bạn bè của mình, nỗi day dứt đau khổ trong đó không phải người ngoài có thể cảm nhận được, chỉ hy vọng năm tháng có thể làm hắn nguôi ngoai.
Ngự y tới, kê mấy dược liệu hạ sốt, sau khi sắc và cho Nguyên Hòa uống, nói là điện hạ không đáng ngại.
Lúc này Mạch Ca mới thả lỏng tinh thần.
Nhưng nhìn thấy sắc mặt thái y kỳ lạ, lúc này nàng mới hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Hắn có chút do dự, nói: “Lúc vi thần vừa chẩn mạch cho điện hạ thì phát hiện mạch tượng không đúng, thật giống như từng dùng qua thuốc kích thích, chỉ là thời gian lưu không lâu, vi thần cũng chỉ phỏng đoán.”
Đưa tiễn Ngụy Tống xong, Cửu Hạ bèn vội vàng bắt mạch cho Nguyên Hòa.
Y thuật của nàng thật sự không so được với Ngụy Tống nhưng lại hiểu biết dược lý.
Chỉ thấy nàng ấy mặt mũi nhíu chặt, ngay sau đó nói “Không hay rồi, chủ tử, Ngụy ngự y nói không sai, điện hạ hắn đúng là từng dùng thuốc kích thích.”
“Đó là cái gì? Có tổn hại tới Nguyên Hòa không?”
“Thưa chủ tử, thuốc kích thích là do gạch cua, hùng hoàng và thư hoàng chế thành, có thể khiến người ta hưng phấn kích động chốc lát mà mất tự chủ, đồng thời khiến sức lực tăng mạnh, trở nên mạnh mẽ vô cùng.”
“Loại thuốc này cũng không hại người lắm, ngược lại các nước nhỏ phiên bang thường dùng nó cho quân đội, đạt lấy tác dụng phấn chấn tinh thần.”
“Cho nên ý ngươi là, cái chết của Ngô Duy Chi…”
“Không sai, bây giờ nô tỳ nghi ngờ điện hạ bị người dưới bỏ thuốc kích thích nên mất đi ý thức, mới không cẩn thận đánh chết Ngô Đại công tử.
Lần này người hạ thuốc thực sự ngoan độc, nếu không phải điện hạ phát sốt, căn bản không cách nào biết được chân tướng.”
Mạch Ca nắm tay, căm hận nói: “Hôm đó chỉ cẩn thận kiểm tra Ngô Duy Chi có phải trúng độc không mà căn bản quên kiểm tra Nguyên Hòa.
Đây rốt cuộc là ai? Rốt cuộc hắn có mục đích gì? Chẳng lẽ là muốn hãm hại Nguyên Hòa tội giết người?”
Cửu Hạ suy đoán: “Có phải Đường Lê cung không?”
Nàng lại lắc đầu: “Nhưng cung nhân sắp xếp ở đó nói cũng không có gì dị thường, chẳng lẽ không phải bọn họ?”
Từ khi biết được Anh Quý phi chính là chủ mưu đứng sau, Cửu Hạ bèn sắp xếp hai cung nữ vào Đường Lê cung, mặc dù chỉ làm việc ngoài tẩm diện nhưng ít ra cũng có thể tìm hiểu chút tình hình.
Mạch Ca lộ vẻ buồn rầu: “Nàng ta luôn nấp ở phía sau, ta chỉ sợ còn có người khác.”
Cửu Hạ lại nói: “Ngày mai bệ hạ sẽ đưa điện hạ vào Tông Nhân phủ, chủ tử có đối sách gì không? Có muốn báo việc này cho bệ hạ biết không?”
Mạch Ca lắc đầu một cái, nhìn Nguyên Hòa trên giường, toát ra vẻ đặc biệt dịu dàng nhu hòa của người làm mẹ: “Trước tiên không gấp, cứ để Nguyên Hòa đi một thời gian, cũng để hắn tỉnh táo nhìn lại.”
5.
Chử Tần
Ngày hôm sau, Nguyên Hòa bị trịnh trọng áp giải đến trông coi ở Tông Nhân phủ.
Hắn vừa đi không lâu, Tạ Thanh – con trai quan viên Quang Lộc tự Tạ Viễn bèn vào cung muốn gặp Quý phi nương nương.
Mạch Ca vốn cảm thấy kỳ quái, dẫu sao cũng mới là một đứa trẻ, sao nhất định phải vào cung muốn gặp mình, cho đến khi cung nhân bẩm báo nói là dường như hắn nhớ đến điều gì đó.
Quan hệ của ba người Tạ Thanh, Ngô Duy Chi và Nguyên Hòa tốt nhất, nhìn ra được hắn thật lòng muốn giúp đỡ Nguyên Hòa, cũng là thật lòng muốn tìm ra chân tướng cái chết của Ngô Duy Chi.
Hắn nhỏ hơn một tuổi, bên trong ánh mắt lại lộ ra mười phần lanh lợi, trông thấy Mạch Ca, hắn dán khuôn mặt nhỏ xuống đất, nói: “Quý phi nương nương kim an!”
Trong lòng Mạch Ca thích đứa nhỏ này, để Cửu Hạ bưng các loại điểm tâm tới cho hắn ăn, nhưng hắn vội vã nói chuyện, chỉ tùy tiện ăn một miếng.
Sau khi uống một hớp nước, hắn bèn nói: “Quý phi nương nương, buổi tối hôm qua ta đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cũng không biết có hữu dụng hay không.”
Mạch Ca bày tỏ để hắn nói tiếp, hắn tiếp tục nói: “Hôm đó ta nhớ hình như Chử Tử Húc bỏ thứ gì đó vào trong nước trà của điện hạ, ta vốn cảm thấy không có gì, nhưng về sau lúc hỏi hắn, hắn một mực ấp úng, như là có gì bí mật.
Quý phi nương nương, mặc dù ta tin tưởng Tử Húc nhưng hiện giờ Duy Chi đã mất, ta có thể nghĩ ra gì cũng đều phải thử một lần!”
Mạch Ca cười, lại để cho Cửu Hạ bọc chút điểm tâm tinh xảo cho hắn: “Đứa trẻ ngoan, bản cung biết rồi, trước tiên đừng nói chuyện này cho người khác.”
Sau khi Tạ Thanh đi, Cửu Hạ có điều suy nghĩ, nói: “Nếu là thật, vì sao đứa bé Chử Tử Húc này muốn hãm hại điện hạ? Chẳng lẽ là chơi đùa giữa mấy đứa nhỏ?”
Mạch Ca lắc đầu.
Một đứa bé sao có thể có được thuốc kích thích? Nhưng Chử Tử Húc lại là đệ đệ của Chử Tần, mỗi ngày vào cung đều sẽ đến chỗ tỷ tỷ vấn an, cho nên nếu nàng ta sai phái hắn thì cũng không phải không có khả năng.
Chỉ là Hòa nhi chẳng liên quan gì đến nàng ta, vì sao nàng ta muốn làm vậy?”
“Hay là nàng ta cũng là người của Đường Lê cung? Có nên nói cho Hoàng thượng không?”
“Bất kể là có phải hay không, sau này ngươi sai người âm thầm nhìn chằm chằm nàng ta.
Về phần chỗ bệ hạ, tạm thời khoan nói vội, chỉ bằng lời của một đứa bé, cũng không biết có thật hay không, huống chi chúng ta lại không có chứng cứ gì.”
Chân trước Cửu Hạ vừa ra ngoài, chân sau lại đã trở về.
Mạch Ca cho là nàng ấy quên gì đó, lại thấy trong tay nàng ấy có thêm một quyển “Luận ngữ”, không khỏi nghi ngờ hỏi: “Ngươi cầm sách này làm gì? Đây không phải sách bọn trẻ đang học sao?”
Cửu Hạ cũng không trả lời, mà mở quyển sách ra, bên trong lại kẹp một tờ giấy: “Ta biết bí mật của các ngươi”.
Nàng thấp giọng nói: “Nô tỳ vừa ra ngoài, đúng lúc đụng phải cung nhân Thượng Thư uyển, hắn nói sách này của Ngô Duy Chi, vốn là muốn đưa cho Ngô phủ nhưng lại phát hiện tờ giấy này, nên lúc này mới vội vàng đưa tới đây.”
Nguyên Hòa, Ngô Duy Chi, Chử Tần…
Rốt cuộc các ngươi có quan hệ gì? Chẳng lẽ…
Mạch Ca nắm tờ giấy, hộ giáp phỉ thúy điêu khắc vàng phát sáng dưới ánh mặt trời.
Nàng khẽ nheo mắt, vẻ mặt lại như bừng tỉnh, lập tức căn dặn:
“Ta vốn tưởng rằng mình nghĩ nhiều, không ngờ trong đó thật sự có ẩn tình.
Lúc trước ta tưởng rằng có người muốn hãm hại Nguyên Hòa, hiện giờ mới hiểu được thì ra mục tiêu thật sự của hung thủ là Ngô Duy Chi! Bất kể thế nào, ngươi cũng phải sắp xếp người moi ra rốt cuộc Chử Tần có bí mật gì!”
Sau ba ngày, tiểu cung nữ trà trộn vào tẩm cung Chử Tần trở về bẩm báo tình hình, Cửu Hạ nghe xong không dám chậm trễ, vội vàng vào điện trả lời Mạch Ca.
“Theo lời Tiểu Nam, mấy ngày nay Chử Tần chỉ đi thăm hỏi Thuần Quý nhân, bởi vì nàng mới mất cháu trai nên khó tránh khỏi thương tâm.
Quan hệ của các nàng rất thân thiết, cho nên mỗi ngày đều đến trò chuyện với Thuần Quý nhân.”
“Những người khác cũng không có gì bất thường, chỉ là Tiểu Nam tám chuyện với thị nữ của Chử Tần, moi ra được một vài lời.
Hình như mỗi lần Chử Tần ở cùng một chỗ với Thuần Quý nhân, bọn họ đều không cho bất cứ kẻ nào vào hầu hạ, còn đóng chặt cửa sổ, như là sợ người nào nhìn thấy không bằng.”
“Cho nên trong lòng nô tỳ có một ý nghĩ không hay…!chủ tử người nói xem…! các nàng sẽ không phải là…” Cửu Hạ không tiếp tục nói nữa.
Mạch Ca nâng chén trà lên, nhẹ hớp một ngụm rồi chậm rãi buông xuống, ngón tay vô tình hay cố ý gõ lên mặt bàn, thật lâu mới nói: “Ta biết ngươi muốn nói gì, chuyện này quan hệ trọng đại, chúng ta phải cẩn thận tính toán mới được.
Chỉ là, tờ giấy này nên trả về trước, bước đầu tiên chính là sẽ đánh rắn động cỏ.”
Chử Tần, Thuần Quý nhân, quả nhiên các ngươi nhẫn tâm như vậy, ngay cả một đứa nhỏ cũng không chịu buông tha.
6.
Mài kính (Từ chỉ đồng tính nữ ở cổ đại)
Dựa theo dặn dò của Mạch Ca, chuyện tờ giấy rất nhanh bị cả cung biết được, nhưng mọi người cũng không coi chuyện này đáng kể, chỉ cho là đứa bé Ngô Duy Chi viết chơi.
Nhưng Chử Tần và Thuần Quý nhân không biết vì sao lại tách ra, không qua lại nữa.
Đám người chỉ thở dài tình tỷ muội trong thâm cung tựa như lá rụng trong gió, gió thổi qua là sẽ tan.
Bởi vì Thuần Quý nhân không còn cháu trai, cũng mất tỷ muội, nên các tiểu chủ khác càng thường thăm hỏi, an ủi, để nàng vượt qua đoạn thời gian khổ sở này.
Nàng luôn dịu dàng đôn hậu, lại chưa từng gặp khổ sở gì, hiện giờ gặp đả kích không nhỏ, rất nhanh đã sinh bệnh.
Tôn Đức nghi ở cùng một cung bèn qua lại chăm sóc Thuần Quý nhân nhiều hơn.
Hai ngày nay đều là nàng ta chăm sóc, bưng thuốc mớm thuốc, một mực chăm sóc đến khi Thuần Quý nhân khỏi bệnh.
Lại vì khiến Thuần Quý nhân buông lỏng tâm tình, mỗi ngày Tôn Đức nghi còn theo Thuần Quý nhân đến Ngự Hoa viên ngắm hoa giải sầu.
Hai người luận thơ ngâm phú, chơi cờ đánh đàn, sở thích hợp nhau, rất nhanh nụ cười đã tràn đầy trên mặt Thuần Quý nhân.
Mọi người nhìn vào mắt, đều nói nếu không có Tôn Đức nghi, Thuần Quý nhân nào tốt lên nhanh như vậy, tình cảm tỷ muội như vậy trong cung đúng là hiếm có.
Khen ngợi đồng thời còn không quên gièm pha Chử Tần, rốt cuộc lâu ngày mới biết lòng người, dệt hoa trên gấm làm sao đáng quý bằng đưa than ngày tuyết rơi.
Lúc nghe được những lời này, Mạch Ca chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng: “Con cá cũng sắp mắc câu rồi.”
Đêm khuya giờ Tý, đằng sau núi Hàn Nguyệt phía đông Ngự Hoa viên, sớm đã có một người toàn thân áo đen, mang mũ rộng vành đứng chờ đợi.
Không bao lâu sau lại có tiếng bước chân vội vàng vang lên, người tới cảnh giác cẩn thận quan sát bốn phía, rồi mới hạ giọng hỏi: “Muộn vậy còn tìm ta ra làm gì? Không phải đã nói thời gian này đừng gặp mặt sao?”
Người áo đen tỏ vẻ tức giận: “Ta còn không tìm ngươi, có phải ngươi quên ta luôn phải không?”
Người tới nắm chặt tay đối phương, vội vàng an ủi: “Làm sao thế được? Ngươi biết rõ tâm ý của ta đối với ngươi mà, không ai có thể thay thế vị trí của ngươi trong lòng ta.
Người khác có tốt cũng làm sao sánh bằng ngươi.
Chẳng lẽ ngươi cũng không tin ta sao?”
Trong mắt người áo đen mang mấy phần dịu dàng: “Chỉ là ta ghen tỵ nàng bầu bạn bên cạnh ngươi mỗi ngày, đó đáng ra là việc ta nên làm.”
Người tới xoa mặt người áo đen, nghiêm túc nói: “Chờ chuyện này qua đi, chúng ta còn rất nhiều cơ hội ở bên nhau, ngươi mãi mãi là người ta yêu.” Nói xong, hai người ôm hôn nồng nhiệt.
Đúng lúc này, một đám đèn đuốc đột nhiên sáng lên phía sau núi giả, dẫn đầu là Hoàng thượng và Thần Quý phi.
Hai người kinh hãi cuống quít tách ra, liên tiếp lùi về phía sau.
Có cung nhân cởi mũ rộng vành của người áo đen ra, sau đó chiếu đèn lồng lên mặt người đó, là Chử Tần và Thuần Quý nhân.
Sắc mặt Hoàng thượng tức giận đến phát xanh, lúc trước hắn từng nghe nói phi tần trong cung có khi không cam lòng tịch mịch mà sinh ra chuyện mài kính.
Nhưng dù sao chưa thấy bao giờ, bây giờ mới thấy nên Hoàng thượng nhất thời khó mà tiếp nhận, gọi người tách các nàng ra.
Mạch Ca sớm biết quan hệ của các nàng, cho nên không thấy kỳ quái, nghiêm nghị trách cứ: “Hai người các ngươi làm ra chuyện trái luân thường đạo lý như vậy, thật sự là xấu mặt hoàng gia!”
“Các ngươi có từng nghĩ đến nhà mẹ đẻ của mình không? Có từng nghĩ đến cảm thụ của cha mẹ mình không? Các ngươi chỉ lo vui thích nhất thời, căn bản không để ý đến bất cứ hậu quả gì, các ngươi xứng đáng với nhiều năm dưỡng dục và dạy dỗ của bọn họ không?”
Các nàng bị dọa đến mức quỳ xuống khóc lóc khổ sở, Chử Tần nhận hết tội, hung hăng nói: “Hoàng thượng, Quý phi nương nương, tất cả đều là lỗi của thiếp thân, là thiếp thân dụ dỗ trước.
A Nghiêu bị thiếp thân ép, nàng không sai gì hết, có phạt thì phạt thiếp thân là đủ rồi, khẩn cầu Hoàng thượng bỏ qua cho nàng ấy!”
Thuần Quý nhân lắc đầu: “Không phải như vậy! Là thiếp thân! Là thiếp thân động lòng với A Chử, A Chử sợ thiếp thân đáng thương nên mới đồng ý!”
Hai người bọn họ tranh nhau nhận tội, chỉ nguyện được giải vây cho đối phương, nếu các nàng thật sự là nam nữ, ngược lại sẽ là một đôi tình nhân tình sâu nghĩa nặng.
Nhưng tiếc là các nàng không phải, còn phạm vào tội ác khó tha.
Mạch Ca hét lớn: “Đủ rồi! Các ngươi thật sự coi mình là đôi uyên ương số khổ à? Người ta nói người đáng hận tất có chỗ đáng thương, nhưng các ngươi không nên tổn thương người vô tội, huống chi còn là một đứa nhỏ!”
“Thuần Quý nhân, hắn là cháu ruột ngươi, là người thân yêu ruột thịt của ngươi, sao ngươi có thể ra tay!”
Thuần Quý nhân ngừng tiếng khóc, không hiểu hỏi: “Quý phi nương nương có ý gì? Duy Chi không phải bị điện hạ đánh chết sao? Chẳng lẽ…”
Mạch Ca cười lạnh nhìn nàng ta một cái: “Cũng đến lúc này rồi, còn không nói thật sao?”
“Thiếp thân thật sự không rõ, mong Quý phi nương nương nói rõ.”
“Chẳng lẽ Ngô Duy Chi không phải là vì bắt gặp các ngươi nên mới bị diệt khẩu? Đến giờ ngươi còn giả bộ vô tội, ngươi cho là bổn cung không biết gì à? Nếu không phải không có chứng cứ, sao bổn cung lại để Tôn Đức nghi cố ý đến gần, bức ép các ngươi gặp mặt đêm khuya?”
“Các ngươi đúng là hao tâm tốn sức, cố ý bỏ thuốc kích thích vào nước trà của Hòa nhi, lợi dụng Hòa nhi ý thức mơ màng, đánh chết Ngô Duy Chi.”
“Người ngoài chỉ coi đó là bọn nhỏ đùa giỡn lỡ tay, mà cái chết của Ngô Duy Chi lại không có nguyên nhân khác, bí mật của các ngươi sẽ không bị ai phát hiện.
Bản cung nói đúng không?”
“Nói bậy! Đó căn bản không thể nào! Duy Chi chết căn bản không liên quan đến chúng ta! Duy Chi là người thân của ta, làm sao ta lại tổn thương hắn!”
“Đệ đệ của Chử Tần đã chính miệng thừa nhận, là hắn nghe lệnh của tỷ tỷ lén bỏ một viên thuốc và trong trà của Hòa nhi.
Một đứa bé như hắn chỉ cho đó là một viên đường, căn bản không để trong lòng.”
“Ngoại trừ hắn, chỉ cần thẩm vấn cung nhân của các ngươi, ta tin rất nhanh sẽ có kết quả.”
Lời này vừa dứt, Thuần Quý nhân buông mình ngồi trên mặt đất, không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới tuyệt vọng quay đầu hỏi Chử Tần: “A Chử, đây là thật sao? Không phải ngươi nói cái chết của Duy Chi không liên quan đến chúng ta sao? Vì sao? Vì sao ngươi phải làm thế?”
Chử Tần nhìn nàng ta, trong giọng nói đầy ngoan tuyệt: “Ta không thể để hắn hủy hoại ngươi, hắn đã nhìn thấy, sao có thể bảo đảm vĩnh viễn sẽ không nói ra? Nếu hắn nói cho huynh trưởng của ngươi, đời này của ngươi đi tong.
Ta quyết không cho bất cứ kẻ nào tổn thương ngươi.
Hắn là cháu ngươi, ngươi không nỡ ra tay, ta sẽ làm thanh đao.
Ta nói sẽ che chở ngươi cả đời thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
“Chỉ là ta tính sai một bước mà thôi, nếu không phải ta rơi vào bẫy của Quý phi nương nương, bọn họ căn bản không phát hiện được chúng ta, chúng ta có thể bên nhau cả đời!”
“A Chử, ngươi thật quá ngu ngốc, sai hoàn toàn! Ta tình nguyện mang tiếng xấu cũng không muốn tổn thương bất cứ ai! Bây giờ Duy Chi chết vì ta, đời này ta không thể tha thứ cho bản thân mình.”
“Về phần ngươi, ta cũng vĩnh viễn không cách nào tha thứ! A Chử, sớm biết là kết cục này, ta tình nguyện chưa từng yêu ngươi!”
Nhìn các nàng khóc lóc thất thanh, Mạch Ca chỉ cảm thấy lạnh giá thấu xương, không nói nên lời là cảm giác gì.
Có lẽ, tình cảm trên đời này không phân biệt nam nữ, nhưng một khi xen lẫn ham muốn cá nhân, đoạn tình này sẽ không còn đơn thuần nữa, cuối cùng là mỗi người một ngả.
7.
Giả chết
Hoàng thượng lấy lý do Thuần Quý nhân và Chử Tần mưu hại Ngô Duy Chi để xử phạt từng người bọn họ, tống Thuần Quý nhân vào lãnh cung, ban rượu độc cho Chử Tần.
Về phần quan hệ giữa hai người bọn họ, ngoại trừ mấy người ở đây, không ai biết được.
Quan tài Ngô Duy Chi sắp hạ táng, trước đó Mạch Ca phái người đưa tin cho Ngô phủ để bọn họ chờ tra ra hung phạm.
Bây giờ sự thật đã rõ ràng, Ngô Duy Chi cũng có thể yên nghỉ dưới suối vàng.
Mạch Ca xuất cung đón Nguyên Hòa ra từ Tông Nhân phủ, sau đó xe ngựa đi về hướng Ngô phủ.
Nguyên Hòa muốn từ biệt lần cuối với Ngô Duy Chi.
Lúc xe ngựa dừng lại, đúng lúc gặp Tạ Thanh cũng ở đó, hai người cùng đi vào.
Bên trong Ngô phủ, lọt vào tầm mắt là quang cảnh trắng xóa như tuyết, không khí tràn đầy cảm giác bi thương, khiến lòng người đau như dao cắt.
Trong sảnh trước bày quan tài của Ngô Duy Chi, Ngô phu nhân đang quỳ khóc nức nở, cặp mắt sưng đỏ, khuôn mặt tiều tụy không chịu nổi, dáng vẻ bi thương khiến người nhìn thấy lòng đau như cắt.
Trông thấy Mạch Ca đến, người trong phủ đều quỳ xuống hành lễ, Mạch Ca vội vàng bảo bọn họ miễn lễ, còn tự mình dìu Ngô phu nhân đứng lên.
Cùng là mẫu thân, sao nàng lại không biết lòng nàng ấy đau khổ thế nào.
Nguyên Hòa và Tạ Thanh cầm hương tế bái, Mạch Ca thì nhận lấy ngọc từ trong tay Cửu Hạ.
Đây là ngọc cao tăng Pháp Hóa tự tặng cho, đem nhét ngọc vào trong miệng người chết, có thể bảo vệ thi thể không thối rữa, lại hàm ý chúc phúc và hi vọng.
Thân là Quý phi vốn không nên tiếp xúc với người chết nhưng Mạch Ca thật lòng coi Ngô Duy Chi như con mình.
Cửu Hạ nhẹ nhàng đẩy miệng ra, Mạch Ca nhét ngọc vào, thì thầm nói: “Mong đời sau ngươi được bình an sống thọ, khỏe mạnh, không phiền lo!”
Ngô Thị lang và Ngô phu nhân ở bên cạnh liên tục cảm kích, mặc dù không phải điện hạ nhưng Quý phi nương nương vẫn có đối tốt với Ngô Duy Chi như thế đã là phúc phận cầu còn không được rồi.
Tế bái xong, quan tài đang định khép lại, Cửu Hạ lại đột nhiên hô to: “Khoan khoan! Hình như Ngô đại công tử…!còn sống!”
Không chỉ là vợ chồng Ngô thị, đến Mạch Ca cũng kinh ngạc vô cùng: “Làm sao có thể! Cửu Hạ, không phải ngươi nhìn nhầm chứ?”
Cửu Hạ lắc đầu, chậm rãi giải thích: “Chủ tử, Ngô Thị lang, Ngô phu nhân, nô tỳ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, nhưng vừa rồi nhìn thấy màu lưỡi của Ngô đại công tử rõ ràng khác thường, căn bản không giống chết năm ngày.
Cho nên nô tỳ lại cố ý tiến tới thăm xét, lúc trước nhất định là Ngô đại công tử ăn phải thuốc giả chết, bởi vậy nên lập tức mời ngự y đến, có lẽ còn có thể cứu được.”
Vợ chồng Ngô thị nhìn nhau, khóc trách thi thể không hề có dấu hiệu hư thối, không nén được vui vẻ, vội vàng hô to: “Người tới! Người đâu tới mau! Mau đưa đại thiếu gia đến phòng ngủ!”
Lời này vừa hô lên, bọn nhỏ đang dâng hương kinh ngạc trợn mắt há mồm, Nguyên Hòa không dám tin, hỏi: “Mẫu phi, đây là sự thật sao? Duy Chi hắn…!hắn thật sự còn cứu được?”
Mạch Ca vuốt ve Nguyên Hòa, trên khuôn mặt có chút vui mừng: “Ta tin có thể.”
8.
Trẻ con
Rất nhanh ngự y đã tới, ở trong phòng ngủ thăm khám rất lâu mới ra ngoài.
Tất cả mọi người kích động tiến tới đón, ngự y gật đầu với mọi người, chỉ nói Ngô thiếu gia còn sống, nhưng có thể tỉnh lại hay không vẫn là vấn đề.
Cho dù chỉ là hy vọng xa vời, mọi người vẫn không khỏi vui mừng, Ngô phu nhân còn kích động đến mức ngất đi.
Ngự y nói để Ngô thiếu gia tỉnh lại, tạm thời mọi người đừng quấy rầy.
Bởi vì Nguyên Hòa muốn ở lại trông coi Ngô Duy Chi, Mạch Ca bèn về cung trước, nhắc nhở hạ nhân chăm sóc hắn cẩn thận.
Nguyên Hòa và Tạ Thanh ngồi bên giường.
Trên giường, Ngô Duy Chi rõ ràng có hô hấp và khí sắc, chỉ là còn đang trong cơn mê.
Hai người không mở miệng, đều sợ sẽ quấy rầy sự nghỉ ngơi của Ngô Duy Chi, chỉ yên lặng chờ đợi.
Canh giờ từng chút từng chút trôi qua, hai đứa bé đều bối rối.
Nguyên Hòa dựa vào mép giường chợp mắt, Tạ Thanh cũng không chống đỡ nổi mà ngủ gật, nhưng tay trượt đi, đầu suýt chút đập vào lan can rồi lập tức tỉnh dậy.
Hắn nhìn Nguyên Hòa đang say ngủ, thấp giọng gọi: “Điện hạ, điện hạ.”
Nguyên Hòa ngủ rất sâu, căn bản không nghe thấy tiếng của hắn.
Tạ Thanh rón rén đứng dậy đi đến trước giường, Ngô Duy Chi trên giường còn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
Tạ Thanh duỗi hai tay về phía cổ hắn, trong mắt toát ra sự hung ác và hiểm độc không phù hợp với một đứa trẻ, thầm thì: “Ngô Duy Chi, vì sao lần nào ngươi cũng đối nghịch với ta, ta có thể giết ngươi lần thứ nhất thì sẽ có thể giết ngươi lần thứ hai!”
Hắn đang định bóp cổ, người trên giường lại bắt chợt mở hai mắt, giận dữ: “Tạ Thanh, thì ra là ngươi hại đại ca!”
Tạ Thanh bỗng sững sờ, hai tay không ngừng rung động: “Ngươi…!ngươi không phải Ngô Duy Chi! Ngươi là Ngô Du Chi!”
Nguyên Hòa vừa rồi còn đang ngủ chẳng biết đã mở mắt từ lúc nào, lạnh lùng hỏi: “Tạ Thanh, Duy Chi luôn coi ngươi là huynh đệ tốt, vì sao ngươi muốn hại hắn?”
Tạ Thanh quay đầu lại, lộ ra ánh mắt cực kỳ hung hãn: “Là các ngươi bẫy ta? Cho nên Ngô Duy Chi đã sớm chết rồi, đúng không?”
Cửa bị đẩy ra, Mạch Ca và một đám người lớn xuất hiện ở cửa phòng, sau lưng nàng còn có phụ mẫu của Tạ Thanh.
Tạ Viễn lập tức tiến lên cho Tạ Thanh một cái tát: “Đồ con cái bất hiếu! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Đây là muốn cha mẹ tức chết à?”
Tạ phu nhân thì khóc hu hu, hai mắt đẫm lệ nhìn Tạ Thanh: “Thanh nhi, ngươi gọi hắn một tiếng huynh cơ mà, sao ngươi có thể giết người chứ? Ngươi rõ ràng còn là đứa trẻ? Ngươi rõ ràng còn chưa hiểu sự đời?”
9.
Bày cục
Mạch Ca cũng nhìn Tạ Thanh, đến bây giờ nàng vẫn không thể tin được Tạ Thanh mới gần chín tuổi mà lại giết người, lại còn là giết người bạn tốt sớm chiều ở chung với hắn.
Nhưng sự thật chính là như thế, chẳng những Ngô Duy Chi bị hắn làm hại, thậm chí Chử Tần và Thuần Quý nhân cũng là bị hắn bày kế.
Nếu không phải Cửu Hạ nhìn ra canh giờ tử vong của Ngô Duy Chi không đúng, có lẽ hắn sẽ mãi mãi không bị phát hiện.
Đúng vậy, nói dối Ngô Duy Chi chưa chết là một cái bẫy, một cái bẫy dành cho Tạ Thanh bước vào.
Mặc dù Ngô Duy Chi đã sớm chết nhưng lại không phải chết vào năm ngày trước, mà là chết ngày hôm trước.
Hôm đó ở Thượng Thư uyển, đúng là Nguyên Hòa dưới tác dụng của thuốc kích thích, sức lực tăng vọt, đánh gãy xương ngực của Ngô Duy Chi nhưng hắn cũng chưa chết, mà là bị người bỏ thuốc giả chết vào, giả thành tử vong.
Thuốc giả chết không nghiệm ra được, khiến ngự y nhầm lẫn là Ngô Duy Chi chết dưới nắm đấm.
Về sau, thi thể của Ngô Duy Chi để trong quan tài, chỉ cần sớm ngày hạ táng, bí mật về cái chết sẽ bị che giấu hoàn toàn.
Cho dù trôi qua ba ngày tác dụng của thuốc, Ngô Duy Chi không ngạt thở mà chết trong quan tài thì cũng là sau khi huyết dịch khôi phục lưu động, mất máu mà chết, xác định là không còn chút hy vọng sống.
Thủ đoạn độc ác thâm sâu như thế đến người trưởng thành còn không nghĩ ra được, hết lần này tới lần khác lại là xuất phát từ một đứa trẻ.
Hẳn ỷ vào ánh mắt non nớt vô tội mà qua mặt tất cả mọi người, không ai sẽ liên tưởng tất cả chuyện này do hắn làm.
Sau khi Cửu Hạ phát hiện ra hung thủ là một người hoàn toàn khác, Mạch Ca bèn bàn bạc với vợ chồng Ngô thị diễn một vở kịch này, chỉ vì Tạ Thanh là người cuối cùng tiếp xúc với Ngô Duy Chi ở Thượng Thư uyển.
Hôm đó, lúc Nguyên Hòa vừa tỉnh lại phát hiện người bên dưới hoàn toàn bất động, hắn sợ tới mức liên tiếp lùi về phía sau, mấy đứa bé còn lại càng không dám tiến lên, chỉ có Tạ Thanh đánh bạo đưa ngón tay đến trước mũi Ngô Duy Chi, ngơ ngẩn nói: “Huynh ấy…! chết rồi.”
Bất kể hung thủ có phải hắn hay không, hắn đều là người khả nghi nhất.
Sau khi hồi cung, Mạch Ca lại đến lãnh cung hỏi Thuần Quý nhân mấy chuyện liên quan đến tờ giấy, Thuần Quý nhân khăng khăng nói chưa từng nhìn thấy tờ giấy, đồng thời chữ viết kia cũng không phải của cháu nàng.
Biết được những điều này, Mạch Ca hiểu ra tất cả, người đứng phía sau tất cả quả nhiên là Tạ Thanh.
Từ đầu đến cuối, Ngô Duy Chi chưa hề phát hiện được quan hệ giữa cô cô mình và Chử Tần, người thực sự nhìn lén là Tạ Thanh.
Là hắn cố ý để Chử Tần hiểu lầm là Ngô Duy Chi sẽ đi tố giác mà ra tay sát hại, cũng là hắn cố ý kẹp tờ giấy vào trong sách của Ngô Duy Chi khiến Mạch Ca để ý tới các nàng ta.
Cho dù những năm gần đây nàng thường thấy đủ loại âm mưu quỷ kế nhưng xưa nay nàng chưa từng thấy một đứa bé có thể làm đến mức này.
Trước đó, dù Nguyên Ý tỉ mỉ bày kế mưu hại Hoàng hậu nhưng dù sao cũng là báo thù thay mẫu thân, còn có thể lý giải được.
Nhưng Tạ Thanh lại vì điều gì chứ? Chẳng qua là háo thắng ghen ghét của trẻ con mà thôi.
Ngô phu nhân bổ nhào đến trước mặt Tạ Thanh, níu lấy vạt áo hắn, hỏi: “Duy Chi một mực coi ngươi như đệ đệ ruột, ngươi cũng luôn mồm gọi hắn là huynh, lúc trước có người mắng ngươi, sỉ nhục ngươi, cũng là Duy Chi che chở ngươi.
Rốt cuộc tại sao ngươi lại muốn hại hắn?”
Tạ Thanh đột nhiên cười lạnh, lúc này hắn vẫn là dáng vẻ trẻ con, dùng giọng nói non nớt để khiến người ta kinh hãi: “Hắn đối xử với ta rất tốt, từ nhỏ ta là người chất phác, cha mẹ cho rằng ta ngu ngốc nên thường coi nhẹ ta, đứa nhỏ khác cũng chế giễu ta, chỉ có hắn đối rất tốt với ta.
Khi đó ta cũng thật lòng cảm kích hắn, coi hắn như đại ca mình.
Nhưng hắn rõ ràng chỉ tốt với ta thì điện hạ xuất hiện, hắn coi điện hạ thành huynh đệ tốt nhất, cả ngày như hình với bóng, hắn không còn để ý đến ta.
Mới đầu ta chỉ ghen ghét hắn đối tốt với điện hạ nhưng về sau ta dần hiểu ra, có ai không muốn trở thành hồng nhân trước mắt điện hạ.
Hắn có thể, vì sao ta không thể?
Thế là ta cũng cả ngày vây quanh điện hạ nhưng mặc kệ ta cố gắng thế nào, người điện hạ nghĩ đến luôn là hắn, đến người khác cũng cho rằng hắn mới là người về sau có thể trợ giúp điện hạ.
Hắn tựa như ngày hè rực rỡ nhất, chiếu sáng tất cả xung quanh, mà ta lại là bóng tối không ai nhìn thấy.
Ta không phục, người ta đều nói hắn là thiếu niên anh tài, nhưng ta cũng vậy mà.
Hắn học được ta cũng vậy, hắn không học được ta cũng học được, chỉ là người khác không nhìn thấy mà thôi.
Người ta đều nói ba chúng ta quan hệ tốt nhất nhưng thật ra ta chẳng qua chỉ là đứa tùy tùng thôi, có hắn ở đó, ta vĩnh viễn không cách nào trở thành trung tâm, cho nên nhất định hắn phải biến mất.
Phải, là ta vô tình phát hiện quan hệ của tỷ tỷ Chử Tử Húc và cô cô của hắn, cũng là ta nói việc này cho hắn.
Hắn luôn chính trực công bằng, tất nhiên sẽ không chấp nhận chuyện này xảy ra, thế là bèn đi tìm các nàng bảo các nàng tách ra.
Đương nhiên tỷ tỷ Chử Tử Húc không thể để cho bất cứ người nào biết quan hệ của các nàng, cho nên nhất định sẽ nghĩ cách loại bỏ hắn, cũng miễn ta phải ra tay.
Nhưng ta không ngờ điện hạ không thể đánh chết hắn, hơi còn hô hấp yếu ớt, nếu ngự y chạy đến hắn càng không chết được.
Cho nên ta nhân lúc không ai để ý, nhét thuốc giả chết vào miệng hắn, chỉ cần hắn bị đưa vào quan tài hạ táng, hắn sẽ thật sự biến mất khỏi thế gian này.
Rõ ràng là một kế hoạch hoàn mỹ, thậm chí người lớn còn không sánh bằng ta, rõ ràng ta có thể ẩn giấu kỹ càng, nhưng cuối cùng ta vẫn thua, ta không phục! Ta rất không phục!”
Đám người nghe xong hãi hùng khiếp vía, đây sao có thể là lời của một đứa bé nói ra, hắn mới chỉ là đứa bé.
Nhưng sự thật chính là hắn, một chớp thành phật, một thoáng thành ma, tốt hay xấu đều là chuyện trong nháy mắt.
Tạ phu nhân ngồi liệt trên mặt đất, đấm ngực dậm chân, khóc đến thở không ra hơi: “Là lỗi của ta, là lỗi của ta, là ta không dạy dỗ hắn đến nơi đến chốn, là ta coi thường hắn mới là đứa bé…
Hắn vốn rất hiền lành, ta còn đưa một con thỏ cho hắn nuôi, một đứa bé như hắn tất nhiên rất thích, sợ bất cứ kẻ nào làm tổn thương con thỏ.
Cũng không biết vì sao, có một ngày ta nhìn thấy hắn dùng tảng đá đập chết con thỏ, ta thấy sợ hãi, hắn lại không hề để ý, còn nói chỉ là không cẩn thận.
Ta cũng không suy nghĩ nhiều, cho đến về sau trong viện xuất hiện càng nhiều thi thể chó mèo hoang bị sát hại, lúc này ta mới hiểu hắn bệnh rồi.
Nhưng ta không dám nói cho lão gia, lão gia một mực không thích hắn, nếu biết được điều này thì ông ấy sẽ càng xa cách hắn, cho nên ta che giấu, còn muốn Thanh nhi tuyệt đối đừng để kẻ nào phát hiện.
Ta căn bản không ngờ tới hắn vậy mà lại giết người, một người sống sờ sờ.
Sao hắn có thể…!sao có thể…”
Tạ Viễn thẹn quá hóa giận: “Hắn biến thành dạng này còn không phải tại ngươi? Chính là ngươi quá mức nuông chiều phóng túng hắn đó! Xưa nay Tạ gia trung hậu thật thà, làm sao lại sinh ra loại súc sinh này! Từ nay trở đi, ngươi không còn là người Tạ gia ta nữa!”
Lời này vừa phát ra, Tạ Thanh lại cười thành tiếng: “Chắc các ngươi chờ ngày này rất lâu rồi nhỉ, ngươi ước gì ta sớm bị Tạ gia gạch tên, để cho nữ nhân bên ngoài cùng với đứa con rơi của nàng ta vào phủ.
Ngươi cho rằng tại sao ta lại biến thành cái dạng này, đây cũng tại vì ngươi!
Đời này người một lòng vì ngươi, nhưng ngươi thì sao, chẳng những cả ngày không về, sau khi say rượu trở về không đánh thì mắng nương.
Ở bên ngoài ngươi được xưng là trung hậu, nhưng có ai biết bộ mặt mặt người dạ thú của ngươi!”
Trong mắt Tạ Thanh đầy tia máu đỏ, tay nhỏ nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm Tạ Viễn:
“Ta biến thành dạng này cũng bởi vì hận ngươi, ta hận ngươi xem thường ta, ta hận ngươi đối xử với nương như thế, cho nên ta mới muốn trở nên tài giỏi hơn, ta muốn biến thành hồng nhân trước mặt điện hạ, ta muốn về sau ngươi phải quỳ gối trước mặt ta!”
Tạ Viễn tức giận đến phát run: “Ngươi…!đồ nhãi con láo xược ngươi! Đồ súc sinh nhà ngươi!”
Tạ phu nhân thì khóc lóc: “Thanh nhi…!là nương hại con.”
Mạch Ca nhìn bọn họ, trong lòng thầm thở dài.
Con không dạy, lỗi của cha.
Tạ Thanh biến thành dáng vẻ ngày hôm nay, tất nhiên có trách nhiệm rất lớn của vợ chồng Tạ thị.
Chỉ hi vọng bọn họ có thể nhận ra sai lầm, cũng để phụ mẫu khác coi đây là bài học, dạy dỗ con trẻ không thể coi nhẹ cũng không thể nuông chiều, nếu không sẽ thành kết cục của Tạ Thanh.
10.
Nhận con
Cân nhắc dù sao Tạ Thanh cũng mới là đứa bé, cuối cùng Hoàng thượng phạt hắn lưu vong đến biên ngoại, đời này không được về kinh.
Về phần tại sao Tạ Thanh lại có thuốc giả chết, hắn chỉ nói là có người đặt bên trong sách vở của hắn, cái khác cũng không biết.
Cho dù Hoàng thượng hạ lệnh tra rõ nhưng cuối cùng đều không có kết quả.
Đây là điều Mạch Ca đã sớm ngờ tới, tựa như những chuyện xảy ra trước đó, chỉ cần đến cuối cùng thì sẽ không tra ra được, nhưng hết lần này tới lần khác có một đôi mắt âm thầm quan sát tất cả mọi người từ đầu đến cuối.
Có lẽ người khác không biết là ai nhưng Mạch Ca lại rõ ràng nhất, đó nhất định là Anh Quý phi.
Sỡ dĩ nàng ta muốn vụng trộm đặt thuốc giả chết bên trong sách vở của Tạ Thanh, đơn giản là muốn mượn tay hắn loại bỏ Nguyên Hòa, vậy thì đôi song sinh của nàng ta có thể tranh đoạt vị trí Thái tử.
Cửu Hạ tức giận không thôi: “Nàng ta đúng là đến đứa bé cũng không buông tha, nếu không phải nàng ta cho thuốc giả chết, có lẽ Ngô đại công tử căn bản không chết.”
Mạch Ca lại ắc đầu, cực kỳ trầm tĩnh nói: “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện sao? Những năm nay trong cung xảy ra rất nhiều chuyện, có lẽ nàng ta đúng là người âm thầm chủ mưu nhưng hành động lại là những người khác.”
Nàng ta chẳng qua là giỏi lợi dụng tâm lý oán hận của những người khác để đạt được mục đích, cho dù nàng ta án binh bất động, những người kia thường sẽ vì dục vọng cá nhân mà liều lĩnh, nói cho cùng, lòng người khó dò.
Cửu Hạ có chút chần chừ: “Chẳng lẽ chúng ta mặc kệ nàng ta tiếp tục?”
Mạch Ca không chút do dự nói: “Đương nhiên không! Bất luận thế gian này xấu xa đến mức nào, ta vẫn luôn tin chắc nhân tính bản thiện.
Nếu nàng ta đã có thể nhìn trộm bí mật của mỗi người từ trong bóng tối, chúng ta cũng phải vượt lên trước một bước, cứu càng nhiều người khỏi tay nàng ta! Bởi vì không có người nào sinh ra đã sai!”
Ngày hôm sau, Mạch Ca dẫn theo Nguyên Hòa lần nữa đi vào Ngô phủ.
Trải qua một loại nghi thức, cuối cùng Ngô Duy Chi được an táng xong.
Cho dù vợ chồng Ngô thị vẫn thương tâm không thôi nhưng cũng hiểu ra đã đến thời điểm buông tay.
Bọn họ làm sao cũng không ngờ tới, đột nhiên Nguyên Hòa quỳ xuống: “Duy Chi đi rồi, ta nguyện ý thay hắn dưỡng lão hai vị, các ngươi có bằng lòng nhận ta làm còn nuôi không? Ta sẵn lòng phụng dưỡng hai người cả đời!”
Chuyện này…!như vậy sao được! Hắn là điện hạ mà!
Bọn họ trừng mắt nhìn nhau, hết nhìn Nguyên Hòa lại nhìn Mạch Ca.
Mạch Ca mỉm cười với bọn họ: “Các ngươi không cần để ý tới bổn cung, đây là quyết định của các ngươi, cũng là quyết định của Nguyên Hòa, bổn cung tin tưởng hắn đã cân nhắc kỹ lưỡng mới đưa ra quyết định này!”
Nguyên Hòa tiếp tục thành khẩn nói: “Huynh đệ như tay chân, cha mẹ của Duy Chi chính là cha mẹ của ta, các người nhất định cho rằng là do ta áy náy.
Thật ra không phải, ta thật tâm muốn nhận hai người làm cha mẹ thứ hai của ta, xin hai người đồng ý!”
Vợ chồng Ngô thị còn đang do dự, hắn nói tiếp: “Duy Chi không chỉ là huynh trưởng, mà còn là thầy, hắn dạy ta rất nhiều thứ, lúc trước ta không thích đọc sách, là hắn cải biên văn chương thành đồng dao hát cho ta nghe.
Đối với ta mà nói, Duy Chi là ân nhân của ta.
Cho nên ta muốn báo đáp hắn, xin hãy cho ta cơ hội này!” Dứt lời, hắn lại dập đầu ba cái với bọn họ.
Đến mức này, cuối cùng vợ chồng Ngô thị nâng Nguyên Hòa dậy, nước mắt chứa tran.
Ngô phu nhân nắm chặt tay Nguyên Hòa: “Đây là phúc phận mấy đời của chúng ta mới có được con trai như điện hạ, điện hạ mau dậy đi, chúng ta đồng ý.”
Nguyên Hòa kích động ôm lấy bọn họ: “Nghĩa phụ! Nghĩa mẫu! Kể từ hôm nay, ta nhất định sẽ học hành cho giỏi, ta nhất định không phụ kỳ vọng của các người!”
Ngô phu nhân cười gật đầu: “Tốt tốt tốt! Sau này chúng ta sẽ là cha mẹ thứ hai của người!”
Mạch Ca ở phía sau nhìn bọn họ, khóe mắt thấm nước, có lẽ đây mới là kết cục tốt nhất.
Nàng ngẩng đầu lên, trời trong như gột rửa, ánh nắng tươi sáng, tất cả thế gian đều phủ một tầng ánh sáng chói mắt, đơn giản mà thuần túy tắm trong ánh sáng thuần khiết, đẹp đến mức làm người ta thổn thức.
Dường như nàng cảm thấy những âm mưu chôn giấu trong bóng tối đều biến thành bọt biển, trong mắt đều là ánh sáng xán lạn thuần khiết, trong lòng mỗi người đều tràn ngập tình yêu và hy vọng.
Bởi vậy, Mạch Ca tin tưởng, một ngày đó sẽ tới..