Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi - Quyển 3 - Chương 44-1: Nương nương (Phần 1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi


Quyển 3 - Chương 44-1: Nương nương (Phần 1)



Thái giám tuyên chỉ rời đi lúc nào Thượng Trang cũng không biết, nàng vẫn cứ ngơ ngác mà quỳ dưới đất.

Linh Khuyết đứng ngay cửa, kinh ngạc nhìn nàng, một câu cũng không nói.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một cung nữ tiến tới, trầm giọng: “Nương nương đứng lên đi.”

Bọn họ đều cung kính gọi nàng là “Nương nương”.

A, nàng là nương nương gì chứ? Chẳng qua là Tu dung trong cửu tần, thật không biết Nguyên Duật Diệp đang muốn làm gì.

Lại có người vào, nói Cảnh Nhân cung đã chuẩn bị thỏa đáng, tất cả đều đang đợi Thượng Trang dọn qua.

Mọi thứ tới quá nhanh, Thượng Trang không kịp phản ứng. Cung nữ dìu nàng ra ngoài, đúng lúc này, có người cao giọng gọi: “Hoàng hậu giá lâm.”

Mọi người đồng loạt quỳ xuống, Thanh Nhi đỡ Mộ Dung Vân Khương tới đây.

Ánh mắt dừng trên người Thượng Trang, Mộ Dung Vân Khương có hơi nhíu mi. Nàng cũng là nghe được tin Nguyên Duật Diệp phong nàng ấy thành Tu dung khi đi trên đường. Nhớ lại đêm tân hôn, hắn uống tới say mềm, khi đó ánh mắt của hắn thì ra là vì nữ tử này.

Thời điểm Tiên hoàng băng hà, nàng mới biết người trong lòng Nguyên Duật Diệp là nàng ấy.

Thanh Nhi xem thường liếc nhìn Thượng Trang, nữ tử này thế mà có gan cướp nam tử của tiểu thư nhà mình, lần đầu là hộp son phấn, hiện tại là Hoàng đế, tóm lại, nơi có tiểu thư luôn không thiếu nàng. Cho nên, nàng đặc biệt chán ghét Thượng Trang.

Mộ Dung Vân Khương tiến lên, khẽ gọi: “Linh Khuyết.”

Linh Khuyết lúc này hoàn hồn, định lên tiếng đáp lời thì nghe nàng hỏi: “Hoàng Thượng không ở trong Càn Thừa cung sao?”

“Vâng.”

Mộ Dung Vân Khương vịn tay Thanh Nhi: “Vậy bổn cung về trước.” Đi vài bước, nàng mới quay đầu lại, “Vu Tu dung không phải muốn qua Cảnh Nhân cung sao? Chi bằng đi cùng bổn cung một đoạn.”

Thượng Trang động môi, cuối cùng lại không nói gì.

Bên ngoài, phượng giá của Hoàng hậu đã chờ sẵn ngoài cửa Càn Thừa cung. Mộ Dung Vân Khương lên kiệu, quay đầu nhìn nàng, nói khẽ: “Nếu Vu Tu dung không để ý thì lên ngồi chung kiệu với bổn cung đi.”

Cỗ kiệu được nâng lên, đi được một đoạn, Mộ Dung Vân Khương đột nhiên bật cười: “Hình như Vu Tu dung không có chút cao hứng?”

Thượng Trang nhíu mày, nàng vì sao phải cao hứng? Vì chuyện Nguyên Duật Diệp phong nàng là Tu dung sao?

Có trời mới biết, chuyện này đối với nàng căn bản không phải ân trạch, mà là kiếp nạn.

Thấy nàng không nói lời nào, Mộ Dung Vân Khương lại nói: “Hoàng Thượng thật sự thích muội, chuyện ở Hưng Viên…”

“Nương nương, chuyện đó là hiểu lầm.” Thượng Trang cắt ngang.

Mộ Dung Vân Khương khẽ cười: “Phải hay không phải thì sao? Chuyện ngài ấy thích muội là sự thật, bổn cung có thể nhìn ra.”

Nàng chỉ khẽ cười, trong mắt không hề có tia ghen ghét. Thượng Trang không khỏi nhớ lại cái ngày nàng bắt gặp nàng ấy và Tôn Dịch Chi, ánh mắt lại thầm quan sát nữ tử trước mặt, nàng ấy chẳng lẽ không quan tâm người bên cạnh Nguyên Duật Diệp là ai sao?

Hai tay nắm chặt thành đấm, mặc kệ Mộ Dung Vân Khương và Tôn Dịch Chi có bí mật gì, nàng cũng không thể nói thẳng ở đây, chỉ trầm giọng hỏi: “Nương nương… Vì sao lại nói những lời này?”

Mộ Dung Vân Khương không trả lời, đột nhiên chuyển sang đề tài khác: “Không có gì. Đúng rồi, chuyện lần trước, bổn cung phải đa tạ muội.”

Thượng Trang lắc đầu: “Thừa tướng đại nhân đã đa tạ nô tỳ nhiều lần rồi.”

Nghe Thượng Trang nhắc tới Mộ Dung tướng, Mộ Dung Vân Khương liền nao nao, bật cười: “Sao còn tự xưng là nô tỳ hả?”

Đúng vậy, không nên xưng nô tỳ rồi, nhưng nàng thật sự không sửa cách nói chuyện được. Không phải vì nàng đê tiện, mà vì cách xưng hô đó với nàng mà nói, phảng phất là một tội ác.

Thấy Thượng Trang không nói lời nào, Mộ Dung Vân Khương lại nói: “Muội và ta coi như cũng có duyên.”

Thượng Trang không biết lời này của nàng là có ý gì, nhất thời không biết phải trả lời ra sao.

Đã tới Cảnh Nhân cung, Mộ Dung Vân Khương không hạ kiệu, Thượng Trang liền hành lễ, sau đó đưa mắt nhìn phượng giá rời đi. Vào trong, cung nhân đồng loạt quỳ xuống, cung kính gọi: “Nô tài, nô tỳ thỉnh an nương nương.”

Nàng không nói gì, trực tiếp vào trong. Một cung nữ vội đuổi theo, nhỏ giọng: “Nếu nương nương mệt mỏi thì về phòng nghỉ ngơi trước đi. Hoàng Thượng nói để chúng nô tỳ tới đây hầu hạ nương nương, nương nương chỉ cần ở lại Cảnh Nhân cung, không cần ra ngoài.”

Không cần ra ngoài? Đúng là giam lỏng rồi.

A, nàng bật cười vô vị, những chuyện này đối với nàng đều không sao cả. Nàng chỉ cần hắn tới, bởi vì nàng tin hắn nhất định sẽ tới. Nhưng lúc này, nàng lại sai rồi.

Nguyên Duật Diệp không tới, không ai tới cả.

Chẳng biết tại sao, nàng đột nhiên cảm thấy khẩn trương, không biết tại sao, nàng lại cảm thấy bản thân không thể lý giải được suy nghĩ của Nguyên Duật Diệp. Nhớ lại lần đầu gặp gỡ, hắn là nam tử trầm tĩnh lạnh như băng, khi đó, với hắn, nàng sợ hãi, bởi vì ẩn sâu trong đôi mắt kia, nàng không đọc được cảm xúc của hắn.

Nàng thật không ngờ, có một lúc, nàng với hắn giống như trở lại lúc ban đầu.

Tin tức trong Cảnh Nhân cung bị phong tỏa, nàng phải từ cung nữ Hà Thái dò xét vài chuyện bên ngoài. Buổi tối một mình nằm trong phòng, nàng không ngủ được. Bất an ngồi dậy, nàng đứng lên, tới mở cửa sổ, nhìn tuyết đã rơi bên ngoài.

Gió lạnh thổi tới, thật lạnh.

Đêm nay nàng không ngủ.

Vì đã có khẩu dụ của Nguyên Duật Diệp, Thượng Trang không cần tới Úc Ninh cung thỉnh an Thái hậu. Hắn làm như vậy, có lẽ không phải vì bảo hộ nàng, bởi vì nàng vẫn nhớ, hắn từng nói tại bữa tiệc tiễn Nguyên Chính Hoàn, hắn cần nàng tự tay mời y một ly rượu.

A, nàng bất giác cười ra tiếng.

Nàng làm sao không biết, hắn muốn dùng cách này để trừng phạt nàng.

Di chiếu của Tiên hoàng hắn đã biết, hắn có thể mở miệng kêu nàng tự tay đi làm việc đó. Nàng không thể trách hắn, thì ra, câu nói thắng làm vua thua làm giặc lúc trước ở Thành Vương phủ là như thế này.

Hôm nay, từ sáng tới chiều, trời vẫn đổ tuyết.

Thượng Trang lẳng lặng ngồi bên cửa sổ, đột nhiên nghe thái giám bên ngoài lớn tiếng kêu: “Hoàng Thượng giá lâm!”

Nàng kinh hãi, theo bản năng ngẩng đầu, từ góc độ này, nàng không thể thấy được tình hình bên ngoài.

Một cung nữ vội vàng chạy tới, nói: “Nương nương, nhanh ra ngoài nghênh giá đi.”

Nghênh giá? Đúng vậy, hắn bây giờ đã là Hoàng đế.

Thượng Trang thở dài một tiếng, liền theo cung nữ ra ngoài, quỳ xuống hành đại lễ. Thái giám cung nữ cả phòng cũng quỳ xuống, đồng loạt: “Hoàng Thượng vạn tuế.”

Đôi giày màu vàng đi vào, Nguyên Duật Diệp nhìn nữ tử trước mặt, khóe miệng khẽ động, liền tiến lên đỡ nàng đứng dậy.

“Tạ Hoàng Thượng.” Thượng Trang trầm giọng.

“Đi thôi.” Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

Thượng Trang kinh hãi, bật thốt lên hỏi: “Đi đâu?”

Hắn cười: “Sao lại quên nhanh vậy? Trẫm đã từng nói, thời điểm hoàng thúc rời kinh, nàng sẽ tự mình tới tiễn.”

Nhìn nam tử trước mặt, cả người nàng run lên, là hôm nay sao?

Cũng tốt, chuyện này dù sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra.

Nguyên Duật Diệp kẽ cười một tiếng, dùng áo khoác trên người bao lấy thân thể của nàng. Hôm nay hắn vẫn chỉ động một tay, trái tim Thượng Trang run lên, thấp giọng: “Hoàng Thượng bảo trọng long thể, nô tỳ không sao.”

Hắn nhíu mi nhìn nàng, cánh tay lại dùng lực ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé, nói: “Nàng đã không còn là nô tỳ nữa rồi.”

“Vậy hiện tại là gì?”

Hắn gằn từng chữ: “Là Vu tu dung.”

Nàng không trốn tránh, thẳng thắn hỏi lại: “Hoàng Thượng quên lời hứa chúng ta đã lập hay sao?”

“Không quên. Trước khi rời đi, nàng là Tu dung của trẫm.”

“Hoàng Thượng…” Chuyện này có gì khác nhau sao?

Hắn nhíu mi, một tay ôm nàng ra ngoài, lại nói: “Đi thôi, đừng để hoàng thúc của trẫm chờ lâu.”

Nói xong, hai người ra cửa.

Trương công công vội vàng bung dù che cho bọn họ, lại nghe Nguyên Duật Diệp lên tiếng: “Không cần che, cách xa một chút.”

Trương công công sợ run lên, không dám nhiều lời, chỉ đành phân phó cung nhân theo sau từ xa.

Thượng Trang bị hắn ôm tới cả người co lại, nghe hắn khẽ gọi bên tai: “Vu Nhi.”

Nàng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn hắn. Lúc này, hắn không nhìn nàng, chỉ hỏi: “Nàng thích y bao nhiêu?”

Y? Nguyên Chính Hoàn?

Thượng Trang cả kinh nhìn hắn, nàng thật sự không biết tại sao nam tử đó lại hỏi như vậy.

Hắn nghiêng đầu, nheo mắt: “Một ngày nào đó nàng sẽ yêu trẫm.”

Thượng Trang thê lương cười, sẽ sao?

Nàng đã không còn ngày mai, chuyện này nàng đương nhiên không thể để hắn biết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN