Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi - Quyển 2 - Chương 17: Tình lang
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi


Quyển 2 - Chương 17: Tình lang



Thái dương nam tử ròng ròng mồ hôi.

Tưởng y khó chịu trong người, Thượng Trang không khỏi kích động. Nàng vội lấy khăn lau giúp y, một mặt nói nhỏ: “Vương gia, mời thái y tới xem, được không?”

“Không, không cần.” Nam tử lắc đầu.

Thượng Trang giật mình, Hoàn Vương như vậy, nàng chưa bao giờ thấy qua.

Hoàn Vương trong mắt nàng trước giờ đều vô cùng bình tĩnh.

Y, rốt cuộc bị làm sao vậy?

Tay nàng nhận lấy chén trà của y, trong lúc vô tình chạm đến bàn tay đó. Rất lạnh, so với thời điểm nắm lấy tay nàng còn lạnh hơn.

Không, hiện tại phải nói là lạnh như băng.

Nam tử dường như ý thức được điều gì, yếu ớt cười một tiếng, lắc đầu: “Ta thất thố rồi.”

Thượng Trang vừa định lên tiếng thì bên ngoài truyền tới ồn ào.

“An Lăng Vu đâu?” Kêu nàng ta ra đây!” Thật là một nữ tử kiêu ngạo.

Bên ngoài, Từ ma ma đi theo sau Tần Lương đệ, cười làm lành, nhỏ giọng: “Lương đệ, không biết Lương đệ tìm Vu Thượng nghĩa vì chuyện gì? Hoàn…”

“Vu Thượng nghĩa?” Tần Lương đệ cười lạnh, Từ ma ma sợ tới mức không dám nói tiếp.

Từ ma ma là người nhất thời, việc giỏi nhất là gió chiều nào theo chiều ấy. Xem ra, Tần Lương đệ không có ý tốt. Hiện tại, hai bên đều không thể đắc tội, cho nên, tốt nhất bà nên im lặng.

Tần Lương đệ vò nát khăn lụa trong tay, nữ tử kia thật có bản lĩnh, tới ngự tiền còn có thể giữ được mạng nhỏ.

Đáng giận!

Nàng cứ tưởng nói cho Hoàng hậu chuyện của cung nữ này với Thái tử, nàng ta nhất định sẽ bị trị tội, nào ngờ…

Tần Lương đệ cắn răng, trước mặt Thái tử, nàng sẽ không ngốc mà động tới nàng ta, nhưng bây giờ nàng ta đã về Hoán Y Cục, nếu không làm gì đó, thế thì quá mất mặt. Việc này không thể trông cậy vào Lâm Phụng nghi, chỉ có thể dựa vào chính nàng.

Tần Lương đệ nhìn cung nữ, quát: “Mở cửa.”

“Vâng.” Cung nữ tiến lên, vừa định mở cửa đã thấy Thượng Trang từ bên trong ra ngoài.

“Nô tỳ tham kiến Lương đệ.” Nàng theo quy củ hành lễ.

Tần Lương đệ tiến lên, hốc mắt hơi đỏ, mở miệng: “An Lăng Vu, ta thật hâm mộ ngươi.”

Thượng Trang kinh hãi, bất giác ngẩng đầu, lại nghe nữ tử trước mắt tiếp tục nói: “Điện hạ vì ngươi, ngay cả Thánh Thượng cũng đắc tội, lúc này còn tự nhốt mình trong phòng, ai cũng không gặp. Đêm qua ngài ấy chưa ăn gì, bây giờ lại như vậy, sức khỏe đâu mà chịu được. Ta thật không còn cách nào khác mới tới đây tìm ngươi, ngươi đi khuyên nhủ điện hạ đi.”

Thượng Trang không khỏi giật mình.

Nữ tử trước mặt nói chuyện, thần sắc không hề thay đổi.

Nàng ta, muốn nàng tới Đông cung sao?

Mạng nhỏ của nàng vừa mới nhặt về, nếu đi nữa, nàng không lo cổ mình quá cứng hay sao? Huống hồ, nếu Thái tử tiếp tục có liên quan tới nàng, Hoàng đế sẽ không bỏ qua cho hắn.

Tần Lương đệ…

Thượng Trang im lặng nhìn nàng ta, nàng ta chắc chắn là đang tính kế, chỉ sợ, nàng còn chưa bước vào Đông cung đã bị tội danh câu dẫn Thái tử chụp lên đầu. Lần này đúng lúc có thể nói là nàng chủ động, đến khi đó, Thái tử sẽ không có chút quan hệ tới việc này.

Nàng cúi thấp đầu, đáp: “Lương đệ trở về đi, nô tỳ sẽ không tới Đông cung.”

Ánh mắt Tần Lương đệ thay đổi, nàng không nghe lầm đấy chứ? Nàng ta không chịu đi sao?

Cố nén lửa giận trong lòng, Tần Lương đệ mở miệng hỏi: “Tại sao?”

Thượng Trang không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh trả lời: “Ngay cả ngài cũng không khuyên nhủ được điện hạ, nô tỳ chỉ là một cung nữ nhỏ bé, sao có thể lay động tâm ý của ngài ấy được?” Nàng đi là tự hại mình, có lẽ còn hại luôn Nguyên Duật Phong.

Tần Lương đệ trừng mắt nhìn cung nữ trước mặt, nàng ta có ý gì? Châm chọc nàng sao?

Đang định mở miệng, ánh mắt Tần Lương đệ lơ đãng nhìn một góc khăn tay lộ ra trong lòng Thượng Trang.

Đó là… Khăn tay của Nam tử!

Khăn Thái tử dùng đều dùng kim vàng hoặc chỉ bạc thêu thành. Như vậy, đây là…

Nàng ta chấn động, ánh mắt dời về cửa phòng đóng chặt phía sau Thượng Trang. Cảm giác bên trong có người, khóe miệng nàng ta cười lạnh. Nếu thật sự là vậy thì không cần phí sức nữa, cung nữ có tư tình, tội danh này, vô cùng nghiêm trọng.

Đồng nghĩa với việc, xử tử.

Giống như nhặt được bảo bối, nàng ta vui vẻ, nói với Thượng Trang: “Ngươi có thể từ từ suy nghĩ, ta vào phòng chờ là được.” Nói xong, nàng ta liền nâng bước.

“Lương đệ.” Thượng Trang vội vàng ngăn cản.

Tần Lương đệ cười đắc ý: “Sao vậy? Tại sao không cho ta vào? Chẳng lẽ bên trong che giấu tình lang của ngươi?” Nói xong, nàng ta đưa mắt nhìn cung nữ bên cạnh.

Cung nữ kia hiểu ý, thừa dịp Thượng Trang không kịp phòng bị, nhanh chóng tiến lên, đẩy cửa…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN