Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi
Quyển 1 - Chương 6: Giáo Huấn
Lòng bàn tay đau rát, liền lan tràn đi lên.
Thượng Trang rút tay lại có chút khó khăn, ánh mắt của hắn vẫn chưa nhìn về phía tay nàng. Lại đột nhiên đưa tay về phía nàng, Thượng Trang hoảng sợ, mới nhớ tới, lúc này nàng còn ngã trên mặt đất.
Ngón tay thon dài, vẫn chưa chạm đến thân thể của nàng, liền bị Mạc Tầm cản lại. Lại nghe hắn mở miệng: “Công tử, nàng không có việc gì.”
Không biết vì sao, nghe thấy những lời này, Thượng Trang chỉ cảm thấy trong lòng lắp bắp kinh hãi. Mới vừa chuẩn bị ngước mắt nhìn liền nghe phía sau có tiếng bước chân vội vàng chạy tới, không cần quay đầu lại, cũng biết là Tần mama.
Bà ta vội đở nàng dậy, nhìn nàng từ trên xuống dưới, rồi hỏi: “Tiểu thư có bị thương chổ nào không?”
Nàng che tay của mình, lắc đầu nói: “Ta không sao.”
Tần mama hung hăng trừng mắt nhìn hai người trước mặt một cái, vịn nàng nói: “Tiểu thư, chúng ta đi!”
Xoay người, bà ta lại hướng về phía kiệu phu mà mắng: “An lăng phủ không có cho ngươi ăn cơm no sao? Nói ngươi non tay! Cẩn thận đi về, coi lão gia trách phạt ngươi như thế nào!”
Kiệu phu kia mặt trắng bệch, nhỏ giọng thở dài nói: “Hình như cái gì đập vào chân của ta. . . . . .”
Tần mama dìu Thượng Trang lên kiệu, lại liếc nhìn kiệu phu một cái, mới nói: “Còn tìm cớ! Còn không mau khiêng kiệu?”
Kiệu lại được nâng lên, chậm rãi đi về phía trước.
Mạc Tầm cười nhẹ một tiếng, đi tới giữa đường, xoay người nhặt hạt châu kia lên. Lại giấu vào trong tay áo.
Nam tử đứng phía sau hắn lên tiếng nói: “Mạc Tầm, ngươi làm việc rất lỗ mãng.”
Hắn xoay người lại, cũng không sợ hãi, chỉ mĩm cười nói: “Chủ tử nào thì nô tài đó, Mạc Tầm chỉ là thay đại công tử giáo huấn người hung hăng càn quấy một chút thôi.”
Bỗng nhiên nam tử trầm mặt một hồi, sau mới nhẹ giọng nói: “Theo ta cảm thấy, tiểu thư An Lăng gia này không giống như một nữ tử điêu ngoa.”
Trong lòng Mạc Tầm cả kinh, bước nhanh đi tới bên cạnh hắn, cúi người hỏi: “Công tử cảm giác được?” Trực giác của công tử nhà hắn vẫn rất chính xác.
Hắn cũng chỉ là mím môi cười, không hề nói gì nữa.
. . . . . .
“uiii za ——”
Thượng Trang ngồi ở trong kiệu, lúc này mới chăm chú nhìn lòng bàn tay bị trầy da.
Da bị rách hèn chi đau như vậy.
Sau đó, lại nhớ tới nam tử mới nhìn thấy khi nãy.
Hắn khiến nàng cảm giác, có chút là lạ.
Từ lúc Tần mama cùng xa phu của hắn bắt đầu tranh chấp, cho đến lúc nàng từ trong kiệu ngã ra ngoài, ngã ngay trước mặt hắn, trên mặt hắn, trừ bỏ giữa hai hàng lông mày kia hơi nhíu lại, thì cũng không thấy biến hóa mấy.
Mà ngược lại, thì tùy tùng bên cạnh hắn rất là kỳ quái, vẻ mặt hắn, dường như là cao hứng.
Thượng Trang khẽ cắn môi, thật kỳ quái, tại sao lại nghĩ đến chủ tớ bọn hắn làm gì?
Cúi đầu dùng khăn tay cẩn thận lau đi bùn cát dính trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng thổi thổi, cảm giác buốt rác khi nãy cũng đã giảm xuống. Chổ da bị rách dường như có một chút máu ẩm ướt, xung quanh tất cả đều là màu đỏ nhạt.
Hít vào một hơi.
Lúc này, kiệu cũng từ từ ngừng lại. Thượng Trang theo bản năng ngẩng đầu, thấy màn kiệu đã bị nhấc lên, Tần mama cười nói: “Tiểu thư, đến rồi.” Nói xong, liền đưa tay đến dìu nàng.
Thượng Trang suy nghĩ một chút, dùng tay trái nắm lấy tay bà ta. Tay phải bị thương kia, cố ý để ở bên hông.
Nàng cũng không rõ, vì sao phải giấu đi.
Gần như là một loại bản năng.
Rất là kỳ quái.
Lão bản Chi Hoa Trai họ Trần, lúc này đã sớm ra nghênh đón, cười nói: “A, Tần mama, hôm nay, tới lựa chọn son phấn cho tiểu thư sao?” Đây là một nam nhân trung niên, cười rất là vui vẻ, trên mặt hiện ra rất nhìu mỡ.
Tần mama cười, mở miệng nói: “Trần lão bản, hôm nay là tiểu thư của ta tự mình đến chọn!”
Nghe vậy, Trần lão bản nhìn về phía Thượng Trang một cái, vội vàng chấp tay cười nói: “A, An Lăng tiểu thư! Mau mời mau mời!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!